Xuyên Việt ABO

La Lăng Vũ vừa ra sức vân vê tấm lưng và gò mông rắn chắc của Thẩm Thư Kỳ, vừa đung đưa vào bên trong người hắn theo tiết tấu chín nhẹ một nặng. Các thớ thịt trên người Alpha hoàn toàn không nhẵn mịn như Omega, song lại vạm vỡ, cứng cáp, sờ vào rất thích, nó đàn hồi co dãn, rắn rỏi và khỏe mạnh như đã được rèn luyện đàng hoàng. Ví dụ cửa mình của hắn ta mút chặt anh không thôi, mỗi khi anh toan rút ra lớp thịt bên trong cắn lấy anh không buông, còn mỗi khi đẩy vào thì chúng sẽ co bóp từng tấc trên dương v*t anh, vi diệu quá đỗi.

Đặc biệt mỗi lần đi vào thêm một chút nó sẽ hấp thụ quy đầu của anh, nếu không phải cơ thể bất tiện, La Lăng Vũ quả thật muốn để hai đôi chân của hắn gác lên vai anh, dốc hết toàn lực điên cuồng nện hắn, dũng mãnh ra vào nện hắn mấy trăm lần đến khi hắn khóc mới thôi.

Đăm chiêu suy tính một hồi, động tác cũng theo đó hành động, Thẩm Thư Kỳ cảm thấy biên đô va chạm phía sau ngày một gia tăng, bất giác hoảng hốt rít lên, nghiến răng: “…Anh nhẹ, nhẹ chút coi!”

Dục vọng ăn mòn lý trí cộng thêm an nguy của thai nhi làm Alpha như đang đi trên cọng dây thằng, thần kinh căng thẳng tột cùng, tạm thời không để ý cái gì khác nên hoàn toàn không nghe đến tiếng chốt cửa mở.

Nhưng La Lăng Vũ thì có nghe, thành thử anh đung đưa chậm lại, mỉm cười với Omega vừa bước vào phòng. Anh dịu dàng hỏi thăm như đó là chuyện gì đó bình thường vô cùng: “Thư Lân, lại đây, xem anh trai của em có đẹp không nào?”

Còn chưa từ cơn ác mộng tỉnh lại, Thẩm Thư Kỳ lại bị Beta tạt thêm một chậu nước lạnh lên đầu.

Thẩm Thư Kỳ hoàn toàn không ngờ đến sẽ xảy ra cớ sự này. Bộ dáng đớn hèn được bốc trần toàn bộ trước mặt Thẩm Thư Lân khiến hắn vừa sợ vừa giận: “Anh không khóa cửa hả!”

Dục vọng toàn bộ bay biến, Alpha liều mạng giãy giụa, ấy mà đáng buồn rằng đến nông nỗi này rồi mà hắn vẫn không dám cậy mạnh vì sợ sẽ thương tổn đến thai nhi trong bụng La Lăng Vũ.

“—— Đừng nhìn, Tiểu Lân!”

Bảo là quát to, nghe ra càng giống đang nghẹn ngào, hai cánh tay của Thẩm Thư Kỳ huơ lung tung về phía trước như thể muốn ngăn chặn cái gì đó, nhưng bên dưới hạ bộ lại không dám động đậy, thoạt nhìn trông như hắn bị La Lăng Vũ gắt gao kiềm chặt chỉ có thể dựa vào nó để chống đỡ vậy.


Hắn hoảng loạn như thế kéo theo đường ruột của hắn cũng quện chặt hơn lúc nãy, chẳng khác gì lớp lớp dây thằng siết chặt dương v*t đang nằm bên trong người, La Lăng Vũ đau điếng vả một cái chát lên mông hắn: “Nới lỏng ra coi! Muốn bẻ gãy bố à!”

Cái gì gọi là sai một li, đi một dặm?

Hai chân của Thẩm Thư Lân như bị dây chằng bấu chặt, đóng đinh trên mặt đất.

“—— Đừng nhìn, Tiểu Lân!”

Giọng nói của anh trai quấn quanh bên tai cậu, trong cơn hoang hoải, cậu cảm thấy câu nói ấy rất thân quen, hình như hồi trước cũng có ai đó đã từng hô những lời này với cậu. Giãy giũa trong đau khổ và tủi nhục, sống không bằng chết.

Mà vào cái thời điểm ấy, cậu đang làm cái gì nhỉ?

Thẩm Thư Lân hoàn toàn không nhớ nổi.

Khung cảnh trước mặt giống như một vòng xoáy hắc ám cuốn lấy cậu, như một lời nguyền tàn độc truy đuổi ý thức của cậu —— Mỗi khi cậu tưởng mình đã quen với nó thì cơn ác mộng khủng khiếp hơn nữa sẽ bất thình lình ập đến.

Nếu tôi giao món báu vật quý báu nhất của tôi cho Người, Người có thể buông tha cho tôi không?

“Lại đây nào.” Thấy Omega đứng bất động, La Lăng Vũ thúc giục.


Dần dần, Thẩm Thư Lân cuối cùng cũng cất bước đi về phía giường, cậu lê từng bước, từng bước một, như bị ai đó ám vào người, cậu nâng mặt Thẩm Thư Kỳ lên, dẫu cho Thẩm Thư Kỳ đang khép kín hai mắt, nghiến chặt răng, hai tay thì khước từ, Thẩm Thư Lân vẫn nỉ non, “Thẩm Thư Kỳ đừng khóc.” Sau đó, cậu dịu dàng hôn môi hắn. Nước mắt từ khoe mi nhỏ xuống thấm vào giữa môi, cậu nếm được hương vị mặn chát.

Cậu hôn Thẩm Thư Kỳ, chợt nghe La Lăng Vũ nói: “Đứng đực ra làm gì? Tuột quần ra,” Cậu nhướng mắt thấy Beta đang mỉm cười với mình, “Để vợ nhỏ của anh thổi kèn cho em nào.”

La Lăng Vũ vừa nói vừa thúc mạnh về phía trước, vừa khéo đẩy đầu của Thẩm Thư Kỳ vào lòng bàn tay của cậu. Cả lòng bàn tay đều là gương mặt nóng hổi của Alpha, Thẩm Thư Lân không còn biết nói gì hơn.

“Mau lên, còn ngại cái mẹ gì nữa?” La Lăng Vũ tuy đang nhìn Thẩm Thư Lân nhưng rõ ràng là đang nói cho Thẩm Thư Kỳ nghe, “Đừng nói với tôi là cậu chưa từng bú c* cho em trai mình nhé!”

Ngữ điệu vừa dí dỏm vừa đang châm chọc, bầu không khí có cái gì đó đang châm ngòi, giam cầm cảm quan của cậu. Có lẽ là vài phút, hoặc giả chỉ có vài giây… Cậu cảm thấy mặt của Alpha chậm rãi di chuyển xuống bên dưới. Đau lòng khôn xiết, Thẩm Thư Lân dùng lòng bàn tay che kín miệng của anh trai mình, khe khẽ nức nở: “…Đừng mà anh hai.”

Nhưng khóa quần của cậu vẫn bị hắn ta dùng ranh nanh tỉ mỉ kéo xuống, áo sơ mi hở ra hé lộ phần bụng vẫn chưa gồ lắm. Tiếp theo sau, Omega phát hiện rằng dương v*t của mình đã cương lên tự lúc nào, quy đầu chảy ra dịch thể nhớp nháp. Nó được anh trai uốn lưỡi cho vào miệng… Bằng một phương pháp thân quen xưa cũ… như trước kia… như trong miền ký ức. Mùi pheromone mãnh liệt của Alpha xộc vào xoang mũi như mạng nhện bủa vây dục vọng khó lòng ức chế của cậu. Dù cả khi đang mang thai thì đó cũng chính là bản năng của cơ thể này. Đợt sóng triều ồ ạt ào tới như nước lũ làm Thẩm Thư Lân bất giác nín thở.

“Đúng rồi đó, còn giả vờ thanh cao để làm gì?” Ngay sau đó, những lời mỉa mai của La Lăng Vũ như một ngọn roi quật thẳng lên đầu óc của Thẩm Thư Lân, bức màn cấm kỵ cứ thế bị lộ liễu vén lên, làm cậu tủi hổ như thể mình đã bị lột sạch, trần truồng đứng trước mặt đám đông.

Đồng thời Beta thúc mạnh một cái, vừa khéo đúng lúc khiến Thẩm Thư Kỳ ngậm sâu hơn, vòm miệng nóng bỏng mềm mại chính là sự âu yếm trắng trợn nhất dành cho Omega. Không biết là do quá mức hưng phấn hay do quá mức xấu hổ, cả người Thẩm Thư Lân run lẩy bẩy, làn da trắng bóc để lộ ra ngoài trở nên hồng hào.

Từng chút từng chút đâm thọc, nhịp độ của La Lăng Vũ không thể gọi là nhanh, mà dù anh có muốn nhanh cũng nhanh không được, cơ chế tự vệ của con người khiến mỗi khi vùng bụng của anh sắp đập lên người Thẩm Thư Kỳ đều tự động ghìm tốc độ lại như cơ chế của cối xoay hoặc súng ống vậy. Mỗi lần anh thúc về phía trước đều sẽ làm dương v*t của Thẩm Thư Lân đẩy sâu vào trong miệng Thẩm Thư Kỳ, mà hễ khi anh thối lui ra sau thì lại khiến hàm răng của Thẩm Thư Kỳ bị kéo, ma sát nhẹ lên làn da nhạy cảm của Thẩm Thư Lân, cứ như vậy, dục vọng của ba người xâu chuỗi lại với nhau. La Lăng Vũ cười hỏi: “Sảng khoái chưa?” Thẩm Thư Lân cảm nhận được hết thảy, hai tay đặt lên vành tai của anh trai, nước mắt ngắn nước mắt dài tuôn không ngừng.


“Khóc! Khóc! Khóc!”

Bỗng nhiên La Lăng Vũ quát thẳng vào mặt cậu, đánh gãy tiết tấu giao hợp, khiến cả hai người phút chốc giật cả mình: “Khóc cái gì mà khóc! Ồn chết đi được!”

Anh quát mắng, vẫn nằm bên trong người Thẩm Thư Kỳ, “Không phải chúng mày muốn cái này à? Là tao bắt buộc mày? Hay đang cưỡng hiếp mày?”

Anh giật tóc Thẩm Thư Kỳ, gằn hỏi: “Mẹ nó là do tao ép uổng mày cho tao mang thai hay gì?” Quy đầu của cậu em trai sinh đôi vẫn nằm trên mặt lưỡi, Thẩm Thư Kỳ đầu cổ túa đầy mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt đỏ bừng, hắn nhắm mắt, rầm rì, ngắc ngứ khàn giọng đáp: “Đúng… Là do tôi muốn…”

Tiếp theo La Lăng Vũ nắm lấy áo của Thẩm Thư Lân, vẫn là giọng điệu trước đó: “Là tao bắt mày đám cưới với tao hay là bắt mày sinh con cho tao hả?”

Thẩm Thư Lân kiệt quệ, từ kẽ ra phát ra từng tiếng nghẹn ngào: “…Không phải… là em tự nguyện…”

La Lăng Vũ chửi thề: “Mẹ nó, thế giờ tụi mày khóc sướt mướt cho ai coi!” Rồi anh nhẹ giọng thể hiện càng rõ sự châm biếm của mình: “À, giờ là đang nghĩ tao cưỡng hiếp mày chứ gì… Vậy trước kia là do tao cầm dao kề cổ chúng mày bắt ép chúng mày phải ở bên cạnh tao phải không!”

Vừa nói dứt câu, anh đột nhiên mỉm cười. Một nụ cười rất đỗi thiện lành, một nụ cười… khiến Thẩm Thư Lân nổi hết da gà.

“Được thôi,” La Lăng Vũ nâng cằm Thẩm Thư Lân lên, cười với cậu: “Chúng mày đều được thỏa mãn hết rồi, nào, cười lên cái coi.”

Chiếc cằm đau nhói, Thẩm Thư Lân cố nín khóc, gắng gượng nở một nụ cười nhìn còn mếu máo hơn khóc.

Nụ cười trên mặt La Lăng Vũ trở nên càng thâm thúy.

“Mai này,” Beta từ tốn nói, “Ba chúng ta cùng nhau sống vui vẻ, chịu không?”


Nghe thấy ba chữ ba chúng ta, trái tim Thẩm Thư Lân lập tức nhói lên. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt đen kịt ấy không pha lẫn bất kì cảm xúc và tạp chất nào.

Người đàn ông… như ác quỷ trước mặt này là ai?

Tiếc thay, trong vòng xoáy luân hồi này, cậu đã hoàn toàn mất đi tư cách đáp “Không được” rồi.

“Vâng…”

Omega nghe được chính bản thân trả lời.

La Lăng Vũ lập tức rướn người tới hôn cậu, Thẩm Thư Lân thoáng hé môi, cùng anh trao nhau một nụ hôn ướt át triền miên.

Ái dục Sâm Thương, dù tình nặng nhường ấy.*

*Sâm Thương: Sao Sâm và saoThương, haingôi sao ở haichòmkhác nhau không bao giờ hiệnramột lúc trên vòm trời. Tình trạng haingười ở xa cáchnhau và không bao giờ gặp nhau. -Wiki

Thẩm Thư Kỳ phía bên dưới vẫn đang ngậm lấy dương v*t cương cứng của cậu, hắn nằm sấp mân mê mông để Beta phía sau hắn đâm sâu vào trong người —— Những tư thế điên đảo và hỗn loạn không còn giống cảnh tượng thuở ban đầu nữa, song lại có thể khiến cả ba người trở nên sát rạt, khắn khít, nhìn từ xa trông họ như đang tạo thành một hình khối tam giác ba góc cạnh.Tâm sự thầm kín của chủ nhà:

Trời ơi cảm động quá, cuối cùng nhà mình cũng có 1 bộ dịch tới chữ The End rồi

Lúc dịch bộ này chỉ là 1 hứng nhất thời, vì review hoài mà ko thấy ai đọc nên thôi tự mình ra trận dù mình cũng khá là bận, ko phải như thời sinh viên có thời gian gõ phím, ấy mà cuối cùng cũng có thể hoàn thành. Nói thật thì bộ này là 1 chấp niệm với mình, mình thích em nó lắm dù biết em nó khá là mặn mòi, người thích chắc chắn không nhiều, trong hằng hà sa số bộ bình thường hơn mình lại chọn em này để đi hết cả đoạn đường, kể ra cũng cam go lắm, vừa dịch vừa tức, may mà tác giả văn phong khá hợp với mình nên cũng chẳng có trở ngại gì nhiều, nhiều lúc bẵng 1 đoạn thời gian mới quay lại vì mình đang bận đú tình yêu khác, hoặc vì chương tiếp sắp dịch khá là mặn, phải định thần 1 thời gian cái đã. Eo ôi nói sao thì cũng chạm đc chữ The End rồi, mừng quá, còn 2 phiên ngoại nữa là chính thức kết thúc, hí hí ( ´∀`)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận