Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Minh giáo chủ tiếp tục nói, “Loại thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt như thế này trước sau như một giống như thành chủ Dư Kha. Nếu thật là hắn chỉ sợ không phải là vì danh ngạch, mà là muốn đả kích sức mạnh của chúng ta.”

Trên mặt Nguyên Quân Đường vẫn lãnh đạm, lộ ra một chút suy nghĩ sâu sắc.

Trên mặt Minh giáo chủ lộ ra tàn nhẫn, “Nếu như không phải hắn làm, người đứng phía sau đáng chết.”

Nguyên Quân Đường vô cùng tán thành, “Sư phụ, chúng ta phải đem cái u ác tính này đào ra.”

Minh giáo chủ gật đầu, “Nhưng mà việc này không có manh mối. Trước mắt chúng ta chỉ biết được tên “nhi tử” tốt Mạc Khúc Ngang kia có không ít quan hệ với người này.”

“Ta lại đi Minh Giáp một chuyến.” Nguyên Quân Đường đứng dậy.

Minh giáo chủ làm một cái thủ thế bình tĩnh đừng nóng nói, “Cái tên ngu xuẩn Mạc Cát Hội kia thì biết cái gì, cũng chỉ có hắn mới tin tưởng một nười câm tính cách tự bế như vậy lại tính cách đại biến mà tạo ra thạch giáp công kích cao.”

Hiển nhiên, thời điểm Mạc Cát Hội “ngu xuẩn” bàn giao “sự thực” cho thánh giáo còn che dấu rất nhiều thứ, trong đó còn có cả vụ thuê mướn đáng cười kia. Dù sao người này là chỗ bẩn trong cuộc đời của hắn, đương nhiên không muốn nhắc tới bất kì người nào, huống chi trong này còn liên quan đến thành chủ Dư Kha, Mạc Khúc Ngang liền càng không muốn dính.

“E rằng chúng ta chỉ có thể ra tay với người có quan hệ tốt với Mạc Hoài Song ở học viện Minh Giáp.”

Minh giáo chủ vui mừng gật đầu, “Không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Cũng bởi vì Mạc Hoài Song cùng tiểu nhi tử Lương gia quan hệ không tệ, ta cuối cùng cũng xác định được người này không có ý tốt với thánh giáo.”

Nguyên Quân Đường dừng một chút, nói: “Chỉ là không biết vị tình nhân đồng tính kia của hắn đóng vai trò gì trong chuyện này.”

Thời điểm nhắc tới “Tình nhân đồng tính”, trên mặt nàng chợt lóe vẻ xem thường rõ ràng.

“Này cũng không chắc. Tuy rằng thời điểm Mạc Hoài Song rời học viện Minh Giáp đi, vị đoàn trưởng Cửu Bác kia đến “Tề vật” mua quà cho hắn, sau đó cũng bởi vì video cùng chúng ta có liên quan, thoạt nhìn tựa hồ không có điểm đáng ngờ, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Nguyên Quân Đường giễu cợt từ trong lỗ mũi xì cười một tiếng, “Cũng chỉ là đồ ngu xuẩn không tự lượng  sức.”

Minh giáo chủ nở nụ cười, “Nếu ngươi không thích, cho người giết là được.”

“Ta cảm thấy cẩn thận một chút cũng không có sai.” Nguyên Quân Đường uyển chuyển tán đồng với đề nghị của sư phụ, nói xong nàng đổi một đề tài, “Sư phụ, cái chuyện ngụy tạo hành hạ đến chết kia, chúng ta không thể lại ngồi chờ chết, cẩn phải triệt để công bố âm mưu của Mạc Hoài Song.”

Minh giáo chủ trầm ngâm một trận, “Người có liên quan trong này rốt cuộc có phải  An tổ hay không cũng là một vấn đề, việc này tương đối vướng tay chân.”

Sau khi trải qua giám định của nhân viên kĩ thuật, đoạn vi video kia từ đầu đến cuối đều là sự thật, thế nhưng sự thực nhiều người chính mắt thấy được như vậy cũng không làm giả được.

Người tinh tường đều nhìn ra được, cái thế lực kia khẳng định có thứ có thể thay đổi được màu sắc của máu, hoặc là ẩn giấu thân phận của An Tổ, hoặc là thay đổi thân phận của nhân loại.

Nếu như là cái trước chỉ khiến cho An tổ trốn càng kĩ, không gây trở ngại gì lớn cho bọn họ, nhưng nếu như là người sau… Chỉ sợ không xử lý tốt sẽ có chuyện lớn.

Chỉ tiếc, phóng viên có thể kiểm chứng được đã bị giết sạch trong ngày hôm đó, bây giờ bọn họ vô cùng bị động.

Thánh giáo trong thành hết đường xoay sở đang nghĩ tất cả các biện pháp đào chân tướng, trong Phiềm Lâm sau khi Mạc Hoài Song vui vẻ hưởng thụ bữa cơm, dùng máy truyền tin mã hóa bấm số của Lương Ngu.

“Xin chào.” Một thanh âm hữu khí vô lực truyền đến.

Mạc Hoài Song ngẩn người, “Tiểu Ngu? Thân thể còn chưa khỏe sao?”

Lương Ngu nghe được âm thanh này liền sững sờ, hai giây sau, tinh thần hắn bùng nổ kêu ngao một tiếng, hận không thể bò qua đường dây cắn Mạc Hoài Song một cái, “Ta thấy trong video ngươi chết rồi, có biết hay không?!! Ngươi có lương tâm hay không a!!! Ánh mắt ta khóc đều sắp mù rồi!! Mười ngày không ăn đồ ăn vặt!! A!!A!!! Ngươi là tên khốn khiếp, lại dám giả chết a!!!”

Mạc Hoài Song đem máy truyền tin để xa lỗ tai, khóe môi nhếch lên, tâm tình sung sướng, đệ đệ của hắn nên có bộ dáng tinh lực dư thừa như thế này.

“Nói chuyện a, nói! Ngươi muốn giải thích thế nào!”

“Ngoan a, chờ đến khi chuyện qua đi mời ngươi ăn thứ tốt.”

Lương Ngu bẹp bẹp miệng, quay đầu, “Hứ, ai hiếm lạ!”

“Ngoan, ta xin lỗi, việc này là ta không đúng, nhưng mà cũng là vạn bất đắc dĩ.” Mạc Hoài Song thấy lấy đồ ăn dỗ không có hiệu quả, lập tức mềm xuống.

Lương Ngu thuận khí, giả vờ thành thục nói: “Ta cũng biết, dù sao nhiều người xấu như vậy muốn hại ngươi, ngươi có sao không?”

“Không có chuyện gì, không thấy xui xẻo đều là người khác sao?”

“Bị độc giác thú cấp bảy cắn một cái cũng không phải là chuyện đùa! Không thấy nó cắn gần cổ như vậy sao, đây là nó cắn nhầm chỗ, vạn nhất cắn đúng thì sao chứ?!”

Mạc Hoài Song nở nụ cười nhẹ, không có phản bác, trong lòng thật ấm áp.

Lương Ngu lớn tiếng giáo huấn xong cái tên không biết điều như thế này, thuận thế giả vờ không thèm để ý nói: “Còn có a, chuyện lần này cám ơn ngươi. Tuy rằng cha ta không nói gì, nhưng ta biết chắc chắn là lão công ngươi trợ lực.”

Mạc Hoài Song bị nghẹn, đôi mắt ngắm nhìn Diên Thiệu Bách đang xem tin tức, bình tĩnh phủ nhận, “Ngươi đem quan hệ của chúng ta nói ngược lại.”

Thính lực của Diên Thiệu Bách kinh người, khóe miệng cong cong hướng lên trên, quyết định buổi tối dùng lực lượng thân thể lần thứ n xác định lại quan hệ trên dưới.

“Hừ, mạnh miệng! Có bản lĩnh ngươi nói với Diên Thiệu Bách đi.”

Mạc Hoài Song trâu điếc không sợ súng tiếp tục cùng hắn tranh luận.

Lương Ngu nằm nửa tháng, tối tăm mười ngày, lần này bắt lấy cơ hội không dễ dàng trò chuyện cùng bạn tốt của mình. Từ chuyện ăn quả đắng của thánh giáo cùng bát quái của Mạc gia, như là Mạc Khúc Ngang điên rồi, cháu trai lưu lạc bên ngoài của Mạc Cát Hội liền thừa cơ hội liên hợp với những người khác tiế hành bức vua thoái vị…

Mạc Hoài Song cười nhạt, không để ý lắm, bất quá một tháng mà thôi, này đó ân oán tình cừu liền phảng phất thành tấm kính dày nổi lên, nhẹ nhàng quét qua không để lại bất cứ dấu vết gì. Quả nhiên tâm tình bất đồng, đối xử sự vật tâm thái liền không giống, ở trong mắt hắn, Mạc Cát Hội đã không có tư cách xưng là kẻ địch.

Lương Ngu nói suốt một giờ, cuối cùng đến khi miệng không chịu đựng được mới không chịu nổi mà lưu luyến tắt máy liên lạc.

Mạc Hoài Song ngồi vào bên người Diên Thiệu Bách hỏi tình huống cụ thể của Lương gia, Diên Thiệu Bách đưa hai bản hợp đồng ra, tóm tắt đem những chuyện đã xảy ra nói một lần.

Thời điểm nghe thạch giáp của mình miểu sát chiến sĩ thánh giáo cấp tám, Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, đánh Diên Thiệu Bách một cái, cười hắc hắc.

Lần sinh tử lưu vong này khiến cho Mạc Hoài Song khắc sâu huyết tinh bạo lực của thế giới này, cũng cưỡng chế tâm lý của mình để có thê tiếp thu được quy tắc của thế giới này, đồng thời cũng học xong cách xem nhẹ sinh mệnh trên chiến trường.

Nhưng mà quá trình này cũng không dễ dàng, mấy buổi tối lúc đang khôi phục kí ức, mỗi đêm đều gặp ác mộng, nếu như không phải có Diên Thiệu Bách ở một bên an ủi chống đỡ, chỉ sợ những ngày đó rất khó khăn.

Có thể dễ dàng khiến thánh giáo ăn quả đắng như vậy, Mạc Hoài Song đương nhiên cao hứng, nhưng còn có chuyện vướng tay vướng chân không thể không nhắc đến, “Vậy Dư Kha làm sao?”

“Ngoại trừ phái người đi ra lục soát một vòng, không còn động tác khác.”

“Ngươi nói xem hắn nghĩ như thế nào? Đây là chiến sĩ cấp tám, không phải độc giác thú cấp một.”

“Không biết, sau này vẫn là đi một bước xem một bước đi.”

Tuy nói là như vậy, nhưng trong lòng Mạc Hoài Song vẫn như có một tảng đá đè nặng lên.

Buổi tối tiến vào không gian hư vô, nhìn thấy kim nguyên phù lơ lửng trong không trung, trong lòng Mạc Hoài Song hơi động, nảy lên một ý kiến.

Do vậy hai ngày sau Mạc Hoài Song một cái nguyên đồ cũng chưa vẽ, mãi đến tận khi hắn tự nhận thấy trạng thái của mình đã đạt đến mức tốt nhất, đem chính mình nhốt vào thư phòng.

Thận trọng lấy bút luyện thạc cấp tám ra,  Mạc Hoài Song vẽ một nét kim nguyên phù lên giáp nguyên thạch.

Đúng, tối qua sau khi nhìn thấy cái kim nguyên phù đầy hàm nghĩa kia, hắn liền quyết định đem cái này vẽ ở trên giáp nguyên thạch, hắn không biết quyết định đột ngột của mình sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng thành chủ Dư Kha như Đạt Mã sắc bén treo trên đầu khiến cho hắn quyết định như thế.

Bút đầu tiên vô cùng thuận lợi, Mạc Hoài Song không khỏi nhẹ thở phào nhẹ nhõm.

Đến thời điểm Mạc Hoài Song định vẽ đến bút thứ 158, trong lòng hắn liền động, tiếp theo trong thân thể hắn có cảm giác có cái gì đó đang quanh quẩn hắn.

Xuất hiện tình huống như vậy, Mạc Hoài Song không thể không dừng bút, ngay tại thời khắc hắn đặt bút xuống kia, mặt tối sầm lại, cả người một mảnh thâm trầm, cảm giác người giống như năm đó linh trấn của hắn hoàn toàn biến mất vẽ thủy nguyên đồ quá độ.

Bởi vì có cái này khiến cho Mạc Hoài Song có nhận thức mới đối với kim nguyên phù, cái phù này không phải không thể vẽ ra được, chỉ là bút luyện thạch cấp tám hiển nhiên không thể hoàn toàn vẽ ra được cái phù này.

Nghĩ đến trong thân thể mình trôi đi một thứ không biết tên, hắn có một cái suy đoán lớn mật.

Tinh thần Mạc Hoài Song phấn khởi một chút, không đợi thân thể khôi phục, hắn bấm máy truyền tin của Tông Tần, hẹn gặp hắn ở xưởng sản xuất bảng điện tử.

Chờ đến khi tiến vào phòng thí nghiệm dưới đất của Cửu Bác, Mạc Hoài Song đi thẳng vào vấn đề, “Kết quả nghiên cứu của ta thế nào?”

“Tất cả An Tổ đều mê muội vì gien của ngươi. Còn cái khác, “ Tông Tần ho khan, “Dù sao thời gian nghiên cứu tương đối ngắn, mọi người nhất thời không nghĩ ra được biện pháp thích hợp.”

Ý tứ là: Vấn đề thuốc kích dục kia của ngươi ta không giải quyết được.

Coi như hiểu được hai má Mạc Hoài Song đỏ hồng, hắn lúng túng giải thích, “Ta không phải có ý đó. Chỉ có muốn hỏi có biện pháp lấy từ trong máu của ta ra để luyện ý chí của độc giác thú cấp chín?”

Tông Tần giật nảy cả mình, “Ngươi nói cái gì?”

Nói tới chuyện chính, thần sắc Mạc Hoài Song nghiêm nghị, “Đây là ý nghĩ cá nhân của ta, nếu như trong cơ thể ta có gien của độc giác thú cấp chín, như vậy nhất định trong máu cũng có chỗ giống như độc giác thú cấp chín, có thể dùng để luyện ra ý chí của độc giác thú cấp chín.”

Cái linh cảm này của hắn bắt đầu từ văn hóa tu tiên trên Trái Đất, ở thời điểm có một số đồ vật bị  không tên rút ra khỏi người hắn, hắn đột nhiên lấy góc độ tu tiên coi ý chí của độc giác thú thành linh lực, nếu như quan điểm đúng, vậy đồ vật bị lấy ra liền hết sức rõ ràng. Ý chí cấp tám không đủ, vậy thì cấp chín đỉnh cấp.

Cho nên trong máu của hắn nhất định có thể luyện ra ý chí của độc giác thú cấp chín!

Tông Tần bị trí tưởng tượng lớn mật của Mạc Hoài Song chấn động, hắn có chút ngốc ngốc nhìn khuôn mặt của Mạc Hoài Song, cuối cùng hắn không thể không nhận thua mà thừa nhận, người này không phải nói đùa, hắn thật sự muốn dùng máu của mình để luyện ra độc ý chí đôc giác thú cấp chín.

Trái tim Tông Tần đập mạnh, tuy rằng hắn rất muốn khen ngợi loại trí tưởng tượng thoát tục này, nhưng thực sự hắn không thể không giội một gáo nước lạnh vào Mạc Hoài Song, “Thật lâu trước đây có một vị An Tổ cấp tám đề xuất loại ý luận này, nhưng sự thật chứng minh không thể thực hiện được.”

Nhiệt tình tràn ngập của Mạc Hoài Song bị dội một gáo nước lạnh, hắn cau mày nhớ lại cảm thụ lúc đó của mình, cuối cùng chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Tông Tần, “Có lẽ cấp chín không giống như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui