Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư


CHƯƠNG 13: ĐƯỜNG THẨM 2

Dịch giả: Luna Wong

Dương Thanh Già thả kính lúp trong tay xuống, nói: “Ba ngày trước, ta đồng dạng là ở đại đường của huyện nha này, tiến hành giải phẫu người chết Vương Sơn, lúc đó chư vị đếm không hết cũng ở tại chỗ. Ta từ trong dạ dày của Vương Sơn phát hiện số lớn loại thịt và loại trứng, cũng không có rau dưa, nếu như một người thực sự bệnh đến phi thường lợi hại, lại làm sao có thể dùng ăn lượng huân thực lớn như vậy.” Nàng mở sổ giải phẫu lúc đó Đoàn Duy ghi lại, biểu diễn cho mọi người xem: “Ta mở lồng ngực của Vương Sơn, phát hiện tim của hắn co quắp phi thường lợi hại, không lớn được bằng phân nửa của người bình thường. Theo ta được biết, loại tình huống này phi thường phù hợp với tình huống dùng ăn xuyên ô sống mà trúng độc.”

Quách Luân hỏi: “Vậy là ai hạ độc?”

“Bản thân xuyên ô cũng không hiếm thấy, là một vị thuốc, các hiệu thuốc lớn đều có bán.”

Quách Luân: “Nhưng ngươi mới vừa nói chính là xuyên ô sống.”

Dương Thanh Già gật đầu: “Không sai, bởi vì xuyên ô dược phường mua bán đều là kinh qua bào chế đặc thù, đã trừ đi tuyệt đại bộ phận độc tính, nếu như hung thủ đi hiệu thuốc mua xuyên ô hạ độc giết người, như vậy lượng cần tất nhiên dị thường lớn, tất cả dược phường đều có ghi chép lại khi bán loại dược liệu này ra, đây là rất khó thực hiện, cho nên hung thủ có khả năng nhất, là dùng xuyên ô sống để hạ độc.”

“Nhưng. . . xuyên ô sống đi đâu tìm? Chẳng lẽ là hung thủ tự trồng sao?” Quách Luân mơ hồ.

Dương Thanh Già nói: “Chớ nói ở Phong thành, cứ cho là ở toàn bộ Giang Tây, cũng chưa chắc có người trồng xuyên ô.”

Đoàn Duy hỏi: “Vì sao ngươi xác định như vậy?”

“Đây là điều kiện quyết định để xuyên ô sinh trưởng, quất sinh Hoài Nam thì là quất, sống ở Hoài Bắc thì là chỉ(cũng là quất), tuyệt đại bộ phận xuyên ô sinh trưởng ở quanh thân xuyên địa, hơn nữa ta cũng hỏi tất cả dược phường của Phong thành, con đường nhập hàng của bọn họ đều có ghi lại minh xác, cũng ghi lại mua bán từ hộ trồng tán hộ của bản địa Phong thành.”

Quách Luân bị xoay não mà đau: “Vậy không mua ở dược phường, cũng không phải tự trồng, vậy vật này lấy ở đâu ra?”

“Đại nhân chớ quên, tất cả dược phường nhập xuyên ô tất cả đều là sống, phải kinh qua dược phường tự bào chế lại vừa bán ra, đây cũng là vì sao đồng dạng xuyên ô vì cao thấp của công nghệ bào chế mà đưa đến giá cả của xuyên ô bất đồng.”

“Ý của ngươi là. . .”

“Không thể trồng, cũng không thể mua, vậy. . . Chỉ có thể trộm.” Dương Thanh Già nói: “Ta thăm viếng mấy nhà dược phường trong thành, trong đó có một nhà ở cuối tháng tám vừa nhập hàng, khố phòng thiếu một túi xuyên ô sống, bởi vì số lượng không nhiều lắm, chưởng quỹ kiểm hàng xong nghĩ hỏa kế sơ hở, vẫn không báo quan.”

“Vậy là ai trộm?”

Dương Thanh Già từ trong rương vật chứng xuất ra một bộ diêu, bộ diêu kia tinh xảo, trâm nhĩ lưu kim, dưới trụy rũ châu, nàng cầm một tay lắc, bộ diêu dài nhỏ diễm lệ cuốn trong ngón tay thon dài thông bạch của nàng, đẹp không nói ra được.

“Vậy sẽ phải hỏi bộ diêu này thử xem.” Nàng nói.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Mắt thấy đầu mối càng ngày càng nhiều, hung thủ lại như cũ trong sương mù nồng nặc, kiên trì của Quách Luân cũng dần dần giảm thấp.

“Đại nhân an tâm một chút chớ nóng, chân tướng của vụ án này đã sắp xuất hiện rồi.” Dương Thanh Già nói: “Tại hạ muốn truyền một người.”

“Người ở nơi nào?”

“Ngay ngục phòng.”

Quách Luân chẳng biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, chỉ phải quay đầu nhìn Đoàn Duy ngồi một bên, người sau khẽ gật đầu.

Bookwaves.com.vn

“Dẫn người tới đi!” Quách Luân thấy thế nói.

Ước chừng nửa nén hương, nam tử cả người nhỏ gầy bị dẫn tới đại đường.

“Người này tên là hỗ Lục Nhi, trong ngày thường chơi bời lêu lổng, là một lưu manh vô lại.” Dương Thanh Già nói.

Hỗ Lục Nhi cũng không đoái hoài oán giận giới thiệu vô ý thể diện của Dương Thanh Già, nhanh chóng quỳ xuống: “Tiểu nhân Hỗ Lục Nhi, dập đầu cho đại nhân.”

“Dương trạng sư chớ thừa nước đục thả câu!” Quách Luân phách trác nói: “Đây đến tột cùng đều xảy ra chuyện gì?”

Dương Thanh Già không nhanh không chậm xoay người hỏi Hỗ Lục Nhi: “Ngươi có nhận ra bộ diêu này không?”

Hỗ Lục Nhi ngẩng đầu nhìn thứ trong tay nàng cầm hai mắt, gật đầu: “Tiểu nhân nhận ra, chính là cái này nương. . . Của nữ tử.” Hắn đưa tay chỉ Liễu thị.

Người bị chỉ đột nhiên run lên.

“Kỳ quái, bộ diêu này là vật thiếp thân của phụ nhân gia, sao ngươi nhận biết?” Dương Thanh Già biết rõ còn hỏi.

Hỗ Lục Nhi nói: “Đây là nàng tự mình cho ta!”

Lời vừa nói ra, bách tính vây xem ngoài đường nhất thời nghị luận ầm ỉ, ngay cả bản thân Quách Luân cũng nhịn không được suy đoán: “Dương trạng sư, ý tứ của ngươi. . . Chớ không phải là nói Hỗ Lục Nhi cùng Liễu thị ám thông xã giao, kết phường mưu hại Vương Sơn chứ?”

Dương Thanh Già thầm nghĩ, não động quá lớn là bệnh phải trị, nàng phủ định nói: “Cũng không phải là như vậy.”

“Vậy vì sao bộ diêu này sẽ ở trên người của Hỗ Lục Nhi?” Đoàn Duy cũng nhịn không được hỏi.

“Vậy phải do hắn nói.”

Hỗ Lục Nhi nghe vậy vội vội vàng vàng nói: “Tiểu nhân cùng nàng không có quan hệ gì không rõ ràng, người đó chết cháy cũng không dính dáng gì với ta.”

Dương Thanh Già khẽ cười một tiếng: “Vậy hãy nhanh nói thật đi, bằng không, ngươi cũng chỉ có thể cõng tội danh hung thủ giết người.”

Hỗ Lục Nhi vừa nghe thiếu chút nữa sợ đến tè trong quần, cũng không cố cái khác, triệt để nói ra sự tình đầu đuôi đầu đuôi.

Bookwaves.com.vn

Nguyên lai cuối tháng tám, trong qua giới thiệu của đám huynh đệ đầu đường xó chợ ngày thường, Hỗ Lục Nhi có được bút “buôn bán”, nếu nói “buôn bán” chính là nghề trộm đạo, bởi vì tay chân hắn lưu loát, lại giỏi về chuyên môn mở khóa, ở bên trong một đám lưu manh của Phong thành trái lại khá có danh tiếng, “Khách hàng” lần này yêu cầu hắn vào trong khố của dược phường phòng trộm một bao xuyên ô sống, nếu như được chuyện, thù lao là hai mươi lượng bạc.

Phải biết rằng, hai mươi lượng bạc có thể mua mười xuyên ô sống, vậy mà cũng có người dùng tiền mướn hắn trộm, thật là kỳ quái. Bất quá Hỗ Lục Nhi không suy nghĩ nhiều như vậy, có người bỏ tiền, hắn liền đi trộm. Hắn chọn một dược phường nhỏ phòng gác không sâm nghiêm, không phí nhiều công phu liền nhân dịp trời tối trộm xuyên ô sống ra ngoài, bởi lúc đó đã qua dạ cấm, lại không có tiện chạm mặt, sáng sớm ngày kế, Hỗ Lục Nhi mang theo đồ dựa theo ước định lúc trước đi một rừng cây nhỏ tương đối hẻo lánh ở thành bắc chờ.

Đợi ước chừng một nén hương thời gian, “Khách hàng” tới.

Để Hỗ Lục Nhi không nghĩ tới chính là, người mướn hắn trộm dược liệu, đúng là nữ nhân.

Nữ nhân kia đeo mạn che mặt, nhưng loáng thoáng nhìn ra được là có chút tư sắc.

“Đồ đâu?” Nàng tựa hồ có chút sốt ruột, còn có chút sợ, vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ bị người nhìn thấy.

“Tiền đâu?”

“Ở chỗ này, đồ cho ta!” Nữ nhân ném hà bao phình to cho hắn.

Hỗ Lục Nhi mở nhìn, vừa đủ hai mươi lượng không nhiều không ít, tâm tư hắn vừa chuyển, xấu nói: “Lão tử hơn nửa đêm vừa mở khóa, vừa bò vào bò ra, còn kém chút bị bắt được, mạng đều sắp mất một nửa, chút tiền như vậy. . . sao đủ được!”

“Không phải trước nói rõ hai mươi lượng rồi sao?” Nữ nhân vội la lên.

“Trước là trước, bây giờ là bây giờ.” Hỗ Lục Nhi thấy đối phương là nữ tử yếu đuối, muốn ngoan hố một khoản.

“Ngươi đây là cố ý lên giá!” Nàng tức mày liễu dựng thẳng.

Hỗ Lục Nhi mút răng, rất không để ý lắc lắc túi dược liệu trong tay: “Ngươi còn có muốn thứ đồ chơi này hay không, nếu không cần ta liền ném xuống sông.”

Nữ nhân mặc dù tức giận với chuyện này, nhưng nàng cũng không muốn dây dưa với Hỗ Lục Nhi ở chỗ này, vì vậy cố nén tức giận, mềm thanh nói: “Lần này ta tới chỉ mang theo chút tiền này thôi, nhiều hơn nữa ta cũng không có.”

Hỗ Lục Nhi nghe vậy trên dưới quan sát nàng một mắt: “Ta thấy trang sức cắm trên tóc ngươi không tệ, lưu kim đi?”

Nữ nhân theo bản năng từ chối: “Không được, cái này không thể cho ngươi.”

“Không cho?” Tuy rằng thân hình của Hỗ Lục Nhi nhỏ gầy, nhưng dầu gì cũng là nam nhân, hắn “Hắc hắc” cười quái dị, đi về phía trước hai bước, sợ đến nữ nhân liên tiếp lui về phía sau.

Mắt thấy một hồi giao dịch lập tức sẽ biến thành cướp đoạt, nữ nhân vội vàng từ trên búi tóc nhổ bộ diêu xuống, ném cho hắn: “Được, cho ngươi cho ngươi! Ngươi mau đưa đồ vật cho ta, hai chúng ta chấm dứt!”

“Coi như ngươi thức thời!” Hỗ Lục nhi tiếp nhận bộ diêu, cảm thấy mỹ mãn, đưa dược liệu tới.

Nữ nhân bắt lấy dược liệu xoay người liền đi, đi lại vội vã như phía sau có mãnh thú đuổi theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn nào đang đọc, có thể để lại bình luận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui