Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh


Trên tay nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng Tiêu Nhân liền an ổn nhiều.
Cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV, cảm tạ XOTV (các kênh truyền hình ở TQ), nhiều năm qua giáo dục làm Tiêu Nhân hiểu được bất luận thời điểm nào vũ khí cũng không thể rời tay, càng không nói đi ăn Hồng Môn Yến, cho dù nơi này rất hương diễm!
Cho nên lúc tới phó ước Tiêu Nhân mặc kệ chỗ này có quản chế vũ khí hay không, hắn đều phải mang Khi Sương kiếm theo.
Cũng may mắn đây là một thế giới thịnh hành võ phong, người trong giang hồ không biết lúc nào sẽ gặp phải kẻ thù cho nên trường hợp công cộng đều không cần bỏ kiếm.
Nghiệp vụ của Tiêu Nhân còn chưa thuần thục, võ không xinh đẹp múa kiếm không hay, hắn chỉ đơn giản giơ ngang thân kiếm chống đỡ Liên phu nhân rút thủy chủ trên bả vai hắn.
Hai người chính diện đối địch, không gian hạn chế như vậy Tiêu Nhân chưa thích ứng được.
Hơn nữa, thân thủ của Liên phu nhân thế mà lại không tệ lắm.
Trước mới vừa vào cửa, Tiêu Nhân không kinh nghiệm nhìn đoán không ra bước đi của Liên phu nhân lay động theo vận luật, điều đó chứng minh nàng có luyện qua võ nghệ.
Liên phu nhân xoay tay nắm chủy thủ, kham kham bị Thanh Phong kiếm của Tiêu Nhân chặn lại.
"Đương" tiếng kim loại đánh vào nhau, thậm chí Tiêu Nhân tập trung cao độ có thể nhìn thấy khi chủy thủ và Khi Sương kiếm đánh vào nhau giây lát bắn toé ra hỏa hoa.
Hiện tại hắn rơi vào trạng thái thực thần kỳ.
Tiêu Nhân cho rằng hắn sẽ khẩn trương không có cách nào suy nghĩ, dù sao lúc này không phải đối luyện cùng Vũ Văn Quyết mà là so chiêu với một nữ nhân thật sự muốn mệnh hắn.
Trước kia thường thường thấy trên điện ảnh trên TV hay tiểu thuyết, lúc nhân vật chính vung tay đánh nhau với người khác -- nhất là khi hai người lực lượng ngang nhau, thủ đoạn đều vô cùng cao, nhân vật chính đều sẽ tiến vào trạng thái vô cùng huyền diệu, nhìn thấy mỗi động tác đều rất chậm, suy nghĩ sẽ vô cùng nhanh, còn dư lực nghĩ đông nghĩ tây, hắn đều cảm thấy thực giả.
Nhưng bây giờ hắn thật sự bị vây trong trạng thái như vậy.
Từ khi tay hắn cầm lấy chuôi kiếm, văng ra vỏ kiếm, vứt kiếm xoay lại chống đỡ chủy thủ trong tay Liên phu nhân, nhanh thậm chí chỉ có hai phần ba giây.
Nhưng hắn thế mà lại có cảm giác đã qua vài giây.
Động tác của Liên phu nhân, quỹ đạo của chủy thủ lưu lại rõ ràng trong đáy mắt Tiêu Nhân.
Làm hắn có nguyên vẹn thời gian suy nghĩ làm thế nào chắn chủy thủ đâm về phía ngực mình.
Thật khó thể ngờ.
Tiêu Nhân cảm thấy bất an.
Hắn biết, tuy rằng người có chỉ số thông minh cao tư duy chuyển động rất nhanh, thời gian ngắn có thể tính toán ra biểu thức số học kinh người ngang bằng CPU của máy tính siêu cấp.

Nhưng hắn không thông minh đến trình độ này.
Hắn chỉ có thiên phú thời gian ngắn nhớ được hết thảy cùng lâm nguy có thể lãnh tĩnh suy nghĩ; học tập kiếm pháp cùng nội công tiến bộ kinh người hoàn toàn đều nhờ công năng của hệ thống Thiên Đạo.
Đối với thứ có nguồn gốc xuất xứ không rõ, Tiêu Nhân không dám yên tâm.
May mắn thời gian này không biết xem như quấy rối hay là giải thích nghi hoặc, hệ thống trong ý thức không nhanh không chậm bắn ra màn hình chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Hệ thống gợi ý: Giám sát thấy tư duy của kí chủ trong thời gian ngắn gia tốc, kích hoạt Hình thức tư duy gia tốc.

Hình thức này giúp tư duy gia tốc gấp mười lần, mỗi một phút tiêu hao 100 điểm nhân phẩm.
Hệ thống gợi ý: Kí chủ Tiêu Nhân, có bắt đầu dùng hình thức tư duy gia tốc hay không ? Có / không
Mới đầu Tiêu Nhân bị màn hình xuất hiện dường như che hết toàn bộ tầm nhìn hù chết, tiện đà oán giận hệ thống lại một lần nữa suýt hại chết hắn.
Chật vật né tránh Liên phu nhân, xoay người đồng thời hung hăng hô to một tiếng: "Có! !"
Liên phu nhân bị hắn gào to làm hoảng sợ, sau đó xoay cổ tay, chủy thủ đổi về phía trước, nàng khoa tay múa chân một tư thế vô cùng xinh đẹp tràn ngập khí thế, lần thứ hai đánh về phía Tiêu Nhân.
Có thể nhìn ra võ nghệ của Liên phu nhân vững chắc, luyện chủy thủ ít nhất hơn hai mươi năm.
Có lẽ là thiên phú hạn chế, cảnh giới của nàng không cao thâm nhưng đủ để đứng hàng nhị lưu cao thủ võ lâm.
Mà Tiêu Nhân, hiện tại ngay cả tam lưu cũng không được.
Nhưng không sao, từ giờ khắc này có hệ thống thêm vào, rốt cục Tiêu Nhân biến hóa nhanh chóng, biến thành một võ lâm thiếu hiệp chân chính!
Tuy rằng hắn chỉ biết võ công kiếm pháp trụ cột, nội công cũng chỉ là nội công trụ cột, nhưng cũng đã có lực chiến đấu một trận.
Cứ việc bởi vì nơi sân không quen thuộc, cứ việc kinh nghiệm không đủ mà có chút luống cuống tay chân, nhưng trước đây có người dạy dỗ nên Tiêu Nhân vẫn có thể đấu ngang nhau với Liên phu nhân.
Hình thức tư duy gia tốc là một trang thái vô cùng ngưu bức.
Tiêu Nhân sở dĩ không chút do dự lựa chọn là vì trước kia hắn từng xem một bộ phim hoạt hình nước ngoài, phim hoạt hình kia kỹ càng tỉ mỉ miêu tả người có tư duy nhanh hơn có thể làm được một ít chuyện người thường không làm được.
Ví dụ như đoán trước quỹ đạo, ví dụ trước tiên né tránh xe đâm tới, vị dụ lúc đối phương đánh tới trước tiên né tránh đồng thời còn đánh đối phương một tay.
Cứ việc nó tăng 100 lần hay 1000 lần? Giờ hắn nhớ không được, nhưng hắn biết giờ không cần nhiều, tư duy gấp mười lần cũng đã là thắng tốc độ suy nghĩ của người thường.
Một giây tương đương mười giây hắn còn không thể chuyển bại thành thắng sao?
Khuyết điểm của Tiêu Nhân là không có kinh nghiệm, hiện tại Liên phu nhân chính là đối thủ tốt nhất để hắn luyện tập .
Động tác của Liên phu nhân hắn nhìn rất rõ, tuy rằng lúc đầu hắn cần suy đi nghĩ lại mình nên dùng chiêu gì mới có thể đón đỡ phản kích, nhưng chậm rãi, hắn tích lũy kinh nghiệm, tốc độ xuất chiêu càng lúc càng nhanh.
Liên phu nhân cũng càng ngày càng kinh hãi, trên giang hồ truyền rằng tiểu tử gϊếŧ Chu Ba là một nhân vật lợi hại, ngay từ đầu nàng còn tưởng vậy, lúc thật sự giao thủ không ngờ hắn không chỉ trúc trắc còn chỉ sử dụng kiếm pháp truyền lưu trên phố, ngay cả kiếm chiêu cơ bản cũng không có.
Vừa mới đầu nhìn hắn luống cuống tay chân đối phó, biến hóa hai ba chiêu thức mở đầu, lúc khẩn trương nàng dường như muốn phát cười.
Nhưng theo thời gian giao thủ càng ngày càng dài, tiểu tử này tiến bộ rất nhanh, dùng bộ kiếm pháp trụ cột ứng đối thuận lợi đủ đường! Chậm rãi hắn chiếm thượng phong.
Liên phu nhân âm thầm nóng lòng, hạ thủ càng ngoan độc, không quan tâm đường lui không quan tâm an nguy của mình, trực tiếp ra đòn sát thủ .
Tiêu Nhân mới đầu vui vẻ đối chiêu với Liên phu nhân, nhưng lúc hắn không cẩn thận liếc mắt nhìn thấy điểm nhân phẩm trong ý thức bị hệ thống cố ý hiện ra giảm bớt cực nhanh liền ngốc, vừa lúc thất thần Liên phu nhân liền hung ác gϊếŧ lại đây tính toán chấm dứt trò khôi hài này.
Liên phu nhân dùng tuyệt chiêu đòn sát thủ liều mạng lấy chính mình trọng thương đổi tánh mạng của đối phương.
Nhưng dùng tư tưởng cằn cỗi của nàng không thể ngờ thế giới này sẽ có một nam nhân được Thiên Đạo dùng ánh hào quang bao phủ -- tuy rằng ngẫu nhiên nó cũng thực hố -hãm hại, hắn lấy một tư thế vặn vẹo không theo quy luật bất khả tư nghị tránh được chủy thủ của nàng, cầm thanh kiếm trong tay đâm vào ngực nàng.
Người thường nói, một tấc đoản một tấc hiểm.
Nàng dùng tuyệt kĩ giao chiến áp sát chắc chắn là tránh cũng không thể tránh, cho dù võ công thắng quá nàng cũng không có khả năng lông tóc vô thương.

Nhưng hôm nay tiểu tử võ công không lên được mặt bàn này không chỉ an toàn né qua còn rất nhanh kéo thân mình, cho nàng một kiếm trí mạng!
Tuy rằng gần đây Tiêu Nhân sáng sủa rất nhiều, rộng rãi rất nhiều, trước còn nhịn không được Thiên Đạo kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng âm ngoan trong khung kiếp trước là xã hội đen vẫn không thể xóa bỏ.
Ai muốn mạng của hắn, hắn chắc chắn đưa kẻ đó đi tìm chết!
Thời gian này, Tiêu Nhân hoàn toàn không hề thương hương tiếc ngọc, cứ việc đối phương là dạng nữ nhân hắn thích nhất, vừa rồi còn cùng đối phương vui vẻ uống rượu tán tỉnh.
Lúc tranh đoạt quyền sinh tồn, trên thế giới này không ai thiếu ai, ai nhượng ai, người người đều ngang hàng.
Cho nên, hắn không chút do dự đâm kiếm vào trong thân thể mỹ nữ hắn có hảo cảm, đã từng tận tình YY một phen.
Liên phu nhân tuy dùng chiêu ngoan độc nhưng rốt cuộc không phải nữ tử hành tẩu giang hồ bên ngoài.
Cho nên nơi yếu ớt bị đâm một kiếm, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, không giơ tay lên tàn nhẫn đâm Tiêu Nhân cách nàng rất gần.
Liên phu nhân cảm giác tất cả khí lực đều không có , Tiêu Nhân buông lỏng tay, nàng liền ngã xuống.
Thật ra đây là Tiêu Nhân không đủ kinh nghiệm, hắn thật sự không nên an tâm lúc này, sau khi cho Liên phu nhân một kích trí mệnh liền hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

Lần này hoàn toàn là hắn may mắn, nếu thật sự gặp gỡ một tên đồ đệ bỏ mạng chân chính, hắn khẳng định sẽ bị thương.
Tiêu Nhân đứng ở nơi đó, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi vừa rồi thật khẩn trương kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hormon điên cuồng phân bố làm cả người hắn bị vây trong trạng thái phấn khởi cực độ, hồi lâu tim vẫn đập mạnh không có cách nào khôi phục bình thường.
Liên phu nhân nằm trên mặt đất, ngực chảy đầy máu, dưới thân cũng có nhiều máu chảy ra.
Tiêu Nhân ngửi mùi máu tươi nồng nặc bưng miệng mũi, vẫn cảm thấy có chút không thích ứng.
Vừa rồi bọn họ đánh nhau vô cùng kịch liệt, bàn ghế trong phòng giá quần áo ...!đều bị đụng ngã, đồ sứ trang trí gần cửa hoàn toàn bị đụng rơi vỡ.
Ngực Tiêu Nhân phập phồng, quay đầu nhìn hiện trường hung án xung quanh.

Đây không phải là rừng núi hoang vắng có thể đào cái hố chôn Liên phu nhân, mặc dù Liên phu nhân động thủ muốn gϊếŧ hắn trước.
Động tĩnh lúc nãy không nhỏ, một hồi có người tiến vào hắn nên giải thích thế nào, hay là hiện tại nhanh chóng nhảy cửa sổ chạy trốn.
Hắn đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra nhìn.

Phòng Liên phu nhân tại lầu ba, độ cao này làm chân hắn có chút nhuyễn.
Hắn còn thảnh thơi nghĩ chuyện này.
Tiêu Nhân lui về sau thấy trên người Liên phu nhân cắm Khi Sương kiếm của hắn, cảm thấy không thể lưu lại hung khí, bước tiến đến gần nàng muốn rút kiếm.
Mọi người cũng biết người bị binh khí thương tổn không được lỗ mãng tự mình rút, phải chờ nhân viên chữa bệnh đến xử lý mới có thể bảo tồn sinh cơ lớn nhất.
Hiện tại Liên phu nhân cũng như thế, cứ việc kiếm cắm ở ngực nàng làm cho sinh cơ của nàng dần dần xói mòn, đồng tử bắt đầu phóng đại, nhưng người còn không tắt thở.
Ngay từ đầu Tiêu Nhân không muốn tới gần nàng, không muốn thấy nàng chết, cứ việc chuyện này có chút bịt tay trộm chuông nhưng dù sao hắn còn chưa quen với ngày tháng lăn lộn giữa máu me.
Lúc này không thể không đi thu vũ khí của mình về, hắn nắm chặt chuôi kiếm nhìn Liên phu nhân thở ra thì nhiều hít vào thiếu nhăn mi lại.
Liên phu nhân mơ hồ nhìn thấy bóng người trước mắt, trong ánh mắt dần dần có chút thần thái, dĩ nhiên là hồi quang phản chiếu thì thào nói: "Chu Lang...!Liên nhi...!Không có thể...!Báo thù cho chàng.

Sư phụ...!Sư phụ...!Ngài công đạo, đồ nhi..."
Tiêu Nhân nghe nàng nói mơ màng, đột nhiên đáy lòng bắt đầu bất an lông tơ dựng đứng, cảm giác nguy hiểm còn hơn vừa rồi Liên phu nhân đột nhiên rút chủy thủ đâm về phía hắn giây lát dâng lên trong lòng!
Hắn rút mạnh kiếm, mặc kệ máu phun tung toé cũng mặc kệ Liên phu nhân nằm dưới đất bị máu nhuộm đỏ, ngay tại chỗ lăn một vòng xông ra khỏi cửa!
Quả nhiên, lúc hắn tông cửa chạy ra, một cỗ nội lực cực khí thế áp bách mà đến, cùng với tiếng nói khàn khàn già nua.
"Ngươi chính là tên gϊếŧ ái lang của ta -- Tiêu Nhân sao? !"
Giọng nói khàn khàn bao hàm nội lực, đúng là không quan tâm thành Dương Châu là địa bàn bang Thương Giản, bừa bãi biểu thị công khai chính mình tồn tại.
Tiêu Nhân thở hổn hển dồn dập, cảm giác mờ mịt lần đó suýt chết dưới tay sát thủ thủ hạ Đỗ Cảnh Thiên xuất hiện lần thứ hai !
Tiêu Nhân đoạt mệnh chạy như điên, không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, vô luận là ai hắn cũng không thể địch nổi.
Cứ việc có hệ thống thêm vào, trực giác của hắn không có khả năng đối địch hắn.
Hiển nhiên, trực giác của Tiêu Nhân là chính xác.

Lão bà không theo lẽ thường phá nóc nhà vọt vào phòng, đứng ở giữa vũng máu nhìn Liên phu nhân đã đứt hơi, nhất thời bi thương tru lên một tiếng dài: "Tiêu Nhân tiểu cẩu! ! ! Ngươi dám gϊếŧ đồ nhi của Bà ngoại Ngọc Nữ ta đây! Liên nhi! Liên nhi đáng thương của ta! !"
Động tĩnh cùng tiếng rống mang gào thét kia kèm nội lực phóng lên cao, phòng ốc làm bằng gỗ nhất thời bị chấn thành bột mịn, lầu bên đều sụp xuống.
Tam kiệt Thương Giản cứ việc vì tâm tình khó chịu uống hơi nhiều, lúc trước động tĩnh Liên phu nhân cùng Tiêu Nhân đánh nhau cách một tầng không nghe thấy, lần này động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng bọn họ còn bảo trì chút tỉnh táo, lúc Bà ngoại Ngọc Nữ phát ra câu đầu tiên cũng đã tỉnh, không kịp mặc quần áo vươn tay nắm vũ khí liền chạy ra khỏi cửa phòng.
Bà ngoại Ngọc Nữ !
Đây chính là nhân vật thành danh đã lâu của ma đạo, bà ta đã tiếp cận siêu cấp cao thủ, sao bà ta lại xuất hiện trong này?
Có vẻ còn nhằm vào Tiêu Nhân.
Ba người không kịp ngẫm nghĩ, biết đêm nay vô luận thế nào cũng không thể để cho Tiêu Nhân gặp chuyện không may, nếu không sẽ bị Tiểu sư muội hận chết.
Tiêu Nhân lao xuống tháp bên kia, ba người cũng từ kia bên chạy tới, bốn người vừa lúc chạm vào nhau ở cầu thanh giữa lầu ba và lầu hai!
Tiêu Nhân thấy ba người quần áo không chỉnh nhưng tay đều cầm vũ khí, dáng vẻ như lâm đại địch không thể thấy chết mà không cứu, nhất thời cảm giác nguy cơ giảm đi, thực không phúc hậu chui ra phía sau bọn họ.
Ba người ngược lại không nghĩ nhiều, biết hắn mới ra đời nhất định không đối phó được lão yêu bà thành danh đã lâu, sôi nổi triển khai tư thế chờ.
Không đợi một hồi, theo khí thế sắc bén, lão yêu bà tự xưng Bà ngoại Ngọc Nữ liền hướng lại đây, miệng còn gào thét : "Tiêu Nhân tiểu cẩu! Để mạng lại!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui