Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh


Rừng sâu núi thẳm, hai nam nhân còn tính là chưa hề quen thân.
Một người chỉ có thể nằm ngay đơ trên đất, một kẻ lại uốn dẻo ngửa người tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Một trận gió thổi qua, Tiêu Nhân có thể thấy vạt áo Vũ Văn Quyết theo gió mà nhẹ phất phất phơ phơ...
"..." Tiêu Nhân.
"..." Vũ Văn Quyết.
Tiêu Nhân nhìn kiểu nào cũng thấy tình cảnh này quỷ dị, hắn bỡn cợt mình? Hay là chế giễu mình? Hay vẫn là giỡn mặt mình?
Vũ Văn Quyết chỉ đơn giản là huyết khí trào dâng mà biểu diễn cho Tiêu Nhân xem lực eo tuyệt hảo của bản thân mình mà thôi, cho tới lúc này chính y cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Vũ Văn Quyết bình tĩnh buông tay ra, chỉ thuần mượn lực phần eo mà đứng thẳng dậy.
=m=!
Lần này Tiêu Nhân sợ thật rồi.
Động tác nọ Vũ Văn Quyết làm không chút miễn cưỡng, biểu tình trên mặt vẫn cứ vân đạm phong khinh, động tác lại cứ lưu loát, cứ thế mà đứng dậy.
Tiêu Nhân không thể không bội phục mà nói: "Eo ngươi khỏe ghê."
Vũ Văn Quyết: "...!Cảm ơn."
Mẩu đối thoại này nghe kiểu nào cũng thấy không đúng.
"Đợi sau này ngươi tập võ, luyện nhiều một chút cũng sẽ được như vậy." – Vũ Văn Quyết lại còn bày ra khuôn mặt chân thành mà nói chuyện.
Sau đầu Tiêu Nhân lặng lẽ kéo xuống một chuỗi hắc tuyến.
"Được rồi, chúng ta ngừng đề tài này ở đây.

Ngươi đưa tay đỡ ta một chút." – Tiêu Nhân thản nhiên giơ tay ra.
Vũ Văn Quyết cảm thấy có chút mới mẻ, đây là lần đầu tiên có người dùng loại ngữ khí sai bảo này với y.

Từ nhỏ y đã theo sư phụ Vũ Văn Sí, không tính mấy năm trước khi gặp sư phụ, ở Minh giáo nào có ai dám không cung cung kính kính với y.

Tiêu Nhân là người đầu tiên bày ra tư thái bình đẳng không chút che đậy khi ở cùng với y.

Tiêu Nhân đương nhiên là dùng con mắt bình đẳng để nhìn y, phải biết khi trước, nếu không có viên hồi nguyên đan của hắn, cho dù có tìm được đại phu tới, mạng của Vũ Văn Quyết cũng cứ đi tong.

Đối với tên gia hỏa thiếu mình một mạng, Tiêu Nhân mắc gì phải tâng bốc?
Khác với Mạc Vũ Hân bị hắn ôm đùi, ở cùng Vũ Văn Quyết, Tiêu Nhân hoàn toàn không câu nệ.
Tâm tư Vũ Văn Quyết lại bắt đầu vận chuyển rối rắm, ngoài mặt lại không để lộ, vươn tay đỡ hắn lên.
"Lần này, cảm ơn ngươi cứu giúp." – Tiêu Nhân đau đớn lung lay giữ thân đứng thẳng lên,chống tay chỗ phần eo đã bị trật ở mức độ nghiêm trọng, cảm kích nói với Vũ Văn Quyết: "Ta từng cứu ngươi, ngươi cũng cứu ta, xem như hai ta huề nhau."
Tình huống hiện giờ hết sức rõ ràng, nếu không có Vũ Văn Quyết, hắn chắc chắn phải chết, Tiêu Nhân hắn ân oán phân minh, tự nhiên là cảm kích y không thôi.
Tâm Vũ Văn Quyết rung động, để lộ nét cười: "Sao có thể so được?"
Tuy là bọn họ đều đã cứu đối phương, nhưng với y chỉ là một cái nhấc tay, mà đối phương lại phải trả giá bằng một viên thánh dược.
"Tuy là hòa nhau", Tiêu Nhân cười rạng rỡ, nói: "Nhưng nếu ngươi không chê, ta với ngươi kết bạn, được không?"
Vũ Văn Quyết chớp chớp mắt, tâm tư xoay chuyển trong nháy mắt, rồi thoải mái cười: "Được."
Tiêu Nhân còn giữ sợi dây đàn của Vũ Văn Quyết, nhưng một khi đã quyết định làm bằng hữu, hắn cũng sẽ không coi vật nọ như tín vật nữa mà bắt đầu suy tính tìm một thứ gì tốt tốt tặng lại cho Vũ Văn Quyết.
"Hai ta đã là bằng hữu, vậy ta cũng không khách khí, eo ta đang rất đau, ngươi đưa ta ra khỏi núi được không?" – Tiêu Nhân dùng đôi mắt cún con nhìn y.
Vũ Văn Quyết nhìn bộ dạng của hắn thì bật cười.
Vũ Văn Quyết đỡ cánh tay Tiêu Nhân, một tay vịn ngang eo hắn, tận sức giúp hắn không động tới chỗ bị đau.
Khinh công của Vũ Văn Quyết vốn thượng thừa, cho dù phải mang thêm một người, tốc độ cũng không giảm bao nhiêu, chẳng mấy chốc đã trở về chỗ Tiêu Nhân chạy trốn ban nãy.
"Mạc ca!" – Tiêu Nhân gấp gáp hô.
Động tác Vũ Văn Quyết cực nhanh, lúc hai người họ tới chỗ mai phục dưới chân núi, Mạc Vũ Hân hãy còn đang gian nan chiến đấu cùng mấy tên sát thủ.
Ba sát thủ đã chết mất một, trên thân Mạc Vũ Hân đã nhiều thêm mấy vết thương, thương thế cũng nặng thêm.
Tiêu Nhân quýnh quáng, Mạc Vũ Hân sáng nay đã bị thương, mất không ít máu, như thế này chẳng phải Mạc Vũ Hân càng nguy hiểm thêm?
"Vũ Văn huynh, xin huynh đi giúp Mạc Vũ Hân đi." – Tiêu Nhân không thể không cầu cứu.
Vũ Văn Quyết nhẹ gật đầu, thả hắn xuống, rồi lao ra như điện chớp.
Mạc Vũ Hân đã là nỏ mạnh hết đà, vốn chỉ dựa vào một cỗ khát vọng muốn sống sót để chống đỡ, Tiêu Nhân gọi y, y cũng không có chút sức lực nào để phân thần trông sang.
Ai ngờ thời khắc này lại nhảy ra một người có thể xưng là công tử cẩm y giúp y ngăn một tên sát thủ, Mạc Vũ Hân cũng không kịp nghĩ ngợi, chỉ nắm lấy cơ hội sử ra phần nội lực cuối cùng, đem khinh kiếm đâm tới chỗ yếu hại vừa lộ ra của tên sát thủ.

Vũ Văn Quyết loáng cái đã xử lý xong tên sát thủ còn lại, y xoay người thấy vị đồ đệ của Hành Thiết Tân đang thở hổn hển, tay chống kiếm, miễn cưỡng không ngã xuống.
Y cảnh giác nhìn Vũ Văn Quyết, rồi mới quay sang phía Tiêu Nhân.
"Tiêu đệ...!đệ có sao không?" – Hình tượng lúc này của Mạc Vũ Hân không thể nói là ổn, toàn thân vấy máu, y phục rách bươm, trên mặt bết mồ hôi hòa lẫn máu, nhìn không khác gì một con mèo mướp.
"Đệ không sao." – Tiêu Nhân dựa vào một tảng đá, khoát khoát tay.
Vũ Văn Quyết có chút chần chừ, y không muốn kết giao với Mạc Vũ Hân, nhưng lúc này hai người kia căn bản là không thể cử động, y lại không thể buông tay mặc kệ.
Nhưng rồi y nhanh chóng không cần đắn đó về vấn đề này nữa.
Vũ Văn Quyết đã nghe thấy một chuỗi tiếng nói, có người đang đến gần.
Y nghĩ nghĩ, bước tới nhỏ giọng nói với Tiêu Nhân: "Tiêu huynh đệ, nhớ đừng lộ chuyện của ta cho người khác biết, kể cả Mạc Vũ Hân cũng không.

Có người đang tới chỗ này, ta đi trước."
"Hả?" – Tiêu Nhân nhìn y ngờ vực, rồi lại nói: "Nếu đã vậy, ngươi đi về hướng núi đi."
Vũ Văn Quyết gật đầu với hắn, rồi phất tay áo phóng đi.
Mấy người đang tới lại là những hiệp sĩ tham gia tỷ võ chiêu thân.
"Mạc huynh? Huynh đây là bị sao vậy?" – Mã Húc của Âm Sơn phái kêu một tiếng rồi phóng tới gần.
"Mã huynh." – Mạc Vũ Hân miễn cưỡng cười một tiếng.
"Đây là làm sao? Mấy người này là ai?" – Mấy thanh niên bên kia cũng đã tiến lại gần.
Mấy thanh niên này đều là tài tuấn trong danh môn đại phái, lần này đến tham gia tỷ võ chiêu thân đều là vì được mời, không phải toàn bộ họ đều có ý với Đỗ Tàng Hoa, có người chỉ mong mượn cơ hội dương danh hoặc cùng giao thủ với cao thủ đồng trang lứa cho nên đối với vị cao đồ của đại hiệp Hành Thiết Tân, họ đều thưởng thức, thừa nhận y không chỉ võ công mà nhân phẩm cũng không sai.
"Đây là sát thủ truy sát ta cùng Tiêu đệ, nếu không phải được một vị công tử tương cứu, ta cũng Tiêu đệ đã táng mệnh dưới suối vàng rồi!" – Mạc Vũ Hân trầm sắc mặt nói.
Đám hiệp sĩ này có mang theo kim sang dược, lúc này tình huống khẩn cấp, cũng đành bất kể hay dở, trực tiếp xé áo Mạc Vũ Hân, rắc từng nắm kim sang dược lên.
Lúc này Tiêu Nhân cũng vịn tảng đá đứng lên, nhích từng bước lại gần.
"Cái gì? Đám người Minh giáo đúng là cuồng ngạo! Cư nhiên không sợ Hành đại hiệp báo thù?!" – Một thiếu hiệp giật nảy mình.
"Không phải người Minh giáo." – Tiêu Nhân phẫn hận nói.
Thần tượng sớm bị hạ bệ Đỗ Cảnh Thiên từ thời khắc động sát cơ liền bị Tiêu Nhân kéo vào sổ đen.

"Không phải Minh giáo? Vậy là kẻ nào?" – Mã Húc khó tin.
Đối với người trong sổ đen, Tiêu Nhân luôn dùng trọn sức lực để báo thù, lúc này hắn bắt đầu mở màn.
"Bọn họ là người của Đỗ Cảnh Thiên!" – Tiêu Nhân quả quyết.
"Không thể nào!"
"Đỗ đại hiệp có hiệp danh, sao có thể hạ độc thủ với võ lâm hậu bối?"
"Có khi nào là hiểu lầm không? Không chừng là trúng kế Minh giáo!"
Lời của một Tiêu Nhân không có chút tiếng tăm đương nhiên là không đủ sức thuyết phục.
Lúc này Mạc Vũ Hân không thể không lên tiếng: "Các vị, mấy sát thủ này thực sự là do Đỗ Cảnh Thiên phái tới.

Bởi tại hạ phát hiện ra bí mật của lão nên lão mới muốn gϊếŧ tại hạ diệt khẩu."
Mạc Vũ Hân vừa lên tiếng, mấy hiệp sĩ liền ồ lên.
Tiêu Nhân thừa cơ chen vào: "Tối hôm qua Mạc ca vì điều tra cứ điểm Minh giáo mà hoạt động nhiều ở thành tây, lại phát hiện có nhiều chỗ ẩn giấu một số lớn người thân phận không rõ ràng, qua sớm hôm sau, Mạc ca hảo tâm báo cho Đỗ Cảnh Thiên, nào ngờ vừa ăn sáng xong, ta cùng Mạc ca vừa ra khỏi cửa liền bị người theo dõi."
Tiêu Nhân nhìn đám người nọ nửa tin nửa ngờ, nói tiếp: "Cái này còn chưa tính, Mạc ca gϊếŧ lui bọn họ, bọn ta trốn vào trong núi sâu, lại tình cờ gặp Lưu Ngọc Hiền đang bị trọng thương, biết được một tin tức kinh người! Lưu Ngọc Hiền hai mươi năm trước là một thư sinh, gia đình mấy đời kinh thương, căn bản không phải là võ lâm nhân sĩ, là Đỗ Cảnh Thiên năm đó cấu kết quan phủ, gϊếŧ toàn gia trên dưới ba mươi bảy người của hắn..."
Tiêu Nhân thêm mắm dặm muối kể lại chuyện của Lưu Ngọc Hiền, lúc này, vì bôi đen Dỗ Cảnh Thiên, hắn đã chẳng màng ngẫm xem đây có phải là lời phiến diện của Lưu Ngọc Hiền hay không nữa.
Đám người này lại càng thấy khó tin.
Đỗ Cảnh Thiên là đại hiệp đã thành danh nhiều năm, trước giờ thanh danh vô cùng tốt, sao có thể làm ra loại sự tình này?
"Lưu Ngọc Hiền rõ ràng bị người Minh giáo đưa đi, sao có thể một mình nằm trong gian nhà gỗ giữa thâm sơn?" – Một kẻ tâm tư kín đáo hỏi.
"Lưu Ngọc Hiền nói với chúng ta, hắn vì báo thù mà vi phạm quy củ Minh giáo, mọi người đều biết, với kẻ phạm giáo quy, Minh giáo trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, hắn vì muốn lưu lại một mạng để báo thù nên mới bỏ trốn, ẩn trong rừng, vừa lúc gặp chúng ta." – Mạc Vũ Hân giải thích.
"Làm sao biết đây có phải là gian kế của Minh giáo bày ra làm tổn hại thanh danh Đỗ đại hiệp hay không?" – Thiếu hiệp kinh ngạc ban nãy nói.
Tâm tình Tiêu Nhân vô cùng buồn bực, mấy người này làm gì mà lắm nghi ngờ thế? Bọn họ không thể diễn như trong phim ảnh, nghe hắn cùng Mạc Vũ Hân kể xong tình tiết liền bị khí thế của diễn viên chính chấn áp, người người quy phục, cùng nhau lập tổ đội đi đánh boss Đỗ Cảnh Thiên sao? Kéo tới một đám hỏi tới hỏi lui bươi móc gốc rễ vấn đề là chuyện của lều báo mà!
Mạc Vũ Hân cũng hiểu chỗ e dè của những người này, Đỗ Cảnh Thiên thành danh hơn ba mươi năm, mà các vị danh túc nhiều năm luôn yêu quý tiếng tăm của mình, bọn họ làm ra sai lầm sẽ không thể đơn giản vin cớ 'tuổi trẻ không hiểu chuyện' mà lấp liếm.
Lúc này, Mạc Vũ Hân trịnh trọng lên tiếng: "Tại hạ Mạc Vũ Hân lập thệ, những lời trên đều là sự thật, nếu có hư ngôn liền bị thiên lôi đánh chết!"
Đám hiệp sĩ giật mình, trong thời đại này, lời thề là thứ hết sức trịnh trọng, không ai dám đem ra đùa.
"Ngươi...!ngươi đó, cần gì phải phát lời thề độc tới thế, bọn ta cũng đâu phải không tin ngươi." – Mã Húc ngượng ngập nói.
Tiêu Nhân khinh bỉ liếc hắn, rõ ràng là không tin, đạo đức giả.
"Lưu Ngọc Hiền trọng thương, còn nằm trong nhà gỗ giữa núi, nếu không tin, các ngươi có thể tự đi hỏi." – Tiêu Nhân nói.
Mấy người kia cũng cười ngượng ngập, lại vẫn không nói là không đi, trái lại có mấy người thận trọng liếc nhìn nhau, nhân cơ hội không người nào chú ý, đi lên núi.
Thương thế trên người Mạc Vũ Hân đã băng bó xong, có mấy người nửa dìu nửa đỡ hai người xuống núi.

Lúc này phần eo Tiêu Nhân đã đau đến độ không đi nổi, tự nhiên không cứng miệng kiên trì, mặt dày để mấy nhân sĩ mà hắn khinh bỉ mới rồi đưa xuống núi.
"Bọn ta không thể trở về, lúc này Mạc ca bị trọng thương, lỡ như Đỗ Cảnh Thiên lại hạ sát thủ thì y phản kháng không nổi đâu!" – Tiêu Nhân nói.
Mạc Vũ Hân ngẫm nghĩ một chút, nói: "Hiện giờ Đỗ Cảnh Thiên còn chưa biết sát thủ của lão đã bị gϊếŧ, bây giờ tìm tới cửa chính vừa kịp lúc lão không phòng bị."
"Mạc huynh, huynh vẫn nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì tốt hơn." – Mã Húc nói – "Huynh liên tục trải mấy tràng kịch chiến, mất máu quá nhiều, không thể lại kích động.

Thêm nữa, không phải huynh nói Lưu Ngọc Hiền bị trọng thương sao? Hoàng Hi cùng Chu Bồi Đức đã lên núi đón y, cho dù có muốn y làm chứng cũng cần để y điều dưỡng một phen."
"Đúng, tốt nhất là tìm một chỗ nghỉ ngơi một hồi." – Tiêu Nhân cao giọng tán thành.
Sau cùng, mấy người họ quyết định tới ngôi chùa trên núi Ô Long ở ngay phụ cận Ô Vưu để an trí tạm thời, rồi sẽ tính toán sau.
Mà lúc này, Vũ Văn Quyết đã sớm quay lại gian nhà gỗ, đang dùng khuôn mặt lạnh lùng đứng trước mặt một Lưu Ngọc Hiền run lẩy bẩy.
"Lưu Ngọc Hiền, ngươi cũng thực to gan, dám giả mạo người Minh giáo hành sự.

Tội ngươi đáng chết."
———-
LTG:
Vũ Văn Quyết: Lực eo của ta cũng rất tốt, tuyệt đối là tuyệt thế hảo công!
***
Ở chương trên, tình tiết kịch trong suy nghĩ của vị chúa suy diễn là:
Tiêu Nhân đưa tay muốn y kéo mình dậy: sao người nọ dám cư xử kiểu này với ta? Chắc hắn không biết thân phận của ta.

Được rồi, cứ thế gạt hắn đi.
Tiêu Nhân nói giữa hai người không ai nợ ai, huề nhau: Hắn nói hết sức nhẹ nhàng, xem ra là hắn thực tâm nghĩ vậy, người này lòng dạ không sai, không ỷ vào viên thánh dược mà đòi hỏi quá đáng, cộng điểm thành thực.
Tiêu Nhân nói, làm bằng hữu đi: hắn dùng thái độ bình đẳng đối đãi ta, thật mới lạ, kết giao một bằng hữu như vậy cũng thực tân kỳ.

Được.
Sau khi Tiêu Nhân nhờ y cứu Mạc Vũ Hân: Ta không thể lưu lại chỗ này, vạn nhất Mạc Vũ Hân nghe được tên ta, chẳng phải liền đoán ra ta là người Minh giáo hay sao? Ta phải đi mau mới được.
Bốn phân đoạn ngắn bên trên có thể xem là mảnh ghép domino còn thiếu, nội dung còn lại mọi người tự suy diễn nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận