Vũ Văn Quyết trầm tâm tĩnh khí đứng ở trong đại đường Vấn Nguyệt sơn trang, y đang chờ đợi.
Chờ người ở tiền phương truyền tin tức, tùy thời tính toán quyết một trận tử chiến với võ lâm chính đạo!
Đôi mắt Vũ Văn Quyết tối sầm, tay y bóp nhẹ chiếc hộp bên người sau đó ánh mắt lóe âm ngoan.
Mưa, tí tách rơi...
Đột nhiên, tiền phương truyền đến một trận xôn xao, Vũ Văn Quyết lên tinh thần.
Nhưng sau đó hộ vệ ảnh đường chạy vào lại thất kinh hô to: "Giáo chủ! Không tốt ! Trong núi có đất đi giao !"
Sắc mặt Vũ Văn Quyết nhất thời biến đổi.
Y cao giọng quát chói tai một tiếng: "Chớ hoảng sợ! Lập tức la to để Phó giáo chủ, Phượng Đường chủ, Hắc Đường chủ cùng Giáng Châu, còn có nhân viên bên trong trang nhanh chóng rút lui!"
Hộ vệ ảnh đường đang kinh hoảng lúc này mới thoáng an ổn một ít, hắn không chút do dự chạy đến đại đường, chỉ chốc lát chợt nghe thấy một trận tiếng la dồn dập và hô to: "Đi giao ! Tốc tốc rút lui! !"
Vũ Văn Quyết xoay người nhanh chóng rời khỏi đại đường, y nhảy lên mái nhà nhìn về hướng sơn cốc.
Chỉ thấy giữa sắc trời âm u, trong màng mưa một dòng nướng lũ thế tới rào rạt như vạn mã lao nhanh không có cách nào ngăn cản đánh tới!
Minh giáo phản ứng không thể nói không nhanh.
Vũ Văn Quyết bọn họ không như Hồ Túc mong muốn mà không hề phòng bị với đất đá trôi.
Ngược lại, bởi vì trời mưa nên Vũ Văn Quyết liền bảo thủ hạ ngày đêm thay phiên giám thị hướng đi bên sơn cốc, cho nên hộ vệ ảnh đường của Minh giáo bật người liền phát hiện dòng nước lũ.
Nhưng hộ vệ kia không có thưởng thức cùng tri thức như Tiêu Nhân cho nên hắn không nhận ra những hiện tượng ban đầu.
Chờ đến lúc phát hiện thì dòng nước lũ đã chuyển qua sơn đạo, thực nhanh liền tới Vấn Nguyệt sơn trang.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vũ Văn Quyết thấy nước lũ tới gần, không chút do dự vận khinh công nhanh chóng rời khỏi Vấn Nguyệt sơn trang.
Hạ nhân bên trong sơn trang vào ngày ấy chính đạo công kích bị Vũ Văn Quyết phái ra bố trí nghi trận, Trương Đồng phát hiện gϊếŧ hơn phân nửa.
Hạ nhân còn lại giờ phút này đối mặt cảnh tượng khủng bố, kẻ không võ công chỉ có thể hét lên một tiếng sau kích động chạy trốn lại bị bùn đất cuốn tới nuốt trôi.
Nghe tiếng kêu thảm thiết phía sau, trong lòng Vũ Văn Quyết nảy sinh ác độc, thúc dục chân khí trong cơ thể vận hành nhanh một vòng quang kinh mạch.
Theo chân khí vận hành rất nhanh, Vũ Văn Quyết dần dần cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể bắt đầu đau đớn từng cơn.
Không được, phải nhanh hơn mới được!
Vũ Văn Quyết liên tục dẫm đạp lên vách đá cùng ngọn cây, cố nén đau đớn lần thứ hai đề cao tốc độ.
Trái phải bên cạnh y là Cố Thanh, Phượng Thiên Vũ, Hắc Viên, Giáng Châu còn có một ít hộ vệ ảnh đường được gọi đến, những cao thủ ở Chu Tước đường đều ra sức chạy trốn, thời gian này ai cũng không có khả năng lưu lại cứu người.
Tim đập theo nguy hiểm tới gần càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dần dần ồ ồ, ánh mắt nội quỷ bán đứng hành tung của Vũ Văn Quyết trong Minh lóe lên, nhìn chăm chú vào thân ảnh Vũ Văn Quyết.
Đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Có thể thần không biết quỷ không hay hại chết Vũ Văn Quyết, còn để người tìm không ra sơ hở.
Vũ Văn Quyết dùng toàn bộ nội lực để xê dịch trốn tránh, là thời khắc phòng ngự ngoại bộ công kích yếu nhất.
"Hắn" chỉ cần tài tình tìm thời cơ thoáng trở ngại Vũ Văn Quyết, lấy y bị thương chưa lành như bây giờ sẽ không có cách nào tự cứu.
Rơi vào dùng nước lũ, chỉ có đường chết!
"Hắn" có nội lực dư thừa, khí tức dài lâu, dần dần dưới tốc độ cực đoan như vậy, Vũ Văn Quyết về sau càng không được việc, rốt cục chậm rãi chậm lại.
Đúng lúc này, xa xa trong núi đột nhiên truyền đến một tiếng vang rung trời.
"Hắn" cùng Vũ Văn Quyết vẫn duy trì không xa không gần khoảng cách, dần dần rớt ra khoảng cách với đoàn người chạy phía trước.
Không thể lui nữa.
Trong lòng "hắn" lo lắng, phía sau chính là dòng nước lũ, lui nữa hắn cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Nội tức của Vũ Văn Quyết đã dùng bảy tám phần, nhưng y không lo lắng mình sẽ không đào thoát.
Bởi vì chạy đi ra ngoài chính là trấn Bình Võ.
Trấn Bình Võ mặc dù là thôn trấn không lớn nhưng vẫn có một toàn khiến trúc cao ba tầng cùng một tòa tửu lâu.
Chỉ cần tới bên trên có cơ hội thở dốc, hắn có thể nhân cơ hội ăn hoán sinh đan.
Lúc này vì bảo toàn tánh mạng, y không thể không uống rượu độc giải khát.
Nhưng đột nhiên, dưới chân Vũ Văn Quyết đình trệ như có một nhánh cây cấn mắt cá chân của y!
Trong lòng Vũ Văn Quyết lập tức lộp bộp.
Nếu như lúc bình thường, một chút cản trở này căn bản không gây trở ngại gì đến việc vận hành khinh công của y.
Nhưng cố tình thời gian này y đã không có dư thừa nội lực dùng để xoay chuyển tư thế.
Vũ Văn Quyết cảm thấy không xong, theo tư thế ngã xuống lăn một vòng, chờ y đứng lên quả nhiên dòng nước lũ đã cuồn cuộn mà đến!
Thật lớn lực đánh vào đẩy Vũ Văn Quyết thân hình không xong, hắn biết tưởng muốn sinh cơ, lúc này tuyệt đối không thể hoảng.
Vũ Văn Quyết theo tốc độ dòng nước lũ bị cuốn đi.
Lúc này y đã bị hãm sâu trong đó, cơ bản không có nội lực, chỉ có thể tận lực nước chảy bèo trôi.
Vũ Văn Quyết giãy dụa, y lấy ra cái hộp kia muốn tìm cơ hội ăn hoán sinh đan.
Nhưng bị cuốn trôi một hồi Vũ Văn Quyết lại cảm thấy tốc độ dòng nước dưới thân càng ngày càng chậm, độ cao cũng càng ngày càng thấp...
Vũ Văn Quyết thoáng chốc ý thức được cái gì, y hít sâu một hơi thả lỏng thân thể của chính mình trôi một đoạn, cuối cùng dĩ nhiên bị dòng nước lũ chậm rãi đổ lên bờ ruộng ngoài trấn Bình Võ.
Vũ Văn Quyết ngẩng đầu nhìn trấn Bình Võ cách đó không xa, trấn bên kia dường như đã biết tin tức, đang xôn xao không thôi.
Đứng ở trong một mảnh lầy lội, Vũ Văn Quyết dường như trải qua mấy đời, lại như đang ở trong mộng.
Y quay đầu lại nhìn.
Dòng nước không ngừng lại, nó còn thong thả lưu động nhưng dường như bị người chặt đứt cổ, nối nghiệp vô lực !
Vũ Văn Quyết nhìn bàn tay của mình bị cục đá hay thứ bén nhọn nào đấy cắt qua, nghĩ mà sợ không thôi, y run rẩy nở nụ cười: "Ha ha ha! Trời không vong Vũ Văn Quyết!"
"Ha ha ha! Thành thành!" Lôi Lão Hổ nhìn núi đá sụp, đại lượng bùn đất khuynh đổ xuống, lăn lốc va chạm xuống sơn cốc chặn chặn sơn cốc lại.
Tình huống kế tiếp quả nhiên như Tiêu Nhân dự đoán, dòng nước lũ phía sau bị ngăn chặn, không có cách nào đi tới nên nghịch hướng sơn cốc thay đổi tuyến đường mà đi!
"Thật sự thành!" Hồ Túc cười to.
Những người trẻ tuổi khác cũng bắt đầu hoan hô nhảy nhót, ngay cả Trương Đồng, Ngưu Thiên Phong cũng vui vẻ liên tục vuốt râu mép.
Tiêu Nhân tuy cũng hết sức vui vẻ, nhưng lúc này lại càng chú ý phương hướng kia, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Kiến Ngộ đại sư đỡ lấy Hoàng Bác Tri vô lực dần dần rõ ràng, mới tự đáy lòng vui vẻ.
Lấy nhân lực xoay chuyển thiên tai, trong mắt những người ở đây nó không thua gì Nữ Oa vá trời, là hành động vĩ đại.
Mọi người chen chúc xúm quanh Tiêu Nhân, tranh nhau khen hắn cơ trí.
Giữa mưa to, Tiêu Nhân cười có chút gượng ép, hắn vẫn lo lắng Vũ Văn Quyết có đào thoát được hay không.
Thẳng đến hệ thống chờ tất cả trần ai lạc định mới lấy khung hình long trọng trước nay chưa từng có nhảy ra.
Hệ thống gợi ý: Làm việc thiện! +20.000 điểm nhân phẩm!
Ngay sau đó một khung hình với chữ vàng kim quang lóe sáng.
Hệ thống gợi ý: Cứu thương sinh! +500.000 điểm nhân phẩm!
Tiêu Nhân còn không kịp vui vẻ đã bị khung hình đủ màu sắc lấp lánh không ngừng biến hóa làm chấn mộng.
Hệ thống gợi ý: Vãn xã tắc! +2.000.000 điểm nhân phẩm!
[Vãn xã tắc: Vãn trong từ cứu vãn.
Xã tắc trong từ giang sơn xã tắc (từ này còn có nghĩa là đất nước) ~> Cứu vãn giang sơn xã tắc]
Tiêu Nhân trợn tròn hai mắt nhìn chăm chú vào khung hiển thị trong ý thức.
Thời gian này hắn mới chú ý tới bên cạnh cửa sổ đang không ngừng lấp lánh hỗn loạn kim sắc cùng ánh sáng đủ màu, hệ thống dường như lấy một loại tư thái cuồng hoan ăn mừng thắng lợi nào đó!
Vốn lập tức đạt được hơn trăm vạn điểm nhân phẩm, Tiêu Nhân thực sự sướng điên rồi.
Giờ bị tư thế của hệ thống Thiên Đạo hù dọa, tiểu tâm can của hắn bật người liền run run.
Làm sao vậy?
+20.000 là hắn nhắc nhở chúng chính đạo nhân sĩ có đất đá trôi, +500.000 là hắn cứu dân chúng trấn Bình Võ.
Đếm đầu người, một người cho 1000, 500 người hắn còn ngại ít.
Nhưng vãn xã tắc ở đâu ra? !
Tiêu Nhân không hiểu vì sao.
Trên bầu trời, Thiên Đạo dường như cười mở dung nhan, sắc trời sáng lên rồi.
Mưa, thế nhưng ngừng.
Sau đó, Hoàng Bác Tri, Kiến Ngộ đại sư hội hợp, mọi người vội vàng đi đến trấn Bình Võ.
Lúc đi ngang qua Vấn Nguyệt sơn trang phát giác Vấn Nguyệt sơn trang đã bị ngập một nửa trong nước bùn.
Trải qua một hồi vội vàng tìm tòi phát hiện dường chỉ có thi thể hơn mười người thường, không có thi thể người của Minh giáo, bọn họ mới tiếc nuối rời đi.
Rốt cuộc để Vũ Văn Quyết bọn họ chạy thoát.
Vốn vì lần tiến công này đã phân bốn hướng vòng vây quanh, trước tiên gọi đến thật nhiều người không tính.
Giờ xảy ra đất đá trôi ai cũng thật không ngờ, tất cả mọi người chỉ lo chạy thoát thân, ai còn nhớ rõ vòng vây gì.
Sau đó, Vũ Văn Quyết tụ lại thuộc hạ rồi chạy tán, thoải mái thoát thân mà đi.
Chư vị chính đạo liên minh cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Thời gian này chính đạo cũng không đi truy tung hành tung của Vũ Văn Quyết.
Bọn họ vội vàng cứu tế nạn thiên tai.
Tuy rằng ven đường có ba thôn trang bị hủy, nhưng rốt cuộc ở nơi địa thế cao, có người tỉnh táo chạy trốn lên núi.
Có Tiêu Nhân tuyên truyền giác ngộ lên tiếng từ trước, chờ đất đá trôi đình chỉ, bọn họ đương nhiên không thể vỗ mông đứng dậy rời khỏi.
Nếu bọn họ thật sự làm như vậy thì sao có thể xưng là chính đạo.
Cùng lúc đó, mọi người phát hiện đất đá trôi thay đổi tuyến đường làm sơn cốc biến dạng lớn.
Cứu tế đồng thời những giang hồ nhân sĩ nhịn không được kể ra hành động ngăn cơn sóng dữ của bọn họ.
Đương nhiên, nếu không nói sẽ nghẹn chết nhóm thanh niên phấn khởi này.
Hành động vĩ đại sáng lóa như vậy truyền bá ra để mọi người ca tụng, chẳng phải là cẩm y dạ hành sao.
Tiêu Nhân muốn ngăn cũng ngăn không được.
Những người cổ đại này, lúc ấy không có mặt ở hiện trường chỗ nào hiểu được khoa học.
Bọn họ quy chuyện lần này nổ tung triền núi thay đổi tuyến đường đất đá trôi hoàn toàn là thần tiên phù hộ.
Ba thôn trang may mắn tồn tại trực tiếp lập bài vị trường sinh cho Tiêu Nhân, sớm muộn thắp một nén hương cung phụng!
Làm Tiêu Nhân囧nha.
Hắn đi theo Kiến Ngộ đại sư trị liệu người bị thương sinh bệnh, vẫn luôn bận rộn không ngừng.
Đồng thời lúc này hắn còn mở to hai mắt của mình, cẩn thận quan sát những người may mắn còn tồn tại.
Tai nạn qua đi, rốt cuộc đất đá trôi vẫn tràn vào trấn Bình Võ, phô một tầng đất bùn thật dầy lầy lội trên mặt đất thôn trấn.
Có thể nghĩ, nếu không bị sơn cốc nổ thay đổi hướng đi, dòng nước lũ lớn này sẽ không càng ngày càng thấp, càng ngày càng chậm, mà là thanh thế khổng lồ thổi quét phá hủy toàn bộ trấn Bình Võ.
Cho nên đối với mọi người ngăn trở hồi thiên tai này, dân trấn Bình Võ vô cùng nhiệt tình.
Nhất là Tiêu Nhân đi theo sau Kiến Ngộ đại sư, bị tiến hành vây xem cực kỳ tàn ác.
Cố tình Tiêu Nhân không thể trốn!
Hắn không chỉ theo sau Kiến Ngộ đại sự cọ điểm nhân phẩm, cũng tìm kiếm người sẽ thay đổi xã tắc ở tương lai.
Trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt thật lớn, còn là một cái bánh nhân thịt có thể đập chết người.
Không làm rõ Tiêu Nhân sẽ không an tâm ăn luôn cái bánh nhân thịt này.
Đều là vì hắn bị Thiên Đạo hố-hãm hại sợ.
Tiêu Nhân tiếp xúc một lần với người trong trấn, muốn biết người khiến hệ thống thưởng cho hắn vãn xã tắc rốt cuộc là ai.
Sau đó hắn nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc lại cân nhắc.
Từ lịch sử cung đình, trăm X bục giảng, cùng nhiều tiểu thuyết nội dung vở kịch suy đoán.
Xã tắc này không phải là chỉ một xã hội sao? Có thể thay đổi một xã hội, từ những danh nhân trong lịch sử suy ra.
Không là Thương Ưởng biến pháp chính là Vương An Thạch linh tinh làm ra thay đổi chế độ xã hội hình thái hoặc là kinh tế kết cấu.
Những người này, thân phận của bọn họ không tách rời đại thần triều đình.
Đại Khánh trong mắt hắn là thế giới song song không biết từ triều đại nào tách ra phát triển tới nay, cho nên cũng đồng dạng áp dụng khoa cử chế độ tiến cử.
Tiêu Nhân quan sát đến quan sát đi.
Hắn mắt thường phàm thai thật sự nhìn đoán không ra trong những người này ai trong tương lai sẽ tiến vào triều đình bái phong hầu, thay đổi chính sách gây ảnh hưởng thật lớn.
Là thư sinh họ triệu ở phía đông trấn? Hay là tiểu như tử của Lưu viên ngoại còn tuổi nhỏ đã trở thành tiểu sinh? Hay là vị học sinh họ Tần trong tư thục?
Thật sự là nhận không ra, Tiêu Nhân kiên trì chống lại ánh mắt nhiệt tình hận không thể nấu chính hắn của dân chúng.
Dùng sức xoát tồn tại cảm trước mặt ba người trẻ tuổi hắn cảm thấy tương lai khả năng sẽ đạt được đại thành.
(Đầm: :v :v :v Xa tận chân trời gần ngay trước mặt anh ơi, mọi người đoán xem người vãn xã tắc là ai nào ^^~)
Hy vọng tương lai có một ngày sẽ dùng đến nhân mạch này.
Mười ngày sau, mọi người đi ra khỏi bi thống bắt đầu trùng kiến gia viên sinh hoạt.
Liên minh chính đạo công thành lui thân, chính thức giải tán.
Tiêu Nhân từ biệt Hoàng Bác Tri, trong ánh mắt tha thiết của ông đi theo Kiến Ngộ đại sư về Thiếu Lâm tự.
Tâm tình tam kiệt phức tạp, thằng nhãi chán ghét này đi rồi, sao bọn họ còn có chút không nỡ?
Về phần trở về Hoàng Sước có vui vẻ hay không? Người giang hồ mà, đương nhiên muốn nhân dịp tuổi trẻ bước chân vào giang hồ mới thỏa đáng.
Tiêu Nhân theo Kiến Ngộ đại sư chậm rãi đi.
Ngày hôm đó, hai người ở khách điếm ăn cơm, Tiêu Nhân vừa đi theo Kiến Ngộ đại sư ăn thức ăn chay nhạt nhẽo, vừa khống chế khóe môi không được nhếch lên không ngừng dùng ý thức tăng thuộc tính nhân vật.
Kí chủ: Tiêu Nhân, 18 tuổi
Thân phận: Giang hồ tân tú
Danh vọng: Thanh danh thước khởi
Điểm nhân phẩm: 2.636.513
Hắn có thể xem tới, độ hảo cảm của hệ thống cũng hiện ra.
Hệ thống: Độ hảo cảm, -13.268
Nhìn xem, đã sắp về số dương đấy ( gào thét -ing )!
Gần đây tâm tình Tiêu Nhân vẫn luôn vô cùng cao, về phần độ hảo cảm âm hơn một vạn, vấn đề sốt ruột làm sao để kéo số âm này thành số dương trước khi các sự kiện lớn của giang hồ đến cũng không làm tâm tình của hắn tối tăm đi chút nào.
Hai người sắp dùng xong cơm thì có một thiếu niên đột nhiên đi vào gian khách điếm này, hắn đánh giá chung quanh một hồi liền lập tức đi về phía hai người.
Hắn nói với Tiêu Nhân: "Xin hỏi là Tiêu Nhân Tiêu thiếu hiệp sao?"
Tiêu Nhân kỳ quái nhìn thiếu niên lạ mắt này: "Đúng."
Thiếu niên mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một thứ trình lên: "Tiêu thiếu hiệp, có người phân phó tiểu nhân đưa thứ này cho ngươi, nói là nếu rảnh, cố nhân nguyện gặp lại!"
Tiêu Nhân tập trung nhìn vào, mông liền ngồi không yên.
Đó là một sợi cầm huyền bằng kim loại dài nhỏ như sợi tơ, màu tím!
"Y ở nơi nào? !" Tiêu Nhân không thể chờ đợi được hỏi.
"Y không nói cho ta biết, chỉ nói đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp lại." Thiếu niên nói xong câu đó, bước đi.
Vũ Văn Quyết!
Tiêu Nhân muốn nhìn y thế nào, hơn nữa thời gian dài như vậy không gặp, hắn cũng nên gặp lại bằng hữu của mình.
Tiêu Nhân áy náy nói: "Kiến Ngộ đại sư, vị bằng hữu này của ta ngày thường không dễ gặp gỡ, ta vô cùng muốn gặp y, ngài xem?"
Kiến Ngộ đại sư hiểu rõ gật gật đầu: "Nếu như thế, ta đây đi trước, tiểu hữu cùng bằng hữu tụ hội xong tại đến Thiếu Lâm tự đi."
"Được."
Lúc Tiêu Nhân cất bước Kiến Ngộ đại sư ở ngoại thành trấn nhỏ, vừa xoay người trở về đột nhiên có một cục đá nho nhỏ đánh trúng người hắn.
Tiêu Nhân quay đầu liền thấy Vũ Văn Quyết một thân áo dài màu lam, đang đứng cách đó không xa nhìn hắn cười.
Má lúm đồng tiền bên trái manh khiến Tiêu Nhân hận không thể lập tức phác lên.