Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Quản ngục rụt cổ một cái, nhận mệnh cho người đến phòng thuốc lấy thuốc sự thật.

Loại thuốc này là do một vị dược sư trăm năm trước thánh giáo bồi dưỡng phát minh ra, tác dụng như tên —— khiến cho phạm nhân thành thực khai ra tất cả những gì mình biế. Mà loại thuốc này có  khuyết điểm rất lớn, một là tỷ lệ thành công chỉ có 96%, hai là sau khi sử dụng loại thuốc này sau 24h não bộ hoàn toàn bị tê liệt, loại tổn hại này không thể khôi phục, ngay cả thuốc chữa trị cấp tám cũng không thể làm được.

“Rót hết cho hắn.” Nguyên Quân Đường thấy quản ngục trở lại liền lãnh đạm nói.

Bảo vệ cùng người hành hình cùng nhau tiếng lên, cưỡng ép cạy miệng Liên Quân ra, nắm mũi, đem một lọ thuốc sự thật rót toàn bộ vào miệng hắn.

Liên Quân ngơ ngơ ngác ngác, hơi thở mỏng manh, căn bản không nhấc lên được chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho những người này đem toàn bộ thuốc rót vào miệng hắn.

Vì phòng ngừa hắn không chịu nổi chết giữa chừng, Nguyên Quân Đường “mở lòng từ bi” mà cho người rót cho hắn một lọ thuốc chữa trị cùng thuốc thể lực cấp bảy.

Liên Quân vô cùng tức giận, vận dụng hết khí lực, cũng không quản vết thương trên người, hướng về phía Nguyên Quân Đường cười rộ lên.

Sắc mặt tái nhợt, vết máu khô lại, màu sắc chói mắt tương phản khiến cho hắn thoạt nhìn giống như quỷ lấy mạng, ngay cả quản ngục không biết đã giết bao nhiêu mạng người trên tay mí mắt cũng không khỏi nhảy lên.

Nguyên Quân Đường cười miệt thị hắn một cái, không khác gì nhìn giun dế.

Sau mười phút ánh mắt Liên Quân bắt đầu tan rã, Nguyên Quân Đường thấy thời cơ đã đến, nhàn nhạt mở miệng, “Là ai sai khiến ngươi giết Lan giáo chủ?”

“Không có ai.”

Đáp án này khiến cho Nguyên Quân Đường hơi sững sờ, chân mày cau lại, xương gò má cao lồi khiến cho nàng nhìn có chút đáng sợ.

Nguyên Quân Đường đè xuống không kiên nhẫn trong lòng, nhẫn lại nói, “Thuốc chuyển màu của máu là do ai nghiên cứu?”

“Ta.”

“Trong tổ chức của các ngươi còn có ai?”

Cái vấn đề này khiến cho Liên Quân vùng vẫy một hồi, giống như hắn đang dùng toàn sức chống lại.

Nguyên Quân Đường cũng không gấp, vẫn như trước ngồi trên ghế, mắt lạnh giống như nhìn phế vật, “Trong tổ chức của các ngươi còn có ai?”

“… Diên Thiệu Bách.”

Đáp án này khiến cho Nguyên Quân Đường nhếch miệng lên một cái độ cong lạnh như băng, quả nhiên!

“Mục đích của các  ngươi?” Ngữ điệu lạnh lùng của Nguyên Quân Đường phát ra.

Ánh mắt tan ra của Liên Quân đột nhiên trở nên sắc bén, vẫn đề của Nguyên Quân Đường chạm đến đồ vật hắn vẫn luôn luôn muốn bảo vệ trong lòng, mà những thứ này có chết hắn cũng không để lộ, hắn giãy dụa khống chế tư duy của mình chống lại hiệu quả của thuốc, không muốn biến mình thành nô lệ của thuốc nói thật, càng không muốn bán đi Cửu Bác vẫn luôn bảo vệ An Tổ.

Nguyên Quân Đường đợi hai phút, thấy Liên Quân không có ý định mở miêng, có chút không kiên nhẫn phất tay dặn dò, “Cho hắn thêm ít thuốc.”

Quản ngục nghe lệnh liền lấy ra một chai thuốc, người hành hình liền mạnh mẽ rót vào hắn.

Ánh mắt của Liên Quân rất nhanh liền trở nên ảm đạm.

“Mục đích của các ngươi?”  Nguyên Quân Đường lại ép hỏi.

“Bảo vệ An tổ.” Liên Quân máy móc nói.

Đáp án này vừa ra, địa lao vốn an tĩnh liền yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.

“Những An Tổ này ở đâu?”

“Phiền Lâm.”

“Thực lực của tổ chức các ngươi là như thế nào?”

Liên Quân khô khan trả lời, “Không biết.”

Nguyên Quân Đường trực tiếp đứng dậy, bước lên hai bước, ý đồ cùng khí thế áp đảo Liên Quân, oai lệ hỏi, “Thực lực của tổ chức các ngươi là như thế nào?”

“Không biết.”

Nguyên Quân Đường xì một tiếng, lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa mới xoay người về điện.

Tuy rằng trong lòng nàng hận không để đem Cửu Bác cùng tất cả An Tổ đều giết chết, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, dùng thực lực của thánh giáo hoàn toàn không thể trực diện chống lại Cửu Bác, cái này còn phải bàn bạc kĩ càng, mới có thể đam bảo một lưới bắt hết!

Sau khi Nguyên Quân Đường đi rồi, một người phụ trách tra tấn mượn cớ đau bụng, ra ngoài.

Sau mười phút, một phần lời khai hoàn chỉnh xuất hiện trong bản điện tử của Dư Kha.

Ngón tay Dư Kha nhẹ nhàng xẹt qua bảng điện tử, Phiền Lâm sao, chẳng trách lần đầu tiên Mạc Hoài Song phát động lực lượng cấp chín là ở thành thị cấp ba này.

Xem ra Cửu Bác dưới mí mắt của hắn đã làm rất nhiều chuyện đại nghịch bất đạo, nếu không phải hắn còn cần Diên Thiệu Bách, đoàn lính đánh thuê này hoàn toàn không còn ý nghĩa tồn tại.

Nhưng mà như vậy cùng tốt, Cửu Bác cẩn cẩn trọng trọng nỗ lực lâu như vậy, Phiền Lâm nhất định tụ tập không ít An tổ, cái này cũng được xem là chuyện tốt!

Trong lòng thầm trù tính sức chiến đấu của Cửu Bác cùng thánh giáo, khóe môi của Dư Kha nhếch lên.

Trước khi Mạc Hoài Song xuất hiện, Cửu Bác căn bản không đáng sợ, thánh giáo duỗi một cái ngón ít liền có thể nghiền đến tan xương nát thịt, thế nhưng hiện tại lại có thể ngược lại.

Không thể không nói, An Tổ cấp chín, đúng là tồn tại đặc thù, bất quá cũng đủ  buồn nôn!

Trên mặt Dư Kha lộ ra biểu tình cực độ ghét bỏ.

Đương nhiên không bao lâu nữa, loại buồn nôn này sẽ bị cọ rửa, máu của hắn sẽ bị làm sạch, do đó biến thành cao quý, mĩ lệ, là tồn tại khiến vạn vật kính ngưỡng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Dư Kha không khỏi tốt lên một chút, “Người đến.”

Thế thân của Hawkins đứng ngoài cửa tận chức đẩy cửa, cùi đầu nghe lệnh.

“Phái người đem tất cả thông đạo của Phiền Lâm đều vây lại, chỉ có tiến không ra, nghe mệnh lệnh của ta, chuẩn bị đồ thành.”

Quản gia mới nhậm chức mặt không thay đổi thực thi mệnh lệnh của thành chủ.

Thành chủ Dư Kha vây công Phiền Lâm là chuyện không thể che giấu nổi, ngay tại thời điểm phủ thành chủ điều động chiến sĩ quy mô lớn, ánh mắt của thế giới đều hội tụ lại đây.

Toàn bộ internet đều sôi trào lên, rất nhiều suy đoán  đều liên quan đến vấn đề này, rất nhiều chuyên gia đều nhảy dựng lên phân tích thành chủ Dư Kha xuất binh là mục đích gì, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.

Tông Tần tọa trấn ở Cửu Bác gấp đến độ một đêm tóc sắp biến thành trắng, không có ai hiểu mục đích của thành chủ Dư Kha hơn hắn!

Đồng nghĩa với chuyện Phiền Lâm bị lộ chính là Liên Quân đã rơi vào tay kẻ địch, chuyện này thực sự không phải là một tin tức tốt.

Ban đầu lúc Liên Quân mượn đao giết người, Diên Thiệu Bách liền hạ lệnh tất cả rời đi Phiền Lâm, chỉ vì phòng một ngày này.

Nhưng mà bọn hắn đánh giá thấp sự lưu luyến của nhân loại đối với chốn ở, huống chi những An Tổ này cả đời đều ẩn cư ở Phiền Lâm, cũng không chỉ là nhà, càng là càng để bọn họ tránh gió, ổ yên vui, hầu hết An Tổ đều không nguyện ý rời đi, cho nên công tác rời đi hoàn toàn không hề thuận lợi. Càng khiến người ta nhức đầu chính là, cũng có nhiều người sau khi cưỡng chế rời đi, đều lén lút chạy về.

Hiện tại chiêu thức đấy của Dư Kha, chính là buộc Cửu Bác không thể không vì An Tổ huyết chiến đến cùng.

Thế nhưng, coi như vậy, bọn hắn vẫn như cũ không từ bỏ, có một số việc cho dù biết rõ kết cục cũng phải đi làm! Đây là trách nhiệm của một nam nhân!

Nguyên Quân Đường nghe nói thành chủ Dư Kha động thủ, suy nghĩ một lát, lập tức mở buổi họp báo, kiêu căng tuyên bố Phiền Lâm vì che dấu An tổ mà thánh giáo không tiếc giá nào mà tiêu diệt, cũng đem Cửu Bác liệt vào thành phần dị đoan.

Trong lúc nhất thời toàn bộ thánh giáo đều nổi sóng, ba thế lực lớn đều hội tụ tại Phiền Lâm.

Chiến tranh động một cái liền bùng nổ.

Mà đối với tình huống bất ngờ ở bờ phía bắc, chuyện ở bờ phía nam khá hơn một chút.

Không bao lâu sau đoàn người Mạc Hoài Song bước lên phía nam, độc giác thú cấp tám liền vui vẻ chạy tới đưa tin. Thân ảnh còn chưa tới, tiếng kêu hưng phấn khó có thể kiềm chế được “Thêm—— thêm” tiếng kêu đã truyền khắp nơi.

Bốn chiếc xe bọc thép lập tức làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, sắc mặt Mạc Hoài Song nhất thời đen kịt lại.

Không nói đến nhiều độc giác thú cấp tám vây công như vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, chỉ cần nghĩ đến những con vật này đến làm gì, liền đủ cho Mạc Hoài Song hận không thể chém nó thành muôn mảnh.

“Dừng xe!” Diên Thiệu Bách hạ lệnh.

Chờ xe dừng lại, Diên Thiệu Bách đẩy cửa xe bước xuống, chỉ đợi độc giác thú cấp tám xuất hiện, thạch giáp cấp chín đã phụ thân, uy thế cường đại khiến cho những sinh vật từ trước đến nay vẫn xưng bá ở bờ phía nam đứng ngây ra tại chỗ run rẩy, ngay cả tiếng kêu “Thêm ——thêm——” cũng yếu dần.

Diên Thiệu Bách đi tới, gọn gàng dứt khoát giơ tay chém xuống, chém chết một nhóm.  Lúc này mới thu hồi uy thế của cấp chín.

Độc giác thú cấp chín mặc dù không có trí não, mà chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bản năng sinh vật sợ chết xuất hiện rất bình thường, may mắn độc giác thú sống sót cũng không muốn tiếp tục, kêu lên một tiếng rồi tan tác như ông vỡ tổ bay vào khoảng không, so với chuyện sống sót, những thứ khác chỉ là cái rắm!

Chiến sĩ Cửu Bác thấy đoàn trường giết chết độc giác thú cấp tám, hoan hô một tiếng, nhanh chóng xử lí thi thế độc giác thú cấp tám.

Lấy máy móc lấy máu, cắt độc giác ở đỉnh đầu, đem thi thể khô quắt vứt lên nóc xe, dùng để kinh sợ độc giác thú cấp tám.

Tay Mạc Hoài Song bỏ vào trong túi áo, mặt bình tĩnh nhìn các chiến sĩ cấp tám nhanh chóng thu thập độc giác thú, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Diên Thiệu Bách.

Ánh mắt hai người giao nhau, Diên Thiệu Bách nở nụ cười không có ý tốt với hắn.

Mạc Hoài Song xoay mặt.

Đừng tưởng rằng cậu không biết hắn là có ý gì, không phải là cắt jj sao, có gì mà đặc biệt hơn người!

Nhưng mà cái này đó của độc giác thú cũng đủ kì lạ, cư nhiên đem jj sinh trưởng trên đầu! càng biến thái chính là, jj to hay nhỏ, lại còn tỉ lệ thuận với đẳng cấp. Thực sự là…

Mạc Hoài Song liếc mắt nhình sừng 6 tấc bị tiền tay ném xuống đất, một mặt kinh ngạc… Này tuyệt đối là muốn đem đối phương đâm chết a! (*Có ai không hiểu câu này không hehehe*)

Cả đám người thu thập xong, bốn chiếc xe bọc thép một lần nữa ra đi.

Mạc Hoài Song nghiêm mặt nhìn về phía bên ngoài xe một chút, tránh để cho mình lại suy nghĩ đến những vấn đề kì quái, “Nơi này đều là địa bàn của độc giác thú cấp tám, nếu như muốn tới di tích chỉ sợ không hề dễ dàng.”

Diên Thiệu Bách không để ý lắm, “Bằng vào bản lãnh của mình.”

Mạc Hoài Song chỉ là nói một chút, cũng không để  ý đến những chuyện khác nữa,làm cho hắn hứng thú chính là, “Tại sao lại phát hiện được di tích số một?”

Nơi này chính là thiên hạ của độc giác thú cấp tám a.

Diên Thiệu Bách biết được Mạc Hoài Song không có hiểu biết sâu đối với cấp bậc trên địa bàn, vì vậy bắt đầu giải thích cẩn thận từ đầu, “Chúng ta đem tất cả nguyên lực đều đặt ở trên nghiên cứu nguyên đồ, đối với khoa học kĩ thuật cũng không coi trọng, khoa học kỹ thuật tiên tiến trên thế giới không phải là của chúng ta, mà là bắt nguồn từ di tích, che nên rất nhiều thứ chúng ta biết dùng, biết chế tạo, thế nhưng cũng  không rõ ràng nguyên lí.”

“Hai mươi năm trước, khái niệm phi hành khí lần đầu tiên được xuất hiện, đương nhiên bởi vì bên trong yếu kém, nghiên cứu cũng không hề thuận lợi, thậm chí còn bị Dư Kha phản đối mãnh liệt, dẫn đến nghiên cứu bị trì trệ. Nhưng mà có mấy người trong tổ nghiên cứu khi đó chưa từ bỏ ý định, lén lút nghiên cứu tiếp tục thí nghiệm, sư phụ ta cảm tahays được đây là một nghiên cứu tạo phúc cho nhân loại nên lén lút ủng hộ họ.”

“Những người này cũng được coi như kỳ tài, cuối cùng vượt qua điều kiện gian khổ, đem đồ vật nghiên cứu ra. Bất quá, đồ vật bị thành chủ Dư Kha phản đối không thể công khai xuất hiện, vì vậy nó bị bán cho tổ tìm kiếm di tích.”

“Những chuyện về sau, ta cũng không rõ lắm, nhưng phát hiện ra di tích số một lần này khẳng định không thoát khỏi quan hệ với phi hành khí.”

Mạc Hoài Song nghĩ lại cũng đúng, thiên hạ không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

“Có suy nghĩ kỹ chuyện đi thế nào không?” Mạc Hoài Song hỏi.

Hắn nghe nói thời điểm tiến vào di tích, các gia tộc lớn vận dụng mấy trăm ngàn độc giác thú cấp một để tiêu hao năng lượng phòng hộ, lúc này mới có thể tiến vào.”

Lần này bọn họ có thể nói là ngoại trừ thạch giáp thì cái gì cũng đều không mang theo, nếu như cần phải bắt độc giác thú, cậy chuyện này thực sự là chuyện cười lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui