CHƯƠNG 33: CHUYẾN THĂM KINH DỊ
Tác giả: Luna Huang
Trường Sinh nhai lúc nào cũng chỉ có một cảnh sắc hoang tàn đìu hiu, đường thì rất lớn nhưng người thì không thấy một móng. Các hàng đều mở cửa nhưng bên trong cũng là không có người.
Hai bên đường đều mà các cửa hàng, đối diện đại môn của Kinh Lang vương phủ chính là con đường bọn họ đang đi. Chỉ cần bước đến địa phận của Trường Sinh nhai liền y hệt tách ra khỏi sự náo nhiệt phồn hoa của kinh thành.
Không khí yên lặng đến đang sợ vây quanh đoàn người chuẩn bị tiến vào Trường Sinh nhai. Cũng may là không cần rẽ bất kỳ bên nào cũng có thể tiến nhập vương phủ, chỉ là sự sợ hãi vẫn không thể nào dằn xuống được a.
Sất Duệ Kỳ là vương gia nên có một đám người hộ tống đến tận Kinh Lang vương phủ. Bọn họ người đông nhưng khí thế lại không thể thắng được sự âm u ảm đạm của Trường Sinh nhai mặc cho hiện tại là buổi sáng.
Bốn người xuống xe ngựa, có một hộ vệ chạy đến cầm hoàn đồng trên đại môn cũ nát còn có chỗ bị tróc của vương phủ gõ vài cái. Nhìn sơ qua thì Kinh Lang vương phủ cũng không gọi là nhỏ bởi vì quá to, hai con kỳ lân đá trước phủ bị nứt một số chỗ thêm khung cảnh xung quanh làm chúng trở nên dữ tợn.
Bốn chữ Kinh Lang vương phủ được dùng vàng khối để làm thành do chính hoàng thượng phân phó người làm khi phong vương ban phủ cho Sất Vưu Thần. Ngoài cái bảng đó ra thì thấy được không còn gì tốt đẹp nữa.
Đợi một hồi có một lão nhân gia khúm núm chạy ra nhưng vẻ mặt rất vui mừng, có lẽ là hắn vui khi thấy có người đến làm khách a.
Lão nhân gia vừa thấy được Sất Duệ Kỳ liền khom người cung kính hành lễ: “Lão nô gặp qua thập nhất vương gia, vương gia vạn an.”
“Ta nhận lệnh của phụ hoàng mang lễ vật đến tặng tam hoàng huynh.” Sất Duệ Kỳ điềm đạm nói ra mục đích mình đến, mắt cũng vì sợ mà không dám đảo xung quanh.
Lão nhân gia lập tức mở to đại môn làm động tác thỉnh: “Thỉnh thập nhất vương gia vào trong, vương gia đang trong viện đọc sách.”
Sất Duệ Kỳ nhìn ba tên bằng hữu của mình mà mặt mếu máo muốn khóc. Hắn cố ý không dám nói ra phụ hoàng bảo hắn đến hỏi thăm là vì không muốn bước vào, ý tứ của hắn rõ ràng như vậy mà lão quản gia vẫn không hiểu còn mời hắn vào trong. Nhưng người ta đã mời nếu từ chối từ đúng là không tốt, hắn vẫn miễn miễn cưỡng cưỡng bước vào.
Ba người còn lại thầm mắng Sất Vưu Thần vài trận, bị bệnh thì ngủ đi đọc sách hao tốn tâm thần làm gì để bọn họ phải bước vào thăm hắn chứ. Giao tình không tốt thì là như vậy, nhưng không đến cũng đã đến lý nào không vào trong.
Thế là cũng cùng Sất Duệ Kỳ bước vào, lão nhân gia nhìn bọn họ rất lâu, khi muốn hỏi thì Sẫm Hảo Nguyệt nhanh miệng nói: “Chúng ta là đồng học của Sất Vưu Thần, biết hắn sức khỏe không tốt nên cùng Sất Duệ Kỳ đến thăm.”
Lão nhân gia có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại giấu xuống mắt. Cả tên của nhị vị vương gia cũng gọi luôn ra miệng, đây là nhân vật thế nào. Nhưng là đồng học của vương gia a, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng là cho họ vào.
Đám hộ vệ còn lại sợ run người cũng may lão nhân gia không cho họ vào nên đang âm thầm cảm tạ a. Lần này trở về nhất định phải hảo hảo bước chậu than dùng lá bưởi tắm xả xui a.
Bốn người lần đầu bước vào một phủ đệ hoang tàn như vậy, tường mọc đầy rêu, nước sơn bong tróc, trên nóc có chỗ mất luôn cả ngói nữa, tóm lại còn tệ hơn lao phòng. Hoa viên, à không là hoang viên. . .phải nói thế nào nhỉ, cứ như một bãi tha ma vậy, đến cỏ cũng không mọc được đừng nói đến hoa cùng cây.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bốn người đi sát vào nhau nối gót của lão nhân gia đến viện của Sất Vưu Thần. Trên đường đi không thấy bóng người, cứ như nơi này không có sự sống vậy, xung quanh nắng rọi nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.
Viện của hắn cũng không khác gì những chỗ từng đi qua trong phủ, thậm chí còn tệ hơn vì cả tên cũng không có. Đứng bên ngoài viện đã nghe thấy tiếng ho quen thuộc của Sất Vưu Thần cùng với mùi thuốc bắc nồng nặc.
Lão nhân gia vào trong thông báo một hồi liền trở ra hồi báo: “Các vị, vương gia cho mời.”
Sẫm Hảo Nguyệt nhìn ba tên bằng hữu đã sợ đến đầy đầu mồ hôi đứng bên cạnh mình trong lòng kinh bỉ bao nhiêu lần. Nếu bọn hắn mà biết được nàng là một luồng u hồn xuyên qua thì có lẽ tạm biệt nàng luôn cho xem.
Ba tên liên tục hít thở trấn an bản thân, hai tay cũng nắm chặt mép ống tay áo không để cho người biết bản thân đang sợ hãi.
“Các ngươi đừng sợ, tam hoàng huynh ở trong đó được chúng ta cũng có thể vào đó.” Sất Duệ Kỳ cực lực đè nén sự sợ hãi trong lòng mình xuống, vừa trấn an đồng bọn vừa trấn an bản thân.
“A Nguyệt không cần sợ, có chúng ta ở đây.” Cổ Sùng Kính đứng bên cạnh Sẫm Hảo Nguyệt cấp cho nàng ánh mắt yên tâm. Chỉ là hắn không biết trong ánh mắt đó nàng thấy được có sự sợ hãi không hề nhẹ.
Ân Mặc Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, đến một mắt cũng không dám nhìn vào trong viện. Hắn đứng sát vào người của ba tên bằng hữu còn lại không nói một lời. Hắn đọc rất nhiều sách nên cũng biết đến có một số thứ ngay cả sáng lẫn tối cũng không thể nhắc a.
Sẫm Hảo Nguyệt khép hờ mắt hừ một tiếng rồi là người tiên phong bước vào trong. Đập vào trong mắt nàng ngoại trừ quang cảnh tiu đìu trong viện còn là một cổ kiệu quen mắt với trướng mạn trắng mỏng đơn bạc. Cả sân viện trống rỗng chỉ có mỗi một cổ kiệu, gian nhà có treo những lồng đèn nhưng toàn là màu trắng thôi đến người nhìn cảm thấy như là có tang lễ vậy. Tóm lại rất hợp với không khí trong phủ nói riêng, quang cảnh Trường Sinh nhai nói chung.
Thời điểm một chân nàng vừa bậc viên môn thì có một luồng gió lạnh nhẹ thổi qua, làn váy khẽ lướt theo gió, trướng mạn bên cổ kiệu cũng lay động. Nàng khẽ rùng mình một cái rồi mạnh mẽ bước vào bên trong. Chân hướng thẳng đến cổ kiệu bước không chút sợ hãi nào.
“Sất Vưu Thần, chúng ta đến thăm ngươi.” Âm thanh dứt khoác không chứa tạp chất, hòa với chất giọng trong trẻo của một tiểu nữ oa bảy tuổi để người nghe cảm nhận được có bao nhiêu sự thiên chân bên trong.
Ba tên còn lại lủi thủi nối gót Sẫm hảo Nguyệt, đến nhìn bọn họ cũng không dám nhìn thứ gì khác ngoài bóng lưng nhỏ của Sẫm Hảo Nguyệt cùng cổ kiệu quen thuộc của Sất Vưu Thần.
Sất Vưu Thần ngồi bên trong cổ kiệu mắt dời sách trong tay chuyển đến trên người Sẫm Hảo Nguyệt. Tròng mắt nhất run, tay cầm sách cũng có chút nắm chặt.
Sau một trận ho kịch liệt hắn khàn giọng nói: “Ngồi đi.”
Bốn tên trắng mắt nhìn nhau, viện trống rỗng bảo họ ngồi bằng gì? Ngồi đất sao? Hắn là hữu nhãn vô châu không biết được điều này đi?
Sất Duệ Kỳ bước lên phía trước cười hai tiếng phá tan không khí quái gì rồi nói: “Tam hoàng huynh, kỳ thực không cần phiền phức như vậy, đệ đến thay phụ hoàng tặng lễ, nhận tiện thăm hỏi hoàng huynh một chút liền rời đi.”
Hắn vừa nói xong đã thấy lão nhân gia lúc nãy cho người mang bốn cái ghế đến đặt thành một hàng ngang đối diện cổ kiệu của Sất Vưu Thần. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên nuốt ngụm nước bọt, dáng cười bên miệng có chút méo mó, đồng thanh: “Tạ ơn vương gia.”
Sẫm Hảo Nguyệt đi đầu ngồi xuống nhưng không hề có tạ ơn hắn nha, dù sao nàng là đến thăm hắn mời khách ngồi là chuyện bình thường a. Sất Duệ Kỳ cũng không thể làm gì khác hơn cũng là ngồi theo.
Sất Vưu Thần lại chậm rãi phân phó: “Thế bá, châm trà.” Tiếp đến là một trận ho khan.
Thế bá cho hạ nhân dâng xong trà nóng liền cùng đám hạ nhân đồng loạt bước ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại năm người cùng với viện trống rỗng. Sẫm Hảo Nguyệt mở to mắt thiếu chút nữa là moi liên đồng tử ném vào bên trong cổ kiệu để nhìn được mặt của Sất Vưu Thần, vị đồng học chưa từng nói chuyện, chưa từng biết mặt này.
Sất Vưu Thần khó chịu cau mày lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi đến đây là thăm hỏi hay là nhìn bổn vương?”
Bốn người lập tức ngồi thẳng thắt lưng, Sất Duệ Kỳ lại méo mó cười ha ha hai lần, nói đại một câu: “Hoàng huynh a, chúng ta là đến thăm hỏi, hoàng huynh đã khỏe?”
Sẫm Hảo Nguyệt lại khinh bỉ tên vừa phát ngôn vài trận, người ta ho thế này làm sao khỏe được. Nàng nâng ly trà nóng lên nhấp một ngụm tiếp lời: “Ngươi nên chú trọng sức khỏe, trồng một ít hoa cỏ để thư giãn tinh thần.”
“Ừm.” Sất Vưu Thần chỉ phun một chữ đáp lại.
Đụng đến nghề nghiệp tổ tiên Cổ Sùng Kính lại một phen ba hoa: “Vương gia ho khan như vậy không nên ra ngoài gió nhiều, nhất thiết phải giữ ấm. Ngoại trừ uống thuốc ra thì cũng nên dùng thực phẩm để bồi bổ sức khỏe. . .(còn rất nhiều chữ nữa nhưng bị tác giả giảm bớt rồi)”
Sau một tràn khuyên nhủ của Cổ Sùng Kính, bên trong kiệu ngoại trừ tiếng ho khan thì cũng chỉ truyền ra một chữ ‘ừm’.
Ân Mặc Nguyên kéo tay áo của Sất Duệ Kỳ ý bảo thôi hay là trở về đi. Lễ vật cũng đã tặng, thăm hỏi cũng đã qua rồi, nói chuyện nhàm chán như vậy ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Sất Duệ Kỳ cũng cảm thấy như thế liền nói: “Hoàng huynh, thời thần không còn sớm, chúng đệ cũng là rời đi nhường hoàng huynh nghỉ ngơi.”
Ngay thời điểm cả bốn đứng lên chuẩn bị rời đi thì Sất Vưu Thần lại nói: “Đã đến đây chi bằng cùng nhau dùng bữa cơm.”
“Vậy thì không cần.” Cả bốn đồng thanh không chút do dự cự tuyệt. Ba tên kia là sợ còn Sẫm Hảo Nguyệt lại cảm thấy vô vị nên không muốn tiếp tục dây dưa.
“Vậy liền để Thế bá thay bổn vương tiễn khách.” Sất Vưu Thần miễn cưỡng nói xong lại tiếp tục ho khan.
Ân Mặc Nguyên khom lưng nói: “Vương gia chú ý sức khỏe là được rồi.”
Sau đó cùng Cổ Sùng Kính hành qua lễ rồi cáo lui. Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Duệ Kỳ nhìn qua Sất Vưu Thần một mắt rồi mới ly khai.
Sất Vưu Thần ngồi trên cổ kiệu nhìn bốn thân ảnh nhỏ biến mất sau cánh cửa rất lâu cũng không rời mắt. Không biết hắn suy nghĩ gì mà đôi mày chăm chú chau lại, nhãn thần như có một đợt sóng dâng trào.