Chương 51: Phòng cho thuê
----------------
Trợ cấp từ Liên Bang cho quần chúng chịu phải lần công kích của dị thú này phi thường phong phú, đại khái cũng cần phải động viên lòng người, lo lắng phong ba dị thú còn chưa qua lại đến khiến lòng người rối loạn các loại, như vậy Liên Bang liền thực sự không chịu nổi.
Mục Lê nhận được trợ cấp thuộc về mình.
Liên Bang lúc này còn cung cấp cái gọi là phòng cứu tế, nạn dân bị hai lúc này đều có tư cách có thể dùng giá tiền phi thường thấp đăng ký thuê phòng ở.
Ông lão phân phát trợ cấp đặc biệt nhiệt tình giảng giải với Mục Lê một phen về chính sách phòng cứu tế, Mục Lê suy nghĩ một chút vẫn là cự tuyệt.
"Cảm ơn, nhưng tôi có lẽ không quen ở loại phòng kia lắm."
Sau khi khi đi ra khỏi nơi phân phát trợ cấp, Mục Lê liền leo lên mạng Tinh Tế, dự định tìm kiếm thông tin phòng cho thuê.
(Ada: ố ồ có phải như tui nghĩ không....)
Y không quá thích địa phương náo nhiệt, cho nên loại bỏ khu vực phồn hoa.
Biệt thự tư nhân quá đắt, loại nhà trọ xa hoa này y cũng không có ý định thuê, dù sao làm nhà mạo hiểm thời gian y thường ở nhà cũng không nhiều.
Dựa theo điều kiện tìm kiếm sau đó phòng nguyên căn còn lại tương đối có hạn.
Mục Lê nhìn qua từng cái từng cái.
Một cái thông tin thuê chung hấp dẫn sự chú ý của y.
"Thuê chung, một phòng khách hai phòng ngủ, hợp đồng thuê 4 năm, mỗi tháng 80,000 nguyên.
Hiện tại vì hai người đều phải nhập học, trừ kỳ nghỉ thời gian ở nhà ít, hiện cho thuê một gian phòng trong đó, những nơi khác như phòng khách vân vân là nơi công cộng.
Tiền thuê mỗi tháng 40,000.
Hi vọng người thuê ở chung tốt, thích sạch sẽ."
Mục Lê biểu thị rất ít khi nhìn thấy thông tin cho thuê thành thật ngắn gọn như thế, dù sao liếc mắt quét xuống một cái thì mỗi cái thông tin quảng cáo đều là các loại thổi phồng ba hoa chích chòe, thông tin giản dị lại kén chọn như thế ngược lại là một dòng nước mát đặc biệt gây chú ý.
Mục Lê nở nụ cười, gửi yêu cầu thuê phòng.
Trong căn phòng được Mục Lê coi trọng.
Cố Thần cùng Sóc Hỏa Diễm bất đắc dĩ mắt to trừng mắt nhỏ.
Tăng Giang đi nhận nhiệm vụ nuôi gia đình, mà cậu thì ở nhà trông nhà kiêm mang con sóc.
Là một sát thủ động vật phi thường không có duyên với sủng vật nuôi cá vàng thì một ngày sau liền nằm ngửa, nuôi rùa thì chưa đến ngày hôm sau liền chết, Cố Thần rất vui mừng chính là con Sóc Hỏa Diễm này bị cậu mang theo một ngày vẫn nhảy nhót tưng tưng sinh long hoạt hổ như cũ.
Đồng thời cũng không khó mang, cơm cậu không thể làm nóng lên được nó cũng có thể nuốt xuống, không xoi mói tí nào.
Chính là phi thường dính lấy cậu, nhất định phải ngồi trong lòng cậu mới không làm ầm ĩ.
Nếu như nhất định phải nói có cái gì không tốt chính là, vì mang theo con Sóc Hỏa Diễm này cậu cái gì cũng không làm được! Vốn định chế tác một ít thẻ bài để chia sẻ gánh vác gia đình, Cố Thần bất đắc dĩ phát hiện con Sóc Hỏa Diễm này vô luận là làm gì đều phải quấn lấy cậu, căn bản không có cách nào quyết tâm làm chuyện gì khác.
Cố Thần chọc chọc mặt Sóc Hỏa Diễm: "Tao nhất định không thể sủng mày như thế được, tuy tao còn không mua nổi không gian sủng vật, nhưng tao cảm thấy mua một cái lồng hẳn là không vấn đề gì đi?"
Sóc Hỏa Diễm vẫn như cũ cùng cậu nhìn nhau, bên mép vẫn như trước nhai kỹ đồ ăn vặt Tăng Giang lưu lại.
Hừ nhân loại ngu xuẩn, làm gì có loại lồng phổ thông nào có thể giam cầm dị thú cấp năm.
Ngay trong lúc Cố Thần còn đang suy nghĩ, máy truyền tin phát ra âm thanh.
"Tài khoản mạng Tinh Tế của bạn nhận được tin tức mới, xem hay không?"
Cố Thần lần đầu tiên phát hiện hóa ra còn có chức năng này.
Ấn mở.
"Mục Lê Trung Ương Tinh gửi tin tức thuê phòng cho bạn, có đồng ý đối phương xem phòng hay không."
Cố Thần không nghĩ tới thông tin quảng cáo cho thuê phòng có hồi phục nhanh như vậy, quyết đoán trả lời mời đối phương đến.
Mục Lê xuất hiện ở khu dân nghèo này.
Tuy rằng nơi ở trước cũng là khu dân nghèo, nhưng trên thực tế bởi vì người ở khu kia đều là nhà mạo hiểm, chỉ là xem thường tiêu phí tiền của vào địa phương một năm không ở được mấy lần, trên thực tế mỗi cái gia đình đều không nghèo.
Mà khu dân nghèo này liền là khu dân nghèo chân chính trên ý nghĩa, đa số dân cư không có Tinh thần lực, làm một ít công tác tầng chót.
Mục Lê dựa theo địa chỉ đi tới phòng cho thuê của Cố Thần, nhất thời sáng mắt lên.
So với phòng ở tương đối cũ nát khác trong khu dân nghèo, hộ gia đình này từ bên ngoài thoạt nhìn cũng rất thoải mái.
Không phải phú quý cỡ nào hoặc dùng tài liệu tinh tế bao nhiêu, mà là trang hoàng đến phi thường thoải mái, giản lược nhưng có tình cảm.
"Anh chính là Mục Lê à." Cố Thần mở cửa nhìn đối phương một chút.
Mục Lê gật gật đầu.
Cố Thần đón y vào.
Mục Lê xem xong phòng cho thuê thì rất hài lòng, toàn bộ phong cách trang trí hoàn toàn là chính là kiểu y thích, hơn nữa bạn cùng phòng thoạt nhìn cũng là người không tồi.
"Phía bên tôi còn có một người, hai ngày này đi ra ngoài, chẳng qua chuyện thuê phòng tôi có thể làm chủ." Cố Thần nói.
Mục Lê gật gật đầu, nhìn cậu ôm Sóc Hỏa Diễm: "Cậu thật lợi hại đấy, dĩ nhiên có thể nuôi một con dị thú cấp năm đến tốt như vậy."
Cố Thần chó ngáp phải ruồi biểu thị không biết phải giải thích thế nào.
Mục Lê cũng không có tiếp tục đề tài này nữa.
"Lại nói một trong hai gian phòng này là cho thuê cái nào đâu?"
Cố Thần lúc này mới phản ứng được.
"Anh chờ một chút nha, tôi thu thập một chút phòng của tôi, đến lúc đó tôi cùng bạn của tôi chia một gian làm hai, anh liền ở gian vốn là của tôi."
Mục Lê gật gật đầu.
"Anh là muốn thuê ngay sao, nếu như vậy tôi liền thu thập ngay bây giờ." Cố Thần hỏi.
Mục Lê gật gật đầu.
Cố Thần rất nhanh liền hành động, Mục Lê cảm thấy động vào đồ đạc của người khác có thể không tốt lắm, cho nên cũng không có hỗ trợ thu thập.
Nói là thu thập, kỳ thực chính là Cố Thần đem đồ vật của mình chuyển tới phòng Tăng Giang mà thôi.
Cố Thần như con kiến nhỏ chuyển đồ vật một lần lại một lần, mỗi lần đều chuyển đầy tay, thỉnh thoảng còn làm rơi một hai thứ trên đất.
Mục Lê có chút buồn cười thu thập từng cái từng cái đồ vật rơi rải rác, lúc nhặt lên một quyển ghi chép, Mục Lê sửng sốt một chút.
"A!" Cố Thần nhìn thấy màn này.
"Cái này không thể động! Đây là của một tiền bối."
"Tiền bối?" Mục Lê nhìn Cố Thần một chút.
Cố Thần gãi gãi đầu.
"Vị tiền bối này tôi cũng không quen biết đâu, đây là trong lúc vô tình phát hiện."
Mục Lê cười cười: "Nếu thấy được thì đấy cũng là có duyên, cậu là Chế thẻ sư?"
Cố Thần gật gật đầu.
"Tôi là Ma thẻ sư, nhưng thứ về Chế thẻ sư tôi cũng biết không ít, nếu như có khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi." Mục Lê cười nói.
Cố Thần nhìn nụ cười của y có chút sững sờ, nam tử này tướng mạo rất bình thường, thế nhưng lúc cười rộ lên cũng rất có hương vị.
Cố Thần chuyển đồ xong thì đã chạng vạng, nhìn Mục Lê ngồi ở sô pha nửa ngày, có chút ngượng ngùng.
"Cái kia, hiện tại hơi trễ, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi? Tôi mời khách." Cố Thần nói.
Mục Lê nhìn lướt qua nhà bếp.
"Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không? Có thì để tôi nấu cơm đi, tôi không thích ăn bên ngoài lắm."
Cố Thần suy nghĩ một chút, Tăng Giang đi nên để lại không ít thứ.
Mục Lê rất nhanh bận túi bụi trong nhà bếp, không lâu sau, từng đạo từng đạo mỹ thực hương sắc đầy đủ xuất hiện trên bàn ăn.
Cố Thần nuốt một ngụm nước bọt, tận lực đem động tác gắp thức ăn khống chế để không quá giống nạn dân.
"Ăn thật ngon." Cố Thần từ đáy lòng thở dài nói.
Cậu phát hiện xuyên qua đến nơi này người quen biết được một người so với một người nấu ăn càng ngon hơn, tuy rằng làm cho mơ ước dùng trứng xào cà chua cùng dưa chuột trộn chinh phục thế giới của cậu bể nát, nhưng lại sâu sắc thỏa mãn ham muốn của miệng và bụng của cậu.
Ở nhà ăn no ngủ ngủ ăn no, chế ít thẻ bài dưỡng dưỡng con sóc, thật vui vẻ trải qua mấy ngày, Tăng Giang cũng quay về rồi, học viện cũng sắp chính thức khai giảng rồi.
"Lần rèn luyện này thu hoạch bình thường, thu thập không được đủ mua không gian sủng vật cho Sóc Hỏa Diễm." Tăng Giang tính toán tài sản một chút rồi bất đắc dĩ nói.
Cố Thần ánh mắt mang theo thương hại nhìn về phía Sóc Hỏa Diễm: "Lẽ nào mày thực sự chạy không thoát vận mệnh bị làm thành thịt khô."
Tăng Giang bất đắc dĩ lườm cậu một cái.
Tuy rằng không mua được không gian sủng vật muốn mang theo sủng vật rất phiền phức, nhưng cái tên này cứ luôn nghĩ đem dị thú làm thành thịt khô rốt cuộc là cái mạch não gì.
"Nếu các cậu không ngại, tôi có thể giúp một tay nuôi Sóc Hỏa Diễm." Mục Lê nói.
"Tôi xem như là nhà mạo hiểm, vừa vặn có thể mang theo nó đi rèn luyện, như vậy nó cũng có thể trưởng thành."
Tăng Giang liếc nhìn Mục Lê.
Lai lịch của người này hắn không rõ ràng lắm, tuy đối nhân xử thế khiến người cảm thấy rất thoải mái, nhưng vẫn nên có tâm phòng người.
Giá trị của một con Sóc Hỏa Diễm có thể chăn nuôi lại không ít, tùy tiện giao cho một người không quen thuộc, Tăng Giang cũng không yên lòng.
Mục Lê đại khái nhìn thấu lo lắng của Tăng Giang, "Tôi chỗ này có một tấm thẻ bài tám sao, giá trị phải vượt qua dị thú cấp năm, cậu có thể cầm." Nói rồi đưa qua một tấm thẻ bài.
Tăng Giang nhận lấy thẻ bài, dĩ nhiên là một tám Hoa Không Nói tám sao.
Tăng Giang nghi hoặc sâu hơn, có cái tài lực này, mua nhà ở khu vực tốt nhất Trung Ương Tinh không thành vấn đề, tại sao còn muốn đi thuê phòng, lại còn là ở khu dân nghèo này.
"Thời gian tôi ở nhà không nhiều, thường phần lớn thời gian đều là thám hiểm ở bên ngoài, cho nên thuê phòng ở rất thuận tiện." Mục Lê giống như độc thoại nội tâm nói.
"Ừ như vậy rất tốt, vừa vặn chúng ta nghỉ hè trở lại nhìn một chút vật nhỏ này." Cố Thần nói.
Nói xong đem con Sóc Hỏa Diễm vẫn luôn dựa vào lòng cậu bỏ vào trong tay Mục Lê.
Sóc Hỏa Diễm biểu thị vẫn yêu thích cái ôm ấp trước đấy hơn, líu ra líu ríu giãy giụa ý định muốn nhảy trở lại, kết quả cái ôm ấp mới thoạt nhìn nhu nhược lại khá mạnh mẽ, đem nó gắt gao cố định.
Nhân loại ngu xuẩn! Sóc Hỏa Diễm nổi giận, dự định phát động công kích hỏa diễm.
Nhưng Sóc Hỏa Diễm còn đang muốn phát động, lại cảm thấy một luồng sức mạnh xa cao hơn mình đem nó gắt gao kiềm chế lại, Sóc Hỏa Diễm cảm thấy một nỗi sợ hãi thật sâu.
"Anh anh anh anh chủ nhân, tui không lộn xộn, tui muốn về, tui không muốn cái kẻ đáng sợ này mang tui.
Chủ nhân cậu đừng vứt bỏ tui, người này thật là đáng sợ đáng sợ." Sóc Hỏa Diễm nói, nhưng đáng tiếc âm thanh nó phát ra chính là một trận chít chít chít chít, Cố Thần nhìn nó còn có thể ở lại trong lòng Mục Lê biểu thị rất hài lòng, đại khái nó cũng rất yêu thích người nuôi mới này đi.
Vì vậy Sóc Hỏa Diễm ở trong hiểu lầm tốt đẹp này bắt đầu nhân sinh gian nan, à không, sóc sinh.
————
Mộ Dung Dịch gần đây lúc không có chuyện gì để làm thì sẽ đi phố Mão.
Hắn cũng không biết tại sao mình thật giống như mê muội, qua một đoạn thời gian lại phải đi tới cái phố kia, đi xem xem cửa hàng gọi là Hoa Lê kia.
Cửa hàng cơ bản không mở cửa, hắn hỏi người ở phụ cận, tiệm này rất khi mở, chủ nhân thường ra ngoài mạo hiểm.
Cho dù cửa hàng không mở, không nhìn thấy cái người kia, hắn vẫn theo thói quen sẽ đi nơi này một chút, thật giống như xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh kia nhìn thấy cửa hàng đóng kín này, liền sẽ yên tâm rất nhiều.
Ngày ấy hắn thấy tin tức khu vực này bị dị thú tấn công trên báo Tinh Tế, vô cùng lo lắng chạy tới hiện trường mới biết quân đội tới kịp thời cùng lúc khu vực này có không ít nhà mạo hiểm thực lực cao, cho nên tuy rằng tài sản phòng ốc tổn hại nghiêm trọng, lại rất may mắn không có tạo thương vong về người.
Mộ Dung Dịch tìm trong phế tích hồi lâu, không nhìn thấy thân ảnh muốn gặp.
Hắn lôi một dân cư nhìn quen mắt dò hỏi, mới biết đối phương đã từng tới, lĩnh tiền trợ cấp liền rời đi.
Hỏi một vòng, không có ai biết y đi đâu, thật giống như đối với nơi này không có chút lưu luyến gì.
"Quản gia, ngày mai giúp ta đi thăm dò tư liệu của người này." Mộ Dung Dịch đem một ít thông tin biết được như vậy liệt ra một tờ giấy đưa cho quản gia.
Chính hắn cũng cảm thấy hành động của mình rất buồn cười, đấy chỉ là một cái tên tương tự, tướng mạo, năng lực cũng không giống nhau, hắn cũng không biết mình đang mong đợi cái gì, ấu trĩ lại buồn cười.
Cho dù thật như ước nguyện của hắn, thỏa mãn mong đợi có chút buồn cười kia, vậy thì thế nào đây, thời gian không thể nghịch chuyển, tất cả cũng không trở về được.
==
Ada: chúng ta gần như có thể xác định Mục Lê chính là Mạc Ly rồi (ノ'ヮ')ノ*:・゚✧
còn vụ ngược Dịch thì thôi cho anh ăn đắng thêm chút nữa đi, khi nào Lê thấy ổn mới được nha.
=
=
=