Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Hai người hôn tới ý loạn tình mê. Tạ Đông Quân là người tỉnh táo trước, lập tức đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra. Bộc Dương Tuyên Cầu bị đẩy ra cũng kinh ngạc, trên mặt có vẻ thất vọng vì bị cự tuyệt.

–  Ta … Ta có chuyện muốn nói trước với ngươi.

–  Chuyện gì?

Phát hiện ra mình có lẽ sẽ không bị cự tuyệt, tinh thần Bộc Dương Tuyên Cầu lại phấn khởi lên. Thậm chí, y kìm lòng không được bèn đi tới phía trước, cứ như là sợ Tạ Đông Quân sẽ chạy trốn mất.

–  Ta … Ta và ngươi kỳ thực không phải là người cùng một thế giới. – Tạ Đông Quân cẩn thận chọn lọc chữ, đồng thời quan sát diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn chỉ thấy y nhíu mày nghiêng đầu, làm một bộ nghe không hiểu.

–  Ý của ngươi là ngươi không thích nam nhân?

–  Không phải. Ta nói là, ta vốn không phải là hình dạng như hiện tại!

Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm nghi hoặc.

–  Bộ dáng hiện tại của ngươi dĩ nhiên so với trước kia không giống nhau lắm, thì sao?

Tạ Đông Quân nhịn không nổi trợn trắng mắt. Xem ra phải giải thích cẩn thận một trận rồi.

___

Đợi tới khi Bộc Dương Tuyên Cầu có thể lý giải mọi khía cạnh thì mặt trời đã muốn xuống núi.

–  Ngươi không phải rất thông minh hả? Tại sao còn bắt ta giải thích lâu như thế… – hung hăng uống một nửa chén trà, Tạ Đông Quân thở hắt một hơi.

Nói tới mức miệng khô lưỡi cứng, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn thay đổi.

–  Loại chuyện này, không phải ngươi cứ nói thì ta liền có thể hiểu. – vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn một bộ tỉnh tỉnh mê mê. Y đưa tay đoạt lấy cái chén trên tay Tạ Đông Quân, không để ý tới vẻ mặt giận dỗi của hắn.

–  Trà lạnh rồi, không tốt cho bụng.

Nói rồi, Bộc Dương Tuyên Cầu lệnh cho Hồng Ngọc đi đổi tách trà nóng. Thấy cái chén bị cướp đi, Tạ Đông Quân giận dỗi, trừng mắt liếc y một cái.

–  Đúng là một mụ già…

–  Nếu không nhìn ngó ngươi, chỉ sợ ngay cả cái thân thể mới này cũng bị ngươi phá hư mất. Đến lúc đó nhất định sẽ không có cái mới đâu.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhắc tới đề tài này làm tim Tạ Đông Quân liền nhảy lên thình thịch vài cái.

–  Ngươi … tin tưởng những lời ta nói sao?

Tuy đã nói rõ một năm một mười nhưng ngay cả Tạ Đông Quân cũng cảm thấy chuyện đó không đáng tin chút nào; chứ đừng nói đến Bộc Dương Tuyên Cầu không từng trải qua loại chuyện đó.

Bộc Dương Tuyên Cầu mỉm cười nói:

–  Ngươi nói, ta đương nhiên tin tưởng.

–  Nhưng mà, ngươi không thấy chuyện này rất giống gạt người sao?

–  Ngươi gạt ta sao?

–  Đương nhiên không phải!

–  Nếu không phải thì là đúng rồi! Ngươi nói là không phải gạt người, ta đương nhiên tin tưởng ngươi!

Nghe Bộc Dương Tuyên Cầu nói thế, Tạ Đông Quân cảm động nắm lấy hai tay Bộc Dương Tuyên Cầu, cầm thật chặt.

–  Ngươi đúng là một hảo hài tử…

–  Ta sớm đã không phải đứa trẻ. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên phản bác, một bên dùng ánh mắt chăm chú nhìn tay Tạ Đông Quân đang cầm tay mình. Khuôn mặt y có chút phiếm hồng.

Phát giác Bộc Dương Tuyên Cầu có điểm khác thường, Tạ Đông Quân giật mình nhận ra hành động thân mật của mình nên vội buông tay. Song, hành động này ngược lại khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày.

Bộc Dương Tuyên Cầu như là dỗi, đứng lên đi tới bên người Tạ Đông Quân rồi tự nhiên ngồi sát xuống bên hắn.

Tạ Đông Quân không được tự nhiên lắm, nhíc mông ngồi xa ra; nhưng ngay giây sau Bộc Dương Tuyên Cầu lại dính lại.

–  Ngươi không sợ sao?

–  Sợ? Tại sao ta phải sợ?

–  Bởi vì ta là một linh hồn đoạt thân thể người khác a! Nói không chừng, ta là một ác linh gì đó, ở bên cạnh sẽ hấp thụ tinh khí của ngươi nha! – Tạ Đông Quân vừa nói vừa làm mặt ngoáp ộp dọa Bộc Dương Tuyên Cầu.

Kỳ thực, Tạ Đông Quân cũng có lo lắng vấn đề này, thế nên hắn mới luôn để ý, cẩn thận không cho mình có cơ hội gần gũi miệng mũi Bộc Dương Tuyên Cầu. Tuy không biết có hữu dụng hay không nhưng so với không làm gì còn tốt hơn. Như nụ hôn vừa rồi kia, Tạ Đông Quân vẫn luôn quan sát thần sắc Bộc Dương Tuyên Cầu thế nào. May mắn trông hắn vẫn bình thường, không có gì khác biệt.

–  Ngươi ở bên cạnh ta lâu như thế, nếu ngươi thực sự sẽ hút tinh khí của người ta thì ta bây giờ còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này sao? Hơn nữa…

Nói còn chưa dứt Bộc Dương Tuyên Cầu liền ngừng lại, khóe miệng gợi lên độ cong quái dị.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra nụ cười quái dị, Tạ Đông Quân nhịn không được truy vấn:

–  Nói tiếp cái gì?

Bộc Dương Tuyên Cầu cúi nửa người xuống, đem mặt ghé sát Tạ Đông Quân, cái mũi gần như đụng vào nhau. Tạ Đông Quân có thể cảm giác được hơi thở của Bộc Dương Tuyên Cầu phun trên môi mình; hắn còn nhìn thấy ý cười trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Hơn nữa … Nếu theo lời của ngươi thì ta… thực ra rất thích bị ngươi hấp thụ nha!

Cho dù không cần gương thì Tạ Đông Quân cũng biết mặt mình đỏ thế nào.

–  Nói bậy cái gì đó! Ai muốn hấp tinh khí của ngươi!

Đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra, Tạ Đông Quân quay lưng muốn né tránh nhưng không biết rằng hai tai đang đỏ lên đã rơi vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Cho nên, đây là nguyên nhân ngươi không chịu chấp nhận ta sao? Nếu vậy ta có thể nói cho ngươi hay, ta tuyệt đối không để ý lai lịch của ngươi, cho dù ngươi là ác quỷ cũng như vậy.

Vừa nói, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa đi tới bên cạnh, đem Tạ Đông Quân ôm vào trong lòng, để hắn tựa vào người mình.

–  …Không chỉ là như thế.

Sự thẹn thùng lập tức tiêu tán, Tạ Đông Quân không tự giác thả lỏng toàn thân tựa vào người Bộc Dương Tuyên Cầu, giống như đang tìm chỗ để dựa.

Hắn do dự một chút rồi mới buộc chính mình nói ra:

–  Ta vẫn luôn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ trở về thế  giới cũ.

Nghe Tạ Đông Quân nói thế, vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu càng khẩn trương ôm chặt Tạ Đông Quân.

–  Trở về?

Tạ Đông Quân gật đầu, tiếp tục nói:

–  Ta nhớ, ngày ta rơi vào sông tại thế giới kia đang mưa như trút nước. Khi ta tỉnh lại, nghe nói ở thế giới này, sấm mùa xuân mới vang, cũng vừa trải qua một trận mưa to. Ta nghĩ, có lẽ ta được mưa đưa tới.

Lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới sực nhớ, từ trước tới giờ, chỉ cần trời mưa lớn một chút, Tạ Đông Quân liền ngẩn người nhìn qua cửa sổ. Cho dù là trong lúc mơ ngủ, nghe được tiếng mưa lớn thì hắn cũng sẽ bừng tỉnh rồi kích động nhìn chung quanh.

–  Ta thường suy nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ theo một cơn mưa to trở lại thế giới cũ.

–  Ta không cho phép!

Đột nhiên, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu như tiếng sấm đánh bên tai Tạ Đông Quân khiến lỗ tai hắn phát đau. Hai cánh tay vốn đang nhẹ nhàng ôm Tạ Đông Quân, hiện giờ đổi thành giam chặt thân mình gầy yếu của hắn.

–  Đau….

Bị ôm tới mức không thể thở nổi, Tạ Đông Quân bèn giãy dụa thoát ra. Nhưng hắn càng giãy dụa thì khí tay Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm tăng.

Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như phát điên, hoàn toàn không nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói mà chỉ chăm chăm dùng sức ôm hắn. Cuối cùng, Tạ Đông Quân đành dùng sức rút một cánh tay ra, và cho Bộc Dương Tuyên Cầu một cái tát.

Bị quăng một bạt tai, Bộc Dương Tuyên Cầu mới sực tỉnh, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Đông Quân. Tuy từ trước tới giờ bọn hắn không thiếu đánh nhau, nhưng bị Tạ Đông Quân đánh một bạt tai thì đúng là lần đầu tiên.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Tạ Đông Quân bắt đắc dĩ thở dài rồi ép y ngồi xuống.

Lấy một chiếc khăn ướt, Tạ Đông Quân một bên chườm bên má đỏ lên của y, một bên đau lòng. Hắn cũng thấy lạ, vì sao mình lại xuống tay quá nặng.

Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, Bộc Dương Tuyên Cầu như đứa nhỏ hoảng sợ. Tuy không có kích động như khi nãy, song y cứ nắm chặt lấy Tạ Đông Quân, không chịu buông ra. Cứ như là, nếu y chỉ cần buông lỏng thì Tạ Đông Quân nhất định sẽ biến mất.

–  Tuy rằng, ngay từ ngày đầu tới nơi đây, ta vẫn luôn mơ tưởng trở lại thế giới cũ của mình…. – Tạ Đông Quân nói tới đây liền cảm giác cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu đang nắm mình tăng thêm lực đạo, nhịn không được bèn nở nụ cười.

–  Nhưng mà, sau khi biết được điện hạ, tiểu nhân cảm thấy ở nơi này vô cùng vui vẻ, và cảm giác không thể bỏ mà trở về được.

Đẩy vài sợi tóc bên thái dương y, Tạ Đông Quân miệng nói những lời trêu ghẹo Bộc Dương Tuyên Cầu, song trong mắt đã ngập tràn quyến luyến.

–  Vậy đừng đi! Đừng rời bỏ ta…

Bộc Dương Tuyên Cầu dang hai tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tạ Đông Quân kéo lại gần, rồi đem mặt mình chôn vào ngực hắn. Y biết mình lúc này rất khó coi, đó là gương mặt sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi thứ mình yêu quý.

–  Có thể, ngay cả ta cũng không biết… Chỉ là, ý trời khó đoán… – dùng tay chạm nhẹ mái tóc Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cười khổ nói.

–  Ta mặc kệ cái gì mà ý trời! – Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn sâu vào mắt Tạ Đông Quân.

–  Cho dù là trời, nếu muốn đem ngươi rời khỏi ta thì dù có phải nghịch thiên ta cũng sẽ giữ ngươi lại! – Bộc Dương Tuyên Cầu tuyên bố, quanh thân toát ra một cỗ khí phách hiên ngang. Ngay cả Tạ Đông Quân cũng phải kinh sợ.

Trong nháy mắt, Tạ Đông Quân thực sự nghĩ rằng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ làm thật.

Nhưng, hắn lập tức hiểu được, đó không phải là chuyện có thể thực hiện.

–  Nghịch thiên sao … Nếu thực sự có thể làm được thì tốt quá…

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì mà tỏ vẻ như đang tự hỏi điều gì đó.

–  Đông Quân!

–  Hửm?

Bộc Dương Tuyên Cầu buông thắt lưng Tạ Đông Quân, đứng dậy, mặt đối mặt với hắn, diễn cảm vô cùng nghiêm túc.

–  Ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Vậy nên, ngươi cũng phải ở bên cạnh ta. Ta đã nói yêu ngươi thì cả kiếp này sẽ vĩnh viễn không phụ ngươi!

–  Ngược lại, nếu ngươi rời đi thì ta liền dùng cả đời này đuổi tìm ngươi, chết cũng không ngừng!

Giọng Bộc Dương Tuyên Cầu vang lên, mỗi một chữ đều khắc nhập vào tim Tạ Đông Quân.

Hắn hẳn nên đáp lại lời gì đó. Nhưng Tạ Đông Quân cố mở miệng nhiều lần mà vẫn không nói được gì. Cuối cùng, hắn mím môi, chủ động ôm thắt lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, đem mặt vùi vào vai y.

Hắn vẫn không thể đồng ý. Bởi vì, hắn không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì, không biết còn bao nhiêu phong ba chờ đợi bọn hắn phía trước. Hắn không dám chắc chắn rằng cả đời này đều cùng một chỗ, bầu bạn với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Nhưng, hắn quyết định. Chỉ cần một ngày còn bên cạnh y thì hắn sẽ dùng hết toàn lực yêu thương y, sống chết không phụ.

Ôm chặt lấy người trong lòng, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy lòng mình dần ngập tràn…

–  Hắt xì!

Một tiếng hắt xì phá hư bầu không khí vang lên từ trong lồng ngực. Tạ Đông Quân chậm rãi rời khỏi ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, ngẩng mặt lên. Chỉ thấy giữa khoảng cách hai người có một đường nước mũi trong suốt, kéo từ mũi Tạ Đông Quân sang vạt áo Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  …..

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì, lấy khăn tay lau nước mũi cho Tạ Đông Quân. Nhưng Tạ Đông Quân vẫn làm một bộ đáng thương, mặt nhăn thành đoàn.

–  Điện hạ…

–  Sao vậy?

–  Ta…. Chỗ vết thương đau qúa…

Bộc Dương Tuyên Cầu sửng sốt hai giây rồi mới vội vã ôm thân mình gầy yếu của Tạ Đông Quân đặt lên giường, tiếp đó tự mình lao ra ngoài điện.

–  Ngự y! Ngự y!!!!

Sau trời thu mát mẻ, tiếng rống giận của Cầu vương điện hạ nổi tiếng bình tĩnh, tự cao truyền khắp cả Tĩnh Tâm điện.

___

–  Bởi vì lúc hắt xì, bụng phải dùng sức quá lớn nên khiến cho vết khâu đang hồi phục bị nứt ra … Nhưng cũng không có gì nguy hiểm…

Ngự y đã cao tuổi vừa nói vừa run rẩy. Bởi vì, lúc này vị Cầu vương điện hạ kia đang đứng ngay phía sau, dùng ánh mắt chứa đầy sát khí quan sát lão.

Thật đúng là tai bay vạ gió! Vết thương của vị thị nhân này bị nứt ra vốn không liên quan tới y thuật của lão nha! Tại sao Cầu vương điện hạ lại dùng ánh mắt đáng sự như vậy nhìn lão chứ? Cứ như là mọi thứ đều ra lão gây hại vậy!? Huống hồ, vết thương ngay cả máu cũng chưa chảy, căn bản là chẳng có gì đáng để lo lắng.

Khổ nỗi, cái vị lão tổ tông trước mắt đây lại không ngừng vặn vẹo cơ thể, muốn nhìn kỹ vết thương của mình. Lão ngự y sợ tới mức nhanh chóng ngăn hắn lại. Nếu vị lão tổ tông này có cái gì không thoải mái thì chắc chắn cãi đầu của lão sẽ rớt xuống đất a!

–  Ngươi sau này cẩn thận một chút cho ta! Nếu lưu lại sẹo thì sao!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được lầm bầm dọa vài câu, nhưng Tạ Đông Quân lại không thèm để ý.

–  Có sao chứ? Nam nhân thì sợ khó coi cái gì. Có vết sẹo mới gọi là anh tuấn nha!

Khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu rút nhanh vài cái, cố sức đem mấy lời muốn vọt ra nuốt trở lại. Ngự y đứng một bên, trong bụng thầm liên tục lắc đầu. Để lại sẹo? Điều này sao có thể! Không chỉ Cầu vương điện hạ, mà ngay cả lão đầu tử này nhìn cũng thấy không đành lòng a!

Nhìn xem, một thân hắn da thịt như ngọc, ngoại trừ vết thương kia ra thì không có chút tì vết. Tuy rằng không bị bắt buộc nhưng bằng danh hiệu ngự y thượng cung của lão thì nhất định sẽ khiến vết thương kia không lưu lại một chút dấu vết!

Mặc dù muốn để lại ấn tượng là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng ngự y sống trong cung đã lâu nên đương nhiên biết diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đại biểu cho điều gì.

Thoa xong dược, lão ngự y suy tính đến biện pháp an toàn nhất… Lão tìm lý do rồi phán, trong vòng ba tuần không được xuống giường, sau đó mới rời đi.

Vừa nghe xong lời ngự y nói, Tạ Đông Quân bật người dậy, cái mặt dài nghệt ra. Bộc Dương Tuyên Cầu đứng bên thoạt nhìn rất vui vẻ.

–  Này! Ta bị cấm đoán mà ngươi vui như thế hả? – thấy vẻ tươi cười của Bộc Dương Tuyên Cầu, cơn tức của Tạ Đông Quân tức tốc bốc lên.

–  Vậy sao gọi là cấm đoán được. Ta sẽ ở trong này cùng với ngươi. Hơn nữa, ngự y nói có ta bên cạnh chăm sóc thì ngươi vẫn có thể ngồi ghế phơi nắng nha!

Cẩn thận tránh vết thương của Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống giường, nắm tay Tạ Đông Quân mà thưởng thức.

–  Ngự y nào có nói nhất định là ngươi hả? Lão là nói có người bên cạnh là được! Ta muốn để Hồng Ngọc theo giúp ta! – tuy không cự tuyệt sự đụng chạm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng miệng hắn vẫn không muốn buông tha cho ngươi ta.

–  Hửm? Để Hồng Ngọc ở đây cũng không phải không được. Nếu ngươi đã không để ý thì ta cũng không cần để ý a.

–  Để ý cái gì?

Tạ Đông Quân nghi hoặc nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, chỉ thấy mặt y không ngừng ghé sát mình.

–  Để ý nàng làm khán giả … xem chúng ta thân thiết đó. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói, một bên trêu chọc khóe miệng Tạ Đông Quân. Thi thoảng y còn chìa đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi hắn.

–  … Đồ không biết xấu hổ!

Tạ Đông Quân lầu bầu một câu, chủ động đưa hai tay ôm lấy cổ Bộc Dương Tuyên Cầu, chuẩn xác hôn lên môi y, một nụ hôn thật sâu…

————————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui