Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Mãn Mãn vô cùng ỷ lại ca ca nhà mình, cười ngọt ngào nói “Ca ca, ta muốn chim non.”

“Sau khi dừng xe nhờ cha bắt.” Viên Viên quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Lôi Thiết.

Lôi Thiết gật đầu.

Tần Miễn đã vô số lần chứng kiến phương thức trao đổi giữa đại mặt than và tiểu mặt than nhà mình, nhưng vẫn cứ buồn cười, đáng tiếc có người ngoài ở đây, nếu không hắn đã nhịn không được xông lên hôn mỗi tên một cái.

Lôi Hướng Trí chú ý thấy Tần Miễn nhìn Lôi Thiết và Viên Viên, đôi mắt ngập tràn ôn hòa, trong mắt loé lên sự hạnh phúc và vui sướng, bỗng thấy hơi xấu hổ, cứ có cảm giác mình ở đây gây trở ngại đến một nhà bốn người họ. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Hắn tìm một đề tài “Đại tẩu, có thể nhìn ra Viên Viên và Mãn Mãn đều thực thông minh. Nếu tương lai Trùng Trùng được như một nửa chúng nó, ta đã cảm thấy mỹ mãn.” Trùng Trùng là nhi tử hắn và Lý thị, vừa tròn hai tháng.

“Ngũ đệ là Tiến sĩ tương lai, con của ngươi sao có thể kém được?” Tần Miễn trêu ghẹo.

Lôi Hướng Trí bật cười, chắp tay nói: “Xin nhận cát ngôn của đại tẩu.”

Tần Miễn lấy một quyển sách từ trong ngăn kéo ra, đưa cho hắn ta “Cho ngươi giết thời gian này. Bất quá hai tiểu tử này rất ầm ĩ, chỉ sợ ngươi xem không vào.” “Sẽ không.” Lôi Hướng Trí tiếp nhận sách “Tiểu hài tử sôi động chút mới tốt.”

Gần giữa trưa, xe ngựa tới huyện Chiêu Dương. Bốn người Hoắc Tư Duệ, Bộ Thanh Vân, Triệu Thiên và Khúc Tung Văn đều đã tập trung đông đủ. Bộ Thanh Vân giới thiệu mọi người với nhau, trong số họ có Chương tiêu sư đi qua nhiều nơi, có thể đi đầu dẫn đường đội ngũ, tiện đà sắp xếp lộ trình mỗi ngày cho hợp lý, tránh lỡ mất địa điểm tìm nơi ngủ trọ.

Tần Miễn mở miệng: “Đi thôi, tìm một tửu lâu ăn uống trước, để A Thiết mời đám thanh niên trẻ tuổi chúng ta ăn cơm.”

Khúc Tung Văn vội nói: “Đại tẩu, nghe Hướng Trí nói, ngươi và đại ca vì chúng ta nên mới hành trình, nên do chúng ta mời ngươi và đại ca ăn cơm mới phải.”

Tần Miễn cười lắc đầu “Không vội. Chờ các ngươi đỗ Tiến sĩ hết hãy mời cũng không muộn. Đến lúc đó một nhà bốn miệng chúng ta có thể lây dính không khí vui mừng.”

Nghe hắn nói vậy, đám người Hoắc Tư Duệ đành phải thôi. Cơm trưa do Lôi Thiết mời.

Đoàn người dùng bữa trưa tại Huyện thành, thuận tiện mua chút lương khô, khởi hành ra Bắc. Cả đoàn tổng cộng bốn chiếc xe ngựa, gần hai mươi người, đội ngũ cũng không nhỏ.

Lôi Hướng Trí chuyển qua xe ngựa của Hoắc Tư Duệ, một nhà bốn người một sói Tần Miễn tự tại hơn nhiều. Tần Miễn, Lôi Thiết lấy tay xoa bụng Viên Viên Mãn Mãn, giúp tiêu hóa. Hai tiểu gia hỏa nằm trong lòng các phụ thân thoải mái đến rên hừ hừ.

Bồi hai đứa con chơi một hồi, Tần Miễn, Lôi Thiết hợp bàn dài với sô pha thành giường, cho hai đứa ngủ trưa. Bởi vì xe ngựa đặc biệt có ‘săm lốp’, tuy đường không mấy bằng phẳng nhưng xe cũng không xóc nảy, hai tiểu gia hỏa ngủ rất an ổn.

Tần Miễn cởi giày trèo lên giường, uể oải dựa vào người Lôi Thiết.

Lôi Thiết đặt tay lên bụng hắn, Tần Miễn co rụt lại “Làm gì vậy?”

“Xoa xoa, giúp tiêu hóa.” Lôi Thiết nói đến nghiêm túc, bàn tay to lại thò vào vạt áo, mập mờ dạo quanh eo hông Tần Miễn.

Tần Miễn lấy tay y ra, giữ thật chặt không cho động, nghiêm mặt nói: “A Thiết, đừng coi thường Nhất Điểm Bạch.”

Nhất Điểm Bạch nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Lôi Thiết khó hiểu nhìn nó “Không có.”

Tần Miễn vỗ vỗ vai y “Có từng nghe từ ‘Sắc lang’ chưa? Huynh cho rằng Nhất Điểm Bạch không hiểu hai ta đang làm gì à?”

“Wâu.” Nhất Điểm Bạch gật đầu thừa nhận.

Tay Lôi Thiết cứng đờ, tắt tâm tư, nhiệt tình bay đi hết, chỉnh lại quần áo cho đối phương, ôm chặt, nhỏ giọng nói: “Muốn ngủ thì ngủ một lát đi.”

Tần Miễn lắc đầu “Muốn ăn hoa quả.”

Lôi Thiết lấy ba quả đào mật từ trong không gian ra, gọt vỏ, cắt múi, đặt ở trong mâm trái cây, dùng nĩa trúc đút hắn ăn.

Viên Viên, Mãn Mãn ngủ gần nửa canh giờ thì tỉnh, Lôi Thiết dùng nước ấm rửa mặt đánh răng cho hai đứa.

Viên Viên bò đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc xa lạ bên ngoài “Phụ thân, đi chỗ nào?”

“Một nơi rất vui và rất xa, phải mất nhiều ngày mới tới đó được. Viên Viên có sợ không?” Tần Miễn chuẩn bị hoa quả cho Viên Viên và Mãn Mãn.

Viên Viên lắc đầu “Không sợ, có lão cha, có phụ thân ở đây, cả đệ đệ cũng ở.”

Tần Miễn bĩu môi. Được rồi. Từ khi Lôi Thiết triển lãm ‘khinh công’ bay lên ngọn cây trước mặt Viên Viên Mãn Mãn, cho dù sau đó hắn cũng nhảy lên ngọn cây, thì trong lòng Viên Viên và Mãn Mãn, lão cha chúng vẫn lợi hại hơn phụ thân chúng.

“Viên Viên của chúng ta là giỏi nhất.” Tần Miễn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai hôn một cái.

“Lão cha, ta muốn xuỵt xuỵt.” Mãn Mãn vặn vẹo trong lòng Lôi Thiết.

Lôi Thiết mở cửa xe, ôm Mãn Mãn để nhóc tiểu ra bên ngoài, nhìn sang Viên Viên.

Viên Viên gật đầu “Viên Viên cũng muốn xuỵt xuỵt.”

Mãn Mãn nhìn nước tiểu chảy nghiêng, cảm thấy rất thú vị, tò mò hỏi: “Lão cha, vì sao nước tiểu chảy méo xẹo vậy?”

Lôi Thiết mấp máy môi, không biết nên giải thích thế nào, quay đầu nhìn Tần Miễn “Tức phụ.”

Tần Miễn lau mồ hôi “À… Gió thổi.” Chẳng lẽ muốn hắn giải thích với một tiểu đậu đinh ba tuổi cái gì gọi là ‘quán tính’?

“Vì sao gió thổi thì nó bị nghiêng?” Mãn Mãn lại hỏi.

Viên Viên cũng nhìn Tần Miễn, chờ đáp án.

Tần Miễn lau mồ hôi “Bởi vì… sức gió lớn. Được rồi Mãn Mãn, sắp ăn hoa quả rồi, không nên nói chuyện tiểu tiện nữa.”

Lôi Thiết nhoẻn miệng cười, hầu hạ Mãn Mãn xong lại hầu hạ Viên Viên.

Xử lý xong, một nhà bốn miệng ngồi trên sô pha ăn trái cây.

Khi trời chiều xuống sau, đoàn xe dừng lại trước một toà miếu cũ.

Bộ Thanh Vân dẫn đầu nhảy xuống xe, chạy đến xe ngựa Tần Miễn “Đại ca, đại tẩu, phía trước là một toà miếu cũ bỏ hoang, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này, có thể phải uỷ khuất Viên Viên và Mãn Mãn rồi.”

“Không còn cách nào” Tần Miễn mở cửa xe ra “Thanh Vân, phiền ngươi nói với bốn vị đại ca kia một tiếng, trong xe ngựa chúng ta có giường, không cần vì chiếu cố Viên Viên Mãn Mãn mà trì hoãn hành trình. Trái lại là ta quên nói, khiến bốn vị đại ca nhọc tâm..”

“Không đâu.” Bộ Thanh Vân cười nói “Họ rất thích Viên Viên và Mãn Mãn, vừa rồi luôn miệng nói chúng rất dễ thương. Đại tẩu, ta giúp ngươi ôm chúng xuống xe — Chúng không sợ người lạ chứ?”

“Không có, vậy nhờ ngươi.” Tần Miễn sảng khoái đưa Viên Viên cho đối phương.

Bộ Thanh Vân rất vui vẻ, cẩn thận đón lấy Viên Viên đặt xuống đất, lại đón lấy Mãn Mãn, ngồi xổm xuống trước mặt các nhóc.

“Viên Viên, Mãn Mãn, có thể gọi ta là Thanh Vân thúc thúc.”

Viên Viên, Mãn Mãn nhìn Tần Miễn, nhận được cái gật đầu của phụ thân, ngoan ngoãn gọi “Thanh Vân thúc thúc”.

Bộ Thanh Vân chưa thành thân, tâm tính vẫn còn trẻ con, vui tươi hớn hở mỗi tay dắt một đứa “Đi, ta mang các ngươi đi chơi.”

Nhất Điểm Bạch giống như một hộ vệ chậm rì rì theo sau.

Mái hiên bên kia, bốn tiêu sư vào miếu dọn dẹp, Tần Miễn ra hiệu đám Lôi Tần Nhạc cũng vào hỗ trợ.

Miếu thờ tuy cũ, nhưng vách tường và nóc nhà không bị hư hại, che gió chắn mưa hoàn toàn không thành vấn đề. Họ bẻ mấy nhánh cây thay chổi, quét dọn sơ trong miếu. Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận và hai tiêu sư đi nhặt ít cành cây gần đó về nhóm một đống lửa.

Mọi người nghỉ ngơi chốc lát, tự giải quyết cơm chiều riêng lẻ. Đi đường xa vốn không dễ, hầu như ai nấy đều chuẩn bị lương khô, cố gắng để mình ăn ngon chút trong phạm vi khả năng, như là bánh thịt, bánh bao bánh nướng các loại, nướng sơ trên lửa là có thể ăn.

Bởi vì có Viên Viên và Mãn Mãn, Tần Miễn chuẩn bị càng thêm đầy đủ, chuyến này còn mang theo ba cái nồi có quai, dùng dây thừng treo trên lửa để nấu canh.

Canh miến thịt băm đơn giản, rải thêm chút hành thái cho thơm. Tất cả mọi người bao gồm cả bốn tiêu sư đều âm thầm nuốt nước miếng.

Tần Miễn phân phó Lôi Tần Nhạc “Lấy chao của chúng ta ra đây.”

“Dạ, tiểu gia.”

Mãn Mãn chen mồm: “Phụ thân, chao thơm thơm. Mãn Mãn cũng thích.”

“Ừ.” Tần Miễn xoa xoa đầu nhỏ của nhóc.

Lôi Tần Nhạc lấy hũ chao đến, Tần Miễn đưa cho Lôi Hướng Trí, nói với mọi người: “Nếu không chê, xin mời nếm thử. Trét chao ăn với bánh bột ngô, hương vị rất không tệ.”

Mấy người Khúc Tung Văn, Chương tiêu sư hớn hở liên tục nói cảm tạ. Lọ chao lớn này giá cũng phải một lượng bạc, cũng không phải họ mua không nổi, chỉ là không tiện mang theo. Đi xa vẫn có thể ăn được chao, đúng là quá tốt.

Mỗi người chia nửa khối chao, trét một tầng mỏng trên bánh bao hoặc bánh bột ngô cắn một ngụm, tiên hương mê người, dư vị đọng mãi.

Canh nấu xong, Tần Miễn, Lôi Thiết bắt đầu nướng bánh. Bánh bột ngô mà Tần Miễn làm là trộn hỗn hợp bột với thịt băm rồi chiên mỏng như bánh tráng, tiện cho lúc nướng lại sẽ nhanh nóng giòn hơn.

Sau khi nướng bánh bột ngô xong, một nhà bốn miệng Tần Miễn cộng thêm Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận và tiểu tư Đại Sơn, mỗi người cầm một bát ăn. Do chỉ có tám cái chén nên không thể chia cho những người khác.

Viên Viên, Mãn Mãn hạnh phúc ngồi trên đùi của lão cha và phụ thân, được lão cha và phụ thân đút ăn, cắn một miệng bánh thịt thơm nùng, lại uống một ngụm canh tươi ngon, cảm giác cực đã.

“Lão cha, ăn.” Viên Viên nắm tay cầm bánh thịt của Lôi Thiết, đưa đến bên miệng y.

Lôi Thiết cắn một ngụm nhỏ, sờ sờ đầu nhóc “Viên Viên ăn no rồi lão cha sẽ ăn.”

Mãn Mãn học tập ca ca, cũng khiến Tần Miễn ăn một miếng “Phụ thân ăn.”

“Ngoan.” Tần Miễn cười tủm tỉm cắn một ngụm, tiếp tục đút cho nhóc con.

Một nhà bốn người, ấm áp thương nhau, ghen chết những người xung quanh.

Đêm đó, đám người Lôi Hướng Trí quấn thảm nghỉ ngơi trong miếu. Cả nhà Tần Miễn ngủ trong xe ngựa, một đêm mộng đẹp.

Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận, Đại Sơn là một nhóm, bốn tiêu sư là một nhóm, mỗi đêm, mỗi bên phân ra một người luân phiên gác nửa đêm đầu và sau nửa đêm, như vậy có thể đảm bảo chư vị thư sinh được nghỉ ngơi đủ. Với cả có một con sói thần kỳ ở đây, mọi người cũng an tâm yên giấc.

Trời vừa hửng sáng, đám người Lôi Hướng Trí ít nhiều đều có chút eo mỏi lưng đau, nhìn một nhà bốn miệng Tần Miễn mặc chỉnh tề, *** thần phấn chấn bước xuống xe ngựa, hâm mộ không thôi.

Viên Viên và Mãn Mãn gặp ai cũng chào thúc thúc buổi sáng tốt lành bá bá buổi sáng tốt lành, làm đám người lớn càng yêu thích hai đứa nhóc.

Lôi Thiết chuẩn bị bữa sáng, Viên Viên Mãn Mãn theo Tần Miễn tập thể dục buổi sáng.

Đám Lôi Hướng Trí cũng một bên hoạt động gân cốt, một bên nhìn hai tiểu đậu đinh tập thể dục, vui ơi và vui, hô to đáng yêu quá.

Ăn bữa sáng đơn giản, đoàn người thừa dịp thời tiết tốt, tiếp tục gấp rút lên đường.

Có người ngoài chung quy cũng không tiện, Tần Miễn sớm dự đoán được tình huống này nên chuẩn bị sẵn rất nhiều thức ăn vặt cho vào không gian, như bánh bao, sủi cảo hấp, bánh gạo cuộn đậu đỏ(1), hắn giả vờ lấy ra từ trong tủ, đặt lên bàn, ‘thêm chút ưu đãi’ cho một nhà bốn miệng.

Hài tử tuổi còn quá nhỏ, lo lắng chúng lỡ miệng nói ra nên Tần Miễn tạm thời chưa cho chúng biết về sự tồn tại của không gian.

Lôi Thiết dùng chân nguyên hâm nóng đồ ăn, một nhà bốn miệng vui vẻ hưởng thụ.

Nhất Điểm Bạch cũng có thịt khô Tần Miễn đặc biệt làm riêng cho nó.

Buổi chiều trời đổ mưa nhưng không lớn. Đoàn xe vẫn tiếp tục lên đường, chạy năm ngày đường, đổ mưa cả năm ngày. Viên Viên, Mãn Mãn có chút bất mãn, Tần Miễn và Lôi Thiết vắt hết óc nghĩ ra trò chơi bồi chúng chơi đùa, thời điểm sắp cạn kiệt ý tưởng, rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh.

-Hết chương 146-

Chú giải:

(1) Bánh gạo cuộn bột đậu: (驴打滚) lư đả cổn – Rolling donkey nghĩa là con lừa lăn lộn, do bước sau cùng là rải bột đậu nành lên bánh giống với hình ảnh con lừa hoang lăn lộn dưới đất làm cát văng tung toé nên mới có tên này, tui dịch theo thành phần của bánh. Nguyên liệu bánh gồm bột gạo, bột đậu lọc, bột đậu nành, đường trắng, dầu vừng, hoa quế,…

rolling donkey

———


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui