CHƯƠNG 44: TỰ MÌNH BÀO CHỮA
Tác giả: Luna Huang
Sau khi đưa nữ nhân kia trở về Mạch phủ Sẫm Hảo Nguyệt mới trở về Sẫm phủ. Trên đường trở về trò chuyện mới biết hóa ra cũng từng là đồng học ở Thư Lạc các nha. Chỉ là Mạch Nhiễm Thuần không có gì nổi bật nên nàng không nhớ rõ thôi.
Vừa thấy Sẫm Hảo Nguyệt trở về Lưu cố vấn vốn đứng ở đại môn dáng dấp khẩn trương liền hướng nàng chạy tới kéo sang một góc.
“Tiểu thư, không hay rồi, không hay rồi.”
“Chuyện gì?” Hoàng thượng lại ra đề khó sao?
“Hồi tiểu thư, Thôi thừa tướng cùng Thôi thiếu đến tìm thái lão gia hỏi tội.” Lưu cố vấn đầy sốt ruột nói một hơi không thở.
Sẫm Hảo Nguyệt nhíu mày, sao lại nhanh như vậy liền đến hỏi tội rồi. Nàng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nha.
“Thôi Cẩn Hòa đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lưu cố vấn nhìn thấy sắc mặt của chủ tử không chút hoảng hốt bản thân liền cũng điều chỉnh lại khí tức, điềm đạm đáp: “Hồi tiểu thư, Thôi thiếu bị gãy mất hai cái răng cửa.” Biểu tình của chủ tử chính là không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc nãy Thôi Cẩn Hòa lại chỉ chứng là nàng làm a.
Sẫm Hảo Nguyệt ôm bụng cười một trận rồi mới cao hứng hạ lệnh: “Tiến phủ xem kịch.” Con ngựa này cũng thật là, luôn khiến nàng hài lòng như vậy, chút nữa phải hảo bảo ban thưởng mới được.
Đôi chủ tớ tiêu sái bước vào trong phủ đã thấy mọi người ở tiền thính sắc mặt ngưng trọng. Vừa nhìn thấy Sẫm Hảo Nguyệt, râu tóc dựng ngược Thôi thừa tướng liền hung hăng nói: “Ngươi hoàn khố nữ này, dám hại hài tử của ta ra nông nổi thế này, ngươi . . .ngươi. . .”
Sẫm Minh Kiệt tức giận quát: “Đây là Sẫm gia không phải Thôi gia, không thể mang ra chứng cứ đã nói rằng đây do tôn nữ của ta làm, tướng gia có phải là quá hồ đồ rồi hay không?”
Thôi Cẩn Hòa bày ra vẻ ủy khuất chỉ chứng Sẫm Hảo Nguyệt: “Lúc nãy là nàng đánh ta, còn đả thương gia đinh của ta nữa.”
“Ngươi. . .” Sẫm Hảo Nguyệt vừa bật được một chữ đã nhìn thấy Thôi Cẩn Hòa bất mất cái răng cửa liền nhìn không được cười chạy đến ôm lấy soái gia gia thầm cười, hai vai run lên để người nhìn nghĩ là nàng ấm ức mà đang khóc.
Sẫm Minh Kiệt vội vàng dỗ tôn nữ của mình: “Nguyệt nhi không cần thương tâm, có gia gia ở đây sẽ không để người khi dễ ngươi.”
“Đây là gia giáo của Sẫm gia các ngươi sao?” Thôi thừa tướng tức giận vỗ bàn bày thái độ nếu không chịu bồi thường thỏa đáng liền sẽ dâng tấu cáo hoàng thượng. Vụ việc năm đó khiến Thôi gia mất hết mặt mũi, lần này phải lấy lại đầy đủ.
Sẫm Hảo Nguyệt cười xong liền dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Thôi thừa tướng: “Tướng gia, ngươi cũng biết nói ta là hoàn khố nữ làm sao đánh được Thối thiếu a, lại còn ra bộ dạng này nữa chứ. Ngươi vu oan ta, tốt nhất là tố cáo hoàng thượng đi, ta muốn xem các ngươi giải thích thế nào.” Rõ ràng nàng không có đánh người nha.
Lúc này Thôi thừa tướng đột nhiên chinh lăng. Đúng a, lý nào hài tử của hắn đánh không lại hoàn khố nữ, lại nói lúc đó còn có gia đinh nữa a. Hắn nhìn hài tử nhà mình trân trối. Nhưng nếu là giả thì việc gì hài tử của hắn lại tố cáo, mà nếu là thật thì chính là mất mặt nha.
Thôi Cẩn Hòa tức đến đầu phát hỏa: “Phụ thân, chúng ta thực sự bị nàng đánh a. Ngươi phải vì ta làm chủ.”
Mặt mày của Thôi thừa tướng đen đến không thể nào đen hơn được nữa. Rõ ràng một đám nam tử hán không thể đánh lại một tiểu nữ oa còn không nói đi, lại còn bị hoàn khố nữ đánh rồi đứng đây cáo trạng nữa. Cho dù đây là sự thật thì nói ra có ai tin đây.
Sẫm Hảo Nguyệt mở to cổ họng lên khóc tu tu: “Gia gia, chúng ta đi gặp hoàng thượng để người phân xử đi, tôn nữ bị người thanh thiên bạch nhật vu khống a.” Nàng cọ mặt vào thắt lưng của soái gia gia không ngừng kêu rên.
Thôi thừa tướng không còn mặt mũi nào để ở lại nữa liền viện cớ cáo từ. Thôi Cẩn Hòa không chịu tiếp tục đòi nháo bị hắn cho người nhét khăn vào mồm trói trở về.
Sau khi xác định người đã rời khỏi Sẫm phủ, Sẫm Minh Kiệt cúi người nhìn tôn nữ của mình rồi kéo nàng ra, lạnh giọng quát: “Nói, vì sao đánh người?”
“Người ta không có làm.” Sẫm Hảo Nguyệt vẫn ở đây dậm mạnh chân khóc lóc bày thái độ oan ức nhất quyết không thừa nhận. Nàng rõ ràng là không có làm kia mà.
“Không phải ta nói giúp ngươi liền là tin ngươi đâu.” Hắn cùng tôn nữ này ở bấy lâu cũng biết được tính cách của nàng chính là không chịu bị khi dễ. Đến Hắc Bạch Vũ cũng bị nàng chỉnh cho chật vật cơ mà.
Sẫm Hảo Nguyệt liền ngưng khóc bước sang một bên ghế ngồi xuống để Lưu cố vấn giúp mình lau nước mắt. Nàng sụt sịt mũi kể ra chuyện lúc nãy rồi giải thích cho lý do hành động lần này của mình: “Là do hắn thích hôn xã giao nên người ta thành toàn hắn thôi.”
Sẫm Minh Kiệt cả kinh đưa tay ôm lấy tim, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng hỏi: “Ngươi lấy gì hôn hắn?” Để mất đến hai cái răng sợ là chùy, búa hay. . .Thiên a. . . hắn không dám tưởng tượng nữa.
Sẫm Hảo Nguyệt chỉ con ngựa của mình đang đứng đợi lệnh ở bên ngoài sân nói: “Người ta nhờ nó giúp hôn nha, ai ngờ tên đó chết nhát như vậy, có lẽ là bị té gãy răng đi. Mà được ngựa của bổn tiểu thư hôn chính là phúc tu mấy đời của hắn a, xưa nay nó chỉ hôn bổn tiểu thư thôi.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sẫm Minh Kiệt nhịn không được bật cười. Nguyên lai nàng thực sự không có đánh người nha, chỉ là hôn xã giao thôi. Với hắn mà cũng dám dùng ba từ ‘bổn tiểu thư’, bất quá hắn không lưu ý chuyện này nhiều, quan trọng chính là cho dù lên đến hoàng thượng cũng là tôn nữ của hắn vô tội.
Sẫm Hảo Nguyệt thấy vậy liền vẫy vẫy con ngựa bảo nó đi vào. Nàng lấy điểm tâm ngọt cho soái gia gia rồi bảo Lưu cố vấn gọi người đến giúp con ngựa tẩm quất tắm rửa cho ăn đồ ngon xem như là ban thưởng.
Chuyện này bị Thôi thừa tướng giấu nhẹm tránh để người khác biết. Nếu là truyền ra cũng chỉ có mất mặt mà thôi.
Đến tối, Sẫm Hảo Nguyệt ngồi bên bàn sách vẽ vời lung tung. Nàng mười hai tuổi rồi không cần đến Thư Lạc các nữa, mỗi ngày đến Luyện Quân doanh thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui nàng mang vũ khí ra hảo hảo lau chùi một phen. Đôi mắt tinh anh nhìn ảnh ngược của mình trên mặt đao bất giác nở nụ cười. Tiểu đệ đệ a, ngươi khi nào mới về đây, thật nhớ hắn.
Đột nhiên gió lớn thổi vào khiến cửa sổ cửa chính đều bị mở tung ra. Những ngọn nến trong phòng đồng loạt tắt ngấm. Sẫm Hảo Nguyệt cầm chặt song đao trên tay, đôi mắt lóe sáng thẳng tắp đảo qua đảo lại giữa cửa sổ cùng cửa chính.
Lúc này lại một ngọn gió nổi lên, tất cả cửa sổ cửa chính đều đóng lại, bên trong phòng đã xuất hiện thêm một người. Phòng hiện tại tối om, khiến Sẫm Hảo Nguyệt vô pháp thấy vật, nàng chỉ im lặng cố hạ nhẹ khí tức cảnh giác xung quanh mà thôi.
Người đến dừng cước bộ ở trước bàn sách, miệng dưới lớp mặt nạ bắt đầu bật ra từ: “Sẫm nha đầu, đã lâu không gặp.” Đã lâu hắn chính là không có xuất hiện qua ở Sẫm gia rồi.
Khóe miệng của Sẫm Hảo Nguyệt giật giật liên hồi, tên khốn đó còn dám trở lại đây. Hắn đến đây làm gì, gần đây Sẫm gia cũng không hề có đồ trân quý gì mới cơ mà: “Ngươi đến đây làm gì?” Trà thù hay là cướp sắc?
“Không có làm gì, ta chỉ muốn đến thăm bằng hữu cũ thôi.” Tay của Hắc Bạch Vũ chạm bàn cầm lấy một mảnh phi tiêu ngôi sao của Sẫm Hảo Nguyệt lên xem.
“Ta vừa phát hiện ra trong Sẫm gia có người là bằng hữu của ngươi.” Một tiếng hừ từ trong lỗ mũi ra thể hiện ta đây không hoan nghênh. Chỉ dựa vào thời khắc này nàng biết mình không phải đối thủ của hắn rồi. Năm đó không phải hiện tại càng không phải.
“Chẳng phải là ngươi sao? Năm đó ngươi khiến ta lỡ bất bạch ngọc hạc, sẽ không phải không nhớ chứ?” Âm thanh của Hắc Bạch Vũ vẫn chậm rãi âm vang trong phòng không có ôn độ cũng không có nộ khí.
Sẫm Hảo Nguyệt nắm chắc hai thanh song đao trong tay, tai liên tục đề cao cảnh giác phòng Hắc Bạch Vũ đến gần mình: “Ta vì Sẫm gia nên mới bảo vệ bạch ngọc hạc, ngươi có thể từ tay sứ thần cướp lại cơ mà.”
Hắc Bạch Vũ không trả lời vấn đề này. Đôi mắt của hắn nhìn Sẫm Hảo Nguyệt rất lâu. Sau một hồi gió lại nổi lên, cửa sổ cửa chính lại mở ra, dưới ánh trăng sáng thân ảnh của hắn biến mất.
Sẫm Hảo Nguyệt thực sự không thể hiểu được tên bệnh thần kinh này đến cùng vào giờ này tìm nàng làm gì. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui nếu năm đó hắn là thực lực không đủ thì hiện cũng có thể đến Lam Hưng quốc trộm trở về cơ mà. Sẽ không phải là hắn nhắm vào Sẫm gia chứ? Hy vọng là không. Nàng đóng chặt cửa cẩn thận rồi đi ngủ.