Phản ứng của Lôi Thiết giống hệt Tần Miễn, lấy tay nâng khoá trường mệnh tránh cho nhi tử không thoải mái.
Tần Miễn lại mời “Vào nhà ngồi đi.”
Vào phòng khách, hai phu phu đặt Viên Viên, Mãn Mãn về giường em bé.
Hai tiểu gia hoả dường như luyến tiếc rời xa cái ôm ấm áp của hai phụ thân, hai đôi mắt tròn vo nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết, huơ huơ cánh tay lại đá đá cẳng chân, miệng phát ra âm thanh non nớt không rõ nghĩa.
“Viên Viên, Mãn Mãn, phụ thân sẽ trở lại rất nhanh.” Tần Miễn vội vàng vỗ nhẹ vai nhỏ chúng nó, nhẹ giọng an ủi. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Thiết đẩy chuông gió treo trên giá, tiếng ngân leng keng hấp dẫn chú ý của hai cục cưng, ánh mắt chuyển động theo sự đong đưa của chuông gió.
Tần Miễn, Lôi Thiết nhân cơ hội tránh đi.
Mộc Thần thầm tán thán, người mặt lạnh như Lôi Thiết không ngờ cũng có một mặt ‘dịu dàng’ thế kia, làm hắn ta không khỏi nổi lên ý niệm thành gia, tốt nhất là có thể sinh một nhi tử đáng yêu.
Thừa dịp Tần Miễn châm trà và Lôi Thiết chuẩn bị điểm tâm không có ở đây, Niếp Hành, Mộc Thần đánh giá phòng khách, rồi càng thêm hâm mộ Tần Miễn, Lôi Thiết. Căn phòng không có chút xa hoa và phung phí, thậm chí sắp xếp không tính là ngăn nắp, nhưng vách tường trang hoàng và bài trí trong phòng, như sô pha, như đệm, như thảm… thứ nào thứ nấy vô hình trung lộ ra nét tuỳ tiện thoải mái, hình thành bầu không khí ấm cúng khiến người khó bỏ, không giống những đại gia tộc như nhà họ, để cho người cảm thụ sâu sắc nhất chỉ có băng lãnh. Tần Miễn đặt hai tách trà xuống trước mặt Niếp Hành, Mộc Thần, ngồi xuống sô pha đối diện “Không nghĩ các ngươi sẽ đến nên trong nhà không chuẩn bị Long Tĩnh phía tây cũng không có Phổ Nhị phương Nam, chỉ có trà Ngũ Hoa tự chế này. Ta và A Thiết cảm thấy hương vị không tệ, các ngươi nếm thử.”
Lôi Thiết đặt điểm tâm xuống rồi ngồi ở ghế đặt bên giường bọn nhỏ, đẩy nhẹ chiếc giường đưa tới đưa lui, khiến chuông gió ngân lên tiếng trong trẻo êm tai.
Niếp Hành có chút buồn cười, nâng chung trà lên “Sao trong mắt ngươi ta và Mộc Thần cứ như người hay soi mói quá vậy?”
Tần Miễn nhún vai “Vậy thì không rõ a.”
Mộc Thần nhìn nhìn nước trà trôi nổi cánh hoa và lá trà, cảm thấy không có gì đặc biệt, nhấp một ngụm, tức thì kinh ngạc “Trà này vị ngọt nhẹ, mùi hương u nhã, uống vào thần khí rung động, không hề thua kém các loại danh trà kia tí nào.” Hắn ta theo bản năng muốn hỏi lá trà chế biến thế nào, nhưng nghĩ đến có thể là bí phương nhà người ta, kịp thời im miệng.
“Có thể được Mộc công tử của chúng ta khen ngợi như thế, hiển nhiên không phải tầm thường.” Niếp Hành ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cũng nhấp một ngụm, *** tế thưởng thức, tán thưởng “Quả nhiên không tệ.”
Hắn ta nửa đùa nói: “Tần lão bản, có hứng thú bán công thức chế biến trà không?”
Thật đúng là không lúc nào không nghĩ cách kiếm tiền. Tần Miễn bội phục đối phương “Cám ơn, chúng ta không thiếu tiền.” Trà này dùng hai loại lá trà và ba loại hoa hái trong không gian chế biến thành, mùi vị quả thật không giống bình thường.
“Vậy thì tiếc quá.” Niếp Hành đành từ bỏ.
Ba người trò chuyện, Niếp Hành nhắc tới chuyện mua hoa quả của Du nhiên điền cư. Mắt thấy anh đào và đào mật lại sắp chín muồi. Hắn ta và Mộc Thần đã sớm nhìn chằm chằm.
Tần Miễn nhìn nhìn Lôi Thiết, ngữ điệu do dự “Việc này…”
Niếp Hành buông chén trà, kinh ngạc nói: “Ngươi đừng nói với ta ngươi hối hận không muốn hoa quả nhà các ngươi tiêu thụ ra ngoài nhé.”
Tần Miễn xua tay “Không phải a. Bất quá quả thật gần đây có ý tưởng mới, còn chưa suy xét kỹ. Như vầy đi, chờ ta và A Thiết thương lượng xong sẽ tìm các ngươi nói chuyện. Tóm lại, ta đã đáp ứng tiêu thụ hoa quả ra ngoài thì sẽ không đổi ý. Mà các ngươi là bằng hữu của ta, đương nhiên sẽ được ưu tiên.”
Lúc này Niếp Hành, Mộc Thần mới yên tâm.
Tần Miễn nhìn nhìn sắc trời “Gần trưa rồi. Ta và A Thiết phải ôm hai đứa nhỏ ra ngoài một chuyến. Ta nghĩ các ngươi không quen dùng bữa cùng những người xa lạ, nếu không ngại thì các ngươi chờ thêm một lát, ta sẽ đích thân xuống bếp.”
“Tất nhiên là không ngại.” Niếp Hành đứng lên “Chúng ta đi cùng các ngươi, thuận tiện tham quan cảnh sắc chốn nông thôn.”
Mộc Thần không muốn ngồi một mình ở đây, cũng đứng lên “Cùng đi đi.”
Tần Miễn ôm Viên Viên, cánh tay nhỏ của bé khoát lên vai hắn, mềm mềm.
Mãn Mãn cũng thích được lão cha ôm, hưng phấn loay hoay trong lòng Lôi Thiết, đừng thấy bé mới một tháng tuổi, khí lực không hề nhỏ, một tay huơ huơ, tay còn lại nắm áo Lôi Thiết giũ giũ. Lôi Thiết nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của nhóc, để nhóc túm lấy ngón tay mình.
Hai người cởi khoá trường mệnh xuống, đội mũ cho các cục cưng rồi ôm ra ngoài.
Mộc Thần đi phía sau làm mặt xấu với Viên Viên và Mãn Mãn. Viên Viên vô cảm nhìn hắn ta một cái, quay đầu đi Mãn Mãn mừng rỡ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.
Niếp Hành cười ha ha, hắn có cảm giác Mộc Thần bị Viên Viên khinh bỉ. Nhưng lý trí nói cho hắn, hắn suy nghĩ nhiều rồi, hài tử mới một tháng tuổi nào có cảm xúc phong phú thế được.
Tại sân phơi lúa, thân thích và thôn dân hầu như đều đến, gần cả trăm người, trông rất náo nhiệt.
Thấy Tần Miễn, Lôi Thiết ôm hài tử hiện thân, tất cả đều đứng lên nghênh đón, nói lời may mắn, đánh giá xong tướng mạo hai nhi tử, thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, miệng khen rối rít.
Đặng lão gia tử, Đặng lão thái thái, Đặng đại cữu, Đặng nhị cữu đều có mặt, đại khái là Đặng lão gia tử đã dặn dò nên tạm thời họ không tiến lên.
“Lôi huynh đệ, Tần huynh đệ, chúc mừng các ngươi có được quý tử!” Trương Đại Xuyên thật tâm vui mừng cho Lôi Thiết, Tần Miễn, đeo lên cổ mỗi cục cưng một chiếc khoá trường mệnh bằng bạc, đều là một lượng.
Trương tẩu đưa gói đồ trong tay cho Tần Miễn, cười nói: “Đây là vài bộ đồ nhỏ ta làm cho các hài tử, các ngươi đừng ghét bỏ nhé.”
Tần Miễn vội vàng tiếp nhận “Sao lại thế được? Chúng ta cảm tạ còn không kịp. Đa tạ Trương tẩu.”
Ngô Địch chen lại đây, cười hì hì đeo vòng bạc vào cổ tay nhỏ hai đứa bé “Đây là chút tâm ý của ta và tức phụ ta.”
Bên kia, Lôi Tần Lý gục xuống bàn nhanh chóng ghi chép ‘quà lễ’ từng người, để tiện tương lai báo đáp ân tình và đáp lễ.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Vệ thị vẫn chưa xuất hiện.
Lôi Hướng Nhân thế mà tặng khoá trường mệnh nặng một lượng, bất quá nghĩ kỹ cũng chẳng có gì lạ, đây cũng không phải ‘thêm bồn’ lễ tắm ba ngày, cho rồi một đi không trở lại. Mặc kệ gã tặng nhiều hay ít, tương lai Lôi Thiết cũng sẽ đáp lại.
Sau khi bán đi công thức sản xuất than, trong tay Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ có chút tiền, ra tay không keo kiệt, đều tặng khoá trường mệnh bằng bạc nặng một lượng, còn mang đến bài thơ chúc mừng Lôi Hướng Trí sáng tác, nhờ họ chuyển giao Ngay cả Lôi Xuân Đào cũng tặng quà, vì ít khi nàng được ra ngoài nên trực tiếp tặng hai bao lì xì một lượng.
Viên Viên và Mãn Mãn nhanh chóng thu được một đống quà lớn, lễ ít nhất cũng là sáu đồng tiền xuyến bằng chỉ đỏ, tuy không nhiều nhưng là thiện chí của thôn dân.
Ngày vui vẻ như vầy, không ai cảm thấy nên hỏi về nương hài tử.
Tần Miễn, Lôi Thiết nói vài câu phối hợp, liền phân phó nhóm đại trù khai tiệc, cũng mời mọi người tha hồ ăn no uống say, đồ ăn hay rượu đều có đủ.
Hai người lại ôm hài tử đến trước mặt người Đặng gia.
Lôi Thiết: “Ông ngoại, bà ngoại, đại cữu, nhị cữu, vừa rồi nhiều người nên có chút chậm trễ.”
“Không sao, biết hai người các ngươi hôm nay sẽ bận rộn mà.” Đặng lão gia tử cười tủm tỉm, hoàn toàn không để tâm.
“Đây, đây là cho hai tiểu bảo bối.” Đặng lão thái thái cười ha hả lấy trong túi tay áo ra hai bao lì xì. Lúc trước quà cho đám chắt đều là bao lì xì, nặng bên này nhẹ bên kia không tốt nên giờ cũng đưa lì xì.
Đặng đại cữu, Đặng nhị cữu đều tặng khoá trường mệnh bằng bạc.
Đặng đại cữu nói: “Về sau hãy sinh sống thật tốt.”
Cháu ngoại trai đã có người kế tục hương khói, thái độ ông tốt hơn trước kia rất nhiều.
Giờ Tần Miễn mới mơ hồ hiểu ra trước kia Đặng đại cữu không mấy thích hắn là bởi hắn không thể sinh con đổ mồ hôi. Nhưng bất kể thế nào, Đặng đại cữu tiếp nhận bọn hắn là chuyện tốt.
Tần Miễn nói: “Ông ngoại, bà ngoại, đại cữu, nhị cữu, các ngài cùng chúng ta về nhà ngồi đi.”
Đặng lão gia tử xua tay, ông đã sớm thấy Niếp Hành và Mộc Thần, nhìn cách ăn vận và khí độ hai người kia, liền biết thân phận không họ không tầm thường, phỏng chừng Tần Miễn, Lôi Thiết cần chiêu đãi họ ở nhà, vạn nhất song phương cùng ở đều sẽ không được tự nhiên.
“Không cần, chúng ta dừng bữa ở đây là được, náo nhiệt lại ấm áp. Các ngươi có việc thì đi làm đi.”
Đặng lão thái thái, Đặng đại cữu đều gật đầu.
Đặng nhị cữu nói: “Đi đi, thân thích trong nhà sẽ không xét nét lễ nghi của các ngươi.”
Tần Miễn đành phải áy náy cười “Vậy cháu và A Thiết xin phép vắng mặt, trễ chút sẽ đến bồi tội với các trưởng bối.”
Dặn dò hạ nhân tiếp đãi tiểu tư và xa phu Niếp Hành, Mộc Thần dẫn theo, ngoài ra dặn họ thời điểm khách khứa ra về thì phát cho mỗi người hai quả trứng gà đỏ, Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn Niếp Hành và Mộc Thần về nhà.
Tần Miễn không biết là bọn hắn vừa đi, Lôi Đại Cường và Đỗ thị liền nghênh ngang xuất hiện, không tặng lễ gì.
“Niếp Hành, Mộc Thần, các ngươi tuỳ tiện. Ta và A Thiết đi làm cơm. Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn, rất nhanh là có thể ăn cơm.” Tần Miễn định thả Viên Viên về lại giường của bé.
Mộc Thần đã ngứa ngáy nãy giờ, vươn tay về phía hắn “Để ta ôm nó cho.”
Lôi Thiết nghiêng người chắn giữa hắn ta và giường các hài tử, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có nhi tử à?”
Niếp Hành cười to “Ha ha ha…”
Mộc Thần cứng đờ, khóe miệng run rẩy “Ngươi có nhi tử thì giỏi lắm sao?”
Tần Miễn nén cười, giải thích: “Mộc Thần, ngươi đừng để bụng, huynh ấy không có ác ý.”
Mộc Thần bất đắc dĩ ngồi về lại sô pha “Ta biết, không phải sợ ta không biết ôm làm đau nhi tử bảo bối của các ngươi sao? Được rồi, được rồi, đi làm cơm đi.”
Lôi Thiết không lên tiếng.
Niếp Hành vẫn còn cười “Lôi Thiết, ngươi yên tâm, ta sẽ canh chừng, nhất định không để hắn ôm hai hài tử.”
Mộc Thần lườm hắn ta một cái.
Lúc này Lôi Thiết mới đặt Mãn Mãn về giường.
Hai phu phu chuẩn bị nước trà, điểm tâm, hoa quả cho họ xong thì vào bếp bận rộn.
Hai người vừa đi, Mộc Thần liền chạy đến bên giường bọn nhỏ, lắc lắc món đồ chơi treo phía trên “Tiểu bảo bảo, nhìn nơi này, nhìn nơi này.”
Niếp Hành bình tĩnh ngồi tại chỗ, cảm thấy đối phương thực ngây thơ, một lát sau nghe tụi nhỏ bị hắn ta chọc cười, nhịn không được cũng chạy tới ngồi xổm bên giường, gia nhập hàng ngũ chọc cười.
Niếp Hành, Mộc Thần đến là nằm ngoài dự đoán, nguyên bản Tần Miễn tính toán giữa trưa sẽ chiêu đãi người Đặng gia tại nhà nên đã nấu sẵn nồi cơm hồi sáng, chỉ cần hâm nóng là được Nguyên liệu nấu ăn cũng được rửa xắt sẵn. Lại có Lôi Thiết phụ trông lửa lòng bếp, hắn nhanh chóng làm xong tám món.
Niếp Hành, Mộc Thần tiêu diệt sạch sẽ tám đĩa thức ăn, động tác bất nhã che dạ dày, dựa nghiêng vào sô pha.
Hai người ngồi thêm chốc lát rồi ra về, trước khi đi còn nhắc Tần Miễn chớ quên chuyện đã đáp ứng.
Tần Miễn, Lôi Thiết mời người Đặng gia đến nhà ăn cơm chiều, thuận tiện bồi tội.
Tại sân phơi lúa, mọi người nếm xong cơm chiều phong phú, rồi còn nhận được hai quả trứng gà đỏ may mắn, đều vui vẻ mà ra về. Tiệc đầy tháng của Viên Viên, Mãn Mãn kết thúc thuận lợi. Các thứ cần dọn ở sân phơi có Phúc thúc chỉ đạo các hạ nhân xử lý.
Tần Miễn, Lôi Thiết đút hai nhi tử ăn ‘bữa chiều’ xong mới thanh nhàn nằm trên giường lò.
“A Thiết, huynh cũng nghĩ cách đi.” Tần Miễn hơi phát sầu.
Rất hiếm khi tức phụ không có chủ kiến, Lôi Thiết kéo nửa người đối phương vào lòng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Hiện tại là thời điểm hai hài tử cần chúng ta chăm sóc, ít nhất trước khi chúng lên ba, chúng ta đều không thể rời tay. Ta nghĩ tạm thời không thể lo cho cửa tiệm mới kia, hay dứt khoát hợp tác với Niếp Hành, Mộc Thần — chúng ta ra công thức làm điểm tâm, bọn họ phụ trách kinh doanh, lợi nhuận chia năm năm. Như thế mình chỉ cần quản chuyện trong nhà, Song Hưởng lâu và tiệm ăn.”
Lôi Thiết trầm ngâm một lát “Giờ có hài tử, mở cửa tiệm mới tất nhiên sẽ bận không ngớt. Nếu ngươi tiếc công thức kia, ba năm sau hãy mở cửa hàng điểm tâm cũng được.” Bởi vì đa số điểm tâm trong tiệm đều cần Tần Miễn hướng dẫn làm.
-Hết chương 138-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]