Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Tần Miễn rửa bát xong, sắp xếp vật dụng về đúng chỗ, ra khỏi phòng bếp thì thấy Lôi Thiết ngồi trên bàn một tay chống trán, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm lại, mùi rượu trên người theo gió tản ra.

Hắn cầm thanh muối ra ngoài nhà, ngồi xổm xuống đất, vừa súc miệng vừa cảm thụ tĩnh lặng xung quanh, trong lòng bình thản. Chuyển ra ngoài là một khởi đầu tốt.

Kế đó hắn vào phòng lấy quần áo sạch sẽ, lại đổ nước ấm vào thùng tắm. Không có phòng tắm, đành phải nhấc thùng tắm ra ngoài, cởi quần áo đi vào, thoải mái tới rên rỉ ra tiếng, vừa nãy hắn lén cho ít nước linh tuyền vào nên giờ ngâm mình đặc biệt dễ chịu, nỗi vất vả cuốc bộ cả buổi không đáng nhắc tới nữa.

Lôi Thiết mở mắt ra, nghe tiếng nước bên ngoài, hai mắt mông lung, không biết đang nghĩ gì.

Tắm rửa xong, Tần Miễn toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, lười biếng duỗi lưng, nước trên người văng tứ tung, “Ta đi ngủ trước. Trong nồi còn nước ấm đó, chắc là đủ cho huynh dùng.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Ừ. Hôm nay đi ngang qua ruộng lúa, lúa nước có thể gặt rồi.” Lôi Thiết.

Thấy Lôi Thiết vẫn còn rất tỉnh táo, Tần Miễn nói ra suy nghĩ của mình “Ta cảm thấy nên mua đất nền trước, vậy là có thể vây ra một khối đất gần đó để trồng rau, nếu không hai tháng sau chúng ta phải mất tiền mua rau củ”

Lôi Thiết đang chuẩn bị đi vào bếp, xoay người “Sáng mai liền đi.”

Tần Miễn không hỏi y tính mua đất ở vị trí nào, gật đầu, vào phòng. Lôi Thiết nhìn hai chén súc miệng đặt song song trong phòng bếp, đứng đó một lúc lâu, rồi cầm cái không dính nước đi súc miệng.

Vệ sinh sạch sẽ xong, y cài then cửa lại, thổi đèn, trở vào phòng, Tần Miễn nhắm hai mắt, quy củ nằm ở một bên, gần sát mép giường. Y không để ý, vén chăn lên, nằm nghiêng đối mặt với Tần Miễn. Bởi vì y biết, chờ tiểu tử kia ngủ say nhất định sẽ tự động chui vào ngực y.

Tần Miễn ngủ rất ngon, một đêm không mộng, thẳng đến khi tự nhiên tỉnh. Ngoài cửa sổ sáng trưng, ánh mặt trời vô thanh vô tức lọt xuyên qua khe hở bức màn.

Bên ngoài truyền tới tiếng mài dao soàn soạt, Lôi Thiết không biết thức dậy từ lúc nào, đang ngồi trước khối đá mài chuyên tâm mài lưỡi liềm.

Ánh nắng chiếu xuống tóc hắt ra một vùng bóng mờ trên trán y, khiến các đường nét góc cạnh khuôn mặt y nhu hoà hơn vài phần. Tần Miễn nhìn ngây người vài giây mới hồi thần.

“Ngại quá, ta dậy trễ. Ta đi làm cơm sáng ngay.” Tần Miễn hơi hổ thẹn, cào cào mái đầu bù xù, ho nhẹ một tiếng giảm bớt xấu hổ.

Lôi Thiết nhìn hắn một cái, lắc đầu, tiếp tục mài dao “Ta ra ruộng trước.”

Tần Miễn vốn muốn hỏi chuyện đất nền một chút, nhưng nghĩ gặt lúa quan trọng hơn, bèn nuốt vấn đề trở lại vào bụng “Ta sẽ nhanh chóng đưa cơm cho huynh. Đúng rồi, sao chỉ có một cái liềm?”

“Mình ta đủ rồi.” Lôi Thiết đứng lên.

Tần Miễn còn có việc khác phải làm, nghĩ hắn và Lôi Thiết chỉ có một mẫu ruộng lúa, với sức lực Lôi Thiết chưa đến một ngày liền làm xong, nên không kiên trì muốn hỗ trợ nữa, nhìn mặt trời, phỏng chừng sắp chín giờ, vội bước nhanh tới phòng bếp đốt lò, dùng bột mì pha với nước thành hỗn hợp sền sệt, thêm hành thái, muối, thịt băm và trứng gà, trộn đều rồi nhanh chóng rán thành những chiếc bánh thịt hành thái thơm ngào ngạt, giữ lại ba cái để ăn, còn lại bảy chiếc cho vào bát, đậy nắp lên bỏ vào giỏ nhỏ. Nghĩ nghĩ, hắn lại tìm một chiếc bình sạch sẽ, đổ nước nóng để nguội vào, khóa cửa nhà, đi đưa cơm cho Lôi Thiết, trong tay còn cầm một cái bánh vừa đi vừa ăn.

Trời trong, ánh nắng gay gắt. Trong ruộng lúa rực rỡ sắc vàng khắp nơi đều là nông dân khom lưng gặt lúa. Theo động tác vung liềm nhanh chóng và thuần thục của họ, một nắm lúa rơi xuống, rất nhanh chồng chất thành đống cao. Mùa thu hoạch sợ nhất là trời mưa, mọi người tranh thủ từng phút từng giây, không rảnh nói chuyện phiếm. Chỉ có vài mẫu lúa nước chín muồi muộn hơn, nhìn từ đằng xa, từng mảng vàng óng tựa như những tấm thảm lông.

Người dưới ruộng nghe thấy tiếng động bên bờ, ngẩng đầu lên nhìn, Tần Miễn đều cười lễ phép với họ, lại gật gật đầu. Thái độ tốt, sẽ cười lại với hắn Thái độ không tốt thì nhanh chóng cúi đầu.

Tần Miễn không để trong lòng, rất nhanh liền đến ruộng lúa ‘nhà mình’, thấy lúa nước trong một mẫu này đã bị cắt một phần năm, vô cùng bất ngờ.

Lôi Thiết đang khom lưng bận rộn, vung liềm lên, lại cắt một bó lúa nước to, tùy tiện liếc mắt nhìn ra sau, thấy là Tần Miễn, vẻ lãnh đạm trong con ngươi rút đi mấy phần.

Tần Miễn ngoắc “Thiết ca, ăn cơm trước.”

Trong ruộng lúa bên cạnh, một lão giả ngoài năm mươi dẫn theo hai tráng hán trẻ tuổi đang gặt gấp lúa nước. Thấy Tần Miễn, lão giả híp mắt cười vài tiếng “Nhà Lôi Thiết, mang cho Lôi Thiết đồ ăn ngon à?”

Lúc này Tần Miễn mới nhận ra người nọ là lý chính, có chút kinh hỉ. Ở nông thôn cổ đại, có thể nói lý chính chính là quan phụ mẫu của thôn dân, lập quan hệ tốt với lý chính có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức. Lôi Đại Cường và Đỗ thị hồ đồ hay là ngu ngốc vậy? Đem mẫu ruộng cạnh ruộng lý chính phân cho họ, thật đúng là chuyện tốt ngoài ý muốn.

Hắn bước nhanh qua “Lý chính thúc đang bận rộn ạ? Không ngờ ruộng của hai nhà lại liền nhau, thật là khéo, về sau thể nào cũng phải phiền lý chính thúc chiếu cố nhiều. Ta làm ít bánh thịt hành thái, lý chính thúc và hai vị đại ca không chê thì nếm thử một chút nhé?”

Lý chính vội từ chối “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Không cần không cần.”

Hai nhi tử ông đã ngửi được mùi thơm, nhịn không được nghía vào trong rổ vài lần.

Tần Miễn nháy mắt với Lôi Thiết.

Lôi Thiết cầm lấy rổ, bưng bát ra, tự cầm ra ba chiếc bánh đưa cho lý chính “Lý chính thúc nếm thử, của nhà làm, không đáng giá gì.”

Lý chính đành phải nâng tay cọ cọ lên quần áo, nhận lấy bánh thịt, cầm hai chiếc đưa cho hai nhi tử rồi cắn một ngụm, trứng thơm lâu, thịt đậm đà, phối cùng nhau lại càng tuyệt, liên tục gật đầu “Ăn ngon. Tay nghề nhà Lôi Thiết thật tốt.”

-Hết chương 20-

———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui