CHƯƠNG 93: BÁ ĐẠO GIẢI VÂY
Tác giả: Luna Huang
Hoàng hậu cùng Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ vừa trò chuyện vừa thả bộ tiến đến đại điện. Kỳ thực từ lúc có Sẫm Hảo Nguyệt, nàng không còn một mình chống chọi nữa. Lại nói dạo gần đây nàng ta thường xuyên tiến cung thăm nàng khiến nàng vui vẻ không ít.
Sẫm Hảo Nguyệt thấy hoàng hậu an vị trên phượng ỷ rồi bước đến bên soái gia gia: “Gia gia an hảo.”
“Nha đầu này.” Sẫm Minh Kiệt vuốt râu cười ha hả. Cứ nghĩ Sất Duệ Kỳ xảy ra chuyện nàng sẽ không vui chứ, hiện cũng là yên tâm.
Sẫm Bí Uy uống cạn ly rượu trên tay rồi hỏi: “Nguyệt nhi dạo này vẫn tốt?” Hắn cũng rất muốn đến thăm nữ nhi nhưng lại công sự quấn thân rời một bước cũng không được.
“Vẫn tốt a, cha uống nhiều rượu như vậy mới là không tốt.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong liền bảo cung nữ bên cạnh đổi bình rượu thành bình trà.
“Ta còn chưa cấm hắn ngươi lại nhanh như vậy liền lên tiếng a.” Phí Khả Doanh ở bên cạnh che miệng vờ trách móc.
Lúc này ba tên tiểu đệ đệ cùng là xoay quanh Sẫm Hảo Nguyệt cũng không quên ném ánh mắt hận thù nhìn vào cổ kiệu của Sất Vưu Thần. Bọn hắn chính là không thừa nhận hắn.
Ngay khi thái giám bên ngoài hô to hoàng thượng đến Sẫm Hảo Nguyệt vội chạy trở về vị trí bên cạnh Sất Vưu Thần. Hoàng hậu thật là số khổ a, rõ ràng bản thân ngồi phượng ỷ lại không thể cùng hoàng thượng tiến điện mà dành hết cho đám nữ nhân khác.
Hành qua lễ mọi người được cho ngồi xuống. Hoàng thượng nhìn Sẫm Hảo Nguyệt bật cười ha hả: “Sẫm nha đầu, dạo này thường xuyên tiến cung cũng không tiến đến gặp Trẫm.” Hắn vốn nghĩ nàng sẽ vẫn duy trì thanh danh hoàn khố sau khi thành thân, không ngờ rằng nàng lại an phận thủ thường như vậy. Lại còn nghe nói Kinh Lang vương phủ bị nàng đập đi xây lại nữa. Hắn vẫn chưa có thời gian đến xem nha.
“Phụ hoàng bận rộn người ta nào dám tiến đến làm phiền nên chỉ có thể ở chỗ mẫu hậu ngồi thôi. Nghĩ không tới phụ hoàng không đến đó, thế nên liền không gặp nha.” Nàng chính là nhắc khéo hoàng thượng vắng vẻ hoàng hậu. Ngoài trừ mang đồ trân quý đi tặng hoàng hậu cùng tự tay điểm món ăn ra liền không còn gì nữa a.
Với lá gan của Sẫm Hảo Nguyệt mọi người không còn lạ lẫm gì nữa thế nên chỉ có cúi đầu không dám hé môi. Hoàng thượng còn không nộ bọn họ lấy tư cách gì phán xét.
Hoàng thượng bị nói đến nghẹn lời liền chuyển chủ đề cho khai yến. Lúc này mọi người bước đến thay nhau tặng lễ vật. Phải nói tặng đến hoa cả mắt, từ chiều tặng đến chập tối mới xong.
Sất Duệ Kỳ nhìn Sẫm Hảo Nguyệt mỉm cười. Sẫm Hảo Nguyệt nhìn lại hắn với ánh mắt không có chút biểu tình. Hoàng hậu, Tiêu hiền phi, Vạn quý phi thu được cũng là mỗi người một ý.
Hoàng hậu đầy hổ thẹn nhưng lại không cảm thấy hối hận. Nàng làm tất cả cũng vì Sất Vưu Thần mà thôi. Đây là nữ tử hắn chú ý nên nàng nhất quyết không để vuột mất. Tiêu hiền phi lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nếu không phải Sất Duệ Kỳ không chịu cho nàng mở lời với hoàng thượng liền có kết cục thế này không?
Vạn quý phi thập phần bất an. Sất Vưu Thần là cùng nhi tử của nàng liên thủ. Mà Sẫm Hảo Nguyệt thân là thê tử của Sất Vưu Thần lại có tình ý với Sất Duệ Kỳ địch thủ của nhi tử nàng. Nàng là sợ có ngày tình thế đảo ngược.
Đám người Sẫm gia thấy liền không có chút biểu tình nào. Sất Duệ Kỳ thế nào thì bọn họ không biết nhưng tình cảm của Sẫm Hảo Nguyệt bọn họ biết rõ. Nàng vì không động tâm nên mới không đáp ứng Sất Duệ Kỳ. Còn hai tên tiểu đệ đệ nhỏ nhất lại khác nha, bọn hắn chính là phẫn nộ đại tỷ không được làm Duệ vương phi.
Sất Vưu Thần nhìn thấy lửa giận ngập lòng. Hai tay hắn nắm chặt đến cách đốt tay đều trắng bệch. Trước mặt hắn còn dám đối với nàng liếc mắt đưa tình, Sất Duệ Kỳ chính là chê mạng quá dài rồi.
Chỉ là không một ai trừ Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên, Sẫm Hảo Lân biết, giữa hai người bọn họ tồn tại chính là tình bằng hữu vĩnh viễn. Sất Duệ Kỳ hướng nàng cười chính là vì đã lâu không cùng tiểu bằng hữu trò chuyện. Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hắn chính là cảm thấy bản thân phải nhanh một bước giải quyết chuyện phiền phức giữa soái phu quân cùng tiểu bằng hữu.
Đường thị nén phẫn hận trong lòng đột nhiên đứng lên nói: “Phụ hoàng, hiện tại trong kinh thành chỉ còn nhi tức cùng hai vị tẩu tẩu ở. Chỉ bằng để ba người chúng ta cùng vì người vui vẻ cùng nhau biểu diễn một tiết mục.”
Đây chính là để Hác thị cùng Sẫm Hảo Nguyệt mất mặt. Nàng vì lần này phí không ít tâm tư, còn hai người bọn họ làm sao đoán được bị nàng lôi xuống nước chứ. Dám câu dẫn phu quân của nàng, nàng liền để nàng ta nếm mùi lợi hại.
Hoàng thượng lại cao hứng đáp ứng vì hắn cho rằng Sẫm Hảo Nguyệt nhất định sẽ dùng mưu kế mà lướt qua thôi. Lại nói nếu nàng không lướt được thì múa kiếm đi. Hắn chỉ một lần thấy được nàng biểu diễn tài nghệ, cũng có lưu luyến có thừa.
Nghĩ không ra ngay lúc này Hác thị đen mặt vì bản thân chưa chuẩn bị gì làm sao biết diễn, thì Sất Vưu Thần bỗng nhiên nói:” Nguyệt nhi, châm trà.”
Sẫm Hảo Nguyệt còn đang tìm cách suy nghĩ chuyện bản thân phải khước từ thế nào liền bị soái phu quân làm cho kinh hách. Đây là lần thứ hai hắn gọi nàng như vậy nha, lại nói các nàng vẫn còn chiến tranh lạnh a.
Tuy không cam lòng nhưng trước mặt mọi người vẫn phải đưa tay vào trong trướng mạn mò bình trà châm cho hắn. Nếu để người khác thấy nàng cùng hắn bất hòa liền sẽ khi dễ nàng. Trong lòng nguyền rủa không thôi, bình thường hắn cũng tự mình châm cơ mà.
Nghĩ không ra ngay lúc nàng mất tập trung liền bị Sất Vưu Thần một tay kéo vào trong cổ kiểu. Trướng mạn theo đó tách ra để mọi người thấy được thân ảnh bạch sắc của hắn sau trướng mạn.
Mọi người nín thở chờ xem tướng mạo của hắn thì chỉ thấy trướng mạn đã trở về vị trí cũ còn thân ảnh của Sẫm Hảo Nguyệt đã bị chắn ở bên trong. Chỉ còn thấy mỗi kiện y phục liên hồng sắc của nàng mờ ảo xuất hiện mà thôi. Thế là mọi người đồng loạt phì ra một hơi bĩu môi tiếc nuối.
Dung mạo của Sất Vưu Thần lớn lên thế nào nói ra chỉ có mỗi mình Sẫm Hảo Nguyệt biết thôi a. Ngay từ khi hắn đích thân đến ngự thư phòng xin chiếu chỉ tứ hôn mọi người liền biết tâm ý của hắn rồi. Chỉ là hôm nay nhìn một màn này, xem ra rất được sủng ái nha.
Đường thị nhìn thấy liền có chút không cam lòng. Sủng ái thì được gì chứ, chẳng phải cũng là gả cho một nam nhân không thể viên phòng sao. Sủng ái cũng không thể kéo dài tuổi thọ của hắn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên trong cổ kiệu Sất Vưu Thần ôm lấy nàng không buông. Tay giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng trừng mắt nhìn Sất Duệ Kỳ ở hàng đối diện. Sở dĩ hắn làm như vậy chính là vì không để cho Sất Duệ Kỳ có thể thuận lợi nhìn thê tử của hắn nữa.
Sẫm Hảo Nguyệt bị một màn nhanh chóng kia làm cho choáng váng. Nàng cứ nghĩ bản thân bị kéo vào sẽ làm đồ trên bàn rơi xuống nghĩ không tới Sất Vưu Thần một tay kéo nàng một tay nâng eo nàng lên xoay nhanh nha.
Lần đầu ngồi bên trong cổ kiệu nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên thấy rất rõ ràng nha, trách không được hôm đó hắn chạy đến tố cáo nàng. Cũng may nàng thông minh thôi nếu không là chết chắc rồi.
Hừ mũi một cái thù oán năm đó lại trỗi dậy, nàng đưa tay vỗ cái tay của hắn đang đặt trên eo mình: “Mau buông ta ra. Ngươi là kẻ thù của ta.”
Vỗ mãi thấy không có tác dụng nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chỉ thấy không biết từ lúc nào hắn cũng nhìn mình. Tròng mắt vòng vo chuyển quanh gương mặt tuấn lãng kia, đột nhiên lại dừng lại ở phiến môi mỏng có chút trắng bệnh của hắn.
Đột nhiên nàng muốn hôn lên đó. Chỉ là đang cãi nhau, đang chiến tranh lạnh, hắn là kẻ thù lý nào lại đầu hàng trước. Kẻ nào mở miệng trước kẻ đó thua. Nhưng là đôi môi kia rất hấp dẫn a.
Ngay lúc nàng đang phân vân đấu tranh tâm lý có nên hôn hay không thì đã thấy môi của Sất Vưu Thần hướng môi nàng phủ xuống. Tay hắn giữ chặt cằm nàng không để nàng lộn xộn, môi liên tục hoạt động mang lửa giận một lượt trút ra dày vò nàng.
Nguyên lai đôi môi nhỏ này không những kiều diễm lại còn rất mềm. Khiến hắn hoàn toàn không thể tiết chế được bản thân, chỉ muốn dây dưa mãi. Vốn buồn bực Sất Duệ Kỳ cùng nàng trước mặt hắn liếc đưa tình nên mới làm như vậy nghĩ không ra hiện nộ khí mất tiêu rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt mở to mắt ra nhìn soái phu quân như thể không tin được. Hiện bên ngoài còn rất nhiều người a, hắn cư nhiên làm như vậy?
Bất quá, hiếm khi soái phu quân chủ động nha, nàng không ngại đáp trả hắn đâu. Ăn chút đậu hủ rồi giận tiếp vẫn không muộn. Thân nhỏ khẽ xoay đôi tay ôm chặt lấy soái phu quân không buông. Mấy ngày nay nàng rất nhớ hắn.
Khí tức hòa quyện, tim đập hòa nhịp hai người dây dưa không biết dứt. Bên ngoài mọi người còn chưa hồi qua hồn. Bọn họ nhìn chằm chằm cổ kiệu nhìn muốn nhìn thấy chút gì đó ở bên trong chỉ là một chút cũng nhìn không thấy a.