Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Sau khi bán hết lương thực trong nhà, Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu lúc này mới có thể nghỉ ngơi thật sự.

Nghiêm Thu nói ý tưởng du lịch một ngày ở Thạch gia thôn cùng Thạch Hoài Sơn.

Thạch Hoài Sơn nhìn tề quân nhà mình, vẻ mặt sùng bái, “Thu, ngươi nói xem sao đầu óc ngươi lại xài tốt như vậy ni, có thể nghĩ ra toàn những phương pháp hay mà người khác không thể nghĩ ra được.”

Nghiêm Thu được khen ngợi rất chột dạ, y đây còn không phải là chỉ hơn ở chút kiến thức hiện đại này. “Ngươi cũng thấy có thể thực hiện sao?”

“Có thể làm!” Thạch Hoài Sơn cân nhắc một chút lại nói: “Việc về bãi săn cũng dễ làm thôi, vốn gần núi cũng rất ít thấy động vật hình dáng lớn mà ngươi nói. Đến lúc đó, bện chút dây thừng làm thành lưới vây ra một vùng là được.”

“Ân, không cần làm quá lớn, ta đoán chừng, những khách nhân trong thành này, chỉ leo núi đã đủ mệt rồi. Còn có thể có sức lực chơi trò săn thú, cũng không có mấy người. Nhưng mà, cũng không có thể xem thường, mỗi ngày phải kiểm tra lưới vây mới được.” Việc này chỉ sợ xảy ra ngoài ý muốn, thật có người tới đây chơi rồi bị thương, liền phiền toái.

“Được, đến lúc đó mướn mấy hán tử làm giúp.” Thu hoạch vụ thu xong rồi, trong thôn người rỗi rãnh quơ một cái được cả nắm, trả chút tiền công, đều tình nguyện có chút việc để làm.

“Lần này chúng ta phải tính toán cẩn thận một chút, phải truyền tin này ra ngoài trước mới được, cũng không thể giống như lần này.” Nghiêm Thu lại hỏi: “Việc này có phải nên cùng thôn trưởng nói một tiếng không?”

“Cái đó khẳng định phải nói, khó tránh khỏi lại phải nhờ thôn trưởng giúp đỡ thu xếp.” Thạch Hoài Sơn nghĩ ăn tết năm nay, phải tặng một đại lễ cho nhà thôn trưởng mới được. Không riêng thôn trưởng, ngay cả cháu thôn trưởng Thạch Thiêm Thanh cũng là người không tệ.

Nhà Thạch Hoài Sơn một năm này lại buôn bán kiếm được không ít tiền, ngay cả người trong thôn cũng đi theo buôn bán được lời không ít. Mọi nhà trong tay đều có tiền dư, vào thành cũng đều mua thêm không ít đồ cho nhà mình. Một năm này, khẳng định cũng có thể trôi qua tốt. Vốn tất cả đều là chuyện vui, nhưng lại có người có ý đồ xấu, đối với nhà Thạch Hoài Sơn đỏ mắt (ghen tị) không thôi.

Trong thôn bắt đầu có lời đồn truyền ra, nói Thạch Hoài Sơn không tốt bụng gì cho cam, thu mua cua ở trong thôn giá rẻ như vậy, xoay lại liền vào trong thành bán giá cao. Còn có quán cua kia cũng thế, giá bán so với giá thu vào đắt hơn gấp mấy lần.

Lúc ban đầu chỉ vài người nói, truyền hai ngày, lại càng truyền càng nhiều. Ngay cả vài hộ theo Thạch Hoài Sơn cùng nhau nuôi cua dường như cũng bị thuyết phục, trong lòng trở nên căm giận bất bình.

Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu thật vất vả có thể nghỉ ngơi, hai ngày nay liền mỗi ngày cùng hai nhi tử chơi đùa, bên ngoài lời ra tiếng vào tự nhiên là không biết.

“Sáng mai lên núi đi thăm Tiểu Lương đi?” Nghiêm Thu ngồi xổm trong phòng, đang giặt tã cho hai tiểu tử.

“Ân, đã mấy ngày chưa gặp nó nữa.” Thạch Hoài Sơn nằm nghiêng ở trên giường, lần nữa dùng đầu ngón tay chọc ngã Thạch Thiên Hựu mới vừa ngồi dậy.

Thạch Thiên Hựu là một bé con vô cùng chắc thịt, ngã xuống, mờ mịt trong chốc lát, lại lắc lắc lư lư ngồi dậy.

“Tứ Tứ còn ngủ ni?” Nghiêm Thu vắt khô tã lót đã giặt sạch lần cuối, chuẩn bị đem đi phơi trong sân.

“Ngủ ngon lắm ni.” Thạch Hoài Sơn liếc nhìn nói.

“Sáng mai ta với ngươi cùng nhau lên núi.” Nghiêm Thu bưng chậu ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã phơi xong hết.

Lúc này, cổng lớn bị gõ vang.

Vừa nghe tiếng gõ cửa này liền biết, chắc chắn là a cha của Đại Thành.

Nghiêm Thu vội đi mở cửa, quả nhiên.

A cha Đại Thành sắc mặt không tốt lắm, nhìn thấy chính là tức giận ni.

“Làm sao?” Nghiêm Thu đón người vào nhà chính. Lại gọi vọng về phía phòng ngủ, “Hoài Sơn, a cha của Đại Thành đến đây, ta ông nói chuyện, ngươi trông hai nhi tử a.”

“Ai, các ngươi nói chuyện đi.” Thạch Hoài Sơn ứng một tiếng.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?” Nghiêm Thu rót chén nước a cha Đại Thành.

“Ngươi chưa nghe nói nha? Bên ngoài đang nói xấu nhà các ngươi ni.” A cha Đại Thành tức giận ực ực uống miếng nước.

“Nói xấu nhà chúng ta? Đã nói cái gì? Hai ngày nay hai ta cũng chưa ra khỏi nhà, đoạn thời gian trước mệt đến kiệt sức, muốn vui vẻ ở cùng các con một chốc.”

A cha Đại Thành đem những lời đồn này nói một lần với Nghiêm Thu.

Nghiêm Thu nghe mà kinh ngạc, thật sự là lòng người không bao giờ thấy đủ?

“Cái thứ đồ lòng dạ hiểm độc! Không lương tâm! Cũng không nghĩ thử, nếu không có nhà các ngươi chỉ dẫn bọn hắn nuôi cua, bọn hắn có thể kiếm nhiều tiền như thế sao!” A cha Đại Thành thật sự là tức điên người, Đại Thành nhà bọn họ, dựa vào làm giúp mà một năm nay cũng kiếm được không ít, huống chi là những người trồng lúa nuôi cua này.

Nghiêm Thu im lặng chốc lát, “Vậy sang năm để cho bọn họ tự mình vào thành bán đi, như vậy chúng ta còn bớt việc.” 4 mẫu ruộng của nhà mình, cua con gì đó còn dễ vớt được, không cần chia cho nhiều nhà như vậy, khiến cho nhà mình cũng không đủ dùng.

“Đúng vậy! Bảo bọn họ tự mình làm đi!” A cha Đại Thành cảm thấy phải chỉnh chỉnh vài người lòng dạ xấu xa này một chút.

“Được rồi, ngươi cũng đừng tức giận. Vì mấy chuyện này, không đáng đâu.”

“Ta không có rộng lượng như ngươi, vừa nghĩ đến việc này ta liền tức giận. Sống càng ngày càng tốt, vậy mà còn không biết đủ!”

Nghiêm Thu lại khuyên giải a cha Đại Thành một hồi, lúc này mới tiễn người ra cửa. Nhìn a cha của Đại Thành tức giận như vậy, y nhịn không được muốn cười, đây rốt cuộc là ai bi nói xấu a.

Trở lại trong phòng, Nghiêm Thu lại đem việc này nói một lần cùng Thạch Hoài Sơn.

Thạch Hoài Sơn không có việc gì nói: “Vậy sang năm ta sẽ không thu cua của bọn hắn nữa.”

“Ân, ta cũng nghĩ như vậy. Sang năm chúng ta có khá nhiều việc bận bịu ni.”

Lúc này, hai tiểu tử đều thức dậy, ngồi ở trên giường chơi đùa banh (bóng) vải Nghiêm Thu may. Đứa lớn Thạch Thiên Tứ thật là đang chơi, cầm ở trong tay lật tới lật lui. Đứa nhỏ Thạch Thiên Hựu lại là đang cắn.

“Đứa nhỏ này, sao đồ vật gì cũng thích bỏ vào miệng.” Nghiêm Thu rút banh vải từ miệng Thạch Thiên Hựu ra, đồ chơi này mỗi ngày lăn qua lăn lại ở trên giường, không sạch sẽ.

Thạch Thiên Hựu chảy nước miếng một chút, hướng về phía banh vải a a kêu.

Kêu trong chốc lát, thấy a cha không trả cho hắn, liền đi giành cái trong tay ca ca bé.

Hai anh em giành nhau giận dỗi, nhưng chỉ cần không đứa nào không khóc, Nghiêm Thu sẽ không quản bọn chúng.

Thạch Hoài Sơn cười nói: “Sau này khẳng định giống như thúc nó (Chiêu Phúc đó), chỉ có biết ăn thôi.”

Nhắc tới Chiêu Phúc, Nghiêm Thu liền hỏi một câu, “Chiêu Phúc bọn hắn nên trở về rồi đi?”

Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố mượn xe ngựa quay về Đỗ gia thôn kéo lương thực về, ruộng đất bên kia cho thuê, phần lương thực được trả phải kéo về mới được.

“Không nhanh như vậy, đến bên kia còn phải cân lương thực ni, xem chừng phải đến buổi chiều đi.”

“Ngày mai vào núi, có cần mang Chiêu Phúc đi cùng không nha? Nói sao cũng là ca ni, mãi vẫn chưa gặp được Tiểu Lương.”

Thạch Hoài Sơn suy nghĩ một chút nói: “Để dịp khác đi. Người quá nhiều, ta sợ đàn sói đem lòng sinh nghi, nghĩ chúng ta muốn cướp hài tử. Chúng ta đi trước hai lần, chờ đàn sói quen chút, lại mang Chiêu Phúc đi.”

“Vậy cũng được. Lần này ta sẽ cẩn thận lấy số đo thân thể bé, mấy ngày nữa phải làm áo da.

Thạch Hoài Sơn ôm Nghiêm Thu, “Thực vất vả ngươi. Mỗi ngày hầu hạ hai tiểu tử không nói, còn phải giúp ta chiếu cố Tiểu Lương.” Đời này có Nghiêm Thu làm tề quân, hắn thực sự cảm thấy bản thân rất tốt số.

Nghiêm Thu quăng cho hắn một cái liếc mắt, “Bớt nói mấy lời tốt đẹp này đi, đi băm chút thịt làm nhân bánh, buổi tối làm sủi cảo ăn.”

“Xong ngay.” Thạch Hoài Sơn vui vẻ đáp lại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui