Chương 45: Tam Giáo Tranh Bá (1)
-------------
Tam Giáo Tranh Bá hàng năm đều là tiêu điểm muôn người chú ý.
Cơ bản có thể nói, điều này đại biểu trình độ cao nhất của toàn bộ tân sinh các học viên trên Trung Ương Tinh.
Năm nay càng đặc thù một điểm chính là, thi đấu lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, khiến cho hoạt động từ trước đến giờ chỉ ở trong nội bộ học viện càng thu đến nhiều ánh mắt từ bên ngoài.
Năm nay thu được quyền phát sóng trực tiếp vẫn là Đài Đậu Hoa, bởi vì thời điểm thám hiểm bí cảnh trước đấy, màn dẫn chương trình lần đầu miệng lưỡi độc ác không qua chỉnh sửa của Nhan Trì cùng Đỗ Uẩn không hiểu sao chiếm được đánh giá tốt của các bạn khán giả có khẩu vị kì lạ, cho nên lần phát sóng trực tiếp này vẫn như cũ mời hai người đến chủ trì.
Trong phòng chuẩn bị chương trình.
"Học viện Triều Đế có nhầm không vậy, thiên phú F- dĩ nhiên có thể trở thành đại biểu? Bối cảnh này phải cứng bao nhiêu? Chẳng qua lần này là phát sóng trực tiếp, đến lúc đó không phải càng mất mặt hơn sao?" Nhóm trợ lý lật tư liệu cảm thán.
"Có lẽ là giả heo ăn hổ? Trong tiểu thuyết không phải đều là gặp được kỳ ngộ gì đó sau đó là gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ sao?"
"Cậu cũng biết đó là tiểu thuyết mà?"
Mọi người nghị luận sôi nổi, mà Nhan Trì lại đau đầu xoa đầu, nhìn chằm chằm một cột chủ trì bên trong an bài nhân viên, ngẩn người nhìn hai cái tên trong đấy là tên mình cùng Đỗ Uẩn.
Sau lần thám hiểm bí cảnh trước đấy, Nhan Trì có thể rõ ràng cảm giác được thái độ của Đỗ Uẩn biến hóa.
Trước kia hai người là thuộc về trạng thái căn bản không gặp nhau, sau này Nhan Trì cũng muốn bảo trì trạng thái nước giếng không phạm nước sông với cái loại người không cùng một thế giới này, nhưng là hắn không đi trêu chọc đối phương, đối phương lại không hiểu sao bắt đầu đi trêu chọc hắn.
Đầu tiên là đối phương là loại hình ngoại trừ lúc quay chương trình chưa bao giờ xuất hiện ở cao ốc của công ty, thậm chí khi quay chương trình cũng nhất định xuất hiện ngay trước thời gian quay chụp, tổng thể mà nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng mà sau lần chương trình kia, đối phương mỗi ngày đều xuất hiện ở cao ốc, ở mọi thời khắc ngẫu nhiên gặp mặt với hắn, càng không thể nhịn được nhất chính là đối phương dĩ nhiên mỗi buổi trưa đều đến nhà ăn dùng cơm, đồng thời không nói một lời ngồi đối diện hắn.
Nhan Trì đều cảm thấy sắp phát điên rồi, phải biết thời gian ăn trưa mỗi ngày là thời gian tốt đẹp nhất trong một ngày bận rộn làm việc, nhưng đáng tiếc bây giờ bị một cục đá trầm mặc di động phá vỡ.
Anh một người thân phận cao quý như vậy, chạy tới giành nhà ăn với chúng tôi là muốn làm cái gì.
Càng làm cho Nhan Trì cảm thấy sợ hãi chính là, từ trước đến giờ lấy độc miệng làm nhãn mác, Đỗ Uẩn ngoại trừ thỉnh thoảng hiện ra bên cạnh hắn, còn có thể như bị quỷ ám rót nước cho hắn sau khi chương trình của hắn kết thúc, hỏi hắn có mệt không.
Lúc y dò hỏi, Nhan Trì cảm giác mỗi cái lỗ chân lông của mình đều đang run rẩy.
Ngay thời điểm Nhan Trì ngẩn người, cửa phòng làm việc bị mở ra, Đỗ Uẩn một thân tây trang đen thẳng tắp đi vào.
Y trực tiếp đi tới đối diện Nhan Trì, mở ra một cái ghế ngồi xuống, tư thế tao nhã.
Những người xung quanh rõ ràng không ngờ Đỗ Uẩn sẽ đột nhiên xuất hiện, đình chỉ líu ra líu ríu.
"Tôi còn có việc cùng Nhan Trì thương lượng, các cậu ra ngoài trước đi." Đỗ Uẩn lời vừa ra khỏi miệng, xung quanh lập tức như một làn khói toàn bộ chạy mất tăm.
Nhan Trì không nhịn được nữa ngẩng đầu, một mặt đề phòng nhìn Đỗ Uẩn.
"Có ý kiến gì với chương trình này không?" Đỗ Uẩn chăm chú nhìn Nhan Trì.
Nhan Trì ánh mắt không kịp né tránh vừa vặn chạm phải.
"Tôi lần này thân thể hơi mệt, tôi sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo đài tìm một hợp tác khác cho anh." Tuy rằng loại cơ hội tỷ suất hấp thụ ánh sáng cùng thù lao rất cao ngàn năm có một này vẫn luôn là thứ Nhan Trì khát vọng, nhưng lần này hắn theo bản năng có chút chống cự.
"Thân thể hơi mệt sao?" Đỗ Uẩn nhíu mày, từ trên ghế đứng lên, bóng tối vừa vặn trùm lên Nhan Trì.
"Hơi mệt thì chính là hơi mệt thôi." Thân thể Nhan Trì càng ngày càng lui về phía sau.
Đỗ Uẩn bắt lấy biểu tình hoang mang của hắn, tay vịn vào ghế dựa của Nhan Trì, cúi người về phía trước: "Cậu, không phải là đang trốn tôi đi?"
Nhan Trì nhất thời tạc mao, đẩy Đỗ Uẩn ra.
"Tôi trốn anh làm gì, có bệnh hả, cách xa tôi chút đi."
Nhìn thấy Nhan Trì khôi phục nguyên trạng, Đỗ Uẩn cảm giác trong lòng có thứ gọi là ngọt ngào tràn ra, quả nhiên là trúng độc sao?
"Nhan Trì, tôi nói nghiêm túc, tôi có chút thích cậu, chúng ta thử xem sao?"
Thử cái đầu tê liệt nhà mi.
Nhan Trì tông cửa xông ra.
Thi đấu Tam Giáo Tranh Bá chia làm năm ngày, ngày thứ nhất là thi đấu cá nhân, ngày hai, ba là thi đấu tổ đội, ngày bốn, năm là thi đấu đoàn thể.
Thi đấu cá nhân tên như ý nghĩa chính là trận chiến của cá nhân từng người, hình thức có chút tương tự với kiểm tra nhập học.
Thi đấu tổ đội là do một Chế thẻ sư phối hợp với một Ma thẻ sư tiến hành đi săn dã ngoại cùng nhiệm vụ, hình thức có chút tương tự với thám hiểm bí cảnh lần trước Cố Thần tham gia.
Mà thi đấu đoàn thể chính là đoàn thể do tất cả Chế thẻ sư cùng Ma thẻ sư của mỗi trường học tiến hành chiến đấu hăng hái, dùng điểm của toàn bộ đoàn đội làm căn cứ phán xét.
Cố Thần trước đấy chỉ đi theo Tăng Giang nhìn Ma thẻ sư chiến đấu trong kiểm tra nhập học, lại chưa có xem qua kiểm tra của Chế thẻ sư, cho nên Thiên Linh tìm giúp cậu video trước đấy.
Thi đấu cá nhân Chế thẻ sư chia làm hai bộ phận, một phần là chế thẻ theo đề cố định, một phần là chế thẻ tự do hệ số độ khó.
Nói là chế thẻ theo đề cố định, tuyển thủ thi đấu cũng có thể lựa chọn cấp sao của thẻ bài muốn chế tác, hệ thống sẽ căn cứ theo tình huống thẻ bài hoàn thành tổng hợp lại số sao của thẻ bài tiến hành phán đoán chấm điểm hoàn thành.
Duy nhất cố định chính là thẻ bài của mỗi một cấp sao đều là giống nhau, còn thẻ bài nào, đến lúc thi đấu mới có thể công bố.
Mà chế thẻ tự do hệ số độ khó cùng quy tắc trước giống nhau, chỗ khác duy nhất chính là tuyển thủ sau khi lựa chọn cấp sao xong có thể tiếp tục lựa chọn thẻ bài muốn chế tác thuộc cấp sao này.
Thiên Linh vốn cho là cần phải giảng giải một trận với Cố Thần mới có thể hiểu, kết quả ngoài ý muốn Cố Thần rất nhanh rõ ràng, khiến cho Thiên Linh không khỏi có chút hoài nghi có lẽ nào cái tên học sinh ngu xuẩn mù mịt này rốt cục thông suốt rồi.
Thiên Linh đương nhiên không biết Cố Thần làm một người trước khi xuyên thường thường để ý thi đấu thể dục đặc biệt là nhảy cầu, vẫn khá hiểu bộ quy tắc gần như là phiên bản khác này, không phải là cho bạn chọn cái độ khó nhảy cầu rồi lại tổng hợp tình huống bạn hoàn thành để tiến hành chấm điểm, dù cho bạn là chọn loại hệ số độ khó nhảy quay lưng sau hai vòng rưỡi tiếp tục xoay người hai vòng rưỡi, nếu như bạn trực tiếp nửa người rơi xuống trong nước, vậy điểm cũng là vô cùng thê thảm, cho nên căn cứ thực lực cùng trạng thái của mình mà lựa chọn là tốt rồi, tinh tướng dễ bị sét đánh.
Chẳng qua Cố Thần rất nhanh nghĩ đến một cái vấn đề phiền não, thẻ bài ba sao duy nhất cậu hiện tại có thể làm là bộ thẻ bài plants vs zombies kia, vấn đề là bộ thẻ bài kia trước mắt còn không có trong kho hệ thống, cũng chính là cho dù là giai đoạn chế thẻ tự do hệ số độ khó, cậu cũng không có cách nào chế tác thẻ bài ba sao, còn chế thẻ theo đề, cậu cũng định trực tiếp chọn thẻ bài hai sao.
Cố Thần đem sự thực nói với Thiên Linh một lần, Thiên Linh suýt nữa kinh ngạc đến ngây người.
"Cậu nói toàn bộ thẻ bài ba sao cậu có thể chế tác chỉ có bộ thẻ cậu mới phát minh! Cậu không chế tác được thẻ bài ba sao khác cậu liền tự mình phát minh thẻ bài ba sao?"
Kỳ thực trước đấy còn làm qua thẻ bài quái vật Đen Trắng, dù là ấn theo hình tượng Kungfu Panda mà chế tác, chẳng qua cậu còn chưa nhìn thấy thẻ bài liền rớt mạng, cho nên không rõ đến cùng cậu có thành công hay không.
Lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt của Thiên Linh luôn là biểu tình trào phúng yêu thích lại xuất hiện tâm tình khiếp sợ như vậy, Cố Thần thật muốn thay anh hỏi mình "Cậu lợi hại như vậy sao không bay lên trời đi?" Sau đó cậu có thể bình tĩnh đáp "Đúng! Chính là lợi hại như vậy! Chính là muốn bay lên trời! Chính là muốn cùng mặt trời sóng vai!"
Thiên Linh có một loại cảm giác bị vận mệnh mở một cái chuyện cười cực lớn không buồn cười chút nào.
Trước đây chỉ cho là Cố Thần là một báu vật khoác vỏ ngoài phế vật, hiện tại mới phát hiện cậu chính là phế vật từ trong ra ngoài chỉ có điểm vàng ở bên ngoài không biết cọ ở đâu ra, làm cho anh nhầm cục đá với mỹ ngọc.
Cố Thần trong lòng tối tăm tăm nghĩ còn may là Thiên Linh chưa từng đọc Thủy Hử, nếu không anh nhất định sẽ rít gào ta là tạo nghiệt gì mới nhầm Lý Quỷ thành Lý Quỳ, khiến cho Cố Thần người này xuất hiện trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của anh.
Chẳng qua nếu sự tình bất hạnh đã phát sinh, Thiên Linh là một người đặc biệt có thể đối mặt với cuộc sống, thẳng thắn vô tư biểu thị dù vậy anh cũng muốn cái khối đá cặn bã Cố Thần này phát sinh phản ứng hóa học, chỉnh thành mỹ ngọc.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Thiên Linh lần đầu tiên thể nghiệm cái gì gọi là lực bất tòng tâm.
Trong thời gian mấy ngày chuẩn bị, Cố Thần dùng ba ngày mới làm ra Thỏ Tai Dài đơn giản nhất trong thẻ bài ba sao.
Thiên Linh ngoại trừ cảm thán gỗ mục không điêu khắc được cũng không biết phải như thế nào mới tốt ngoài thành thật.
Cuối cùng ngược lại là Cố Thần an ủi Thiên Linh: "Ông trời yêu kẻ ngốc nghếch, người ngốc có phúc của người ngốc."
Thiên Linh nhìn Cố Thần vẫn như cũ bình tĩnh đến không muốn không muốn: "Tôi nói, cậu đến bây giờ ngay cả thẻ bài ba sao cũng chỉ chế tác không được mấy tấm, cậu cũng không sốt sắng được sao?"
Cố Thần một bộ biểu tình vò đã mẻ lại sứt, cậu cũng rất phiền muộn tại sao luôn chế tác thất bại, nếu như thực sự không được, cứ tiếp tục chế tác thẻ bài plants vs zombies trên sàn thi đấu.
"Con người ấy, không thể luôn tự tìm phiền não cho mình.
Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mắt đông có tuyết, nếu như không có việc vô bổ đầu lo lắng, chính là thời gian tốt của nhân gian!" Cố Thần quyết định dùng trí tuệ cổ nhân đến phản kích Thiên Linh từ trước đến giờ mồm miệng lanh lợi.
Thiên Linh lườm cậu một cái: "Năng lực không được, nói chuyện ngược lại một bộ ổn định."
Đáng tiếc thứ an ủi này quy chung chỉ là sức mạnh lời nói, hóa thành động viên không có gì thực chất, đặc biệt là cùng ngày thi đấu cá nhân Cố Thần trực tiếp thất bại trong chế thẻ theo đề cố định, trong chế thẻ tự do hệ số độ khó thì chế tác một cái Thỏ Tai Dài triệt để phá mắt kính của mọi người.
"Trường học các người hiện tại nước đã đục đến loại trình độ này sao, trình độ này mà cũng có thể trúng cử mười vị trí đầu của tân sinh á?"
"Mặc dù biết Học viện Triều Đế nay không bằng xưa, nhưng là không đến nỗi khoa trương đến trình độ này đi."
"Người học sinh kia có người đứng sau đi? Nhưng là dù có người đứng sau cũng không thể trình độ này còn có thể dự thi đi."
Tuyển thủ của hai học viện khác nhìn thấy thành tích của Cố Thần xong biểu thị tuy rằng rất thích nghe ngóng trong đội ngũ của đối thủ có cái hố to không thể lấp được, nhưng phái ra loại tuyển thủ này thật sự là rất sỉ nhục sự nỗ lực của bọn họ đấy.
"Không rõ lắm, nghe nói là đặc chiêu, có thể chế tác thẻ bài nguyên sang."
"Nhìn liền không thoải mái, liền loại trình độ này cũng có thể xếp hạng mười thậm chí tính là người đầu tiên được tuyển chọn, quả thực là sỉ nhục của khóa này." Nói lời này là học sinh Học viện Triều Đế.
Cố Thần giờ khắc này cũng đứng bên cạnh, tuy rằng rất muốn làm bộ không nghe, nhưng đáng tiếc âm lượng này của đối phương rõ ràng không phải âm lượng của lời nói lặng lẽ, cho nên cho dù Cố Thần có ý định muốn bế tắc thính giác, những câu nói này vẫn truyền đến tai cậu.
Nói là một chút cũng không khó chịu là giả, Cố Thần tuy khoan dung độ lượng có thể tự giải bỏ áp lực không cần người khác khai thông, nhưng là vào lúc này cậu không có cách nào lơ đi đau đớn nhỏ bé trong lòng, không phải thân thể bị tổn thương, nhưng lại khó chịu.
Mà giữa đài phát sóng trực tiếp của Đài Đậu Hoa, hai vị chủ trì ngày hôm nay cũng là siêu cấp không trong trạng thái, Đỗ Uẩn nhiều lần bị kẹt, mà Nhan Trì thì thẳng thắn nhiều lần nói sai tên tuyển thủ, thiếu chút nữa khiến biên đạo chương trình giơ chân.
=
=
=
=