Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Lôi Duệ Lân thính tai, cười lớn hô: “Phụ thân, ta và ca ca không phải khỉ nhá.”

“Không phải khỉ thì là gì?” Tần Miễn thoải mái nhảy từ trên cây xuống, vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Lôi Thiết, nhận chén nước y đưa qua.

Đôi con ngươi Lôi Duệ Lân xoay tròn, kéo ca ca chạy về phía này “Nếu ta và ca ca là khỉ, vậy ngài và lão cha – hề hề!”

Tần Miễn nhướng mày, lời này có chút ý nghĩa.

Lôi Duệ Lân gục trên lưng hắn, kề sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Phụ thân, ta và ca ca đã biết lâu rồi, chúng ta là do ngài sinh.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); ‘Phụt –‘ Một ngụm nước còn kịp chưa nuốt phun ra, Tần Miễn trợn mắt há hốc mồm trừng nhóc ta.

“Phụ thân, yên tâm, ta và đệ đệ sẽ không nói cho những người khác.” Tần Duệ Kỳ an ủi vỗ vỗ vai Tần Miễn.

Lôi Thiết cúi đầu, khóe môi nhoẻn lên một độ cong rõ rệt.

“Lôi Thiết! Quản giáo nhi tử!” Tần Miễn đột nhiên nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi rống một câu, thở hổn hển dùng sức vỗ Lôi Thiết một phát, khuôn mặt đỏ bừng, chẳng rõ có phải do bị ánh lửa hắt vào không. “Được.” Lôi Thiết gật đầu, hai tay dễ dàng kéo hai nhi tử qua, đặt lên đầu gối, lần lượt cho từng đứa một cái phát mông, không vang một chút âm thanh nào, rồi giương mắt nhìn Tần Miễn, ý là: Tức phụ, ta dạy xong rồi.

Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân cười trộm, nhanh chóng chạy xa.

Tần Miễn khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đầy vẻ vô tội, thật lâu sau, hắn mỉm cười, bộ dáng tức giận tiêu tan, đi đến một gốc cây cách đó không xa, ngồi xuống tựa vào thân cây.

Lôi Thiết nướng chín thịt lộc xong, bày ra đĩa “Tức phụ, ăn được rồi.”

Tần Miễn đi qua, tiếp nhận cái đĩa, ăn ngon lành.

Lôi Thiết đợi một hồi vẫn không nghe đối phương khen ngon,, có chút thất vọng.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chạy tới, đều được một đĩa.

“Lão cha nướng ăn ngon thật.” Lôi Duệ Lân luôn luôn thẳng thắn.

Tần Duệ Kỳ gật đầu phụ hoạ.

“Đúng không phụ thân?” Lôi Duệ Lân quay đầu hỏi Tần Miễn.

Tần Miễn im lặng gật đầu.

Trong lòng Lôi Thiết không dễ chịu, hỏi: “Có đủ ăn không?”

Tần Miễn gật gật đầu, vẫn không lên tiếng.

Lôi Thiết tức thì hiểu ra, tức phụ giận rồi.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hai mặt nhìn nhau. Phụ thân không nói lời nào đúng là làm chúng thấy không quen.

Lôi Thiết nhìn nhìn Tần Duệ Kỳ, lại nhìn nhìn Lôi Duệ Lân “Là ta sinh.”

Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân ngây người.

“Phụt ha ha ha…” Tần Miễn đắc ý cất tiếng cười to, vỗ vỗ bả vai hai thằng con “Giờ biết rồi chứ, ai mới là lão Đại nhà chúng ta?”

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhìn nhau cười, buông đĩa xuống, đồng thời quỳ một gối, ôm quyền với Tần Miễn “Tham kiến lão Đại”

“Miễn lễ miễn lễ.” Tần Miễn bị hai đứa con chọc cười.

Những người ngồi xa hơn tuy không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng có thể thấy, rồi bị cuốn hút, trên mặt đều nở nụ cười nhàn nhạt.

……

Lĩnh Châu thuộc phía Tây Đại Hạ quốc, hơi chếch sang phía Nam, cách kinh thành thật sự không gần. Nhờ vào nước linh tuyền của Tần Miễn, một đoàn người ngựa ban ngày gần một khắc cũng không dừng, chưa đến tám ngày đã tiến vào địa phận Lĩnh Châu.

Tri phủ Lĩnh Châu, Thái đại nhân sớm đã nhận được tin tức, dẫn đầu quan viên lớn nhỏ của Lĩnh Châu đứng nghênh đón tại cổng thành. Cả nhà bốn thành viên này người nào cũng có phẩm cấp, không ai dám thất lễ.

Lôi Thiết trước giờ không thích giao tiếp với các quan viên, chỉ hàn huyên hai câu liền lệnh Thái đại nhân lập tức dẫn họ tới Vị huyện, rồi lại mất hai ngày để đến Vị huyện, từ xa như có thể thấy một mảnh hoang tàn.

Việc cứu chữa Vị huyện cũng coi như kịp thời, ít nhất Tần Miễn nhìn lướt qua ban đầu, phát hiện ven đường dựng không ít quầy bố thí cháo Nhóm nạn dân trông quần áo đều tả tơi, tuy hơi gầy, nhưng khí sắc không tệ lắm.

Tần Miễn, Lôi Thiết đi lanh quanh gần đó, xác định tạm thời không có vấn đề, lúc này mới phân phó chúng tướng sĩ hạ trại ngay tại chỗ, ăn no một bữa rồi nghỉ ngơi thật tốt.

Thái tri phủ dẫn một nhà Tần Miễn đi vào một gian nhà không bị hư hại gì. Nhờ xây bằng gạch đá nên mới có thể may mắn trụ vững trong trận địa chấn lớn.

“Trấn quốc công, Tần huyện lệnh, tiểu Thế tử, An Bình huyện công, ủy khuất bốn vị chờ một lát, hạ quan đã sai người đi chuẩn bị cơm nước.”

“Làm phiền Tri phủ đại nhân.” Tần Miễn nói “Tri phủ đại nhân không cần khách sáo, xưng hô với hai hài tử này là tiểu công tử được rồi, miễn cho bọn chúng kiêu ngạo.”

Lôi Duệ Lân cười tủm tỉm nói: “Dạ phải. Thái tri phủ cũng có thể gọi thẳng tên chúng ta là Duệ Kỳ và Duệ Lân.”

Thái tri phủ biết nghe lời phải “Vậy được, bản quan liền xưng hô nhị vị là ‘tiểu công tử’.”

Tần Miễn nói:“Thái tri phủ, mời, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.”

“Được, mời.” Tuy Tần Miễn chỉ là Huyện lệnh, nhưng còn có một thân phận rất cao khác, Thái tri phủ không dám thất lễ với đối phương, sau khi làm thế ‘mời’ cũng không dám ngồi cùng lúc với hắn.

“Thái đại nhân, hiện giờ tình hình Vị huyện thế nào?” Tần Miễn hỏi.

Thái tri phủ thở dài “Hiện tất cả lão bá tánh trong trấn đều dựa vào lương thực vận chuyển từ nơi khác tới để sinh tồn, nhưng cứ tiếp tục thế này, trên Châu cũng không nuôi nổi nhiều người như vậy Ngoài ra, vì ruộng nương bị huỷ hoại, rất nhiều thường dân đã khởi hành đi nơi khác nương tựa nhà thân thích bằng hữu Điều bản quan lo lắng nhất là đang mùa hè, sơ ý một chút, rất dễ dẫn ra ôn dịch.”

Tần Miễn chưa thăm dò Vị huyện cẩn thận nên sẽ không vọng ngôn, chỉ nói: “Ăn xong bữa trưa còn cần phiền Thái tri phủ đưa chúng ta đi quanh khắp nơi.” Dĩ nhiên hắn không có quyền bắt Thái tri phủ đích thân dẫn bọn hắn đi, nhưng có Lôi Thiết ở đây, Thái tri phủ dù không muốn cũng không dám khước từ.

“Đó là bổn phận của bản quan.”

Không qua bao lâu, đồ ăn liền bưng lên, hai món chay, hai món mặn là thịt khô xào ớt xanh và gà nấu khoai tây. Tay nghề của đầu bếp thường thường, nhưng Tần Miễn, Lôi Thiết đều không phải người xét nét, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân từ nhỏ đã hiểu chuyện, không ai oán giận, không món nào bị lãng phí dư thừa.

Hảo cảm trong lòng Thái tri phủ đột nhiên tăng cao, tâm nói khó trách Hoàng thượng tín nhiệm phu thê Trấn quốc công như thế, lại còn nghe nói Hoàng thượng vô cùng quý mến cặp nhi tử song sinh của Trấn quốc công.

Cơm nước xong, Tần Miễn dặn hai đứa con ngoan ngoãn ở lại căn nhà gạch xanh, cùng Lôi Thiết và Thái tri phủ ra ngoài. Thuận tiện nói luôn, nguyên Huyện lệnh Vị huyện vẫn còn sống, nhưng thân bị trọng thương, không thể làm việc, trong nhất thời cũng không thể giao tiếp công chuyện.

Vấn đề Thái tri phủ lo lắng không phải không có lý, một vài thi thể đặt trong nhà đá không được xử lý kịp thời, đã tản mát ra mùi thối rữa Bên trong Huyện khắp nơi vừa bẩn vừa loạn, điều kiện vệ sinh rõ ràng không quá lạc quan Do ruộng nương đất đai rạn nứt, nước trong ao hồ sông ngòi khô cạn, dân thường không có đủ nước để tắm rửa mỗi ngày Hoa màu trong ruộng cũng thiếu nước…

Tất cả mọi thứ khiến Tần Miễn kinh hãi, nói với Lôi Thiết: “A Thiết, một nơi lớn như vầy muốn dọn dẹp không dễ. Ta thấy nên suy xét khả năng di dời Vị huyện trước thì hơn.”

Lôi Thiết gật đầu.

Thái tri phủ lắp bắp kinh hãi, nhưng nếu Hoàng thượng đã giao nhiệm vụ trùng kiến Vị huyện cho Tần Miễn thì ông không cần phải can thiệp, nên không nói xen vào.

Tần Miễn cân nhắc chốc lát, nói: “Ta khai một phương thuốc trước, để người sắc thuốc rồi phát cho mỗi người một chén uống, gia tăng khả năng miễn dịch, ngăn ngừa ôn dịch.”

Lôi Thiết: “Thái tri phủ quen thuộc tình hình nơi đây, giao cho ông ấy xử lý chuyện này. Chúng ta đi xem nơi xa hơn một chút trước.”

Thái tri phủ hiển nhiên đồng ý.

Tần Miễn viết phương thuốc đưa ông ấy xong, lại giao cho Lôi Tần Trung một bình nước linh tuyền, bảo hắn ta đổ thêm hai giọt vào mỗi nồi sắc thuốc, rồi cùng Lôi Thiết thúc ngựa rời đi.

Sau khi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người, Tần Miễn và Lôi Thiết dứt khoát vận khinh công bay đi, từ trên không trung nhìn xuống địa thế bốn phía lấy Vị huyện làm trung tâm.

Tâm địa chấn trận tai nạn vừa rồi cách Vị huyện không xa nên mới ảnh hưởng nghiêm trọng đến Vị huyện. May mắn bốn phía hầu như toàn là núi, không có thành trấn khác, bằng không người chết sẽ càng nhiều hơn.

Tần Miễn nhìn ra xa thật xa, phía ngoài bình nguyên không đến hai mươi dặm là địa bàn của Thổ La quốc. Do điạ thế ở phía Đông cách Vị huyện ước chừng ba mươi dặm dần bằng phẳng nên thành trấn, thôn trang cũng đông đúc hơn.

“Khó trách Hiếu Huệ đế nói Vị huyện là biên giới Đại Hạ quốc. Một khi Vị huyện bị công phá, quả thật người Thổ La có thể dễ dàng tiến quân thần tốc.”

Lôi Thiết gật đầu, sắc mặt hơi nhiễm lên vẻ nghiêm trọng “Nói cách khác, việc cho di dời Vị huyện cũng không thích hợp.”

Tần Miễn nhăn mày “Đúng vậy. Nhưng trong vòng mười năm xảy ra hai lần động đất. Rồi trước đó mười năm có lẽ cũng từng phát sinh. Chẳng lẽ để lão bá tánh ở nơi này chờ lần địa chấn tiếp theo?”

Lôi Thiết bỗng thốt ra một câu có chút mạc danh kỳ diệu “Thoạt nhìn mấy toà núi không rạn nứt trong mười năm qua.”

Tần Miễn nhìn theo tầm mắt đối phương, gật đầu tán đồng “Đúng thật, nhìn trên núi có nhiều cổ thụ trăm năm như vậy thì biết — chẳng lẽ theo ý huynh, dời Vị huyện lên núi?” Hắn nhìn Lôi Thiết với vẻ bất khả tư nghị(1).

Lôi Thiết gật đầu “Sao không thể?”

Tần Miễn nói: “Đúng là có thể, nhưng sẽ tốn không ít thời gian. Chúng ta cần suy nghĩ kỹ hơn.”

Trở lại Huyện thành, Lôi Thiết phái ra mấy đội nhân mã đi tìm nguồn nước. Lúc y và Tần Miễn ở trên cao có nhìn thấy một hồ nước và một con sông trong núi sâu, nhưng không tiện nói thẳng, chỉ có thể phái người đi tìm theo các hướng khác nhau. Tiếp theo phái ra mấy đội nhân mã lên núi săn thú. Bước đầu ước đoán, nhân số sống sót tại Vị huyện khoảng ba vạn, cộng thêm một vạn *** binh, lượng lương thực Châu phủ chuyển tới tuyệt đối không đủ.

Tần Miễn dùng bút chì vẽ ra tình cảnh toàn Huyện, để có thể phân tích toàn diện hơn.

Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân rất ngoan, chơi một lát liền đi ngủ trưa, giờ đang ngủ say sưa. Nhất Điểm Bạch và Kim Mao ở bên cạnh bảo vệ. Kim Điêu chẳng biết đi đâu, chắc là bay vào núi rừng chơi rồi.

-Hết chương 203-

Chú giải:

(1) Bất khả tư nghị: Không thể nào nghĩ và bàn tới

———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui