CHƯƠNG 85: HÓA THÀNH SẮC NỮ
Tác giả: Luna Huỳnh
Ngày tiếp theo Sẫm Hảo Nguyệt cho người đến làm lại vương phủ. Tây viện của nàng được mở rộng, nếu thổ nhưỡng, không khí ở đây không thích hợp trồng hoa hay nói cách khác chính là có người khiến cho không thể trồng hoa nàng liền xây hồ cùng lương đình, nhà thủy tạ. . .
Tóm lại tây viện của nàng mở rộng phạm vi ra toàn phủ. Trừ mấy khu trù phòng, sài phòng, khố phòng, phòng của hạ nhân ra thì nàng làm y hệt như một nơi hoang vu chỉ có nước cùng thác nhỏ và núi giả vậy.
Mấy nơi khác nàng đều cho người nâng cấp lên. Còn bạc sao? Ha ha nàng lấy ở hoàng thượng một ít, hoàng hậu một ít, đồ cưới cùng bạc nàng tiết kiệm cũng không ít nha.
Hiện tại tây viện có một lầu ngắm cảnh, một phòng chuyên đều nàng đặt y phục đồ trang điểm, một phòng làm đẹp, một phòng tắm to. . .tóm lại đẹp không chỗ chê. Chỉ là mấy thứ nói trên phải còn lâu mới hoàn thành.
Sất Vưu Thần biết được tin vẫn là vân đạm phong kinh, hắn cũng muốn xem nàng làm được gì. Viện của hắn vẫn là hoang sơ như vậy Sẫm Hảo Nguyệt không hề cho người đả động đến.
Mấy tháng qua đi Sẫm Hảo Nguyệt cực kỳ bận rộn. Nàng không đốc thúc công trình chính là tìm nguyên vật liệu cùng vẽ bản thiết kế cho vật dụng của mình.
Nàng không những thường xuyên trở về Sẫm gia mà còn mỗi ngày tiến cung bồi hoàng hậu. Từ miệng của Xuân nhi nàng mới biết được rất nhiều thứ.
Hóa ra mỗi lần hoàng thượng ban đồ hoàng hậu đều uất ức mà tự lấy trâm đâm bản thân. Xuân nhi ngăn cản liền cũng là bị thương mà hỏi lý do thì Xuân nhi cũng không biết.
Hắc Bạch Vũ cũng đến hắn chỉ là xem không hề nói gì cả. Mọi ngày trêu chọc thường Sẫm Hảo Nguyệt mà giờ đây thấy nàng vì tái tạo phủ gầy gò không ít cũng không phiền nàng nghỉ ngơi.
Do huy động hết nhân lực có được nên công trình rất nhanh hoàn tất. Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ ngồi hóng gió thưởng cảnh dùng trà bánh y hệt lúc ở hiện đại vậy. Sất Vưu Thần có mười đời nữa cũng không thể có phúc như nàng, chỉ là hơi thiếu cây xanh. Mà thôi bỏ đi, phí công nghĩ đến hắn chi bằng dưỡng nhan còn tốt hơn.
Khi hoàn thành việc đầu tiên nàng làm chính là tổ chức ăn tân gia thật hoành tráng chọc điên Sất Vưu Thần. Nàng mời đám bằng hữu cùng mấy tiểu đệ đệ đến ăn chơi thâu đêm. Đương nhiên nàng còn thuê nhạc công đập cho rộn ràng. Bởi nàng nghĩ đây chính là cách khiêu chiến tốt nhất.
Sáng hôm nay rất sớm nàng đã chạy vòng vòng phủ xem xét xem có cần bổ sung gì nữa không. Chạy ngang viện Sất Vưu Thần nàng thực sự rất không cam tâm.
Viện của hắn là chính viện nên ở ngay chính giữa. Đây chính là sát cảnh đẹp mà nàng tạo ra. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là buồn bực lại không thể cùng hắn thương lượng tức chết được.
Nàng tắm rửa chạy sẽ thay thân xiêm y đứng gần đại môn đợi hắn hạ triều. Vừa thấy kiệu của hắn tiến vào phủ, nàng núp ở một bên dùng chân đạp một cái lấy đà nhào lên cổ kiệu của hắn, tay cầm một thanh đao áp sát cổ hắn, tay còn lại túm cổ áo của hắn thật chặt. Mùi thuốc đông y bên trong cổ kiệu cứ như vậy truyền vào mũi khiến nàng hừ hừ vài cái.
Nàng nghĩ kỹ rồi thương lượng không được thì phải uy hiếp thôi. Nhất định phải bức hắn nhường vị trí kia cho nàng, tuyệt không để cái viện hoang sơ của hắn sát cảnh được.
Chỉ là khi mắt nàng vừa thấy được dung mạo kia của hắn tất cả hành động đều cứng đờ, cả chớp mắt cũng không thể chớp. Khoảng khắc này cứ như đứng lại vậy, để nàng mãi nhìn hắn thôi.
Đường nét trên khuôn mặt cực ưu mỹ, dưới đôi mày kiếm rậm rạp chính là đôi phượng mâu biết câu hồn người. Đôi môi mỏng có chút tái nhợt khép hờ cực quyến rũ, mũi cao thanh tú, chiếc cằm thon gọn, sắc da có chút trắng bệch có lẽ do bệnh hoặc có lẽ do thiếu ánh sáng mặt trời hay dinh dưỡng không đủ.
Ba nghìn sợ tóc được búi gọn trên kim quan, bên trên còn cài một cây trâm vàng chạm trổ hoa văn như xích thừng cực kỳ bắt mắt.
Đôi mâu tử của nàng lại đảo nhìn xuống một chút. Hắn không vận triều bào mà vận một thân bạch sắc. Nàng đã từng nghe Sất Duệ Kỳ nói hắn bị bệnh nên rất thích sạch sẽ. Cả gian phòng của hắn cũng chính là ngoại trừ cũ nát thì mọi thứ cũng là không có hạt bụi nào. Hôm đại hôn là lần đầu cũng là lần duy nhất hắn vận y phục khác màu.
Khí chất toát lên nhìn hắn cứ như một thư sinh nho nhã lại như một vương gia oai vệ vậy. Khiến người mê mệt lại có chút không dám đến gần vì sợ khiến hắn nhiễm bẩn. Tóm lại trong mắt nàng hiện nay hắn chính là một soái phu quân khiến nàng nhìn đến quên cả mọi thứ xung quanh. Nhưng dung mạo này lại có chút quen mắt a, nàng đã thấy ở đâu rồi?
Sất Vưu Thần chau đôi mày kiếm lại, phượng mâu khẽ chớp nhìn nữ nhân trước mặt. Mái tóc dài được búi rất cầu kỳ, trên đó còn cắm rất nhiều kim thoa, nhưng lại không hề dung chi tục phấn. Gương mặt thanh tú của nàng được thi phấn cẩn thận chỉ cách hắn chừng một gang tay. Đôi mâu tử mất hồn nhìn bản thân không hề động, hàng mi dài cong lên càng làm đôi mắt trở nên tuyệt sắc.
Một mùi hữu độc từ cơ thể nàng toát ra pha lẫn với mùi thuốc đông y hòa vào khí tức của cả hai. Đường nhìn của hắn lại đổ xuống một chút, nhìn thấy bản thân bị như vậy sắc mặt đen lại.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ho khan hai cái vào mặt nàng rồi hư nhược hỏi: “Vương phi đây là muốn thế nào?” Nha đầu này cư nhiên hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật hành thích hắn? Toàn thân vận dụng nội lực, chỉ cần nàng xuất thủ liền đánh trả.
Sẫm Hảo Nguyệt hồi qua thần mặt đỏ lên không ít. Nàng vội vã đứng thẳng trên cổ kiệu, nhanh chóng xoay lưng hướng hắn, hai tay ôm mặt xấu hổ, âm thanh hiện tại muốn nhỏ nhẹ dịu dàng bao nhiêu liền có bấy nhiêu a.
“Người ta muốn cùng ngươi chơi đùa một chút thôi mà.” Không nghĩ đến dung mạo của hắn tốt như vậy. Là nàng nghĩ không kỹ rồi, kế hoạch này bỏ thôi. Nàng phải thu phục cho bằng được soái phu quân này mới được. Cũng may bản thân chưa nói ra mục đích đích thực.
“Chơi đùa cần dùng đao kề cổ, cần túm áo bổn vương như vậy?” Sất Vưu Thần hừ một tiếng đôi mày càng vặn càng chặt chỉ là trong lời nói không mang theo tức giận như hắn từng nghĩ. Trong đầu là thập phần ngạc nhiên, nàng cũng có thể dùng giọng điệu này cùng hắn nói chuyện chính là mặt trời hôm nay lên từ hướng nào?
Sẫm Hảo Nguyệt điều chỉnh xong nhịp tim đặt đao treo lại trên thắt lưng rồi chậm rãi quay sang hướng hắn xấu hổ cười. Đầu nàng hơi cúi, nàng bối rối nói: “Là chơi đùa thôi mà, người ta giúp ngươi chỉnh lý lại là được rồi.”
Nói xong nàng hơi khom người đưa tay giúp hắn chính lý lại vạt áo trước ngực. Dù hắn vận rất nhiều y phục nhưng bị nàng túm nên nhăn nhúm cả lên còn bị xốc xếch lộ cả trung y. Khi chạm đến lồng ngực hắn nàng chỉ cảm thấy một cảm giác chính là no đủ rắn chắc, sờ mãi vậy không chán. Thế nên chính là lợi dụng cái lý do này mà sờ tới sờ lui chiếm tiện nghi của soái phu quân.
Sất Vưu Thần nhìn mặt nàng đỏ bừng như vậy, đến tai cũng ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên. Nha đầu này lúc trước chê bai hắn tướng mạo xấu, có lẽ là hiện tại xấu hổ đi. Chỉ là thấy nàng chỉnh lý mãi vẫn không xong hắn có chút không vui nói:
“Vương phi sờ đủ chưa?”
“Cái gì mà sờ đủ chưa khó nghe như vậy chứ.” Sẫm Hảo Nguyệt dời tay đứng thẳng thắt lưng bĩu môi trách. Nàng vẫn còn sờ chưa đủ đâu, không ngờ hắn bệnh quanh năm thân thể lại tốt như vậy a.
Thấy không khí không được tốt nàng nhảy xuống kiệu không hề xoay lưng lại mà rời đi. Nàng phải hảo hảo nghĩ ra bản kế hoạch mới đốn ngã soái phu quân mới được. Hắn là lãnh vương nàng là nhiệt phi, hắn là bệnh vương nàng sẽ là dược phi, tuyệt đối hắn phải nằm gọn trong tay nàng.
Nhìn bóng dáng tiểu kiều bị trướng mạn mỏng che đi làm hình ảnh mờ ảo khiến Sất Vưu Thần có chút không vui. Nàng chiếm tiện nghi của hắn xong liền cứ như vậy phủi tay bỏ đi.
Tám thủ vệ nâng kiệu trán chảy đầy mồ hôi, bọn họ thủ hộ thất trách rồi nhất định bị trách phạt a. Vẫn là nên sớm một chút nhận lỗi thì hơn. Thế là tám tên đồng thanh hô to: “Thuộc hạ thất trách thỉnh chủ nhân trách phạt.” Bọn họ đang nâng kiệu không thể đặt xuống mà quỳ gối được.
Sất Vưu Thần đưa tay đặt lên trên vạt áo trước ngực, nơi mà nàng chạm qua, dường như hắn cảm thấy hơi ấm của nàng vẫn còn lưu lại. Đôi môi hiện lên ý cười khẽ mấp máy: “Trở về.” Hắn muốn nhìn xem tiếp theo nha đầu này sẽ làm gì.
Tám tên thủ hạ đồng loạt thở phào một hơi, ứng một tiếng ‘vâng’ rồi chân bước trở về viện. Hiện bọn hắn đến cùng đã biết vì sao chủ nhân lại hay gọi bọn hắn vào bắt mạch rồi. Lúc trước vốn chẩn không ra bệnh nhưng giờ liền biết rồi.