Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Hôm sau Tần Miễn liền nhận được điện thoại từ đoàn làm phim, dặn hắn đưa Lôi Duệ Lân tới tham gia nghi thức khởi quay. Đây là ngày trọng đại của Lôi Duệ Lân, cả nhà bốn người Tần Miễn mặc đồ mới toanh xuất hiện cùng nhau.

Trần Dược tổ chức lễ động máy đơn giản mà trịnh trọng, gã và phó đạo diễn lần lượt nói vài câu, đốt một nén nhang, cả đoàn bái lạy một lượt, nghi thức khởi quay coi như xong xuôi.

[ Tâm giới ] là một bộ phim thương mại. Cái gọi là phim thương mại chính là lấy doanh thu phòng vé làm mục tiêu cao nhất, khai thác các xu hướng đang ‘ăn khách’ hiện tại của số đông khán giả. Người thủ vai nam chính Trần Hạo Long, tức anh trai Đoàn Đoàn là đại minh *** Lâm Hưởng, không chỉ đẹp trai hấp dẫn, khả năng diễn xuất cũng hạng nhất. Do lịch trình của Lâm Hưởng rất sít sao, ngày đầu tiên chủ yếu quay phần diễn của anh. Tạm thời chưa đến lúc Đoàn Đoàn xuất hiện, nhưng tiểu Chu đề nghị Lôi Duệ Lân ở lại trường quay, thứ nhất là tìm cảm giác diễn xuất, thứ hai, có thể học tập kinh nghiệm của tiền bối.

Lôi Duệ Lân vui vẻ nhận lời đề nghị của anh ta, thái độ thẳng thắn chiếm được sự yêu thích của cả đám người lớn.

Tần Miễn, Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ cũng lưu lại làm bạn với nhóc. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); [ Tâm giới ] thuộc dòng phim khoa học viễn tưởng, lấy bối cảnh thế giới tương lai, đại khái kể về một khoa học sau nhiều năm điên cuồng nghiên cứu, phát hiện ra cách thức thông qua xáo trộn gien nhân loại làm gia tăng chỉ số thông minh, tăng cường thể lực cho nhân loại. Nhà khoa học lưu trữ phương pháp đó vào một con chip đặc biệt, bởi nhiều nhân tố ngoài ý muốn, con chip rơi vào tay diễn viên xiếc Trần Hạo Long, dẫn đến cuộc đại chiến giữa Trần Hạo Long với các tổ chức hắc ám ý đồ cướp đoạt con chip. Bộ phim tập hợp nhiều nhân tố thương mại như minh *** điện ảnh đang nổi, đạo diễn nổi danh, kỹ xảo hoàng tráng, kinh phí đầu tư nhiều, tuyên truyền quy mô lớn…, có thể đoán nhất định sẽ lập kỷ lục phòng vé. Số lần Đoàn Đoàn ra sàn diễn không ít, dựa theo phần diễn nhiều ít mà tính, xem như nam thứ hàng thứ ba.

Cảnh đầu tiên khá đơn giản, Trần Hạo Long và các anh em trong gánh xiếc vừa tán chuyện cười đùa vừa luyện tập thân thủ.

Có người chỉ đạo võ thuật hướng dẫn, phân cảnh này Lâm Hưởng diễn một lần liền qua. Xem như vận động nóng người.

Lôi Duệ Lân dù sao cũng là trẻ con, lại là người mới, không nên xúm quanh đạo diễn xem hiệu quả cảnh quay trong màn hình. Tần Miễn dùng linh quyết phóng đại màn hình, giống như hình chiếu treo trên không trung, chỉ có bốn người hắn, Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân thấy được, hơn nữa rõ nét vô cùng. Lâm Hưởng nhờ vào khả năng diễn xuất *** tế, từ đại minh *** khí chất tao nhã hóa thân thành anh chàng tỉnh lẻ Trần Hạo Long không chút trở ngại. Lọt vào mắt Lôi Duệ Lân thì hết sức mới lạ, cũng vô cùng bội phục.

Cảnh hai là buổi trình diễn của gánh xiếc. Do thường xuyên nhận được vai diễn khác nhau, Lâm Hưởng cũng biết chút kỹ xảo võ nghệ, nhưng chưa đến trình độ có thể làm xiếc thực thụ, thế nên lên sân khấu trình diễn là người đóng thế. Lâm Hưởng ngồi nghỉ ở một bên, người đại diện và trợ lý vây quanh chiếu cố, người đại diện đưa di dộng cho anh, trợ lý thì đưa nước đưa khăn.

Lôi Duệ Lân và ca ca tụ vào nhau, kề tai nói nhỏ.

Hai ngày trước vẫn chưa có chuyện đóng phim của Lôi Duệ Lân. Lôi Thiết tạm thời buông việc lập nghiệp, bắt đầu từ ngày mai, y phụ trách đưa Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đến trường quay.

Tần Miễn muốn điều tra những chuyện xảy ra bên này sau khi hắn xuyên đến Đại Hạ quốc. Trước đó, lúc mới xuyên về hiện đại, hắn giả mạo thành ‘bạn thân của Tần Miễn’, gọi điện đến Tần gia, xác nhận hoá ra trạng thái hiện tại của hắn ở hiện đại là ‘không rõ tung tích’. Tần Vĩnh Thành hoài nghi hắn gặp chuyện bất trắc ở ngoài, đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát điều tra đến nay vẫn không có tiến triển.

Tần Miễn không khỏi nghi ngờ phải chăng Tần Liêm sát hại hắn rồi hủy thi diệt tích.

Tần Miễn đã sớm phớt lờ người Tần gia. Nhưng nếu trời cao cho hắn trở lại hiện đại, không chừng là giữa sự sáng tối, đều có ý trời. Vừa tưởng tượng Tần Liêm ý đồ mưu sát hắn xong vẫn ung dung tự tại mà sống, lòng hắn liền không thoải mái. Tần Liêm làm sai thì nên gánh chịu hậu quả.

Lại nói chuyện giữa cha và mẹ Tần Miễn cũng rất cũ rích sáo mòn. Mẹ Tần Miễn khi còn trẻ tới thành phố lớn làm công, cô gái mười bảy mười tám tuổi chân chất ngây thơ, bị cha của Tần Miễn, Tần Vĩnh Thành lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, dễ dàng giao ra chân tâm.

Tần gia nhà cao nghiệp lớn, ngặt nỗi cha của Tần Vĩnh Thành, Tần Ái Quốc có tỷ lệ *** trùng sống sót thấp, chỉ sinh được một mình Tần Vĩnh Thành. Trong giới thương nghiệp dậy sóng, Tần gia có vẻ thế lực đơn bạc, cha của Tần Vĩnh Thành hiển nhiên muốn con trai kết thông gia với gia tộc thương nghiệp khác. Mẹ Tần Miễn xinh đẹp thanh thuần, Tần Vĩnh Thành quả thật khá yêu quý bà, cũng từng có suy nghĩ cưới bà, nhưng ông càng thích sản nghiệp của Tần gia hơn, biết đối tượng kết hôn là trưởng nữ Mạc gia, ông không do dự bao nhiêu thì đồng ý mối hôn nhân này. Mẹ Tần Miễn hay tin, nhìn thấu gương mặt thật của Tần Vĩnh Thành, cũng không dám nói chuyện mình có thai cho ông ta biết, lén lút bỏ đi. Song suy cho cùng bà vẫn bị Tần Vĩnh Thành tổn thương lòng, dẫn đến hại thân, sinh Tần Miễn không bao lâu thì hương tiêu ngọc vẫn.

Tần Miễn lớn lên trong vòng tay của ông bà ngoại. Năm hắn mười lăm tuổi, sức khoẻ hai ông bà ngày càng kém, lo lắng cho hắn nên chủ động liên lạc với Tần Vĩnh Thành. Sau khi Tần Vĩnh Thành xác định Tần Miễn là con ruột của mình, đón hắn về Tần gia.

Tần Vĩnh Thành kết hôn với trưởng nữ Mạc gia, Mạc Phỉ Phỉ không bao lâu thì sinh được một đứa con trai, chính là Tần Liêm. Tần Liêm chỉ nhỏ hơn Tần Miễn nhỏ hơn một tuổi.

Vì Mạc Phỉ Phỉ vô cùng nuông chiều Tần Liêm, tính tình Tần Liêm không mấy tốt lành, mà Tần Miễn được ông bà ngoại dạy dỗ rất tốt, còn là con trai của mối tình đầu nên sau khi Tần Miễn về Tần gia, Tần Vĩnh Thành đối xử với Tần Miễn không tệ. Nào ngờ theo sự dần trưởng thành của Tần Miễn và Tần Liêm, lòng ghen tị của Tần Liêm với Tần Miễn ngày càng nặng, tâm phòng bị cũng ngày càng mạnh, e sợ Tần Vĩnh Thành sẽ giao sản nghiệp của Tần gia cho Tần Miễn. Cuối cùng gã vẫn vươn bàn tay tội ác, đẩy Tần Miễn xuống cầu thang, dựa vào lực đẩy mạnh bạo khi đó, rõ ràng không phải là vô tình.

Tần Miễn thoát ra khỏi hồi ức, lái xe đến hiện trường sự cố — biệt thự Tần Vĩnh Thành cho hắn. Từ xa nhìn thấy có người tưới hoa trên tầng hai biệt thự, có khả năng biệt thự đã bị bán cho người khác, hắn bèn lái xe rời đi, chạy đến gần khu vực gần cao ốc tập đoàn Hạo Viễn thuộc sản nghiệp của gia tộc Tần gia thử vận may, xem coi có thể gặp Tần Liêm không, ít nhất cũng phải khiến nó phiền lòng rối trí mới được.

Vô xảo bất thành thư(1). Đợi chừng ba bốn phút, từ cửa tự động xoay tròn của tầng một cao ốc có hai người đi ra, người bên trái tây trang giày da, ra hình ra dạng, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hăm hở, chính là Tần Liêm Bên cạnh gã là một cô gái trẻ trung dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, kiểu tóc uốn cúp đuôi nóng bỏng, diện bộ váy liền áo công sở tôn vòng ba, chân mang giày cao gót, vóc dáng thon cao. Từ việc bả vai hai người thỉnh thoảng chạm nhau, có thể thấy giữa họ tuyệt đối có quan hệ ái muội.

Tần Miễn cười cười với ý vị sâu xa, nhìn nhìn mặt mình trong kính chiếu hậu, gần như không khác gì khuôn mặt nguyên bản của hắn. Hắn mở cửa xuống xe, hai tay tùy tiện đút vào túi quần, ung dung đi về phía Tần Liêm.

Tần Liêm đang nói nói cười cười với thư ký Triển Tiểu Mễ, chợt dư quang nơi khoé mắt thoáng thấy một người thẳng tiến về hướng này, thầm mắng người nọ không có mắt, cau mày ngẩng đầu lên, thấy rõ mặt người nọ rồi lại chấn động mạnh, đứng ngẩn người tại chỗ, kinh nghi bất định.

“Tần Miễn?”

Tần Miễn chưa thể xác định mình nguyên bản thật ra là ‘không rõ tung tích’ hay ‘tử vong’, nên không đáp lời, chỉ dừng bước, như cười như không nhìn Tần Liêm, lại liếc liếc mắt với Triển Tiểu Mễ như có ám chỉ, ra chiều thâm sâu khó dò.

Tần Liêm bình tĩnh đuổi Triển Tiểu Mễ đi, lạnh nhạt nhìn Tần Miễn “Không phải mày bỏ nhà đi rồi à? Còn quay về làm gì?”

“Tao trở về chắc mày bất ngờ lắm nhỉ.” Tần Miễn thấy biểu cảm của gã không giống như nói dối, cười vỗ vỗ vai gã “Nếu lúc trước đã dám đẩy tao xuống cầu thang thì nên nghĩ có một ngày tao sẽ về trả thù.”

Tần Liêm biến sắc, cảnh giác nhìn chung quanh, thấp giọng quát: “Mày nói bậy gì đó? Là tại mày bất cẩn nên mới té xuống cầu thang.” Năm đó, quả thật gã có ý định trừ khử Tần Miễn. Nhưng lẽ ra gã nên trù tính kế hoạch chu toàn, để bản thân rời khỏi rồi hãy hành động, mà không phải tùy tiện ra tay, thế nên lúc ấy sau khi đẩy Tần Miễn xuống cầu thang, gã rất hoảng hốt, thấy đầu Tần Miễn chảy đầy máu tươi, sợ tới mức hồn phi phách tán, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy. Chờ gã định thần thì đã là sáng hôm sau. Nhịn đến buổi tối, gã hạ quyết định đi xem coi Tần Miễn rốt cuộc có chết hay không, nhưng vào biệt thự lại chẳng thấy tăm hơi Tần Miễn đâu, ngay cả vũng máu trên nền nhà cũng biến mất sạch sẽ, không lưu lại chút dấu vết. Nay nghĩ lại, Tần Liêm vẫn còn hơi hoảng hốt.

Tần Miễn không biết việc sau đó, ra vẻ thấu hiểu “Hai năm này hẳn là mày tự an ủi mình như vậy nên mới không gặp ác mộng nhỉ?”

“Bớt nói sàm đi.” Tần Liêm không nhìn thấu được nụ cười kia, chột dạ một phen, còn phải đề phòng Tần Vĩnh Thành bất chợt xuất hiện, dù cố kiềm chế thì cảm xúc khó chịu vẫn lộ ra mặt “Tao nói cho mày biết, ba đã quyết định giao Tần thị cho tao, dù mày có tính toán gì đi nữa, cũng là si tâm vọng tưởng!”

“Mày nghĩ gì vậy?” Tần Miễn trả lời lập lờ nước đôi “Cho tao số điện thoại của mày và ổng.”

Tần Liêm hiểu, nếu Tần Miễn muốn liên lạc với Tần Vĩnh Thành thì sao gã ngăn cản được, chỉ có thể báo số điện thoại cho hắn.

“Rốc cuộc mày muốn làm gì?”

“Sao? Không có niềm tin với bản thân à?” Tần Miễn trêu chọc. Di động trong túi vang lên, cuộc gọi hiển thị tên ‘Đại mặt than’, khoé môi cong lên nụ cười ấm áp “A Thiết… Ta? Đang ở ngoài, gặp được bạn cũ nên đứng tán gẫu vài câu… Duệ Lân biểu hiện thế nào? Được… Giờ ta về liền.”

Kết thúc cuộc gọi, hắn tiêu sái vẫy tay với Tần Liêm “Tao có việc đi trước. Hôm nào cùng ăn bữa cơm nhá.”

Tần Liêm mặt sa sầm, mắt lạnh nhìn hắn lên xe, xe việt dã càng đi càng xa.

‘Reng reng…’

Tiếng chuông di động vang lên, Tần Liêm nhìn tên hiển thị, vẻ sa sầm trên mặt nhanh chóng thay bằng nụ cười khéo léo “Nhạc thiếu, sao bữa nay rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?”

“Tháng sau là sinh nhật của Lưu thiếu, tính thế nào?” Giọng Nhạc Hướng Khuê cà lơ phất phơ.

Tần Liêm cười khổ một tiếng, đáy mắt lộ sự khinh miệt, giọng điệu lại vẫn hoà nhã “Lưu thiếu cũng không phải chủ nhân dễ hầu hạ. Việc này, tạm thời tôi còn không có đầu mối, gặp mặt rồi bàn?”

“Được, chỗ cũ.”

Tần Liêm nhanh nhẹn lên xe, đóng sầm cửa lại, xe hơi bắn nhanh, chỉ để lại một luồng khói đen.

-Hết chương 215-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui