Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Sau bữa cơm chiều, Thạch Hoài Sơn cầm một ít tiền đưa cho Thạch Chiêu Phúc.

Thạch Chiêu Phúc nói gì cũng không cầm, “Ca, ngươi sao lại khách sáo với ta thế!”

Nghiêm Thu nói: “Ca của ngươi cho ngươi mượn, mấy ngày nay bận quá, cũng cần phải hỗ trợ.”

“Giúp đỡ đại ca ai lại đi đòi tiền a!” Lý Tố cũng nói không cần.

“Các ngươi không cầm, từ nay về sau có việc ta cũng không dám nhờ các ngươi hỗ trợ nữa. Nếu không, tiền này coi như chúng ta cho cháu nhỏ, mau cầm về.” Nghiêm Thu cầm gói tiền nhét vào tay Lý Tố, chính là anh ruột, giúp đỡ cũng phải có ý tứ, cũng không thể người ta giúp không.

Lúc này Lý Tố mới cầm lấy tiền, nói: “Cháu còn chưa biết lúc nào có a.”

A cha Lý Tố cũng nhắc: “Đã uống thuốc một năm, sao còn chưa có động tĩnh gì a?”

Thạch Chiêu Phúc sợ Lý Tố sốt ruột, vội nói: “Chậm rãi bồi bổ, không vội.”

Nghiêm Thu nói: “Nếu không nghỉ hai ngày, chúng ta vào thành nhờ Cổ đại phu xem xem.”

“Uhm.” Lý Tố đáp một tiếng, sau đó cả nhà Thạch Chiêu Phúc về nhà mình.

Từ lúc có con, muốn lười biếng là không có khả năng.

Nghiêm Thu sớm đã bị hai con tiếp tục giày vò, hầu hạ rửa mặt ăn cơm.

“Thu, con tỉnh chưa? Ăn xong lại ngủ tiếp.”

“Ưhm, vẫn buồn ngủ lắm.” Nghiêm Thu bón cơm cho Tiểu Lương, đứa nhỏ này thích ăn thịt vô cùng. “Không ngủ thì hai tiểu tử này còn lâu đã để yên cho ta.”

Thạch Thiên Tứ không vẻ mặt không có biểu cảm đang ngồi ở trong lòng a phụ ăn mì cháo. Thạch Thiên Hựu thì ngồi trong lòng Nghiêm Thu, ngửa đầu nhìn a cha nhếch miệng cười, phàm là lúc a cha bé nói đến cái gì hai tiểu tử, hai con gấu nhỏ, chính là đang nói về bé, với lại nhất định là đang khen. Bé vừa mới đem nước canh trứng uống hết sạch nè.

“Tiểu Lương, ăn quả trứng này đi.” Nghiêm Thu bóc vỏ trứng gà, đưa vào tay Tiểu Lương. Đứa nhỏ này nuôi nửa năm mới đủ chất dinh dường, tóc không khô vàng nữa, mặt cũng trắng noãn lên.

“Nha.” Tiểu Lương ngoan ngoan ngoãn đáp. Bé không thích ăn trứng cùng cải thìa, nhưng vẫn nghe lời há miệng. Đến nơi đây, sẽ không phải chịu lạnh chịu đói, có cảm giác không tự nhiên, bé rất nhớ Đại Mao.

Bạn nhỏ Thạch Thiên Hựu thực thích Tiểu Lương ca ca này, tay nhỏ bé vỗ bàn, thúc giục Tiểu Lương “Tứng tứng, ăn tứng…”

Tiểu Lương ngẩng đầu cười với bé, Hựu Hựu càng vỗ càng vui vẻ.

“Ngồi yên, không được vỗ bàn.” Nghiêm Thu đánh lên lưng Thạch Thiên Hựu một cái nhẹ.

Thạch Thiên Hựu tủi thân bĩu môi, đem ánh mắt cầu cứu nhìn a phụ bé, hy vọng a phụ vì bé mà xuất đầu đòi lẽ công bằng. Đáng tiếc, khiến bé thất vọng rồi. A phụ của bé coi như không thấy ánh mắt đó, như không có việc gì mà tiếp tục húp cháo.

Kỳ nghỉ của Nghiêm Thu còn chưa hết, hai ngày nữa mới nhập học. Thừa dịp hiện tại còn chưa bận, y tính toán quét dọn toàn bộ nhà cửa một lần, mấy ngày vừa rồi vội vàng thu hoạch, sau đó chưa có thời gian dọn lại.

Nghiêm Thu để Thạch Hoài Sơn mang theo ba đứa nhỏ chơi trên giường, miễn cho quấy rối y.

Cầm khăn lau, đang làm hăng say thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Nghiêm Thu ra sân, hỏi một tiếng.

“Là nhà của Thạch Hoài Sơn sao?”

Âm thanh chưa từng nghe qua, Nghiêm Thu nghi hoặc mở cửa, “Là nhà của hắn, ngươi là…?”

“Ta là sư phụ của hắn.” Người nọ nói.

“Sao?!” Nghiêm Thu sợ ngây người, y vẫn cho rằng sư phụ của Thạch Hoài Sơn là một lão nhân, không nghĩ lại còn trẻ như vậy, nhìn cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, cũng không cao to thô thiển như hán tử, chỉ cao hơn y nửa cái đầu, có vẻ nho nhã, “Sư phụ? Mau, mau vào nhà! Ta đi gọi Hoài Sơn.”

Nghiêm Thu vừa đi vừa gọi: “Hoài Sơn, mau ra đây, sư phụ ngươi đến này!”

Vừa dứt lời, Thạch Hoài Sơn liền lao ra, ngay cả giày cũng chưa kịp đi, thấy rõ người liền kích động gọi: “Sư phụ, đúng là người!”

Lương Tuyên mặc áo dài, lưng đeo bao, mặt thản nhiên: “Không phải ta thì là ai?”

“Đừng đứng ở sân nói chuyện, mau để sư phụ vào nhà ngồi.” Nghiêm Thu nghĩ, sư phụ này có vẻ tính tình không được tốt cho lắm.

“Đúng đúng, sư phụ, chúng ta vào nhà thôi. Sao lâu như vậy người mới trở về?”

Nói đến đây, Lương Tuyên nhíu mày, “Bị chậm trễ.” Không muốn nói nhiều về đề tài này, liền hỏi: “Sơn động kia có chuyện gì? Toàn là phân của sói.”

Thạch Hoài Sơn gãi gãi đầu, sợ sư phụ dạy dỗ, vội vàng nói chuyện của Tiểu Lương.

“Lại có chuvên ly kỳ như vậy sao, súc sinh này còn có tình hơn con người.”

“Sư phụ, hay là người ở nhà ta đi.”

“Không thì làm thế nào! Sơn động kia bị bầy sói làm như vậy, còn có thể ở sao?”

Thạch Hoài Sơn ngượng ngùng cười, “Vậy thì thật tốt, nhà ta còn một gian trống.”

Lương Tuyên không để ý đến hắn, nhìn Nghiêm Thu một cái, hỏi: “Đây là tề quân của ngươi?”

“Vâng, là tề quân của ta. Thu, gọi sư phụ đi.”

“Sư phụ.” Nghiêm Thu vội vàng gọi một tiếng.

“Ừ.” Lương Tuyên lên tiếng, nhìn Thạch Hoài Sơn nói: “Ngươi này hỗn tiểu tử, thật đúng là có phúc khí.

Lớn tuổi như vậy còn bị gọi là hỗn tiểu tử, Thạch Hoài Sơn cảm thấy hơi dọa người, nhất là ở trước mặt Nghiêm Thu. Liền nói “Ngươi đi nhìn con đi, ta ở đây nói chuyện với sư phụ.”

Không đợi Nghiêm Thu nói gì, Lương Tuyên liền hỏi: “Cả con cũng có rồi sao?”

“Vâng, hơn một tuổi rồi.”

Lần này y rời đi đúng là lâu, Lương Tuyên đứng dậy nói: “Ta cũng đi xem hài tử, vừa lúc nhìn xem Tiểu Lương.”

Trong phòng ngủ, Tiểu Lương đang cùng hai đứa nhỏ chơi trên giường.

Là song sinh, Lương Tuyên nhìn thấy hài tử, vẻ mặt liền nhu hòa đi một ít.

Theo như bối phận, Thạch Thiên Tứ cùng Thạch Thiên Hựu chính là vai cháu của Lương Tuyên, lần này gặp mặt đương nhiên phải có quà, Tiểu Lương cũng còn nhỏ, quà gặp mặt là không thể thiếu được.

Lương Tuyên sờ soạng trên người nửa ngày, thật sự không có thứ gì tốt, đành phải lấy ra ba đĩnh bạc vụn, chia cho mỗi đứa một cái.

Túi áo của con là do Nghiêm Thu rảnh rỗi khâu vào, không chứa được gì, chỉ để cho đẹp mà thôi, chẳng qua đựng được một đỉnh bạc vụn là hết cỡ.

Tiểu Lương chưa từng sờ qua bạc, rất là hiếu kỳ vuốt vuốt.

Thạch Thiên Hựu thì nghĩ đồ chơi này có thể ăn đươc hay không.

Mà Thạch Thiên Tứ trước thì nhìn bạc, lại nhìn Lương Tuyên, sau đó đem áo của mình nhấc lên, lộ ra áo mỏng bên trong, giọng nói non nót vang lên: “Còn có.”

Còn có cái gì? Lương Tuyên nhìn kỹ, áo trong quả thật còn có một cái túi nữa! Ý đây là đưa bạc nữa để cho bé cất vào cái túi này a! Đứa nhỏ này nhỏ như vậy mà thông minh ghê.

Nghiêm Thu lại càng dỡ khóc dỡ cười, “Không được đòi bạc của sư phụ a phụ.” Lấy bạc trong túi ba hài tử ra, Nghiêm Thu nói: “Sư phụ, chỗ này nhiều quá, không thể cầm được.”

Thạch Hoài Sơn cũng nói nói: “Đúng là nhiều quá, sư phụ cho thì chỉ cần vài đồng tiền lẻ cũng được.” Sợ thật, thoáng một cái đưa ra mấy thỏi bạc, từ lúc nào sư phụ của hắn lại nhiều tiền như vậy. Hắn và Nghiêm Thu khổ cực mấy ngày, tiền kiếm được còn không bằng mấy đứa bé thu quà gặp mặt.

Lương Tuyên im lặng, y nào có tiền đồng, trong túi quần của y giờ chỉ có ngân phiếu thôi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui