“A Thiết…” Tần Miễn quay đầu thấy động tác nhíu mày của Lôi Thiết, hiểu được, bước nhanh trở về cạnh y, che bên ngoài y, ngăn trở dòng người.
Lôi Thiết thấy một nữ nhân bị chen đẩy về phía này, ngã thẳng lên người Tần Miễn, khí tức quanh thân trầm xuống, cái lạnh thấu xương không nguồn mà sinh.
Một vòng người xung quanh không hiểu sao tự dưng đều rùng mình một cái, bản năng bất giác tránh xa ngọn nguồn nguy hiểm.
“Không sao chứ?” Lôi Thiết không thích chen lấn vào đám đông, Tần Miễn nào còn hăng hái dạo chơi tiếp, suy xét hay là đừng đi nữa, nét mặt lộ ra sự lưỡng lự.
“Ta không sao.” Lôi Thiết nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói sang chuyện khác “Tức phụ, vừa nãy gọi ta làm gì?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Bên kia có nặn tượng đất.” Tần Miễn cầm tay y, mỉm cười “Thế này có tốt hơn chút nào không?”
Lôi Thiết nắm chặt tay hắn “Ừ. Không phải muốn nặn tượng đất à?”
“Đi theo ta.” Tần Miễn kích động kéo y chen đến trước quầy nặn tượng, say sưa nhìn nắm bùn đất trong tay lão nhân biến thành một tiểu hài tử thật sống động, vẻ mặt ngập tràn khó tin. Niết tượng đất tay nghề trước kia chỉ tại TV trung gặp qua, quả nhiên thập phần rất giỏi.
Chờ tượng đất tiểu hài tử vừa hoàn thành, hắn liền giành mở miệng “Lão bản, nắn một tượng hình ta và một tượng hình y.” “Không thành vấn đề.” Ánh mắt lão nhân tỉ mỉ quan sát hai người từ trên xuống dưới một lần, dừng ở đôi bàn tay đan vào nhau, có chút kinh ngạc, nhưng biểu cảm không hề đổi, cười ha ha “Nhị vị công tử xin chờ một lát.”
Từ một đống bùn đất trong thùng gỗ, ông bốc ra một khối nhỏ, mười ngón tay giống như đánh đàn, thuần thục mà nhanh chóng biến hóa động tác. Nắm bùn tầm thường dần dần biến hình, không đến nửa khắc, hai cái tượng đất xuất hiện trong tay ông, trông giống y hệt Tần Miễn, Lôi Thiết, thậm chí cả ánh mắt tràn đầy nhu tình của Lôi Thiết cũng thể hiện ra, phải nói sinh động như được trao sinh mệnh.
Tần Miễn cẩn thận đón lấy, thán phục: “Tay nghề lão nhân ngài thật điêu luyện”
“Ha ha, tiểu công tử quá khen, thích là tốt rồi.” Lão nhân rất hòa ái.
Lôi Thiết cũng kinh ngạc vì độ tương tự của tượng đất với bọn họ, mở miệng hỏi: “Có hộp không?”
“À, có.” Lão nhân lấy ra một hộp gỗ kích cỡ vừa phải từ dưới bàn, Tần Miễn bỏ tượng đất vào xong, đậy nắp lại, đưa hộp gỗ cho hắn.
Tần Miễn vui rạo rực ôm chiếc hộp, trong đầu kìm lòng không đậu bổ não diện mạo hồi bé của Lôi Thiết.
Lôi Thiết lấy trong túi tiền ra một thỏi bạc, cũng không nhìn là một hay là năm lượng, đặt lên bàn trước mặt lão nhân.
“Hả?” Lão nhân giật mình cầm nén bạc năm lượng lên “Hai vị công tử, hai mươi văn tiền là đủ rồi. Này nhiều quá…”
Còn chưa dứt lời, hai người kia đã đi xa, nhanh chóng bị đám đông ngăn trở, chỉ có thể thấy sườn mặt nghiêng của nam nhân đang cúi đầu nhìn thiếu niên đi cạnh, nét mặt vẫn vô cảm như thế, song ánh mắt thâm thuý lại tràn đầy ôn nhu.
Tần Miễn ngó thấy phía trước có quán nướng, sờ sờ bụng “Có hơi đói bụng. A Thiết, đi ăn xiên nướng đi.”
“Được.”
Tần Miễn quay đầu nhìn ra đằng sau, cả kinh “Lôi Tần Nhạc, sao chỉ còn ba người các ngươi?”
Lôi Tần Trung vội nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta sớm đã phát hiện không thấy Lôi Tần Lý và Lôi Tần Tín đâu, sợ quét đi hứng thú của ngài và đại thiếu gia nên không nói ngay. Bất quá xin tiểu thiếu gia yên tâm, lúc ra ngoài ta đã dặn bọn họ, bảo họ ghi nhớ đường. Vạn nhất không tìm được đường thì đứng chờ trước cửa khách *** Hồng Phúc.”
Lôi Tần Trung làm lão đại trong chín gia tướng, vừa cẩn thận vừa ổn trọng, Tần Miễn rất yên tâm về hắn ta, gật đầu “Vậy đến đó ăn trước một chút. Lát nữa ngươi bảo người ta đóng gói một phần cho Lôi Tần Lý, Lôi Tần Tín.”
“Dạ.”
Cả đám theo dòng người đi về phía quán nướng, ai ngờ đúng lúc này, phía trước có tiếng la hoảng hốt “Cháy, cháy!”
Thanh âm này giống như mạch nước ngầm nơi đáy biển, bất ngờ phun vào đám người không kịp chuẩn bị, nháy mắt dòng người sôi trào cả kinh, tiếng kinh hô của nữ tử cùng tiếng gào khóc của tiểu hài tử vang lên liên tiếp. Mọi người thất kinh chen lấn về các phương hướng khác nhau, mấy hàng người rối loạn xô đẩy một chỗ khiến tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
Một tiểu hài tử vấp té xuống trước mặt Tần Miễn, thấy nó sắp bị người lớn giẫm đạp, Tần Miễn vội bước lên ôm tiểu hài tử dậy, bị dòng người sôi trào đi về trước đạp mấy cước, vội vàng ổn định trọng tâm.
Phụ thân của tiểu hài tử đến ôm chặt con mình, liên tục nói lời cảm tạ Tần Miễn.
Tần Miễn quay lại, ngây ngẩn cả người. Mặt than nhà hắn đâu?
Một nam nhân nét mặt hoảng hốt chạy ngang qua hắn, vô tình giẫm lên chân hắn. Tần Miễn đau đến la ‘Au’ một tiếng, biết hiện giờ nên giữ bình tĩnh, chỉ có thể chuyển động theo dòng người, nhìn thấy có chỗ trống liền chen sang hàng kế bên, gian nan nhích về phía trước, cuối cùng chen ra ngoài. Hắn phi thân nhảy lên nóc nhà, hai mắt tìm kiếm bóng dáng Lôi Thiết giữa đám đông, trong tay không quên ôm chặt hộp tượng đất.
Chen lấn trong đám người, tay Lôi Thiết bỗng nhiên trống không, giật mình, không đợi y phản ứng kịp, người đi đường phía bên trái bỗng bị xô đẩy mạnh, bảy tám người té thành một đoàn ngăn trước mặt y, chờ y vượt qua bọn họ thì đã mất dấu Tần Miễn. Lồng ngực nhất thời như bị khoét sạch, trống rỗng, mất đi Tần Miễn có thể khiến y mất đi lý trí, thô lỗ đẩy người ngăn cản mình ra, vội vã gọi tìm trong đám đông “Tức phụ! Tần Miễn!”
Tần Miễn đứng trên cao, nhìn được xa, chỉ chốc lát liền phát hiện Lôi Thiết, thấy biểu tình mịt mờ tuyệt vọng của y, tâm đau đớn như bị đao cắt, tên dưa ngốc kia đã hoàn toàn quên mất mình có tu vi trong người nhỉ?
“A Thiết! A Thiết! Ta ở trên đây!” Tần Miễn vừa kêu vừa vẫy tay.
Lầu hai tửu lâu một con đường khác, Niếp Hành đứng tại lan can, vỗ vỗ đầu thiếu nữ kế bên, may mắn nói: “Thấy chưa? May mà không có nghe lời ngươi xuống dưới đi dạo.”
Đúng lúc này, Niếp Hành chợt nghe một giọng nói có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn sang con đường đối diện.
Nhĩ lực Lôi Thiết hơn người, nghe được tiếng Tần Miễn, quay đầu, đồng tử co rụt, môi run run, phóng người nhảy lên, thân hình nhoáng cái đã dừng xuống trước mặt Tần Miễn.
Niếp Hành trong tửu lâu chấn động. Khinh công thật nhanh, võ công Lôi Thiết căn bản đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Tần Miễn không kịp nói ra chữ nào liền bị Lôi Thiết ôm vào lòng, eo bị đôi tay sắt quấn chặt, giống như muốn siết gãy hắn.
“Tức phụ… đừng tách khỏi ta.”
Cả người nam nhân không thể khống chế mà phát run, hốc mắt Tần Miễn có chút chua chua, cũng dùng sức ôm chặt nam nhân, tay phải vỗ nhẹ lưng y, miệng không ngừng trấn an “Không sao, không sao. Ngốc quá, ta sẽ không rời khỏi huynh.”
Tần Miễn tựa vào ngực y, lắng tiếng tim đập dồn dập dần khôi phục nhịp độ ổn định của đối phương, tâm co rút từng đợt, sự đau lòng đối với nam nhân giống như thủy triều cuồn cuộn nơi ngực. Loại biểu cảm mờ mịt tuyệt vọng kia của Lôi Thiết, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy lần nữa. Hắn ngẩng đầu trừng nam nhân “Ngốc quá! Có phải huynh quên mất mình có tu vi không? Có phải quên chúng ta có thể chạm mặt ở ‘chỗ cũ’ rồi không?”
Lôi Thiết biết bản thân khiến tức phụ đau lòng, không nói gì mặc hắn trách móc.
Nhìn dáng vẻ này của y, Tần Miễn lại thương yêu, sao nói tiếp được nữa, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, rồi chìa tay về phía y.
Lôi Thiết nắm thật chặt.
Quan phủ nhanh chóng can dự vào đại hỗn loạn trên đường, dòng người được phân tán, đường lớn dần dần yên tĩnh trở lại. Hoả hoạn đằng xa đã dập tắt, may mà chưa tạo thành đại họa. Nhưng vẫn có không ít người bị thương vì giẫm đạp xô đẩy, được nâng đến y quán chữa trị.
Lúc này Tần Miễn và Lôi Thiết mới từ mái nhà nhảy xuống.
Niếp Hành, vị thiếu nữ đi theo cùng tùy tùng Xuân Sinh từ tửu lâu bước nhanh đi ra, kịp thời ngăn lại hai người đang muốn rời đi.
“Tần Miễn, Lôi lão bản.”
“Niếp Hành? Trùng hợp vậy.” Tha hương gặp cố tri, Tần Miễn cũng thật cao hứng.
“Đúng vậy. Ngươi quên ta từng nói bổn gia Niếp gia ở Phủ thành rồi sao?” Niếp Hành nhìn hắn và Lôi Thiết với ánh mắt cảm khái. Một màn khi nãy, hắn ta đứng ở lầu hai nên thấy rất rõ. Song Hưởng lâu là do Tần Miễn đứng tên, lần trước ký công văn mua phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa, nếu Lôi Thiết thay Tần Miễn ấn dấu tay, Niếp Hành nhất định yêu cầu bổ sung thêm con dấu hoặc dấu tay của Tần Miễn. Bởi vì Niếp Hành chưa từng nghĩ giữa hai nam nhân sẽ có tình cảm nghiêm túc, cũng không cho rằng tình cảm giữa hai nam nhân có thể dài lâu. Nhưng đêm nay, hắn ta không thể không thừa nhận, mình đã sai, thậm chí còn thật hâm mộ Tần Miễn, Lôi Thiết, hai người họ đều toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương. Không biết tương lai liệu hắn ta có thể gặp được ái nhân cùng hắn thật lòng thật dạ tương kính nhau không.
“Nhớ chứ, chỉ là không nghĩ sẽ trùng hợp gặp nhau.” Tần Miễn nói.
“Đại ca, nhị vị công tử này là…?” Giọng nói thiếu nữ xấu hổ, ánh mắt dò xét gương mặt Tần Miễn và Lôi Thiết, có chút say mê, chú ý thấy má bên kia của Lôi Thiết có sẹo, cuối cùng dừng ở Tần Miễn, khuôn mặt cười nhiễm một tầng đỏ ửng. Vị công tử trẻ tuổi này không chỉ y sức quý báu, còn anh tuấn bất phàm, thậm chí hơn cả huynh trưởng nàng.
Khí tức xung quanh Lôi Thiết lạnh xuống.
Niếp Hành chú ý tới ánh mắt muội muội, tâm sinh cảnh giác, vội nói: “Tần Miễn, Lôi lão bản, để ta giới thiệu với các ngươi, đây là xá muội. Tiểu muội, hai vị này là Lôi lão bản và phu nhân y, Tần lão bản huyện Chiêu Dương.”
“Phu… phu nhân?” Đôi mắt hạnh của Thiếu trừng to, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nguội đi.
Tần Miễn không nói gì lia Niếp Hành một cái. Niếp Hành tiêu diệt đào hoa cho hắn, hắn rất cảm kích, nhưng không cần nói hắn là phu nhân Lôi Thiết chứ. Niếp Hành dựa vào đâu nhận định hắn là phu nhân Lôi Thiết, mà không phải Lôi Thiết là phu nhân của hắn?
Niếp Hành bất đắc dĩ xòe tay. Không thì giới thiệu thế nào?
“Gọi thẳng tên ta là được.” Lôi Thiết nói với Niếp Hành.
Niếp Hành tươi cười “Được. Tần Miễn, Lôi Thiết, đã có duyên gặp nhau, đương nhiên ta phải làm một địa chủ tận tình. Tìm một chỗ ngồi xuống, thế nào?”
Tần Miễn tiếc nuối nói: “Hôm nay e rằng không được, lúc ra ngoài chúng ta dẫn theo năm tuỳ tùng, chỉ sợ họ còn đang tìm chúng ta. Ngày mai thì sao?”
Niếp Hành gật đầu: “Được, một lời đã định. Vừa lúc ta có việc chính sự muốn nói với các ngươi, bất quá không vội.”
Ba người hẹn trưa mai gặp mặt tại tửu lâu Thất Phúc, rồi mỗi bên đi một ngả.
Tần Miễn, Lôi Thiết quay lại con đường khi nãy, chạm mặt năm tùy tùng đang đi ngược hướng tìm bọn hắn.
Song phương hội hợp thuận lợi, tiếp tục đến quán nướng dùng bữa.
Ăn uống no nê, Tần Miễn, Lôi Thiết không còn tâm tư dạo chơi, quay về viện tử thuê được.
Tiến vào phòng, Lôi Thiết liền ôm ngang Tần Miễn đặt lên giường.
Đêm nay cảm xúc cả hai đều phập phồng khá lớn, cần được an ủi, rất nhanh liền quấn quýt lấy nhau, triền miên suốt đêm.
Trưa hôm sau, Tần Miễn, Lôi Thiết đến tửu lâu Thất Phúc hẹn với Niếp Hành. Niếp Hành nhiệt tình chu đáo chiêu đãi bọn hắn một bữa trưa cực phong phú.
Chuyện Niếp Hành muốn nói là, từng có mấy nhóm người ý đồ đến huyện Chiêu Dương tìm hiểu tin tức của rau củ trái mùa, đều bị người của Mộc Thần ngăn cản. Ba ngày trước, tin tức phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa nằm trong tay Mộc Thần được thả ra, từ nay sẽ không ai vì nó mà đến gây phiền cho Tần Miễn, Lôi Thiết.
Tần Miễn cảm tạ hắn ta, cũng nhờ hắn chuyển lời cảm ơn của họ đến Mộc Thần.
“Cảm tạ thì không cần, nếu nhà các ngươi vẫn còn đào mật, có thể tặng ta mấy quả. Tổ mẫu ta đặc biệt thích ăn.” Niếp Hành nửa đùa giỡn nói.
Tần Miễn cười nói: “Coi như ngươi gặp may, lần này ra ngoài đúng là có mang hai quả đào, vốn là giữ cho mình ăn. Còn chưa mở bọc đâu, lát nữa ngươi đi cùng chúng ta thuận tiện mang về.” Đám Lôi Tần Nhạc đều không biết trong xe ngựa có những thứ gì, tìm cơ hội vào không gian hái hai trái đào là được.
Niếp Hành chắp tay nói: “Nếu ta còn từ chối thì thật bất kính.”
Ăn cơm xong, Niếp Hành đi cùng bọn hắn.
Tần Miễn đưa hai quả đào cho đối phương, đồng thời chào từ biệt.
Về nhà, Tần Miễn, Lôi Thiết lại tiến vào thời kỳ đầu năm bận rộn.
-Hết chương 130-
————