Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Thời tiết trở nên càng ngày càng oi bức, căn phòng của a mỗ Dương Dật trước kia bây giờ đã chứa đầy những bình rượu nho, ngay cả trên giường cũng để đầy những bao vải đựng đậu.

Tháng chín đã đến nhưng mãi chẳng thấy mưa, tuy một khoảng thời gian trước có hai trận mưa nhỏ, nhưng căn bản là chẳng thấm vào đâu. Hiện tại Dương Dật nếu muốn cắt cỏ thì phải chạy đến nơi hẻo lánh nhất ở sau núi mới có thể cắt được cỏ xanh.

Dương Dật vẫn nghĩ, tình trạng này khả năng chính là hạn hán. Kiếp trước hắn chưa bao giờ trải qua hạn hán, cũng không biết nếu quả thực là như vậy thì phải trải qua thế nào. Có điều, khi cùng Trần Tĩnh bàn bạc, y lại bảo hắn không cần lo lắng, vì thế Dương Dật cũng chẳng nghĩ nhiều.

Trần Tĩnh bây giờ bụng đã vô cùng lớn, làm việc gì cũng bất tiện, mà Dương Dật cũng cương quyết không cho y đụng tay vào bất cứ việc gì, mọi sinh hoạt trong gia đình đều một tay hắn làm hết. Thấy thế, Tiểu Bảo cũng trở nên nghe lời hơn nhiều, nó ngày ngày phi thường chờ mong tiểu đệ đệ được sinh ra.

Nửa đêm hôm nay, Dương Dật theo thói quen tỉnh dậy sờ sờ bụng Trần Tĩnh thì phát giác y vậy mà không ngủ.

“Sao còn chưa ngủ? Là ngủ không được hay khó chịu ở đâu?” – Dương Dật ngáp một cái hỏi.

“Không sao đâu, chỉ là không buồn ngủ thôi.” – Trần Tĩnh thanh âm rất nhẹ.

“Sao có thể như vậy. Bình thường rõ ràng đến tối ngươi đều ngủ rất ngon, giờ sao lại không ngủ được.” – Dương Dật không tin. Hắn ngồi dậy bắt đầu thắp đèn. Vừa thắp lên đã thấy sắc mặt Trần Tĩnh có chút không ổn, nhất định là khó chịu ở đâu đó cho nên mới không ngủ được.

“Mau nói xem, có chỗ nào khó chịu.” – Dương Dật lấy tay ấn ấn lên trán Trần Tĩnh thử độ ấm. Thân nhiệt vẫn bình thường. Tay lại mò đến phía sau y, không thấy chảy máu, vậy thì không có gì nghiêm trọng.

“Thực sự là không sao mà. Chỉ là chân bị rút gân thôi, ngày mai sẽ không có việc gì nữa. Ngươi đừng lo lắng, mau đi ngủ đi.” – Trần Tĩnh kéo xuống cái tay vẫn còn đang sờ soạng của Dương Dật trấn an.

“Chuột rút sao có thể là việc nhỏ được. Để ta xoa xoa giúp ngươi. Nhìn ngươi khó chịu đến không ngủ được còn dám nói là không có việc gì. Là cái chân nào?” – Dương Dật hỏi.

“Chân phải.” – Trần Tĩnh trước kia mang thai Tiểu Bảo chưa từng phát sinh qua chuyện như thế này, cũng không biết vì sao lần này lại bị chuột rút.

Dương Dật xoa xoa bắp chân cho Trần Tĩnh, có lẽ là y quá đau nhưng lại sợ đánh thức hắn cho nên một mực chịu đựng, các cơ trên chân đều đã cứng ngắc lại. Trong lòng Dương Dật cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đau lòng.

“Lần sau nếu khó chịu ở đâu, dù ta có ngủ rồi cũng phải đánh thức ta dậy, không được cái gì cũng chịu đựng một mình. Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta với Nhóc Béo phải làm sao? Ngươi thực sự cam lòng đem ta với Nhóc Béo tặng cho ca nhi khác sao?” – Dương Dật có chút nặng lời.

“Tất nhiên là không nỡ rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.” – Trần Tĩnh rất sảng khoái nhận lỗi. Dương Dật có thể quan tâm y như vậy khiến tâm tình y rất tốt, bắp chân cũng trở nên không còn quá khó chịu nữa.

Dương Dật xoa bóp mãi cho đến khi bắp chân Trần Tĩnh không còn co cứng, cả chân ấm lên, lúc này hắn mới nghĩ phải tìm cách để cho Trần Tĩnh bổ xung thêm canxi.

“Thấy thế nào? Có thoải mái hơn không?” – Dương Dật vẫy vẫy cánh tay có chút mỏi nhừ. Qua một lúc vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Trần Tĩnh, hắn đoán có lẽ y đã ngủ say rồi. Lắc lắc đầu, nhất định là y đã mệt lắm, nếu không thì lúc hắn xoa bóp y cũng sẽ không ngủ quên như vậy.

Đang ngủ thì đột nhiên nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Dương Dật thiếu chút nữa thì từ trên giường nhảy dựng lên. Trần Tĩnh nói, tháng chín mưa xuống là có thể trồng gạo thô, vậy mà ông trời lại cố tình cứ nắng không ngừng. Bây giờ đột nhiên nghe được tiếng mưa, Dương Dật thật cao hứng, từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài nhìn, thấy bên ngoài vậy mà vẫn còn chưa sáng.

Trần Tĩnh và Nhóc Béo vẫn còn đang ngủ. Hôm qua y vì bị chuột rút mà ngủ không được yên giấc, nếu không phải hắn đột nhiên tỉnh dậy, nhất định Trần Tĩnh sẽ nhẫn nhịn cho qua. Sau khi hắn biết chuyện, ngồi xoa bóp cho y cũng tốn không ít thời gian.

Dương Dật biết rõ ở kiếp trước phụ nữ khi mang thai sẽ hay bị rút gân. Lúc trước hắn có thuê nhà chung với một đôi vợ chồng trẻ, người vợ mang thai thường xuyên bị chuột rút. Cũng chính vì thế mà Dương Dật cũng được phổ cập không ít những điều cần chú ý khi phụ nữ mang thai. Hiện tại, hắn cho rằng Trần Tĩnh đây là do thiếu canxi mới bị như vậy, phải đi ra suối bắt một ít tôm về cho y bổ xung thêm canxi mới được. Mặc dù hôm nay trời mưa, nhưng vì Trần Tĩnh, vì đứa nhỏ trong bụng hắn vẫn quyết định đi bắt.

Nấu cháo múc vào bát sứ uống một ít vẫn thấy Trần Tĩnh và Tiểu Bảo ngủ ngon lành cũng không đánh thức, Dương Dật mặc áo tơi, đội mũ rộng vành mang theo thùng gỗ và giỏ trúc đi ra suối lớn bắt tôm. Hắn nhất định không để cho đứa nhỏ bời vì Trần Tĩnh thiếu canxi mà xảy ra chuyện.

Đi vào trong thôn, bởi vì trời mưa cho nên nước dâng cao hơn một ít, Dương Dật đem giỏ trúc đặt ở một chỗ khá hẹp nơi hạ nguồn. Nước không ngừng từ trên cao chảy xuống, đợi một lúc nhấc giỏ trúc lên, bên trong có một ít tôm nhỏ, có điều không nhiều lắm, không biết phải bắt đến bao giờ.

Sau khi đem tôm đổ vào trong thùng gỗ, Dương Dật cởi giày lội vào trong suối không ngừng đem những hòn đá chuyển qua chuyển lại khiến những con tôm bị động mà từ chỗ nấp bơi đến cái giỏ trúc, vì thế chẳng mấy chốc hắn đã bắt được không ít.

“Dương Dật, trời đang mưa ngươi lại đi đâu vậy?” – Trần Tĩnh đứng dưới mái hiên thấy Dương Dật cầm thùng gỗ và giỏ trúc trở về liền hỏi.

“Đi bắt một ít tôm làm cho ngươi ăn. Hôm nay ngươi nhất định không được nhường hết cho Nhóc Béo đấy. Tôm này là ta đặc biệt bắt cho đứa nhỏ ở trong bụng của ngươi. Ngày hôm qua chân ngươi bị rút gân đau như vậy, chiều nay ta sẽ vào trấn tìm Lý đại phu xem có gì có thể dùng được không.” – Dương Dật cởi mũ rộng vành ra nói.

“Mau lau người đi, đừng để bị lạnh.” – Trần Tĩnh giúp Dương Dật cởi áo tơi ra.

“Biết rồi biết rồi, ta bây giờ là trụ cột trong nhà, nếu bị bệnh thì lấy ai tới chăm sóc cho ngươi và Nhóc Béo.” – Dương Dật vừa cười vừa nói, có người quan tâm mình nóng hay lạnh, cảm giác thật hạnh phúc.

Tôm nhỏ được Dương Dật rửa sạch đổ vào trong chảo có một ít dầu, cho thêm một ít tỏi băm và rượu gia vị nấu đến khi cạn nước thì lấy ra, hương vị vô cùng thanh đạm. Tiểu Bảo lấy đũa gắp một miếng ăn thử tỏ vẻ không thích, nó chỉ thích ăn tôm dùng nhiều dầu rang giòn lên thôi.

Đến nhà của Lý đại phu mua ba gói thuốc bổ, không ngờ lại đụng phải người bán hồ đào, Dương Dật liền đem cả sọt đều mua hết, tất cả tổng cộng lại có tầm mười cân. Tuy lúc ăn phải đập vỏ ra rất phiền toái, nhưng mà thứ này hiện tại đối với Trần Tĩnh là tốt nhất. Hơn nữa, trong nhà đã có cái cối đá, chỉ cần đem hồ đào bỏ vào bên trong dùng chày đập là có thể mở ra rồi, như thế sẽ không cần phải tốn nhiều sức, mà cái cối bấy lâu không được sử dụng cũng có đất dùng.

Dương Dật sau khi về nhà thì gõ hơn mười quả hồ đào, bên trong tuy rằng hơi ít thịt một chút nhưng mà so với loại nhiều thịt ở đời trước thì thơm hơn rất nhiều. Sợ Trần Tĩnh mới ăn không quen sẽ bị đau bụng, Dương Dật đem số thịt quả bỏ vào trong nước đun sôi lên rồi để cho ráo sau đó bỏ vào chảo rang lên, lại cho thêm một ít mạch nha, đun đến khi hồ đào ngấm đường, phi thường thơm.

“Nhóc Béo, ngươi không được ăn tranh phần của a mỗ, phần trong cái bát nhỏ kia là của ngươi.” – Dương Dật đem hồ đào rang đường chia ra làm hai phần, đề phòng Trần Tĩnh lại đem tất cả đưa cho Nhóc Béo ăn. Tiểu tử kia ấy à, tham ăn vô cùng.

“Tiểu Bảo biết rồi. Bây giờ trong bụng a mỗ có tiểu đệ, ta là ca ca không thể tranh ăn với tiểu đệ được.” – Tiểu gia hỏa nói đạo lý, nhìn giống hệt một tiểu đại nhân.

“Tiểu Bảo thật nghe lời, đợi đệ đệ sinh ra rồi, nó nhất định sẽ yêu thích Tiểu Bảo ca ca.” – Dương Dật cười xoa đầu Nhóc Béo khích lệ.

“Cha, ngươi không được gọi ta là Nhóc Béo nữa. Ta bây giờ sắp làm ca ca rồi, cha không thể lúc nào cũng gọi là Nhóc Béo được, như vậy không tốt, hơn nữa Tiểu Bảo cũng không có béo.” – Nhóc Béo rút cuộc bắt đầu chú ý giữ gìn hình tượng cho mình. Có đệ đệ rồi thì không thể giống như trước đây nữa, nó muốn làm tấm gương tốt cho đệ đệ.

“Được, từ giờ trở đi cha sẽ gọi ngươi là Tiểu Bảo, không gọi ngươi là Nhóc Béo nữa. Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng bắt đầu biết chú ý hình tượng rồi, ha ha ha.” – Dương Dật cười lớn. Một đứa nhỏ đứng còn chưa cao bằng chân hắn mà lại bày ra bộ dáng tiểu đại nhân nói chuyện hình tượng với mình, đứa nhỏ nhà hắn đúng là đặc biệt đáng yêu.

“Dương Dật, hôm nay ở ngoài mưa rất lớn, ngày mai có thể trồng gạo thô được rồi. Hạt giống chỉ cần ngâm nửa canh giờ là ngày mai có thể trồng được. Trời khô hạn lâu ngày cỏ dại trên đất cũng không có.” – Trần Tĩnh nói.

Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, Dương Dật cầm một cái rổ bên trong đựng hạt giống chiếu theo cách của Trần Tĩnh chỉ đem hạt giống ném lên mặt đất.

“Dương Dật, lệch sang một chút, ném về phía trước.” – Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo ra ruộng, nhìn thấy Dương Dật cứ ném lệch hạt giống như vậy y thực sự có chút không nhịn được.

“Tiểu Bảo, ngươi đứng ở đây, a mỗ đi giúp cha ngươi.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo.

“Trần Tĩnh, ngươi sao lại ra đây? Ta làm một lúc là xong, ngươi trở về trông Tiểu Bảo đi.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đi xuống liền nói.

“Đều ném lệch hết cả rồi, để đó ta làm.” – Trần Tĩnh bốc một nắm hạt giống bắt đầu ném, rất nhanh cả nắm đã nghiêm chỉnh nằm trên mặt đất.

Dương Dật một bên lo lắng cho Trần Tĩnh, một bên lại tự xỉ vả, mỗi lần Trần Tĩnh ném ra hạt giống đều nằm nghiêm chỉnh chỉnh tề, vậy mà hắn ném, nếu không phải lệch ra bay tám thước, thì cũng là chỗ có chỗ không.

“Được rồi, ngươi trước tiên đem Tiểu Bảo về nhà nghỉ ngơi đi, ta học theo phương pháp của ngươi rồi làm. Thấy ngươi làm mấy việc này ta lại cảm thấy sợ hãi.” – Dương Dật nói.

“Ta không sao, chỉ giống như làm mấy việc vặt trong nhà thôi. Ngươi cứ làm từ từ, ta với Tiểu Bảo ngồi ở trên bờ chờ. Gạo thô nhà chúng ta trồng lần này, tin tưởng ngươi có thể làm tốt.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh có ý muốn xem mình làm việc đành đem toàn bộ tâm trí đặt ở mảnh ruộng. Thực sự thì không phải là do hắn không cố gắng, mà là, ở đây không có thước đo, muốn trồng thẳng hàng ngay ngắn quả thực quá khó khăn. May mắn là có Trần Tĩnh làm mẫu trước cho hắn làm theo. Càng làm Dương Dật lại càng chú tâm, cuối cùng miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như trồng xong.

“Được rồi, được rồi, mặt trời cũng sắp lên cao, chúng ta cũng mau về nhà thôi.” – Dương Dật đối Trần Tĩnh nói.

Một nhà ba người nhân lúc trời vẫn còn chưa quá nắng trở về nhà.Nguyên bản nửa mẫu ruộng bên cạnh ruộng gạo thô là trồng rau, nhưng mà trời nắng cứ kéo dài cho nên số rau trồng ở đó đã chết héo hết. Hiện tại số rau dùng trong nhà đều lấy từ góc vườn, một ít mướp, rau hẹ, măng trúc và một số ít loại khác. Có điều, số rau đó cũng bị côn trùng phá gần hết, thứ tốt nhất chỉ còn dưa chuột hái ở sau núi mà thôi. Số dưa chuột đó chẳng những nhiều mà lại còn non, Dương Dật vẫn thường đến đó hái về để chiên với trứng ăn.

Bởi vì ngày hôm qua dó mưa, Dương Dật thấy thời điểm cũng thuận lợi liền gieo xuống một ít hạt giống củ cải trắng và rau các loại. Hắn hy vọng tầm mười ngày sau có thể có thêm một ít rau ăn.

“Tiểu Bảo, chạy chậm một chút, coi chừng ngã.” – Dương Dật đối với tiểu gia hỏa đang chạy ở phía trước mình và Trần Tĩnh kêu lên.

“Biết rồi, cha, Tiểu Bảo sẽ không ngã đâu.” – Tiểu gia hỏa quay đầu lại kêu to.

“Trần Tĩnh, ngươi có cảm thấy hình như Tiểu Bảo cao hơn một chút rồi không?” – Dương Dật hỏi Trần Tĩnh.

“Coi chừng.” – Dương Dật quát to một tiếng, ném luôn cái rổ trong tay đi ôm lấy Trần Tĩnh. Vừa rồi hắn vừa quay đầu lại nhìn liền thấy Trần Tĩnh thất thần bước vào một cái hố trên mặt đất, thiếu chút nữa là bị ngã rồi.

“Ngươi thế nào rồi? Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngươi làm ta sợ muốn chết, sợ muốn chết luôn ấy. Nếu ngươi mà ngã thì phải làm sao bây giờ?” – Dương Dật ôm lấy Trần Tĩnh lắp bắp nói, cả người đều phát run, lúc nãy hắn thực sự là bị hù gần chết.

“Ta không sao, Dương Dật, ta không sao. Thực sự không có việc gì.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Dương Dật. Vừa rồi y không chú y một chút, chân dẫm vào khoảng không, suýt nữa thì ngã. Nếu vừa rồi Dương Dật không ôm lấy y, có thể đã bị ngã rồi.

Chuyện này nếu là bình thường cũng chẳng phải là việc gì to tát đáng nói, nhưng mà bây giờ đang trong thời điểm nhạy cảm. Nếu lúc nãy thực sự ngã sấp xuống, y dù không có việc gì cũng không dám đảm bảo hài tử trong bụng không bị làm sao. Nghĩ đến điều đó, trong lòng Trần Tĩnh cũng cảm thấy sợ hãi.

“Cũng may, cũng may là không thực sự ngã xuống. Trần Tĩnh, ngươi không sao thật chứ?” – Dương Dật ôm một lúc lâu mới cẩn thận buông Trần Tĩnh ra.

“Có lẽ không sao.” – Trần Tĩnh cười trấn an Dương Dật, nhưng mà ngay tại thời điểm y muốn đứng dậy đột nhiên nhíu mày, hình như chân bị trật khớp rồi.

“Thật sự không có việc gì?” – Xem xét một hồi, Dương Dật vẫn không an tâm hỏi, vừa rồi hắn bị hù đến mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

“Yên tâm, hài tử không làm sao cả, bụng cũng không đau. Nhưng mà hình như chân ta bị trật khớp rồi.” – Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói.

“Chân bị trật, vậy để ta cõng ngươi về.” – Dương Dật lập tức nói.

“Đồ ngốc, ngươi muốn dùng cách nào để cõng ta? Không sợ ép cho hài tử chui ra luôn sao? Đỡ ta là được, chúng ta từ từ trở về.” – Trần Tĩnh bị Dương Dật chọc cho bật cười, cái thân thể nhỏ nhắn của Dương Dật mà cõng được y mới là quái lạ đấy.

Thanh niên nhiều khi rất manh động và ko biết tự lượng sức.

Quả hồ đào hay còn gọi là quả óc chó. Các tình iêu muốn biết rõ hơn về công dụng của nó thì vào link nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui