Xuyên Việt ABO

Tất cả thanh âm bỗng chốc im bặt.

Hai lỗ tai ù đặc, má trái dần nóng rát.

Trợn trừng mắt, Thẩm Thư Kỳ vì quá mức khó tin nên phản ứng chậm hơn thường ngày nửa nhịp.

“…Em… Em đánh anh…”

Câu hỏi bật thốt khỏi vòm họng, Alpha bụm mặt nhìn em trai sinh đôi của mình, lên án từng chữ, từng chữ một: “Thẩm Thư Lân… Em dám đánh anh…”

Giọng nói khản đặc như bị ai đó xé toang, chảy máu đầm đìa.

“…”

Thẩm Thư Lân câm lặng rùng mình, lòng bàn tay rát buốt, nhưng cậu vẫn siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi đi tới trước mặt La Lăng Vũ, vươn tay với anh: “Đi thôi, em dẫn anh đi bệnh viện.”

Giọng điệu bình bình dịu dàng vô biên.

Mới nãy Omega tát cái bốp làm La Lăng Vũ hoảng sợ đến mức rơi cả trái cây và tăm xỉa răng xuống đất. Nghe cậu nói vậy, anh vội vàng chùi tay, đứng dậy, chắc thấy mình chưa chùi sạch sẽ nên anh còn chùi cả lên quần áo. Nhưng mà Thẩm Thư Lân không chê tay anh bẩn, còn nắm lấy nó. Tuy bàn tay của Omega là bàn tay của người đàn ông, nhưng lòng bàn tay rất mềm mại, hệt như câu thơ “Hồng Tô Thủ” mà hồi trước học môn cổ văn cấp một từng miêu tả. La Lăng Vũ không hiểu nỗi tại sao một người có lòng dạ sắt đá như cậu lại sở hữu lòng bàn tay mềm mại nhường ấy. Giờ đây, chủ nhân của bàn tay này đang dắt tay anh đi về phía cổng, đáng tiếc chưa tới đích đã bị ngăn cản.

Thẩm Thư Lân lạnh giọng nói: “Anh hai, anh tránh ra đi.”

Khuôn mặt hằn rõ năm dấu tay, ấy mà Thẩm Thư Kỳ vẫn đứng sừng sững trước cổng với vẻ mặt tối tăm như sắp nổi cơn giống tố: “Không cho đi.”

“Anh hai, anh tránh ra mau,” Thẩm Thư Lân lặp lại một lần nữa, La Lăng Vũ nhận thấy bàn tay của cậu đang siết chặt lại, rồi chợt cất cao giọng, điên cuồng quát tháo, ra lệnh: “—— Em không nói đùa đâu! Anh tránh ra ngay cho em!”

“Thẩm Thư Lân!” Thẩm Thư Kỳ bỗng dưng nhảy dựng lên đẩy cậu lên tường: “Từ nhỏ tới lớn cái gì anh cũng nhường hết cho em—— Em muốn làm gì anh cũng để em làm, còn giúp em có được cái em muốn——” Nước mắt dâng trào, hắn vỡ òa gào thét: “Em còn muốn anh phải làm thế nào nữa—— Mọi thứ anh đều cho em hết rồi mà! Hết lần này tới lần khác! Biết bao nhiêu lần em đếm xem! Vậy mà em nhường anh một lần cũng không được hả?!”

Đây là lần đầu trông thấy Alpha giống như một con thú hoang bị đẩy vào đường cùng còn bị người mình tin tưởng nhất đâm một nhát, không biết làm gì hơn ngoại trừ khóc thét trong tuyệt vọng.

Thẩm Thư Lân cũng khóc: “Không phải, lần này không giống như những lần trước ấy!”

“Thế em còn muốn anh phải làm sao! Cái gì cũng đòi giành với anh! Có phải giờ em muốn anh hai móc tim mình ra cho em, em mới vui được đúng không!” Thẩm Thư Kỳ vạch toang áo, quát vào mặt Thẩm Thư Lân, “Em nói đi! Muốn anh hai móc tim ra cho em mới vừa lòng em chứ gì!”

Thẩm Thư Lân lắc đầu nguầy nguậy, Thẩm Thư Kỳ gào khóc với cậu: “Vì sao—— Vì sao em lại trở nên như vậy!”

——Câu hỏi của hắn như một cây chùy vững chãi nhất đập thẳng vào lồng ngực của Thẩm Thư Lân, nó đập mạnh đến nỗi khiến dòng máu trong người tuôn chảy lênh láng, đau thấu tim gan, cả khi nào buông tay La Lăng Vũ cậu cũng không biết. Ngoài kia trời nắng chói chang, mà cậu thì như rơi thẳng xuống hầm băng, lạnh cắt xương cắt thịt. “Anh… hai…” Bờ môi run rẩy chỉ thốt được mỗi hai chữ, gương mặt cậu chan chứa nước mắt, tầm nhìn cũng vì thế mà trở nên nhòe nhoẹt, “…”

Mất một hồi lâu cậu cũng không nói thêm được gì.

“E hèm…” Thấy Thẩm Thư Lân khóc thê thảm như vậy, La Lăng Vũ đã vơi cục tức quàng vai cậu, “Tôi nói cái…”

“Anh hai…” Thẩm Thư Lân cắt lời, nắm tay anh, “Lần này thực sự không giống.”

Cậu cầm nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thư Kỳ: “…Lăng Vũ… Không thể so như thế được.”

“…Anh đâu có muốn giành mất anh ấy đâu,” mở miệng lần nữa, giọng điệu của Alpha đã có chiều van nài, “Nhưng mà em à… Tiểu Lân… Cả em cũng muốn giết con của anh ư?”

Ánh mắt của hắn không khác gì đang xát muối vào vết thương hở trong lòng Thẩm Thư Lân.

“Anh hai vẫn chưa đủ tốt với em sao?”

Thẩm Thư Kỳ hỏi, bước một bước về phía trước.

Thẩm Thư Lân lắc đầu.

“…Anh hai… vẫn chưa đủ yêu em sao?”

Thẩm Thư Kỳ lại đi thêm một bước.

Thẩm Thư Lân đành phải lùi lại một bước.

“…Hồi trước em luôn thích chung một thứ với anh, dù là đồ ăn, quần áo hay đồ chơi,” Thẩm Thư Kỳ tiếp tục đi về phía trước, mỉm cười với cậu: “Anh đều nhường cả cho em. Dù cho em có muốn làm chủ tịch tập đoàn cũng không sao hết. Nể mặt anh hai đã thương em như vậy,” Một câu nói đủ để Thẩm Thư Lân lạnh toát từ đầu xuống chân, “Chỉ riêng lần này, em nhường cho anh được không?”

Hắn vẫn cứ đi về phía trước, nắm tay Thẩm Thư Lân lên đặt lên lồng ngực mình, “Hay là… Em thực sự muốn móc tim của anh ra?”

Cổ tay đau xót, không biết lùi nơi nào, Thẩm Thư Lân vừa lắc đầu vừa rơi lệ: “Đừng vậy mà… Anh hai… Đừng như vậy…”

“Suốt ngày cứ đừng, đừng!” Thẩm Thư Kỳ bỗng dưng rống to lên: “Lần nào em cũng chỉ đừng với chẳng không! Ngoài nó ra em còn biết làm gì khác không hả?!”

Thẩm Thư Lân bàng hoàng ngẩn ra, lặng người một hồi mới khúm núm đáp, “Nhưng mà anh hai… Anh ấy là con người mà anh…”

Sau khi trả lời hết câu, cứ như để tiếp thêm dũng khí, cầm lại tay La Lăng Vũ: “…Dù là Beta, hay là Alpha, chúng em sống ở đời đều có quyền… Tự quyết định mình có mang thai hay không cơ mà. Anh muốn Lăng Vũ sinh một đứa con cho anh, thế anh có hỏi qua anh ấy có bằng lòng hay không chưa?”

La Lăng Vũ đứng kế bên lập tức trả lời: “Không bằng lòng!”

Thẩm Thư Lân nhếch miệng cười: “Nghe thấy chưa anh hai?… Anh ấy không bằng lòng.”

Bị đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Thư Kỳ lườm một cái, La Lăng Vũ cảm thấy sởn gai ốc.

Thẩm Thư Kỳ châm chọc cười: “Phải rồi, vậy trước kia khi giả vờ mang thai, em có hỏi qua anh ấy đồng ý hay không chưa? Lúc em giấu anh ấy sinh Tiểu Bảo, em có hỏi qua ý kiến của ảnh không?” Hắn hỏi một câu, sắc mặt Thẩm Thư Lân tái thêm một chút, “Còn bày đặt văn vở trước mặt anh à? Có tin anh vạch trần chuyện em tới câu lạc bộ tìm người thế nào ra luôn không…”

“—— Đủ rồi!” Thẩm Thư Lân quát lên, cắt lời Thẩm Thư Kỳ. La Lăng Vũ chưa bao giờ thấy cậu như bây giờ, há hốc mồm thở hổn hển cứ như đang giận điên người, tới nỗi tóc tai dựng đứng, mạch máu trên hai gò má nổi hết cả lên. Ngay sau đó, cậu xoay người lại, dằn ngọn lửa chực chờ bùng cháy trong lòng xuống, nhẹ giọng bảo La Lăng Vũ: “Lăng Vũ… Anh ngồi trên sô pha… Đợi em chút nhé.”

Rồi cậu thả tay anh ra.

Anh chợt nghe Thẩm Thư Kỳ cười cợt: “Sao không để anh nói hết? Dám làm không dám nhận à?!” Hắn xoáy sâu vào đôi mắt của Thẩm Thư Lân, “Em nhột cái gì? Sợ cái gì? Cả ngày chỉ biết núp lùm trong bóng tối, giả trang thành tri kỷ thân thiết Cỏ——”

Còn chưa dứt câu, “Chát” một tiếng, hắn lại hứng thêm một bạt tai nữa của Thẩm Thư Lân. Đây là bạt tai thứ hai tính từ mới nãy Thẩm Thư Lân tát vào mặt Thẩm Thư Kỳ, hắn lệch mặt nín thinh. La Lăng Vũ hoàn toàn không ngờ rằng Omega sẽ ra tay thêm lần nữa, phút chốc ngưng thở. Dường như Thẩm Thư Lân bấy giờ mới nhận thức được mình vừa làm gì, “Anh…” Tíc tắc ngay giây sau đó ——”Chát!” Cũng là một bạt tai, giờ đây là do Thẩm Thư Kỳ đáp trả lại vào mặt cậu.

Người bụm mặt, trợn tròn mắt lần này là Thẩm Thư Lân. “Anh hai… anh đánh em…”

Lồng ngực cậu phập phùng, gương mặt đỏ bừng.

Thẩm Thư Kỳ nhìn cậu, hắn đã tĩnh tâm hơn nhiều rồi: “Thẩm Thư Lân… Đúng là tôi đã quá nuông chiều em rồi…”

“Thẩm Thư Kỳ!” Thẩm Thư Lân thét toáng lên bổ nhào tới chỗ hắn, cảnh vật đột nhiên bát nháo lên, hai người lao vào vật nhau.

Cũng không thể nói là vật nhau được, bởi vì nhìn thì chỉ có Thẩm Thư Lân đang bấu cổ Thẩm Thư Kỳ, còn Thẩm Thư Kỳ thì nắm cổ tay cậu kéo ra hai bên. Hiển nhiên lực tay của Omega không sánh nỗi với Alpha, cả hai nghiêng ngã lảo đảo, La Lăng Vũ há hốc mồm đứng bên cạnh nhìn.

“Nói đi! Em sợ cái gì!” Nước mắt khô cằn, Thẩm Thư Kỳ cười vang hỏi. Những lời của hắn đâm thẳng vào cơn ác mộng thầm kín nhất trong lòng Thẩm Thư Lân, vì vậy cậu không tài nào chịu đựng cho đặng. “Hồi trước nói thì hay lắm, rồi giờ lại không dám nhận à?!”

“Thế còn anh,” cặp mắt Thẩm Thư Lân nảy lửa, “Đừng tưởng em không biết anh đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng em, với thể chất của Lăng Vũ, chắc chắn anh đã bỏ gì vào thức ăn của anh ấy mới khiến anh ấy mang thai được! Anh có giỏi thì thẳng thắn hết với anh ấy đi!”

“Có gì mà không dám!”

“Giờ mới dám thì còn làm quần què gì được nữa!”

Thẩm Thư Lân văng tục.

Thẩm Thư Kỳ vặt lại: “Thẩm Thư Lân! Mẹ nó em có tận hai đứa rồi mà cũng không chịu nhường một đứa cho anh là sao!”

Không thể không nói hai người này càng cãi càng giống con nít ba tuổi. La Lăng Vũ không biết phải xen vào từ chỗ nào, đành mặc kệ luôn.

“Anh là Alpha, có giỏi thì anh đẻ đi!” Thẩm Thư Lân giận dữ đáp: “Nói thì hay lắm, người mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng đâu phải anh, nằm trên bàn đẻ chịu đựng nỗi đau thấu trời khi sinh con cũng đâu phải anh, trong quá trình sinh nở có nguy hiểm và đau đớn thế nào cũng chỉ có mình anh ấy chịu đựng chứ có phải anh đâu! Đừng bắt buộc anh ấy phải hứng chịu những khốn khổ đó, anh hai——” Cậu siết cà vạt của Alpha: “Anh tính xem anh ấy là cái máy đẻ của anh hả?!”

Cậu vừa thét xong, phút chốc đầu óc của Thẩm Thư Kỳ trống rỗng, vô thức giơ tay lên. Thấy vậy, La Lăng Vũ lập tức kéo Thẩm Thư Lân ra và đứng chắn trước mặt cậu, quở trách: “Làm gì thế hả, Thẩm Thư Kỳ! Em trai cậu đang mang thai đó cậu biết không vậy?!”

Nắm đấm của Thẩm Thư Kỳ khựng giữa không trung, trợn trừng hai mắt nhìn La Lăng Vũ, lúc sau, hắn nện thẳng lên bức tường bên cạnh hai người.

“Rầm!”

Uỳnh một tiếng, thành tường rơi vãi vài bột phấn mịn.

“…” Thẩm Thư Kỳ cúi đầu, nắm đấm đặt lên tường, nghiến chặt răng không hó hé một lời.

Thẩm Thư Lân ôm eo La Lăng Vũ, tủi thân thút thít: “Lăng Vũ ơi, anh hai đánh em kìa…”

“…” La Lăng Vũ nói thầm trong bụng cậu tát người ta hai lần mà người ta mới tát cậu có một lần là nhượng bộ lắm rồi còn gì… Cơ mà bây giờ hình như không phải lúc nên bốc phốt đồng bọn mình, dù gì Omega cũng được tính là đang ra mặt giùm anh, huống hồ gì trong mắt anh, Omega mới hẳn là người đang mang thai, cần phải được bảo bọc đàng hoàng, “Thẩm Thư Kỳ,” Kéo Thẩm Thư Lân ra đằng sau mình, La Lăng Vũ nhìn về phía Alpha, cay nghiệt hỏi, “Chỉ có quan hệ vợ chồng mới có thể hợp pháp sinh con đẻ cái, còn chúng ta là quan hệ gì?”

Nghe La Lăng Vũ chất vấn như thế, Thẩm Thư Kỳ vừa nhướng mắt lên, toan đáp lại thì bị những lời tiếp theo của La Lăng Vũ tạt một gáo nước lạnh vào mặt: “Cậu có đám cưới với tôi không? Hay có đăng ký kết hôn gì không? Nếu nhớ không nhầm thì người cùng tôi đăng ký kết hôn hình như là em trai của cậu mà nhỉ?” La Lăng Vũ mỉa mai: “Cậu tưởng mình là cái thá gì mà muốn tôi sinh con cho cậu? Đéo-có-xứng, ok?”

Từ khi ba chữ cuối được bật khỏi miệng anh, mặt Thẩm Thư Kỳ không còn cắc máu, trắng bệt như tờ giấy, hắn rùng mình, cả người lảo đảo tới mức tưởng chừng như sẽ sụp đổ bất kì lúc nào. Nếu hình dung những lời của Thẩm Thư Lân là một nhát dao đâm vào trái tim của hắn, thế thì những lời mà La Lăng Vũ nói chính là bàn tay cầm con dao hiểm độc đâm vào sâu trong buồng tim, róc da lóc thịt toàn bộ trái tim hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nó đau đớn tới mức làm hắn tưởng đâu mình đã mất mạng luôn vậy.

La Lăng Vũ giành được thắng lợi vẻ vang, nắm tay Thẩm Thư Lân, nói: “Chúng mình đi!”

“—— Không được đi!”

Thẩm Thư Kỳ quát lớn, giang rộng hai tay đứng chắn trước cửa.

La Lăng Vũ quả thật cạn lời với hắn ta, không cho đi cửa chính chứ gì? “Vậy mình đi cửa sau.” Anh cầm tay Thẩm Thư Lân đổi hướng.

“Các người không được đi đâu hết!”

Thẩm Thư Kỳ quát lớn thêm một tiếng nữa, nhanh chóng cầm bộ đàm nói nói gì đó. La Lăng Vũ giận điên người, đừng tưởng anh dốt tiếng Anh thì không hiểu ‘phong tỏa’ phát âm thế nào, “Thẩm Thư Kỳ! Cậu điên rồi có phải không?!”

La Lăng Vũ mắng chửi như thế mà Thẩm Thư Kỳ vẫn cứ cố chấp nhấn mạnh: “Các người đừng mơ đi đâu hết.”

Cứ như thể hắn đã bị người nào đó tước đoạt hết thảy những ngôn từ khác nên chỉ còn biết lặp đi lặp lại vài chữ này.

La Lăng Vũ tức giận cười châm chọc: “Giờ muốn sao? Biết pháp còn tính phạm pháp à?!”

Máu dồn lên não đẩy lùi nỗi sợ pheromone của Alpha còn sót lại, La Lăng Vũ tọng một nắm đấm đau điếng người lên mặt Thẩm Thư Kỳ. Thẩm Thư Kỳ bị đánh ngã sõng soài trên mặt đất, cả buổi không đứng lên.

Thẩm Thư Lân lo lắng tính cúi xuống đỡ hắn dậy thì bị hắn phũ phàng phất tay đẩy ra.

La Lăng Vũ đi tới kéo cửa nhưng cánh cửa sừng sững bất động. “Mẹ nó!” Anh đạp chân, tiếng cửa lẫn bức tường vang dội đùng đùng.

“…Dù sao các người cũng đừng hòng đi ra ngoài.” Lau vệt máu trên khóe miệng, để mặc đau xót gặm nhắm toàn thân của mình… mải đến khi chết lặng hoàn toàn, Thẩm Thư Kỳ mới từ tốn đứng dậy, trầm giọng tuyên bố chắc như đinh đóng cột.

La Lăng Vũ ngoảnh đầu lại, trông thấy vầng thái dương chói chang bên ngoài hắt vào phòng bị vách cửa màu đen che khuất một nửa tạo thành một chiếc bóng dài. Một mặt của hắn lộ bên ngoài ánh sáng, một mặt của hắn đắm chìm trong màn đêm.Chiếc bóng cắt ngang nửa người hắn men theo động tác từ trên dưới đất chống tay ngồi dậy hệt như một con ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về phía họ, ngữ điệu lạnh lùng ớn óc: “Muốn đi ra khỏi đây, trước hết phải bước qua xác tôi.”

Thẩm Thư Lân đứng sững người ngay tại chỗ.

La Lăng Vũ chỉ còn sót lại một suy nghĩ:

…Có vẻ Thẩm Thư Kỳ kỳ này điên thật rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui