Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Trong cái bao sương nào đó ở lầu hai. Ngải Phong uống say bí tỉ nằm trên bàn, trong miệng còn không ngừng niệm: “Vu Dập ngươi là tên hỗn đản, dám chiếm tiện nghi của ta, nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã sớm dẹp ngươi rồi.”

Âu Dương Diệu đẩy đẩy Ngải Phong: “Phong ngươi đừng uống nữa, mới uống một chút như vậy mà đã không được rồi, tửu lượng thật đúng là không phải tệ bình thường a!”

Ngải Phong đã say tới phân không rõ Đông Tây Nam Bắc lung la lung lay đứng lên đưa tay chỉ vào Âu Dương Diệu: “Nói bậy, ta mới không có say, tửu lượng ta tốt lắm? Uống chút xíu như vậy điểm sẽ không say đâu? Tới chúng ta lại uống.”

Âu Dương Diệu tức giận bĩu môi cười, kéo qua cánh tay Ngải Phong đang chỉ vào bình hoa: “Còn nói mình không say, ta ở bên này mà? Bên kia không phải người. Ai, ai, ngươi đứng cho vững. Coi chừng ngã sấp xuống kìa.” đở lấy Ngải Phong đang muốn ngã xuống đất.

“Ta không có say, tới chúng ta tiếp tục uống.” Tựa vào trong ngực Âu Dương Diệu, nỗ lực nghĩ ổn định chính thân thể lung la lung lay của mình.

“Còn uống gì mà uống, ngay cả đứng cũng không vững, đến, ta đỡ ngươi đến nằm trên giường một chút.” Chế trụ bả vai Ngải Phong, ép buộc đem Ngải Phong giãy dụa không ngớt còn đòi uống kéo đến trên giường, đè lại, kéo chăn qua đắp lên. [*v* anh Diệu đích thị người tềnh lí tưởng của đời em!!]

“Ta còn muốn uống, ta không có say, không có say.” Xốc rơi chăn, giùng giằng muốn đứng dậy.


“Được rồi, đừng làm rộn, không có say, ngươi không có say được chưa, mau nằm xuống.” Lần thứ hai đè lại Ngải Phong, một lần nữa đắp kín chăn. [*v* đấng lang quân đảm đang của em!!!]

“Ta không có say, không có say, không có ····” trong chốc lát Ngải Phong liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

“Gia hoả này thật đúng là biết làm khổ người mà.” Nhìn Ngải Phong ngủ, Âu Dương Diệu sủng nịch sờ lên tóc của hắn. Nhìn gò má kia bởi vì tác dụng của rượu mà đỏ bừng, tựa như táo đỏ mê người, bờ môi mỏng khẽ hé khẽ hợp vẫn còn đang nói mớ, quá mức dụ nhân.

Âu Dương Diệu nhịn không được đưa tay vuốt ve gò má đỏ bừng của Ngải Phong, từng điểm từng điểm vuốt ve mỗi một tấc da dẻ tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Phong, cuối cùng dừng ở khoé môi đỏ mọng mê người kia. Không chịu nổi khống chế hôn lên. Ngay tại lúc sắp nếm được đôi môi đỏ mọng tiên diễm mê người kia.

BA~ —- một tiếng vang thật lớn.

Cửa bị người thô lỗ đá bay trên đất.

Vu Dập lửa giận hừng hực chạy như bay vào, một phát bắt được Âu Dương Diệu ném đi ra ngoài. Sau đó khom người kiểm tra Ngải Phong nằm ở trên giường, phát hiện chỉ là uống say thôi, không có bị làm những chuyện khác, trong nội tâm thở phào nhẹ nhõm. Quay người giận dữ nhìn Âu Dương Diệu: “Ngươi vừa rồi đang làm gì với hắn? Không biết hắn đã là người của ta sao? Còn dám xuống tay với hắn.”


Âu Dương Diệu bị ném ra đâm vào khung cửa lại dội ngược đến trên đất, đau tới nhếch miệng, sao Dập lại ở chỗ này, mới rồi hắn thấy được chưa, chết rồi, chết rồi, lần này chết rồi, băng sơn hình như tức giận, nhanh nhẹn từ dưới đất bò dậy, sửa sửa y phục, đầy mặt tươi cười nói: “Ha ha, cái đó, ta vừa rồi đâu có muốn làm gì đâu, chính là thấy Phong say, dìu hắn nghỉ ngơi kia mà, sau đó thì thất thần mất tiêu, đâu có biết gì nữa.”

Gương mặt băng sơn của Vu Dập phảng phất phủ lên một tầng băng sương, so với vừa rồi còn lạnh hơn: “Vậy sao? Thất thần mất tiêu, không biết gì nữa. Có muốn hay không ta cho ngươi tỉnh tỉnh thần? Khôi phục lại ký ức?”

Âu Dương Diệu là mồ hôi lạnh ròng ròng a! “Nga ~ ta đã tỉnh, việc ấy cũng không cần nữa.” Lau vốc mồ hôi lạnh: “Cái kia, ôn độ[1] đã rất thấp, ngươi đừng phóng khí lạnh nữa, sẽ trúng phong hàn đấy.”

Trong tâm là rơi lệ đầy mặt, kiên trì, mình nhất định phải kiên trì, đánh chết cũng không thể thừa nhận, cho dù bị lạnh chết cũng không thể thừa nhận, thế nhưng mà Dập tức giận thật sự rất đáng sợ a, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mỹ nam ta một đời thiên tài lại thêm phong lưu phải bỏ mình như vậy. [*vẫy vẫy* về đây với em nè anh, bỏ mình đi, em lụm zề cất két sắt *v*]

“Vu huynh, chuyện gì xảy ra, ngươi sao phát hoả lớn như vậy?” Dạ Lam, Yến Vô Song, Mộng Ảnh bọn họ nghe được tiếng nổ kia, tranh thủ thời gian đuổi tới. [Mấy má nhiều chuyện =.=!!!]

Vừa tiến đến liền chứng kiến cửa ngã trên mặt đất, còn có hai người đang giằng co, một tên tản ra khí tràng đông lạnh cường đại phẫn nộ nhìn tên nào đó đứng ở trong góc nhỏ, không ngừng run rẩy còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.


Dạ Lam cũng cảm thấy không khí hiện trường có chút quỷ dị a! Hai người này đang làm gì vậy ta? Không phải là đang PK khiêu chiến sức nhẫn nại chứ? Liền nhìn về phía Âu Dương Diệu đứng ở một bên thân thể cứng ngắc, run lẩy bẩy thẳng đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi làm sao vậy. Lẽ nào nhìn thấy quỷ, làm gì run thành cái dạng này?”

Âu Dương Diệu lệ rơi đầy mặt nhìn sang Dạ Lam, hướng hắn phát tín hiệu cầu cứu, hắn hiện tại thế nhưng mà bị Vu Dập tập trung vào, động cũng không dám động một phát.

Dạ Lam thấy Âu Dương Diệu hướng mình tễ mi lộng nhãn[2] vẻ mặt nghi hoặc: “Mặt ngươi làm sao vậy, rút gân à.”

Yến Vô Song cũng cảm thấy hai người bọn họ có điểm gì đó là lạ, liền đi tới bên người Vu Dập, vẻ mặt lo lắng nhìn Vu Dập: “Dập, các ngươi sao vậy, ngươi làm sao mà sinh khí lớn như vậy. Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vu Dập dùng ánh mắt rét lạnh trừng Âu Dương Diệu một cái, tức giận nói: “Hừ, ngươi hỏi hắn, xem hắn đã làm nên chuyện tốt gì?”

Mọi người nhìn về phía Âu Dương Diệu, chờ hắn giải thích.

Bị ánh mắt bén ngót của Vu Dập trừng tới mồ hôi lạnh chảy nhanh hơn, hiện tại lại bị mọi người nhìn trong nội tâm liền sợ hãi. Âu Dương Diệu khổ sở hé mặt ra, kéo ống tay áo Dạ Lam một bả nước mũi một bả nước mắt: “Ta là oan uổng mà, Đậu Nga cũng không có oan như ta! Ta nhưng mà cái gì cũng không làm mà! Ta chỉ là, chỉ là không không cẩn thận đi hôn Phong một cái. Càng oan hơn là ta còn chưa có hôn đến Phong, đã bị Dập ném ra rồi, tiểu thân thể đáng thương của ta, không biết có bị té hỏng hay không, ngươi chí ít cũng đợi người ta hôn rồi hẳng ném chứ? Bằng không thì ta liền lỗ vốn. Uổng công bị ném đi.” Dùng ống tay áo Dạ Lam lau bả nước mũi.


Dạ Lam khóe miệng trực tiếp rút rút, y phục của mình cứ như vậy hủy đi, đây chính là đồ mới a! “Đáng đời ngươi bị ném, ngươi còn không buông tay ta cũng muốn ném ngươi luôn.”

Âu Dương Diệu vẻ mặt ủy khuất: “Lam, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta, ta không sống nữa.” Đang dùng Dạ Lam ống tay áo lau bả nước mũi.

Dạ Lam rất có xúc động muốn đánh chết Âu Dương Diệu, thằng này thật đúng là giỏi giả bộ, nỗ lực khiến mình không đếm xỉa ai đó đang tiếp tục trét nước mũi lên ống tay áo mình: “Phong là ai a? Vu huynh, vì cái gì Âu Dương huynh hôn hắn ngươi tức giận như vậy, ngươi và hắn rất quen thuộc sao?”

Vu Dập không có trả lời, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Ngải Phong nằm trên giường, một vòng nhu tình xuất hiện trên mặt.

Thấy Vu Dập như vậy, nội tâm Yến Vô Song co rút một trận, quen biết Dập lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn xuất hiện biểu tình ôn nhu như vậy, chẳng lẽ Dập thích hắn, sẽ không đâu Dập như thế nào sẽ thích người khác. Sẽ không đâu, nhất định sẽ không đâu, một khỏa nước mắt lặng yên chảy xuống. [tiểu gia vẫn thấy là tác giả đưa chúng ta ghé lộn kỹ viện rồi =_=!!!]

Cố nén khổ sở trong lòng, che đậy tốt tâm tình của mình, nhìn về phía trên giường. Đẹp, thật đẹp, chả trách sẽ mê đảo Dập, bất quá ta sẽ không nhận thua đâu, Dập là của ta, ta sẽ không để cho người khác cướp đi đâu. Trong mắt Yến Vô Song mang theo sự không cam lòng, đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức mà có phần trắng bệch.

Mọi cử động của Yến Vô Song đều bị Dạ Lam cất vào đáy mắt, nội tâm thập phần thương tiếc, trên đời này không phải chỉ có một tên Vu Dập, còn có ta, chỉ cần ngươi lưu tâm một chốc bên người, cho ta một cái cơ hội cũng là cho mình một cái cơ hội. Chúng ta đây nhất định sẽ rất hạnh phúc mà, vì sao ngươi luôn không nhìn thấy. Nhìn bộ dạng khó chịu của ngươi tim ta có bao nhiêu đau đớn, ngươi biết không?

Hết chương 24.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận