Nháy mắt sau, hai người xuất hiện tại phòng trọ khách ***.
Tần Miễn bỗng mở mắt ra, thình lình áp đảo Lôi Thiết xuống giường, mỉm cười nhìn đối phương, ngón tay lướt vẽ trên mặt y “A Thiết, vừa rồi có phải huynh ghen không?”
Lôi Thiết thả lỏng thân thể, để hắn nằm lên càng thoải mái, những sợi tóc rũ xuống mặt làm y thấy ngưa ngứa, cũng tựa như tâm tình y lúc này.
“Ngươi biết mà.”
“Ta muốn nghe chính miệng huynh nói.” Ngón tay Tần Miễn chơi xấu lướt xuống dưới, đến cổ y, thong thả dừng tại hầu kết, nhẹ nhàng ấn ấn, móng tay khẽ cào. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Cả người Lôi Thiết chợt kéo căng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, giọng nói ấm ách “Tức phụ, chớ đùa với lửa.”
Tần Miễn không nói, ngón trỏ ấn ấn trái khế đối phương, đến gần bên tai y thổi một hơi, nói nhỏ “Chỉ cần huynh thừa nhận ghen, đêm nay, ta chủ động.”
“Ta ghen.” Lôi Thiết trả lời nhanh chóng, đôi mắt đen kịt trầm lắng dưới ánh nến lập lờ bốc lên lửa dục cuồn cuộn.
Tần Miễn nâng đùi phải khóa ngồi trên thắt lưng y, cúi người bịt kín môi y, vung tay áo tắt ánh nến… “Phụ thân là sâu lười, phụ thân là con sâu lười thật lớn!”
Tiếng trẻ con non nớt lải nhải bên tai, Tần Miễn túm chăn trùm lấy đầu, rất muốn nhảy dựng lên bắt Mãn Mãn qua đánh mông nhỏ của nó.
“Mãn Mãn, im lặng. Hôm qua phụ thân chơi với các ngươi cả ngày nên rất mệt.” Lôi Thiết ngăn cản đứa con *** nghịch, vỗ nhẹ lưng Tần Miễn dỗ hắn ngủ tiếp.
Tần Miễn phản bác trong lòng: Rõ ràng là tên khốn ngươi *** lực quá thừa tạo ác nghiệt.
Nửa mê nửa tỉnh vùng vẫy nửa ngày, cuối cùng Tần Miễn tỉnh lại, eo lưng đau mỏi nhắc nhở hắn tối hôm qua tự làm tự chịu thế nào.
“Tức phụ, tỉnh?” Lôi Thiết thò đầu sang, mặt không chút biểu cảm, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng cùng khoé miệng hơi nhếch đã tiết lộ tâm tình vui vẻ của y.
Muộn tao!
Tần Miễn khinh bỉ nhìn y, còn chưa kịp nói chuyện, Viên Viên Mãn Mãn tựa như hai khẩu đạn pháo nhỏ vọt tới bên giường.
“Phụ thân, rốt cuộc người tỉnh rồi!”
“Phụ thân, ta muốn đi ra ngoài chơi!”
“Phụ thân –”
“Dừng!” Tần Miễn nhấc tay ngăn hai tiểu gia hỏa “Hai các ngươi ngoan ngoãn qua bên kia, chờ phụ thân ta mặc quần áo rửa mặt chải đầu xong, ăn sáng xong mới có thể ra ngoài, hiểu chưa?”
“Tuân mệnh!” Hai tiểu tử có được đáp án, tay trong tay trở lại nền đất, tiếp tục tự mình chơi.
Lôi Thiết ôm Tần Miễn ngồi dậy, quay lưng lại với Viên Viên Mãn Mãn, dịu dàng hôn vụn mỗi một tấc da thịt trên mặt hắn.
Tần Miễn nhếch miệng tươi cười, ôn hoà nhìn y. Trước kia mỗi lần làm chuyện đó xong, Lôi Thiết hoặc là ở trên giường bồi hắn ngủ, hoặc là lặng lẽ rời giường nấu cơm, mè nheo dây dưa không muốn rời như hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Nhưng không thể phủ nhận, sự thân mật của nam nhân đối với hắn tựa như hương thơm rượu ngon, khiến hắn không sao cự tuyệt được.
Có điều tu vi hắn còn chưa tới Tích Cốc kỳ, vẫn phải giải quyết vấn đề ấm no trước đã.
“Ta đói bụng.”
Lôi Thiết ngậm môi hắn liếm mút một chút, thấp giọng nói: “Ta bảo tiểu nhị nấu cho ngươi chút cháo. Tắm rửa trước?”
“Ừm.” Tần Miễn hôn y cái chụt, hoạt động hai tay, xốc chăn lên rời giường.
Chỉnh chu xong mọi thứ, một nhà bốn người đi du ngoạn núi Hương Dương.
Ngày hôm sau, một nhà bốn người đi Văn An tự dâng hương
Ngày thứ ba là sinh nhật ba tuổi của Viên Viên và Mãn Mãn, Tần Miễn để Viên Viên Mãn Mãn tự sắp xếp hoạt động cả ngày, hắn và Lôi Thiết hoàn toàn chiều theo an bài của hai nhóc, một nhà bốn người vui vui vẻ vẻ trải qua một ngày này.
Hai ngày sau, chính là kỳ thi mùa xuân.
Kỳ thi mùa xuân tổng cộng có ba đợt, mỗi đợt ba ngày, không chỉ thi trí não, còn phải dựa vào thể lực. Nghe nói lúc thi, mỗi thư sinh có một gian phòng đánh số chật hẹp riêng biệt, thời gian làm bài, cửa sẽ bị khoá lại, khó tránh khỏi có chút bức bối. Mỗi mùa thi luôn có thí sinh bởi vì sức khoẻ yếu, té xỉu tại trường thi.
Để giúp Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trước hôm thi một ngày, Tần Miễn gọi bọn họ vào trong phòng ngồi chốc lát, rót cho họ một chén trà pha thêm nước linh tuyền, cùng sử dụng thảo dược hái trong không gian làm hai túi thơm giúp tỉnh táo nâng cao *** thần, đưa cho họ đeo.
Chín ngày sau, cuộc thi đến hồi chấm dứt, cả nhà Tần Miễn cưỡi xe ngựa đến cổng trường thi chờ đợi. Trước cổng là một rừng xe ngựa, đều là người nhà đến chờ thí sinh.
Tiếng chuông báo hiệu khảo thí chấm dứt vang lên không bao lâu, nhóm thí sinh lục tục từ trường thi đi ra, người nào người nấy đều rớt một tầng da, sắc mặt tái trắng, đôi mắt thâm đen, bước chân mềm nhũn. Có người mặt mày hớn hở, biểu tình nắm chắc phần thắng Có người sắc mặt sầu khổ như trong nhà có tang Còn có người cực kỳ bi thương, không thể ức chế quỳ trên mặt đất, bụm mặt khóc nức nở, phát ra tiếng rống bi thương đến người nhìn phải đồng cảm thở dài.
Tần Miễn cũng giống những thân bằng hảo hữu của các thí sinh khác, nhón chân tìm kiếm bóng dáng Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ trong ngàn vạn thí sinh tràn ra như nước chảy, lát sau liền nhón thấy hai người sóng vai đi ra. Lôi Hướng Trí thần thanh mắt sáng, bình thản nội liễm, trông rất thư thả Bên môi Hoắc Tư Duệ, tự tin vui mừng. Tư thái điềm tĩnh ung dung của cả hai giữa đám người đặc biệt khiến người khác chú ý.
“Xem ra cả hai đều làm bài không tệ.” Tần Miễn lùi đầu về, cười nói với Lôi Thiết.
Lôi Thiết vỗ nhẹ Viên Viên và Mãn Mãn ngủ say trong lòng “Yên tâm rồi? Trở về.”
Người quá nhiều, Tần Miễn phân phó Lôi Tần Nhạc đánh xe ngựa rời đi, không cần chờ Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ.
Trở lại khách *** không bao lâu, Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ gõ vang cửa phòng Tần Miễn.
Tần Miễn không nhắc đến chuyện cả nhà hắn đến chờ trước cổng trường thi, cười trêu ghẹo hai người “Nhìn vẻ mặt các ngươi, ta và đại ca các ngươi hẳn là có thể dự hai lần khánh công yến nhỉ?”
Lôi Hướng Trí cười nói: “Ta cảm thấy bản thân làm khá tốt, nhưng kết quả thế nào thì chưa biết được.”
Ve mặt Hoắc Tư Duệ thoải mái “Toàn bộ đề thi đều có thể làm trôi chảy, hẳn là không thành vấn đề. Chung quy đã cố gắng hết sức, nay chỉ chờ kết quả.”
Lôi Hướng Trí nói: “Túi thơm đại tẩu cho dùng tốt vô cùng, ba đợt thi trôi qua mà *** thần ta vẫn dồi dào, dãy phòng đối diện phòng ta có hai thí sinh bị ngất xỉu, được người nâng ra ngoài.”
Nghĩ đến tình hình khi đó, hắn ta thấy may mắn vì bản thân có một vị đại tẩu bản lĩnh.
Hoắc Tư Duệ cầm túi hương đeo trên cổ ngửi ngửi “Hôm trước thời tiết không tốt, lúc vừa vào trường ta có chút mơ màng, ngửi thấy mùi hương của túi thơm thì lập tức thanh tỉnh. Đại tẩu, nếu ta và Ngũ ca thật có thể lọt vào Tam giáp, thì hơn phân nửa là công lao của ngươi.”
“Đó là các ngươi có bản lãnh thật sự, nào liên quan gì tới ta.” Tần Miễn hỏi “Nghe nói năm ngày sau sẽ yết bảng, trong mấy ngày này các ngươi có dự định gì không?”
Lôi Hướng Trí nói: “Khi nãy ta và Tư Duệ bàn bạc, thừa dịp mấy ngày này du ngoạn kinh thành một phen, vô luận thế nào cũng không uổng công tới đây một lần.”
“Đại tẩu, không bằng các ngươi đi cùng chúng ta.” Hoắc Tư Duệ mời.
Tần Miễn cười lắc đầu “Chúng ta dắt theo cả nhà, không đi cùng các ngươi miễn cho các ngươi giảm hưng trí.”
Năm ngày sau, thi Hội yết bảng. Nhóm thí sinh ra ngoài thư giãn đều vội vàng chạy về kinh thành.
Trời còn chưa sáng, Tần Miễn liền nghe ngoài hành lang và cầu thang thỉnh thoảng truyền ra tiếng bước chân vội vã, bị quấy rầy nên chui tọt vào lòng Lôi Thiết.
Chờ cả nhà hắn rời khỏi giường, đến đại đường tầng một ăn sáng thì phát hiện cả khách *** Hồng Đồ vắng tanh. Hỏi *** tiểu nhị mới biết, thì ra nhóm thư sinh đã chạy đến chỗ yết bảng chờ từ sáng sớm. Lúc này bên ngoài phố đường chưa có động tĩnh đặc biệt gì, e là vẫn chưa dán bảng.
Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân và Triệu Thiên xuống lầu trễ hơn. Vẻ mặt Khúc Tung Văn và Triệu Thiên căng thẳng Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ và Bộ Thanh Vân đều rất bình tĩnh.
Khúc Tung Văn uống hai ngụm cháo liền ăn không vô nữa, dùng chiết phiến vỗ nhẹ tay mình, có chút nôn nóng “Lão nhân nhà ta nói với ta, nếu không đỗ, sau khi về nhất định sẽ bị ăn bản tử.”
Viên Viên, Mãn Mãn vụng trộm cười.
“Khúc thúc thúc lớn như vậy còn bị phụ thân đánh mông.”
Khúc Tung Văn giả vờ làm mặt đáng thương “Đúng vậy, thúc thúc đáng thương lắm.”
Triệu Thiên như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, nhét bánh bao vào miệng, ồm ồm nói không rõ: “Nha nhăn nhanh nhồi nhạy nhi nhem.” (Ta ăn nhanh rồi chạy đi xem)
Bộ Thanh Vân vỗ vai hắn ta an ủi, tùy tiện nói: “Trúng hay không trúng, kết cục đều đã ngã ngũ, xem sớm xem muộn giống nhau cả, ngươi ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
Tần Miễn có thể lý giải tâm trạng của Khúc Tung Văn và Triệu Thiên. Năm người họ tại thư viện Thanh Vân đều là người nổi bật. Nhưng thi Hội tập hợp học trò cả nước, trong mấy vạn người chỉ lấy ba trăm tên, so với thi đại học sức cạnh tranh hơn gấp trăm lần. Có tên trên bảng sẽ được xưng là ‘Cống sĩ’, cống sĩ mới có tư cách tham gia thi Đình. Thành cống sĩ chẳng khác nào thành tiến sĩ. Bởi vì thông lệ của triều đại này không cho miễn thi Đình, nói cách khác, cống sĩ tham gia thi Đình nếu không có ngoài ý muốn đều sẽ trở thành Tiến sĩ, chẳng qua xếp hạng trước sau mà thôi.
Tần Miễn bảo Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận đã ăn sáng xong đi xem bảng.
Khúc Tung Văn và Triệu Thiên cảm kích nhìn hắn, hai thư sinh văn nhược như họ không chen nổi nhiều người như vậy.
Ăn bữa sáng xong, cả bọn cũng chưa rời đi, trực tiếp đợi ở tầng một. Chưởng quầy và các tiểu nhị lúc này rất nhàn rỗi, bèn tụ với nhau nói chuyện phiếm.
Qua chừng nửa canh giờ, bên ngoài huyên náo cả lên, nhất định là yết bảng rồi.
Nhóm thư sinh ở trọ tại khách *** Hồng Đồ lục tục trở về, có người mặt mày hớn hở, hiển nhiên là trên bảng có tên, có tư cách tiến cung dự thi, có lẽ còn có thể được gặp Hoàng thượng Có người mặt xám như tro tàn, khẳng định là không có tên trên bảng…
Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ và Bộ Thanh Vân bị bầu không khí trong khách *** ảnh hưởng, cũng có chút khẩn trương.
Lại qua gần nửa canh giờ, ba người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận thở hồng hộc từ ngoài cửa chạy vào, đứa nào đứa nấy sắc mặt vui mừng, vừa vào cửa liền ồn ào.
“Đại gia, tiểu gia, trúng, trúng…”
Chưởng quầy và các *** tiểu nhị cũng nhìn sang.
Khúc Tung Văn vội hỏi: “Là ai trúng? Hay là… trúng hết?”
Lôi Tần Nhạc cười hì hì chắp tay với năm người Lôi Hướng Trí “Năm vị công tử, mọi người đều có trúng hết! Chúc mừng, chúc mừng.”
Năm người Lôi Hướng Trí vui sướng liếc nhau.
“Trúng hết? Quá tốt!”
Bộ Thanh Vân trực tiếp nhất, từ trong túi bốc ra một nắm tiền đồng đưa cho Lôi Tần Nhạc, cười ha ha “Này cho các ngươi mua rượu uống.”
Lôi Tần Nhạc vội vàng cảm tạ “Đa tạ Bộ công tử!”
Triệu Thiên cũng hỏi: “Thứ tự như thế nào?”
Lôi Tần Nhạc gãi gãi đầu “Bởi vì người quá đông, chen tới chen lui, tiểu nhân cũng không nhìn kỹ, chỉ biết danh tự của Ngũ công tử và Hoắc công tử phân biệt là thứ hai và thứ năm, danh tự Khúc công tử ở giữa, danh tự Bộ công tử và Triệu công tử cũng ở giữa, cách danh tự Khúc công tử chừng hai mươi tên.”
-Hết chương 152-
———