Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Nhìn thấy bộ dạng vô dụng kia của Lương Ngu, xét thấy hắn là người đầu tiên ôm thiện ý tiếp cận mình từ khi hắn nhập học, Mạc Hoài Song cưỡng chế nóng nảy từ nội tâm, tận lực ôn tồn, “Ta cũng không biết hắn là ai, làm sao biết được mẹ hắn ở đâu?”

Ánh mắt Lương Ngu sáng lên, mang theo ý tứ tự biên tự diễn mà lẩm bẩm, “Ta biết người chán ghét Nguyên Quân Đường đều là người tốt mà.”

Mạc Hoài Song dở khóc dở cười, cũng không biết vị thiếu gia thoạt nhìn không dính bịu trần này từ đâu cho ra kết luận kì lạ  như vậy.

“Song Song, ngươi thực sự cùng tên rác rưởi Cẩm Mục kia chung ký túc xá sao?” Cái tên Song Song này nghe rất hay.

“Ừm.”

“Như vậy a.” Trên mặt Lương Ngu lộ ra đồng tình, “Không bằng ngươi đến ở chỗ ta đi, cha ta đem một cái ký túc xá đều bao hết, một mình ta rất cô đơn.”

Đối với đề nghị này của Lương Ngu, Mạc Hoài Song không có từ chối, đương nhiên hắn cũng không có tư cách từ chối, “Việc này thực sự cảm ơn ngươi, vậy ta liền đi nói với hậu cần một chút.”

“Không cần đi, chuyện như vậy còn phải đi hậu cần nói a.” Lương Ngu có chút không để ý lắm.

Mạc Hoài Song nở nụ cười không giải thích gì, hướng về phía hậu cần đi đến, tâm tình nóng nảy lúc nãy nhất thời khá hơn nhiều.

Lương Ngu mặc dù trong miệng nói không cần, nhưng vẫn cùng Mạc Hoài Song đến bộ hầu cần.

Nhân viên công tác thấy Mạc Hoài Song tự mình tìm được kí túc xá, nhìn Lương Ngu một chút, mím môi đổi ký túc cho hắn. Bất quá hắn có lời nói trước, “Nhưng tiền thuê phòng không thể trả lại.”

Lương Ngu vung tay lên, “Không trả thì không trả.”

Mạc Hoài Song lại không chịu chiếm cái tiện nghi này, sau khi hỏi rõ giá cả liền nói với Lương Ngu, “Đợi lát nữa ta đem tiền cho ngươi.”

“Tùy tiện đi.” Trong tâm lý của Lương Ngu ý nguyện của bằng hữu còn quan trọng hơn so với tiền, có hay không đối với hắn không đáng kể.

Sau khi xác định nơi ở, Mạc Hoài Song một lần nữa tiến vào tòa nhà một, bố cục của gian phòng giống như của phòng hai mươi chín, từ phòng khách quẹo trái là phòng ngủ, diện tích phòng ngủ không nhỏ, chừng bảy mươi năm thước vuông, đồ bên trong cũng không nhiều. Hai cái giường lớn đơn giản, hai cái bàn làm việc, hai cái tủ quần áo.

Cái giường gần cửa có bày một cái ga trải giường màu lam nhạt, trên giường là một đống chăn bông.

Mà một cái giường khác là một đống ga trải giường cùng thảm da lông.

Từ những chi tiết nhỏ như vậy, Mạc Hoài Song có thể khẳng định, đứa nhỏ Lương Ngu này ở nhà chính là tồn tại thiên kiều vạn sủng.

Vì cảm tạ Lương Ngu cứu viện, Mạc Hoài Song trước tiên đi tới bên giường hắn đem chăn đặt lên ghế, trải ga giường tỉ mỉ, một lần nữa đem chăn xếp chỉnh tề, sau đó mời đem giường của mình sửa sang lại.

Thời điểm Mạc Hoài Song làm những chuyện này, Lương Ngu đứng một bên đôi mắt sáng lấp lánh, còn không quên khen ngợi, “Ngươi thật đảm đang.”

Mạc Hoài Song im lặng liếc mắt nhìn hắn, mở tủ đem túi cùng với mấy bộ quần áo của mình bỏ vào.

Nắm lấy bản điện tử, Mạc Hoài Song nhìn thời gian, mời Lương Ngu cùng nhau ăn cơm tối.

Lương Ngu đương nhiên vui vẻ mà đáp ứng.

Đến nhà ăn, Mạc Hoài Song học người khác đưa lên thẻ cơm của mình, lúc chuẩn bị gọi món ăn,liền thấy nhân viên công tác quét thẻ một chút, tiện tay đưa đến một phần món ăn đã phối tốt.

Một muỗng cơm tẻ nhỏ,một bát thịt ba chỉ, một bát canh non nửa là lá rau màu vàng.

“Phần ăn của ngươi.” Người đưa phần món ăn hâm mộ liếc nhìn Mạc Hoài Song.

Dùng ánh mắt của người Trái Đất Mạc Hoài Song nhìn mấy món ăn này đương nhiên ghét bỏ, bất quá hắn cũng biết ở nơi này phần cơm như vậy đã được coi là quý hiếm, cho nên sau khi hắn tiếp nhận phần ăn mặt không thay đổi hỏi, “Xuất này bao nhiêu?”

“3 vạn.”

Mạc Hoài Song ước lượng ví tiền của mình một chút, quyết định sau này kiên quyết không phùng má giả làm người mập tùy tiện mời người ăn cơm!

Hắn quay đầu hỏi Lương Ngu vẫn luôn đi theo phía sau mình, “Ngươi thích ăn cái gì?”

Ánh mắt Lương Ngu sáng lóng lánh nhìn chằm chằm bát thịt ba chỉ trong tay Mạc Hoài Song, “Thịt độc giác thú cấp sáu.”

Mạc Hoài Song lập tức nói với nhân viên công tác: “Lấy cho tôi một phần như vậy.”

Chờ đến khi hai người ngồi trên bàn ăn, Lương Ngu cầm lấy cái thìa đem thịt trong bát ăn sạch sành sanh, Mạc Hoài Song rất săn sóc đem phần mình đưa tới.

Lương Ngu ăn no đến nỗi ợ ra một cái, cơm tẻ ngược lại không nhúc nhích một chút nào.

Vì phòng ngừa lãng phí, cuối cùng, cơm tẻ đương nhiên đều tiến vào trong bụng Mạc Hoài Song, Lương Ngu vẻ mặt bội phục nhìn hắn.

Mạc Hoài Song sau khi ăn xong liền đi mua một ít thịt nạc, ngẩng đầu thấy biểu tình của Lương Ngu, hỏi, “Làm sao?”

“Loại đồ vật dính dính kia ngươi lại có thể ăn được?”

Mạc Hoài Song không hiểu rõ nhìn Lương Ngu, không rõ hắn nói cái gì, hắn tự nhận là không ăn đồ vật nào kì quái

Lương Ngu không phải là người xem hiểu sắc mặt người khác, tự mình ghét bỏ, “Cái cơm trắng xóa kia thật khó ăn, cũng chỉ là những người đến chết còn sĩ diện, giống như ăn vật hiếm liền thể hiện thân phận của mình,ra vẻ mình khác với tất cả mọi người…” lải nhải nói cơm tẻ không đáng giá một đồng, thuận tiện khen ngợi vẫn là thịt độc giác thú cấp sáu ăn vô cùng ngon, cực kì có giá trị.

“…”

Hoàn toàn không muốn biết Mạc Hoài Song làm sao tiếp nhận nhận được liền lấy ra khăn mùi xoa biểu lộ thân phận lau miệng, đứng lên nói, “Đi thôi. Dựa theo thông báo khai giảng, lần họp lớp đầu tiên của chúng ta chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Bởi vì vẫn là giờ cơm tối, trong phòng học không có người nào, Mạc Hoài Song thuận tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu xem giáo trình.

Sáu giờ tối, học sinh dần dần đến đông đủ, Mạc Hoài Song phát hiện một lớp này ước chừng khoảng ba mươi người, nhưng lại không có một người nào mặc áo da. Chỉ là có một số ít người, hoặc là mặc quần áo cũ kĩ, hoặc là mặc quần áo không vừa người.

Nhìn thấy cả lớp đều mặc loại trang phục này, Mạc Hoài Song dù có ngốc cũng có thể nhìn ra được, cái lớp sáu luyện thạch này có thể chính là “Lớp cửa sau”!

Sáu giờ rưỡi, Cố Kiếm trong tiếng huyên náo bước vào phòng học, trong nháy mắt hắn xuất hiện, phòng học lập tức yên tĩnh lại.

Đứng ở phòng học, Cổ Kiếm mặt ác liệt đem từng người trong lớp nhìn qua một lần.

Khí tràng của hắn rất mạnh, không ít học sinh bị hắn nhìn đến liền không dám ngẩng đầu lên, giống như chuột gặp phải mèo.

Mạc Hoài Song lại không chút để ý tiếp tục cúi đầu nhìn  chương trình học, chút khí tràng ấy còn kém xa so với Diên Thiệu Bách. Một tháng trước tại lôi đài, khí khái lúc Diên Thiệu Bách chỉ thẳng kiếm vào Cư Chính, đó mới gọi là nam nhân đích thực.

Nghĩ đến Diên Thiệu Bách, đầu óc Mạc Hoài Song không nhịn được liền nghĩ linh tinh, cơ bụng kiện mỹ, đường nét duyên dáng, da thịt nóng bỏng… Nếu có thể đem nam nhân như vậy đặt dưới thân…Mạc Hoài Song xoa xoa cái mũi có chút ngứa, cảm thấy mục tiêu của đời mình cần thêm điểm này vào. (mơ đi cưng ~)

Trước phòng học, sau khi Cổ Kiếm xác nhận đã chấn nhiếp tất cả “Nhị đại” trong phòng, ngữ điệu uy nghiêm nói, “Ta là Cổ Kiếm, đạo sư lớp các ngươi, luyện thạch giả cấp sáu, sau này tất cả chương trình học của các ngươi đều do ta giáo dục. Tiếp theo từng người giới thiệu tên mình.”

Ngón tay Cổ Kiếm thuận tay chỉ vào người ngồi đầu tiên hàng đầu, “Ngươi, người thứ nhất.”

Vị học sinh có vóc dáng nhỏ sau khi bị Cổ Kiếm chỉ, có chút rụt rè đứng lên tự giới thiệu mình.

Chỉ chốc lát liền đến phiên Mạc Hoài Song,hắn thoải mái tiến lên, không giống như mọi người giới thiệu thành viên nhà mình, chức vụ của cha mẹ, cấp bậc luyện thạch của bản thân, dáng người thẳng tắp bình tinh nói, “Ta là Mạc Hoài Song, sau này xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Nói xong hơi cúi đầu chào, thái độ lạnh nhạt trở về chỗ ngồi.

Sau khi bạn cùng lớp nghe thấy tên hắn, có chút hiểu rõ nhìn hắn, mỗi người đều có cách hiểu riêng với trò khôi hài buổi sáng.

Cổ Kiếm tỉ mỉ quan sát Mạc Hoài Song một lúc, nếu như không phải chính mình nghe được hắn giới thiệu, hắn thực sự rất khó có thể đem nam hài tinh anh khí chất đẹp đẽ liên hệ với hai chữ “Con riêng”

Cũng khó trách Mạc Khúc Ngang lại ném đá giấu tay trong chỗ tối, có một vị đệ đệ vừa nhìn liền thích như vậy, dù cho là ai cũng sẽ vô cùng lo lắng. Tuy nói thành chủ thành Minh Giáp nói là gia truyền, thế nhưng cũng không có ai quy định nhất định phải truyền cho nhi tử của vợ cả. Vạn nhất thành chủ thích con thứ…

Cổ Kiếm tự cười nhạt bản thân một chút, đem ý nghĩa hoang đường này ép xuống, lấy tính tình của Mạc phu nhân, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra.

Mặc dù tâm tình Cổ Kiếm xoay chuyển không ngừng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn uy nghiêm như cũ, sau khi tất cả mọi người giới thiệu xong, hắn nói, “Tuy tất cả mọi người đã đến cấp ba, nhưng ta cũng phải làm một bài kiểm tra, trong vòng một tiếng hoàn thành chiết xuất năng lượng. Lần kiểm tra này làm không được liền trừ hai điểm vào điểm tổng, hiện tại bắt đầu tính giờ.”

Cổ Kiếm nói xong, tất cả mọi người đều bắt đầu chạy về ký túc xá lấy bút cùng đá năng lượng.  Học viện Minh Giáp chỉ phụ trách dạy học sinh, cũng không chịu trách nhiệm cung cấp đồ dùng học tập, cho nên bút cùng đá năng lượng cần trong học tập không được cung cấp.

Sau khi mọi người đứng dậy, Mạc Hoài Song cũng cùng Lương Ngu trở về ký túc xá. Chờ đến khi hiểu rõ chuyện này như thế nào, Mạc Hoài Song có chút há hốc mồm.

Những thứ đồ này Mạc gia đều không chuẩn bị cho hắn, đương nhiên càng không có người nhắc hắn đi học có quy định này, bút cùng đá năng lượng lúc trước hắn mua đều đưa hết cho Nạp Nhân.

Mạc Hoài Song bây giờ cũng không biết tư vị gì, thực sự giống như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được. Hiện tại bảy giờ, sau một tiếng phải giao bài, hắn hiện tại không nói đến chuyện không biết vẽ nguyên đồ năng lượng, có lẽ ngay cả thời gian chạy ra ngoài mua bút cùng đá năng lượng cũng không có.

Lương Ngu từ trong ngăn bàn lấy ra đồ vật thấy Mạc Hoài Song đang ủ rũ ngồi trên bàn không nhúc nhích, lại nghĩ đến hành lý đơn giản kia của hắn, mím môi một cái, lại từ trong ngăn bàn lấy ra một bộ  đưa tới.

“Đi thôi.” Lương Ngu đem đồ nhét vào trong tay Mạc Hoài Song, căn bản không quan tâm Mạc Hoài Song có phải luyện thạch giả cấp bốn hay không.

Mạc Hoài Song cầm đồ vật trong tay mà cảm thấy ấm áp, tận lực kéo ra một nụ cười, “Cảm ơn.”

Cuối cùng hắn vẫn quyết định ăn ngay nói thật, “Kỳ thực ta ngay cả nguyên đồ đều không có học qua, những cái này kỳ thực không có tác dụng gì, hai điểm này không có hi vọng gì.”

Lương Ngu kinh ngạc “A ——” “ một tiếng, nhanh chóng lấy bản điện tử ra vẽ tầm mười phút, đưa cho Mạc Hoài Song, “Đây chính là cái nguyên đồ, ngươi nhanh cầm lấy đi.”

Đến lúc này, Mạc Hoài Song cũng không có thời gian khách khí, nhận lấy bản điện tử liền chạy nhanh đến phòng học, trong phòng học đã có mấy người trên bàn là một khối tầm 5cm3 nửa trong suốt màu vàng, ở giữa là ba bốn đạo hoa văn hình xoắn ốc, đó là tiêu chí đẳng cấp.

Mạc Hoài Song nhanh chóng ngồi vào vị trí, nhìn xuống thời gian trên bản điện tử, cách thời gian Cổ Kiếm quy định chỉ còn bốn mươi phút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui