Viên An Thế biết tin Tần Miễn, Lôi Thiết trở lại, bèn bước nhanh ra đón, từ xa đã chắp tay với họ, thở dài tự trách “Lôi đại công tử, Tần công tử, lão phu hổ thẹn, đã không chiếu cố tốt Lôi ngũ công tử và Tư Duệ.”
“Viên đại nhân quá lời, việc này nào liên quan đến Viên đại nhân.” Lôi Thiết hỏi “Bọn họ ở nơi nào?”
Viên An Thế nâng tay mời “Bên này, mời.”
Tần Miễn, Lôi Thiết cùng ông đi vào hành lang uốn khúc.
“Nếu nhị vị có quan hệ tại kinh thành, có thể cân nhắc cách này. Giả sử mời được ngự y ra mặt, có lẽ…” Trong mắt Viên An Thế hiện vẻ hổ thẹn. Nếu Hoắc Tư Duệ xảy ra chuyện ở kinh thành, ông không biết phải ăn nói sao với hảo hữu lâu năm. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Tần Miễn, Lôi Thiết chưa lên tiếng, phải chờ xem tình trạng của bọn Lôi Hướng Trí mới nói được.
Lát sau, họ đi đến Đông viện.
Viên An Thế nhìn Viên Viên, Mãn Mãn, không yên lòng chúng nó “Hiện trạng của Lôi ngũ công tử không ổn lắm… tốt nhất nên để hai đứa bé bên ngoài”
Lôi Thiết đưa Viên Viên Mãn Mãn cho Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung “Trông chúng thật tốt.” “Dạ, xin đại gia yên tâm.” Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung cẩn thận ôm lấy hai đứa nhỏ mềm mềm.
Viên An Thế gọi nha hoàn đến, dặn chuẩn bị điểm tâm cho hai đứa nhỏ.
Vào phòng Lôi Hướng Trí, lúc nhìn thấy khuôn mặt hắn, Tần Miễn cũng hoảng sợ. Lôi Hướng Trí mặt như màu đất, bờ môi tái trắng, hơi thở nhẹ đến không thể nghe thấy, thoáng nhìn còn tưởng rằng là một người chết.
Hắn ngồi xuống mép giường, cầm cổ tay Lôi Hướng Trí lên bắt mạch. Đan y một nhà, điều kiện đầu tiên để học luyện đan chính là phải nhận biết dược liệu, bắt mạch chẩn bệnh với hắn như một bữa ăn sáng.
Viên An Thế có chút bất ngờ, ông chưa từng nghe nói vị Tần công tử này biết y thuật.
Mấy phút sau, Tần Miễn thả tay Lôi Hướng Trí về lại trong chăn, vẻ mặt khẽ buông lỏng.
“Tức phụ, thế nào?” Lôi Thiết hỏi.
Viên An Thế khẩn trương nhìn Tần Miễn.
Tần Miễn nói: “Quả thật là trúng độc.”
Viên An Thế lập tức hỏi: “Có thể giải được không?”
“Có thể.” Tần Miễn nói “Ta đi xem bọn Tư Duệ có phải trúng cùng một loại độc không trước đã.”
Viên An Thế thấy hắn dường như nắm chắc phần thắng, không hối thúc.
Tần Miễn lần lượt bắt mạch cho bốn người Hoắc Tư Duệ, Bộ Thanh Vân xong, xác định bọn họ đều trúng cùng một loại độc.
“Độc này nhìn như ôn hòa, kỳ thực bá đạo, may mà chúng ta trở về kịp lúc. Càng may mắn là trên người ta vừa lúc mang theo năm viên dược giải độc, bằng không –” Tần Miễn lắc đầu, chắp tay với Viên An Thế “Viên đại nhân, trong vòng một canh giờ, giải dược sẽ bài trừ độc tính trong cơ thể họ ra ngoài, còn cần phiền ngài an bài người trông chừng họ.”
Viên An Thế mừng rỡ “Chỉ cần giải được độc là tốt rồi, việc an bài người để lão phu lo.”
Từ trong hà bao, Tần Miễn lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng cỡ một bàn tay, không để người khác nhúng tay, tự mình đút cho năm người Lôi Hướng Trí ăn đan Khử Độc, đợi lát sau lại bắt mạch lần nữa, khẽ gật đầu.
“Dược hoàn đã bắt đầu phát huy tác dụng, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Viên An Thế gật đầu: “Nhị vị, mời, chúng ta ra chính đường nói chuyện.”
Ba người đến chính đường, ngồi xuống.
Vẻ mặt Viên An Thế bùi ngùi, ôm quyền nói: “Tần công tử, lão phu cần phải cảm tạ ngươi. Vĩnh Thành tín nhiệm ta mới phó thác Tư Duệ cho ta, nếu cháu nó thực sự có chuyện, lão phu chết muôn lần cũng không thể bù đắp.”
Tần Miễn chắp tay đáp lễ “Viên đại nhân khách khí. Tư Duệ là muội phu của ta và A Thiết, cứu hắn là nằm trong bổn phận. Huống chi cũng là họ có vận khí, bằng không chỉ sợ Đại La thần tiên cũng không cứu được họ. Có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, Viên đại nhân không cần canh cánh trong lòng.”
Viên An Thế liên tục gật đầu “Không sai. Lại nói không biết độc này rốt cuộc là độc gì?”
Tần Miễn nói: “Nếu ta đoán không sai, hai ngày đầu trúng độc, bệnh trạng biểu hiện ra ngoài của năm người họ là thương hàn.”
“Không sai.” Viên An Thế khẳng định.
Tần Miễn nói: “Đây chính là chỗ đặc biệt của loại độc này, hai ngày đầu tiên tạo bệnh trạng giả giống như bị gió lạnh vào người, thường sẽ khiến người trúng độc lơ là. Đợi đến ngày thứ ba phát hiện tình trạng bất thường thì độc tính đã lan ra toàn thân, nếu trong vòng ba ngày không ăn giải dược, hoặc hôn mê vượt quá thời gian, thân thể sẽ dần suy yếu mà chết Người thể chất kém thì trực tiếp đi đời nhà ma. Cho nên độc này có một cái tên đáng sợ là ‘Quỷ môn quan’.”
“Vừa nghe tên liền biết thứ độc này đáng sợ.” Viên An Thế tức giận vỗ bàn “Việc này ta đã báo cho quan phủ, cần phải tra rõ rốt cuộc là ai to gan dám ở dưới chân Thiên tử xuống tay với các cống sĩ.”
Dứt lời, ông lại ưu sầu “Ba ngày nữa là thi Đình rồi, không biết liệu họ có theo kịp không.”
“Viên đại nhân yên tâm.” Tần Miễn nói “Chờ họ tỉnh lại, ta điều chế một phần nước thuốc để họ ngâm mình là ổn.”
Hắn nhanh chóng viết phương thuốc sai Lôi Tần Nhạc đi hốt thuốc. Bởi vì thời gian gấp rút, dược liệu phổ thông công hiệu bình thường, hắn không thể không lén lút cho thêm một ít nước linh tuyền hoà vào nước thuốc.
Đáy lòng Viên An Thế vẫn có chút bất an, đợi một lúc lâu sau, hạ nhân đến báo năm người Lôi Hướng Trí đều đã tỉnh lại, ông mới hoàn toàn thả lỏng, càng thêm tin tưởng y thuật của Tần Miễn.
Mấy người đang nói chuyện, một tiểu tư vội vàng đi vào.
“Khởi bẩm lão gia, ngoài cửa có một vị tự xưng là Lôi Tần Thành, nói là có việc gấp cần cầu kiến Lôi đại công tử và Tần công tử.”
Sắc mặt Tần Miễn, Lôi Thiết đồng thời thay đổi.
“Viên đại nhân, hắn là hạ nhân của chúng ta ở quê nhà.”
Viên An Thế chú ý tới sắc mặt họ, vội phân phó tiểu tư “Mau mời người vào.”
Tần Miễn đứng ngồi không yên. Đến kinh thành không bao lâu, hắn đã để Lôi Thiết viết thư báo bình an về. Trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không Lôi Tần Thành sẽ không từ xa như vậy chạy đến kinh thành.
Lôi Thiết nắm tay hắn, giọng nói trầm ổn, khiến người an tâm “Có ta ở đây.”
Rất nhanh, tiểu tư dẫn Lôi Tần Thành tiến vào.
Lôi Tần Thành phong trần mệt mỏi, quỳ rạp xuống đất “Bái kiến đại gia, tiểu gia.”
Viên An Thế đứng lên “Lôi đại công tử, Tần công tử, lão phu nhớ ra còn có việc cần xử lý, thứ lỗi không thể bồi tiếp.”
“Viên đại nhân, mời.”
“Nhị vị tuỳ ý.” Viên An Thế mang theo tiểu tư rời đi.
Lôi Thiết trầm giọng hỏi Lôi Tần Thành “Xảy ra chuyện gì?”
Lôi Tần Thành nói: “Đại gia, tiểu gia, chín ngày trước, danh trù(1) từ các nơi lục tục kéo đến Song Hưởng lâu, tuyên bố muốn thi đấu một trận với đại trù Song Hưởng lâu, nếu Song Hưởng lâu thua phải đem bí phương điều chế gia vị Thập Tam hương(2) và Thập Bát tiên(3) công bố ra ngoài. Tôn chưởng quầy lấy lý do nhị vị chủ tử đi vắng, bản thân không làm chủ được uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng những người đó không cam tâm, nói là nguyện ý lưu lại trấn Lưu Thuỷ chờ nhị vị chủ tử trở về. Tôn chưởng quầy biết việc này không ổn, lập tức phái tiểu nhân thúc ngựa chạy tới kinh thành. Tiểu nhân đến khách *** Hồng Đồ trước, hỏi người của khách *** biết được nhị vị chủ tử đang ở Viên phủ, cho nên tìm tới.”
Lôi Thiết lạnh giọng nói: “Song hưởng lâu thua phải đem bí phương điều chế gia vị Thập Tam hương và Thập Bát tiên công bố ra ngoài, khẩu khí thật lớn. Tức phụ, chúng ta mau chóng khởi hành.”
Tần Miễn cũng căm tức vô cùng, gật gật đầu.
Hai người đi tìm Viên An Thế, giải thích nguyên do. Viên An Thế không tiện giữ lại, sai hạ nhân dẫn Viên Viên, Mãn Mãn sang đây.
Chẳng ngờ Viên lão phu nhân vô tình gặp Viên Viên Mãn Mãn ở hoa viên, chẳng những bồi hai đứa nhỏ chơi đến nửa ngày, còn tự mình đưa bọn nhỏ đến chính đường. Sau này Tần Miễn mới biết Viên An Thế có một thê một thiếp, sinh đều là nữ nhi, thế nên Viên lão phu nhân mới quý mến Viên Viên, Mãn Mãn nhanh như vậy.
Tần Miễn, Lôi Thiết lưu lại một phong thư cho Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ, để Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Thành bảo hộ họ, chờ thi Đình xong hẵng trở về, cũng đem một lọ nước linh tuyền cố ý pha thêm màu, giao cho Lôi Tần Thuận, dặn y lén cho vào thùng nước thuốc của năm người Lôi Hướng Trí, đừng để bất cứ ai phát hiện, hơn nữa chờ họ ngâm mình xong thì lập tức đổ nước thuốc đi.
Sau khi sắp xếp căn dặn mọi việc, hai phu phu nhanh chóng thu dọn đồ, khởi hành rời kinh ngay trong ngày.
Viên An Thế âm thầm tiếc nuối thời cơ không khéo. Y thuật Tần Miễn rõ là cao minh, nguyên bản ông còn định mượn cơ hội kết thâm giao với đối phương.
Tiểu tư chạy đến báo “Lão gia, Triệu Hiển Chi, Triệu công tử và Tần ngự y cùng nhau đến.”
Viên An Thế sửng sốt, vội nói: “Mau mời vào.”
Nói ra, vị Triệu công tử kia cũng bị tai bay vạ gió bởi chuyện Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ trúng độc. Trong kinh thành có lời đồn Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ trúng độc là do Triệu công tử hạ thủ, nhưng người biết thân phận Triệu công tử đều ngầm giễu cợt đúng là suy đoán vô căn cứ. Người địa phương ở kinh thành ai chẳng biết Triệu Hiển Chi chính là con của Thái phó, từ nhỏ đã là thần đồng, ngay cả Hoàng thượng cũng rất quý mến y, lúc y vừa lên mười ba liền muốn phong quan cho, chẳng qua bị Triệu Hiển Chi uyển chuyển khước từ. Loại người như thế, trừ phi là bị điên mới ra tay hạ độc các cống sĩ khác.
Giây lát sau, một vị thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy và một vị nam tử trung niên xấp xỉ bốn mươi cùng nhau bước vào cửa.
Vị thiếu niên này chính là Triệu Hiển Chi “Viên đại nhân, vị này là Tần ngự y, ta thỉnh ngài ấy đến xem cho mấy người Lôi công tử họ.”
“Tần ngự y?” Viên An Thế quan sát nam tử trung niên, giật mình “Chẳng lẽ là người có mệnh danh ‘Thiên y’, Tần Văn Tài Tần đại nhân?” Nghe nói vị ngự y này chuyên biệt chẩn bệnh cho Hoàng thượng và Hoàng hậu, ông nguyện ý đến hiển nhiên là nhờ mặt mũi của Triệu Hiển Chi.
“Không dám nhận.” Tần Văn Tài khẽ cười “Viên đại nhân, không biết người bệnh ở nơi nào?”
Viên An Thế hồi thần “Năm vị bệnh nhân ăn… dược hoàn của đại tẩu Lôi công tử, đã tỉnh lại, hiện đang ngâm nước thuốc.”
“Hở?” Tần ngự y giật mình “Lão phu nghe đồng liêu nói độc năm người họ trúng vô cùng có khả năng là loại kỳ độc tên ‘Quỷ môn quan’. Giải dược cho ‘Quỷ môn quan’ cần vài dược liệu quý hiếm, dược đường bình thường đều không có bán. Nay Viên đại nhân lại nói vị đại phu kia chỉ cần một viên dược hoàn đã giải được độc cho họ?”
“Phải.” Viên An Thế nghiêm mặt nói “Hạ quan còn tận mắt chứng kiến.”
Tần ngự y im lặng một lúc lâu, nhưng không có hoài nghi. Chung quy chuyện thế này không thể làm giả, thi Đình mấy ngày sau vừa thấy liền biết.
Không hiểu sao Viên An Thế cảm giác nét mặt nghiêng của Tần ngự y có chút giống Tần Miễn, rồi lập tức cho rằng chính mình suy nghĩ nhiều, một nam tử chốn nông thôn xa xôi sao có thể có quan hệ với Nhất đại ngự y kinh thành? Có lẽ chỉ là người giống người.
Triệu Hiển Chi cởi mở cười “Tỉnh lại là tốt rồi. Nếu thật sự xảy ra chuyện không may thì tiếc lắm. Bản công tử còn muốn ganh đua cao thấp với họ ở kỳ thi Đình.”
Tần ngự y nói: “Viên đại nhân, lão phu muốn đích thân bắt mạch cho bọn họ, không biết có thể không?”
Viên An Thế vội nói: “Tần ngự y nguyện ý ra tay, hạ quan cầu còn không được.”
Mấy người ngồi một lát, hạ nhân đến báo, năm người Lôi Hướng Trí đã ngâm nước thuốc xong.
Viên An Thế liền dẫn Tần ngự y đến bắt mạnh cho đám người Lôi Hướng Trí. Triệu Hiển Chi thấy nhàm chán, cũng đi theo.
Năm người Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ ăn mặc chỉnh tề ngồi cùng nhau, nhìn nhìn nhau, đều có loại cảm giác may mắn sống sót sau đại nạn.
“Lần này vẫn là đại tẩu cứu chúng ta, chúng ta thiếu đại tẩu nhiều lắm.” Hoắc Tư Duệ thở dài thật sâu.
Lôi Hướng Trí vỗ vỗ vai hắn ta “Đừng nghĩ nhiều quá. Về sau hai ta đối tốt gấp bội với Viên Viên Mãn Mãn là được.”
Hoắc Tư Duệ thoải mái cười “Nói không sai.”
“Tư Duệ.” Viên An Thế bước vào phòng, thấy khí sắc cả năm đều không tệ, cười ha ha “Tốt, tỉnh lại là tốt rồi.”
Hoắc Tư Duệ vội đứng lên, chắp tay nói: “Đã khiến Viên bá bá nhọc tâm vì chúng ta.”
“Nên như thế.” Viên An Thế nói “Không nói việc này nữa. Ta đến giới thiệu cho các ngươi, vị này là Tần ngự y, là Triệu công tử cố ý mời đến tái khám cho các ngươi.”
“Dạ, làm phiền Tần ngự y.”
Tần ngự y lần lượt bắt mạch cho từng người, âm thầm ngạc nhiên, gật đầu nói: “Chúc mừng. Độc tính trong cơ thể các vị đều đã loại bỏ sạch sẽ, không chỉ thế, còn bình phục vô cùng tốt, tuyệt không ảnh hưởng việc tham gia kỳ thi Đình mấy ngày tới. Xem ra dân gian cũng có nhiều kỳ y.” Ông rất muốn hỏi thăm lai lịch vị đại phu trị khỏi cho họ, nhưng nghĩ đến đối phương là một nữ tử, nếu hỏi nhiều sẽ ảnh hưởng thanh danh của đối phương, đành từ bỏ.
Mấy người Lôi Hướng Trí đồng thanh cảm tạ “Đa tạ Tần ngự y!”
Tần ngự y gật gật đầu, cáo từ rời đi.
Mấy người Lôi Hướng Trí lại chuyển sang cảm ơn Triệu Hiển Chi, sáu người trò chuyện với nhau thật vui.
-Hết chương 154-
Chú giải:
(1) Danh trù: Đầu bếp nổi tiếng
(2) Gia vị Thập tam hương: thành phần bao gồm tai vị, tiểu hồi, hoa tiêu, tiêu trắng, quế cây, đinh hương, bạch chỉ, sa cương, trần bì, mộc hương, sơn tra, thảo quả. Là gia vị không thể thiếu khi chế biến phá lấu, làm vịt quay v.v…
Có thể mua ở đây: https://.foodgia.com/product.cshtml?ProductName=Gia+V%E1%BB%8B+Th%E1%BA%ADp+Tam+H%C6%B0%C6%A1ng&ProductId=10647
(3) Thập bát tiên: là một món ăn bình thường trong gia đình, nguyên liệu chủ yếu gồm giá, nấm bào ngư, nấm hương, nấm kim châm, cà rốt, đậu hà lan, thịt hun khói cắt sợi
———–