Vài hạ nhân mặc áo bông màu xám, đội mũ trùm đầu cũng xám nhanh nhẹn khuân từng sọt rau củ chuyển lên xe đẩy.
Nhất Điểm Bạch nằm sấp cạnh xe, hai móng vuốt gẩy gẩy một quả cà chua xem như quả cầu chơi.
“Là cô nương nhà nào vậy?” Tần Miễn thuận tay cầm một quả cà chua vừa to vừa đỏ trong chiếc sọt gần mình, đưa cho Lôi Xuân Đào.
“Cám ơn Đại tẩu.” Lôi Xuân Đào mặt bị đông lạnh đỏ bừng, nhận lấy cà chua, vì lạnh quá nên rút khăn tay ra bao lấy nó “Là nhị nha đầu nhà Tú Lan thẩm, tên tiểu Ngọc.”
“Cùng thôn mình? Vậy cũng tốt.” Tần Miễn có chút bất ngờ, rất ít người ở thôn Thanh Sơn nguyện ý tìm dâu hoặc rể ngay trong thôn mình, chủ yếu là lo lắng lỡ như hai phu thê phát sinh mâu thuẫn, sẽ rất xấu hổ. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Khí trời ngày càng lạnh, lúc nói chuyện hà hơi ra khí thở chỉ kém không kết thành băng. Hai người họ đứng nói chuyện phiếm, Lôi Thiết đem mũ, khăn quàng cổ và bao tay lần lượt đeo cho Tần Miễn.
Lôi Xuân Đào nhìn mà thấy hâm mộ, nhịn không được ảo tưởng tướng công tương lai của mình cũng sẽ đối tốt với mình giống như Đại ca đối với Đại tẩu vậy.
“Tính tình tiểu Ngọc rất tốt, làm Tứ tẩu ta thì không còn gì bằng.” Khoé mắt Lôi Xuân Đào thoáng hiện vẻ dí dỏm “Bốn cô nương do nương đề cập Tứ ca đều không nguyện ý, hôm nay bà mối vừa đến nói, Tứ ca liền đồng ý.”
Từ khi Lôi Hướng Trí đỗ tú tài, Đỗ thị càng thêm mắt cao hơn đầu, Tần Miễn nhớ điều kiện nhà Tú Lan thẩm chỉ thường thường, Đỗ thị thế mà đồng ý? “Định ngày thành thân chưa?” Tần Miễn hỏi
Lôi Xuân Đào nói: “Vẫn chưa, hiện tại lục lễ chỉ mới xong một lễ. Ta rất vui nên nhịn không được chạy đến báo trước cho đại tẩu.”
Tần Miễn đang định chọc nàng, sỡ dĩ để ý đến việc hôn sự của Lôi Hướng Lễ như vậy có phải cũng muốn nhanh chóng gả cho người ta không, nhưng chợt nhớ đang là thời đại bảo thủ, bèn cười cười từ bỏ.
“Đại ca, Đại tẩu đang định ra ngoài? Không làm lỡ thời gian của các huynh nữa, ta đi về.” Lôi Xuân Đào vẫy tay, bước nhanh đi xa.
Lúc này Lôi Tần Thuận mới tiến lên “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, rau củ và hoa quả đều chất lên hết rồi ạ.”
“Xuất phát.” Lôi Thiết hạ lệnh ngắn gọn, cùng Tần Miễn lên xe ngựa chuyên dụng của bọn hắn. Nhất Điểm Bạch nhảy lên theo, nằm tại cửa sổ sau nhìn ra ngoài.
Cách bày trí cho xe ngựa vào đông khác với mùa hạ, bốn vách xe đều giăng thêm thảm dày, chắc chắn và kín gió, chỉ chừa một chỗ tại ô cửa sổ để lấy sáng.
Dù vậy, bên trong xe vẫn hơi tối, chỉ có thể treo thêm một đèn ***g trên mui xe, điều này làm Tần Miễn có xúc động muốn phát minh ra thuỷ ***. Tính thấu quang của lưu ly không tệ, nhưng chung quy giá thành rất cao.
Lôi Thiết đóng cửa xe, ngồi xuống cạnh Tần Miễn.
Lôi Tần Nhạc đánh xe ngựa chuyên chúc đi ở phía trước, Lôi Tần Thuận điều khiển xe ngựa chở rau củ theo sau. Hai chiếc xe một trước một sau vững vàng chạy theo hướng ra thôn.
Buổi sáng mùa đông, mặt trời ảm đạm vô quang, đất trời phảng phất như bị bịt kín một tầng sa mỏng, sương mù mênh mang. Gió lạnh thấu xương thổi qua từng trận, nhánh cây trụi lủi không ngừng lay động, đìu hiu tịch mịch. Mấy thôn dân thích tụ tập nói chuyện phiếm cũng không ra ngoài đi dạo, đều đóng chặt cửa sổ ở nhà. Cả gà đi kiếm ăn cũng rụt cổ trốn ở góc tường, nghe tiếng lăn bánh xe thì chấn kinh nhảy dựng, làm rơi rớt vài cọng lông gà theo gió bay xa.
Tần Miễn còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, dù toàn thân trên dưới bọc kín trong mũ lông khăn choàng bao tay thì vẫn thấy lạnh y nguyên. Lôi Thiết duỗi đôi tay dài ôm hắn vào lòng, cởi bao tay hắn ra, kẹp tay hắn ở hai bên nách y sau lớp áo khoác.
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, hơi thở dây dưa hoà nhau. Bầu không khí trong xe nháy mắt trở nên ái muội, hơi thở Tần Miễn có chút dồn dập, lại không chịu dời mắt dứt khỏi ánh mắt nhu tình của Lôi Thiết.
Lôi Thiết cúi đầu tới gần, hạ từng nụ hôn ấm áp nhè nhẹ nhỏ vụn trên trán hắn, chóp mũi hắn, cuối cùng dừng tại môi, khẽ cắn mút. Tần Miễn cũng há miệng liếm môi y, vạch ra kẽ hở, hôn sâu một hồi.
Nhiệt tình của cả hai sau cùng bởi vì trên người mặc quá nhiều mà nguội đi.
“Vẫn là người huynh ấm áp nhất.” Tần Miễn thoải mái dựa vào vai Lôi Thiết, ngón tay cố ý gãi gãi dưới nách y, cảm giác được Lôi Thiết co rụt lại rồi kẹp chặt hai tay hắn, cười rộ ha ha.
Môi Lôi Thiết như có như không cọ cọ mặt hắn “Ăn vài thứ không?”
Tần Miễn lắc đầu “Không muốn ăn.”
“Sáng nay ngươi ăn ít.” Lôi Thiết lấy ra từ không gian một đĩa tiểu long bao(1) *** xảo, ước chừng mười một mười hai cái, vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Tần Miễn nằm bất động, há miệng, hai mắt nhìn Lôi Thiết, khóe môi nhoẻn cười, bộc lộ sự sung sướng thỏa mãn xuất phát từ nội tâm.
Lôi Thiết lấy khăn lau tay, cầm tiểu long bao đút hắn ăn.
“Huynh cũng ăn.”
Lôi Thiết chỉ ăn một cái, còn lại đều đút cho Tần Miễn, đút xong, lại từ không gian lấy ra một chén ống trúc.
Tần Miễn cự tuyệt “Không uống, ta không muốn lớn lên thành tên mập.”
“Không mập.” Lôi Thiết vặn mở nắp đậy, đưa ống trúc đến bên miệng hắn.
Hắn đành phải nhấp hai ngụm, lắc đầu “Không uống nổi nữa.”
Lôi Thiết không miễn cưỡng hắn, uống hết phần canh còn lại, thu hồi đĩa và chén ống trúc, một lần nữa ôm người thật chật, không cho chút gió lọt vào.
“A Thiết, tiến vào tháng Chạp rồi, hai cửa tiệm và hai nhà xưởng của chúng ta nên cho nghỉ lúc nào?”
Sau khi tiệm ‘Ăn thật ngon’ mãn hạn một năm, Tần Miễn suy xét nhiều lần, quyết định thuê tiếp, vẫn bán thức ăn nhanh. Từ tháng Mười thì tăng thêm lẩu, malatang và xiên nướng.
Lôi Thiết: “Song Hưởng lâu và tiệm ăn, Hai mươi bốn tháng Chạp đóng cửa, mồng Tám tháng Giêng mở cửa Hai nhà xưởng, Hai mươi bốn đóng cửa, Mười sáu tháng Giêng mở cửa.”
Tần Miễn không dị nghị “‘Đại mạo hiểm trừ cựu ngênh tân’ tổ chức vào lúc nào?”
“Bảo Tôn chưởng quầy phái người báo tin cho các hội viên kim cương, tận lực an bài trước khi hết năm.” Lôi Thiết đã có tính toán. Mùa đông này bề bộn nhiều việc, tức phụ dường như gầy đi một chút, nên sớm xử lý xong mấy việc vặt vãnh để tức phụ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày.
“Được, lúc đó ta cùng đi với huynh.”
“Ừ.”
Hai người trò chuyện một đường, thời gian qua rất nhanh.
Xe ngựa đỗ trước đại môn Song Hưởng lâu, hỏa kế nhìn trên xe có chữ ‘Lôi’ và ‘Tần’, nhanh chóng tiến lên đón.
Tần Miễn tiếc nuối lấy tay ra khỏi nách Lôi Thiết, được Lôi Thiết đeo cho đôi bao tay ấm áp.
Tần Miễn bảo hỏa kế đưa rau củ vào phòng bếp. Mấy giỏ quất ngọt tặng cho hội viên kim cương cũng chuyển xuống.
“Tức phụ, ta đi tuần sát.” Lôi Thiết nói với Tần Miễn một tiếng, đi vào lâu Như Quy trước.
Tần Miễn vào đại đường, Tôn chưởng quầy đang làm việc tại quầy.
“Tôn chưởng quầy, hôm nay ngươi được nghỉ, sớm về nghỉ ngơi đi.”
Tôn chưởng quầy vui tươi hớn hở nói: “Bái kiến tiểu thiếu gia. Mấy ngày này Song Hưởng lâu bận rộn nhiều việc, tiểu nhân sẽ không nghỉ.”
Đối phương chủ động đề xuất, Tần Miễn sẽ không cự tuyệt “Vậy vất vả Tôn chưởng quầy rồi. Sang năm chúng ta sẽ mời thêm một vị phó chưởng quầy, lúc đó Tôn chưởng quầy có thể thoải mái hơn một chút.”
Vừa nghe là ‘phó chưởng quầy’, Tôn chưởng quầy minh bạch hai vị chủ tử rất thừa nhận năng lực làm việc của ông, nội tâm cảm kích, quyết định về sau phải càng thêm tận tâm.
“Đa tạ tiểu thiếu gia thương cảm.”
Tần Miễn hỏi: “Gần đây mấy vị hội viên kim cương có đến không? Nếu không, ngươi phái người đi đưa tặng hoa quả cho họ, đồng thời hỏi họ trước ngày Hai mươi bốn tháng Chạp có hôm nào rãnh rỗi không, đã gần cuối năm, Song Hưởng lâu sắp triển khai hoạt động ‘Đại mạo hiểm trừ cựu ngênh tân’.”
“Dạ.” Tôn chưởng quầy nói “Vừa lúc hôm nay Niếp công tử và Mộc công tử có ở đây, lát nữa tiểu nhân sẽ cho người thông tri hai vị ấy. Còn có một việc tiểu nhân muốn bẩm báo thiếu gia.”
Vẻ mặt ông có chút hệ trọng, Tần Miễn ra hiệu ông đi vào phòng nghỉ rồi nói.
“Tiểu thiếu gia, là như vầy. Hộp hoa quả của Song Hưởng lâu chúng ta hạn định mỗi người chỉ được mua hai hộp, nhưng chiều hôm qua tiểu nhân mới biết, đoạn thời gian trước hộp hoa quả Song Hưởng lâu bán ra kỳ thật đều do Niếp công tử phái người đi mua. Theo tiểu nhân biết, hộp hoa quả y mua liền bán sang tay đến phủ Thanh Thiên, định giá ba lượng một hộp. Bởi vì y phái những người khác nhau đi mua nên mới đầu tiểu nhân không phát hiện. Thỉnh tiểu thiếu gia thứ tội.”
Niếp Hành quả nhiên là ‘gian thương’. Tần Miễn khẽ lắc đầu “Ra vậy. Không còn cách nào, trên hộp hoa quả có nhãn hiệu ‘Nhất Tuyến Thiên đường’, dù hắn bán đến kinh thành cũng là thuận tiện giúp chúng ta tuyên truyền. Bất quá… nguồn khách chủ yếu của Song Hưởng lâu vẫn là huyện Chiêu Dương và các huyện lân cận, tốt nhất là có thể bán cho các khách nhân gần đây. Dù Niếp Hành tuyên truyền hộ chúng ta ở Phủ thành thì người ở Phủ thành cũng không hẳn nguyện ý từ xa chạy đến Song Hưởng lâu dùng bữa. Nên không thể để Niếp Hành tiếp tục chiếm lợi nữa.” Niếp Hành có ưu thế hơn hắn và Lôi Thiết ở chỗ, thế lực kinh thương lớn hơn, phương diện điều vận hàng hóa linh hoạt hơn. Tần Miễn rất rõ điều này. Nhà bọn hắn phát triển, lấy ‘vững chắc’ làm nguyên tắc, rất nhiều việc không thể gấp.
Tôn chưởng quầy phát sầu “Vậy, tiểu thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tần Miễn nghĩ nghĩ, cười ranh mãnh “Từ hôm nay trở đi, chỉ có thể mua hộp hoa quả bằng thẻ hội viên. Nếu Niếp Hành tìm được tới từng hội viên cũng như thuyết phục được họ bán sang tay cho hắn, thì đó là bản lĩnh của hắn.”
Tôn chưởng quầy khen: “Tiểu thiếu gia cao minh.”
Bên kia, Lôi Thiết vừa qua khỏi cầu nhỏ, Niếp Hành và Mộc Thần từ đối diện đi tới.
“Lôi lão bản.” Niếp Hành chắp tay nói “Đã lâu không gặp.”
Lôi Thiết gật đầu “Nhị vị vẫn khoẻ?”
“Nhờ phúc.” Niếp Hành nói.
“Lôi lão bản và Tần lão bản luôn luôn như hình với bóng –” Mộc Thần tiến lên mấy bước, nhìn nhìn ra sau Lôi Thiết “Nếu Lôi lão bản ở đây, vậy hẳn là Tần lão bản cũng đến, không biết hiện tại hắn ở đâu? Vừa lúc hai chúng ta có việc làm ăn muốn bàn với hắn.”
Lôi Thiết nhìn hắn ta “Bàn với ta cũng thế.”
Mộc Thần hơi ngẩn ra, không hiểu sao tự dưng đối phương nổi cơn phòng bị.
Niếp Hành ho nhẹ, lén lút vỗ lưng hảo hữu một cái, hỏi Lôi Thiết “Không biết Lôi lão bản và Tần lão bản có thể bớt chút thì giờ nói chuyện hay không?”
Lôi Thiết nghiêng người, làm một thủ thế ‘mời’, xoay người đi lên cầu.
Niếp Hành, Mộc Thần liếc nhau, đuổi kịp, Mộc Thần làm một khẩu hình ‘Ngoài lạnh trong nóng’ với Niếp Hành.
-Hết chương 125-
Chú giải:
(1) Tiểu long bao (Tiểu lung bao): bánh bao có nước súp bên trong
———-