Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Xe ngựa dừng lại trước một trạch môn* lớn xa hoa, xuống xe ngựa Ngải Phong giật mình há to miệng: “Nhà thằng béo này cũng có phần quá phô trương rồi, chiếm diện tích cũng có phần quá rộng a? Phòng ở lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được, không hổ là phú thương nha! Ca thật sự là hâm mộ tới đố kỵ đó!” [*trạch môn: cổng chính, cổng lớn của mấy nhà giàu]

“Lão đại chúng ta vào đi!” Lôi kéo Ngải Phong đang hết hồn hướng đi đến đại môn.

Hạ nhân đứng hai bên cửa ra vào đều cung kính đối với Chu Cổ Lực cùng quản gia hành lễ: “Thiếu gia hảo! Quản gia hảo!”

Chu Cổ Lực gật đầu ra hiệu, sau đó lôi kéo Ngải Phong tiến vào đại môn, quản gia theo ở phía sau.

Tiến vào đại môn, Ngải Phong càng giật mình nữa, kiến trúc cổ kính, chạm trổ hoa lệ, thập phần khí phái, trong phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, thập phần vui mừng.

Bọn hạ nhân bận rộn chuẩn bị cho thọ yến. Sân lớn rộng rãi có có phần thái quá, bố trí tối thiểu có trên trăm bàn lớn, bởi vì hiện tại là sáng sớm, các tân khách còn chưa tới, chỉ có đám hạ nhân qua lại trong đó, vì chuẩn bị thọ yến chuẩn bị.

“Chậc chậc! Phô trương lớn như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a! Thật là xa xỉ a!” Ngải Phong bị Chu Cổ Lực lôi kéo đi vào trong, ánh mắt không ngừng quét khắp Chu phủ cảm thán.

“Ha ha, lão đại bên ngoài chỉ là dùng để tiếp đãi một ít tân khách bình thường thôi, chúng ta đợi tí nữa là ở đại sảnh bên trong. Đại sảnh chỉ dùng tiếp đãi khách quý đấy, như hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý này nọ a! Cũng sẽ ở bên trong đấy.” [hen, biết Bác Dập cũng có ghế rồi hen. *v*]

“Không ngờ nha! Cha tên nhị hoá ngươi cư nhiên trâu bò như vậy! Quen biết nhiều người có quyền thế như vậy.” Ngải Phong vẻ mặt hâm mộ nói.

“Ha ha, đó là đương nhiên rồi, cha ta cũng lợi hại, nếu như hắn thấy lão đại, nhất định sẽ thích lắm.” Chu Cổ Lực dương dương đắc ý mà nói.

Theo ở phía sau là quản gia vẻ mặt vui mừng, thiếu gia rốt cục hiểu chuyện rồi, biết khen ngợi lão gia, hảo cảm động đó!

Trong mỗ phòng khách, lão cha của Chu Cổ Lực đang lo lắng đi tới đi lui: “Nhi tử như thế nào còn chưa trở lại, hắn không biết hôm nay là sinh nhật của ta sao? Xú tiểu tử là trọng sắc khinh cha a! Có mỹ nhân rồi liền không cần cha nữa.”

“Cha, ngươi nói cái gì đó? Ta như thế nào sẽ không cần cha chứ? Ta đây không phải về rồi sao?” Chu Cổ Lực lôi kéo Ngải Phong đi vào phòng khách.

“Xú tiểu tử, ngươi còn biết về a! Ngươi không phải vô lại ở chỗ cái mỹ nhân kia không chịu về sao? Còn trở về làm gì?” Chặt chẽ ôm lấy Chu Cổ Lực, phàn nàn. [=.=!! cha con tình thâm!!]

Ngải Phong đổ mồ hôi! Mỹ nhân nào đó là chỉ ta sao? Sau đó đánh giá Chu Vô Lực, một người bốn mươi năm mươi tuổi, quần áo hoa lệ khéo léo, hồng quang đầy mặt, ngoại hình cùng Chu Cổ Lực có chút giống, cũng là béo, đầu tròn tròn, mắt to to.

Hai người này vừa nhìn cũng biết là phụ tử. Chỉ là trên mặt tròn của Chu Vô Lực nhiều hơn phần uy nghiêm thành thục cùng ổn trọng, còn có chút cáo già thế thôi. Chu Cổ Lực ni? Bình thường thì một tên nhị hoá! Ngẫu nhiên cũng sẽ thông minh một cái, bất quá này là rất ít, tỷ lệ cùng với đi ra ngoài liền nhặt được tiền đồng dạng đồng dạng đấy.

“Cha, ta cũng đã mang lão đại đến, ngươi xem, lão đại rất đẹp có đúng hay không. Ha ha.” Đẩy ra cha mình đang ôm trách móc, chỉ chỉ Ngải Phong đứng ở bên cạnh.

“Bá phụ, chúc ngài sinh nhật khoái hoạt!” Ngải Phong đối với Chu Vô Lực chắp tay hành lễ nói.

Trông thấy Ngải Phong, Chu Vô Lực có chút sững sờ, trong mắt tràn đầy kinh diễm: “Đẹp, thật đẹp! Khí độ bất phàm như thế, không nhiễm nhân gian khói lửa, nhân gian khó gặp được vài lần đó!”

Ngải Phong bị khen có chút ngượng ngùng: “Bá phụ, ngươi quá khen…” Còn chưa nói xong.

Thì thấy đại thúc nào đó chảy nước miếng, trong mắt bốc lên phấn hồng phao phao, cầm chặt tay Ngải Phong tay, hoa si nói: “Mỹ nhân, ta gọi Chu Vô Lực, có thể cùng ta hẹn hò không?”

[Ta là ta chắp tay lạy hai cha con nhà Heo luôn!!! o.O Hám zai có tính kế thừa a! = =]

Ngải Phong đổ mồ hôi mãnh liệt! Hai tên này thật không hổ là phụ tử, ngay cả lời nói lần đầu gặp mặt cũng đồng dạng, ca phục rồi.

Chu Cổ Lực đứng một bên thấy thế, chắn giữa Ngải Phong cùng Chu Vô Lực, có phần bực bội nói: “Cha, nhưng hắn là người mà nhi tử ngươi thích, ngươi sao có thể như vậy chứ? Phải có thứ tự trước sau đó, cha không thể chen ngang.”

Ngải Phong khóe miệng co giật, cũng bó tay rồi, hai tên này làm cái gì vậy? Còn thứ tự trước sau.

Quản gia đầu đội hắc tuyến, lôi kéo Chu Vô Lực phạm hoa si: “Lão gia, lão gia, chú ý hình tượng a! Ngài hôm nay chính là nhân vật chính, không thể thất lễ.”

Chu Vô Lực nghe xong cảm thấy có đạo lý, thu hồi nước miếng cùng phấn hồng phao phao. Thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, còn hắng giọng một cái nói: “Ha ha, đúng a! Ta hôm nay là nhân vật chính, không thể thất lễ được, các ngươi mới rồi cái gì cũng không thấy được, biết không?”

Ngải Phong mặt mũi tràn đầy hắc tuyến gượng cười vài tiếng, tên này rốt cuộc là như thế nào lên làm đệ nhất phú thương vậy trời! Có nội tình, nhất định có nội tình!

“Tới, cũng đừng đứng đấy, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.” Lôi kéo Ngải Phong ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó  bắt đầu hỏi han ân cần trò chuyện.

Chu Cổ Lực vẻ mặt phiền muộn cùng bực tức đứng ở bên cạnh, không có người để ý hắn rất là khó chịu: “Cha, ta chính là con ruột ngươi, ngươi cũng không để ý ta, nội tâm của ta vỡ tan vỡ tan đó, thậm chí muốn tìm sợi mì thắt cổ luôn”

Chu Vô Lực liếc qua Chu Cổ Lực: “Ngươi ngoan coi, không thấy cha đang bận bịu sao? Đi một bên chơi một mình đi.” Sau đó cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Ngải Phong: “Ha ha, mỹ nhân xưng hô như thế nào a?”

Ngải Phong trong nội tâm chửi thầm, cha thằng béo này như thế nào cùng hắn đều không phải người bình thường! Trên mặt tươi cười trả lời: “Ha ha, ta gọi Ngải Phong, Chu bá phụ nhĩ hảo!”

“Gọi bá phụ gì nha! Ta còn rất trẻ đấy, gọi ca ca chẳng hạn, ta rất thích.” Lần nữa cầm chặt tay Ngải Phong, cười ngây ngô.

Ngải Phong ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi! Tên này so với Béo còn vô sỉ hơn!

Chu Cổ Lực ở một bên vẻ mặt không vui: “Cha, ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi? Còn gọi ca ca, nhưng hắn là lão đại ta, hắn gọi ngươi ca ca, ta đây gọi ngươi là gì? Cha, không thể mặt dày như vậy được! Sẽ bị sét đánh đó!”

Chu Vô Lực trừng mắt nhìn Chu Cổ Lực: “Ngươi sao lại có thể nguyền rủa cha ngươi bị sét đánh chứ? Không gọi ca, thì không gọi ca! Mỹ nhân ngươi liền kêu thúc thúc đi! Hiện tại đại thúc* thế nhưng rất được ưa thích nga! Mỹ nhân, ngươi có muốn cân nhắc tới kiểu đại thúc hay không.” Đối Ngải Phong nháy mắt mấy cái, ném cái mị nhãn, lại khôi phục một bộ dạng hoa si. [khụ khụ, đại thúc của bác ý nói đại thúc thụ đang được chúng nhân hoan nghênh a~~~~~~]

Ngải Phong rút rút khóe miệng: “Đây là cái tình huống gì vậy? Tên này là đang câu dẫn ta sao?”

Chu Cổ Lực phẫn nộ, một bả đánh bật tay mập của Chu Vô Lực nắm tay Ngải Phong, cả giận nói: “Cha, ngươi sao lại có thể như vậy chứ? Đã lớn tuổi rồi, còn đi tự sướng*. Còn đoạt người nhi tử ngươi thích, cha, ngươi quá đáng lắm, ta là muốn nổi đóa rồi.” [*nguyên văn là ‘mại manh’ ta không hiểu lắm, ai chỉ giáo với?]

Chu Vô Lực mắt tròn trừng lên, chỉ vào Chu Cổ Lực nói: “Tiểu tử ngươi làm gì? Cha đây là đang giúp ngươi xem xét con dâu kia mà, ngươi cư nhiên dám đối với cha nổi đoá, ngươi phản rồi.”

Ngải Phong xấu hổ ngồi ở chỗ kia, thập phần im lặng, hai tên này thật là một cặp dở hơi a! Quỳ lạy a!

Quản gia một bên lần nữa đội hắc tuyến, lôi kéo Chu Vô Lực: “Lão gia, hôm nay chính là đại thọ 50 của ngài a! Ngài phải bình tĩnh, bình tĩnh a! Phải bảo trì hình tượng a! Lão gia.”

Chu Vô Lực nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Quản gia nói có lý, ân, ta phải bình tĩnh! Không thể hủy đi hình tượng một đại manh thúc hoàn mỹ của ta, ta có thể có rất nhiều người hâm mộ đấy.” [làm ơn giúp ta hiểu cái ‘manh’ 萌 là cái giề đi!!!!!!]

Mọi người ác hàn!

Sau khi bình tĩnh tốt, thay đổi một bộ hình tượng nghiêm phụ đối với Chu Cổ Lực nói: “Xem tại phân thượng đại thọ ta hôm nay, không cùng ngươi chấp nhặt, ngươi hôm nay phải biểu hiện tốt một chút, đừng làm mất thể diện một đại manh thúc ta.”

Chu Cổ Lực cũng thay đổi một bộ hình tượng con ngoan, cười nói: “Đã biết, cha, ta nói thế nào cũng là một đại manh ca mới, cũng có rất nhiều người hâm mộ đấy, ngài yên tâm, sẽ không làm mất mặt ngài mặt đâu.”

Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến, đến hai đạo sét đánh chết hai tên nhị hoá vọ sỉ này a!

Quản gia cũng là vẻ mặt hắc tuyến đó! Đầu năm nay hạ nhân không dễ làm mà! Nhất là có hai cái chủ tử nhị hoá, ai! Khó a!

Nhắc nhở: “Lão gia, thời gian không sai biệt lắm, khách nhân không sai biệt lắm tới gần đủ rồi. Lão gia ngài phải đi đại sảnh.”

Chu Cổ Lực cười hì hì nói: “Đúng vậy a! Cha ngài mau đi đi! Này có ta đây. Ngài yên tâm.”

Chu Vô Lực mắt nhìn Ngải Phong, trong mắt đầy vẻ không nỡ: “Mỹ nhân, ta đi nha.”

Ngải Phong ngoài miệng nói: “Ân ân, đi thong thả.” Trong lòng nói, ngươi còn không đi, ca liền muốn hỏng mất! Còn nhìn cái gì, còn không mau đi!

Ngay lúc Chu Vô Lực sắp đi ra khỏi phòng khách, đã bước ra một chân, lại thu trở về, quay người thâm tình nhìn Ngải Phong nói: “Mỹ nhân, hiện tại kiểu đại thúc tương đối được hoan nghênh a! Muốn hay không cân nhắc lại?”

Ngải Phong: “Ta đi về.”

Hết chương 31.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui