Lôi Duệ Lân là thành viên của đoàn phim, đoàn phim sẽ chuẩn bị cơm hộp cho nhóc, nhưng Lôi Thiết và Tần Duệ Kỳ không phải nên không được bao cơm. Cú điện thoại vừa nãy của Lôi Thiết là nhắc Tần Miễn đưa cơm cho hai cha con.
Tần Miễn về nhà vội vàng nấu cơm. Người trong đoàn phim rất nhiều, đều ăn cùng với nhau, nếu hắn chuẩn bị món quá đặc biệt sẽ dễ bị người ta chú ý nên Tần Miễn chỉ làm vài món gia đình, cá sốt tương, thịt xắt sợi xào và đĩa cải thìa xào, còn hầm thêm nồi canh xương thơm nùng, cho vào thùng giữ nhiệt cỡ lớn.
Nghĩ nghĩ, hắn lại vào không gian hái chút cam, ép thành một thùng nước cam.
Đến đài truyền hình, Tần Miễn nhắn tin cho Lôi Thiết, chốc lát sau Lôi Thiết đi ra. Nhân viên công tác thấy trên cổ Lôi Thiết đeo thẻ thông hành tạm thời, liền để y dẫn Tần Miễn vào.
Tần Miễn thấy camera hướng vào Lôi Duệ Lân và Lâm Hưởng thì biết họ vẫn đang quay phim, tò mò muốn biết biểu hiện của con trai mình, bèn cất bước nhanh hơn. Do có xem qua kịch bản nên hắn nhận ra nội dung phân cảnh này rất nhanh. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quỷ nhỏ *** nghịch Đoàn Đoàn phát hiện mấy ngày gần đây anh trai rất bất thường, làm việc không tập trung, bèn ôm ý tưởng vui đùa theo dõi hành tung Trần Hạo Long, nào ngờ phát hiện Trần Hạo Long đang cất giấu một bí mật lớn. Đoàn Đoàn đề xuất muốn giúp đỡ anh trai, bị Trần Hạo Long bác bỏ. Đoàn Đoàn bướng bỉnh đề nghị hai anh em thi đấu một trận, nếu nhóc thắng, lúc hành động Trần Hạo Long phải đồng ý dẫn nhóc theo.
“《 Tâm giới 》 cảnh thứ hai mươi ba, lần một, action!”
“Anh hai, dẫn em theo với. Bản lĩnh của em lợi hại, có thể trợ giúp anh mà.” Lôi Duệ Lân mặc áo thun lam nhạt hình hoạt hoạ, quần đùi và vớ đều đen, đầu đội nón kết quay ngược ra sau, lộ nét bướng bỉnh Cử chỉ hai tay chắp sau lưng và đầu hơi nhếch lên khéo léo biểu hiện sự lên mặt cùng gian manh, khắc hoạ chân thực một Đoàn Đoàn *** quái nghịch ngợm. Cho dù nhóc chỉ cao tới hông Lâm Hưởng, đứng trước mặt Lâm Hưởng cũng không bị khí thế đối phương lấn át.
Trần Dược ngồi trước màn hình camera, liên tục gật đầu. Không chỉ gã, ngay cả Lâm Hưởng cũng thầm giật mình, nhìn cậu nhóc trước mặt bằng cặp mắt khác xưa.
“Đừng quậy.” Trần Hạo Long không nặng không nhẹ vỗ vỗ đầu Đoàn Đoàn, giọng điệu bâng quơ cho thấy anh không để lời nói của đứa em vào lòng, chỉ đáp có lệ, vì lo lắng bị người khác phát hiện con chip đang nằm trong tay mình, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Anh hai!” Không được anh trai tín nhiệm, Đoàn Đoàn thấy hơi thất bại, nhưng vẫn cực lực thuyết phục “Anh hai – cho em đi với anh đi, em chỉ là đứa bé, dù phát sinh chuyện gì người khác cũng sẽ không nghi ngờ em.”
Trần Hạo Long thừa nhận thằng bé nói có lý, liếc mắt nhìn nó, nhưng không muốn cuốn đứa em nhỏ tuổi vào vòng nguy hiểm nên không hề dao động.
Đoàn Đoàn bất đắc dĩ, đành phải nói: “Được, chúng ta đánh một trận đi! Nếu em thắng, anh phải dẫn em theo, nếu em thua, em sẽ… sẽ bỏ ý định.” Hai tay nhóc chống hông, mũi chân phải dậm dậm đất, bĩu môi, mắt sáng lấp lánh ngó anh chằm chằm.
Trần Hạo Long bị lời bướng bỉnh của nhóc chọc cười, dứt khoát đồng ý, giọng điệu vẫn có lệ, thầm muốn nhanh đuổi cổ em trai “Được được, vậy anh chơi đùa với em một hồi.”
“Cắt!” Trần Dược hài lòng nói “Tốt lắm. Tiếp theo là cảnh hai anh em đánh nhau. Võ sư lên thay.”
Lôi Duệ Lân lập tức giơ tay “Đạo diễn, cháu có thể tự đánh.”
Người nào người nấy giật mình nhìn sang. Chủ yếu là không ai cho rằng Trần Dược tùy tiện tìm một người trên đường lại có thể vớt trúng cao thủ.
Trần Dược vô cùng bất ngờ “Tự mình đánh?”
Lôi Duệ Lân ngoan ngoãn gật đầu “Cháu đã học võ hơn năm năm.”
Mọi người nhịn không được bật cười, chỉ cho thằng bé nói đùa. Nhìn nhóc ta cùng lắm là tám tuổi, nếu học võ hơn năm năm, chẳng phải mới hơn hai tuổi đã bắt đầu học? Sao có thể chứ?
Trương Khung nhăn mày, hơi hơi không vui. Cũng không phải nói ông không thích Lôi Duệ Lân. Mấy ngày nay anh trai song sinh của Lôi Duệ Lân, Tần Duệ Kỳ luôn ở đây, ông nhìn ra Tần Duệ Kỳ cũng có hứng thú với việc đóng phim, nên cảm thấy Lôi Duệ Lân làm vậy giống như đang tạo nổi bật trước mặt Trần Dược, mục đích e là muốn Trần Dược cũng chú ý đến Tần Duệ Kỳ.
Kỳ thực, ông đã suy nghĩ nhiều. Trong giới giải trí hỗn tạp, gặp muôn hình muôn vẻ dạng người, luôn nhịn không được nghĩ theo thuyết âm mưu. Chẳng qua ông hoàn toàn quên mất Lân Duệ Lân chỉ là một đứa bé, làm sao suy tính xa như vậy.
Trần Dược mừng rỡ, không cần thế thân đóng thay đương nhiên càng tốt, hiệu quả cảnh quay sẽ càng tự nhiên, thêm phấn khích. Nhưng Trần Dược không đồng ý ngay, nghiêm mặt hỏi: “Cậu bé con, nhóc nghiêm túc sao?”
Tầm mắt hơi nghía qua Lôi Thiết, đồng thời cũng thấy được Tần Miễn.
Tần Miễn mỉm cười, ánh mắt thản nhiên và tự tin, khẽ gật đầu với gã, bày tỏ Lôi Duệ Lân không có nói dối.
“Cháu chưa bao giờ nói dối.” Lôi Duệ Lân nói.
Trần Dược cẩn thận hỏi: “Hay nhóc thử đánh với chú chỉ đạo võ thuật một đoạn nhé?”
Lôi Duệ Lân bình tĩnh gật đầu, ôm quyền với người chỉ đạo võ thuật, nói: “Xin chỉ giáo.”
Người chỉ đạo võ thuật có chút buồn cười, nhưng đạo diễn đã lên tiếng, không thể không bằng lòng “Được, mời.”
Lôi Duệ Lân biết hiện không phải lúc khiêm tốn, nếu chỉ đạo võ thuật ngại ra tay trước thì nhóc tấn công trước, bèn tung mạnh một cú đấm. Người chỉ đạo võ thuật lập tức gạt cổ tay nhóc ra. Lôi Duệ Lân biết mục đích so đấu không ở thắng thua, mà ở chỗ quá trình, nên một quyền bị hất ra, một quyền khác cũng lao đi, đồng thời đùi phải quét ngang hạ bộ đối phương. Tuy chỉ mới hai chiêu, nhưng chỉ đạo võ thuật đã nhìn ra cậu bé có võ thật, lúc này nghiêm túc lên. Hai người đánh qua đánh lại, vô cùng đặc sắc.
Người ngoài có lẽ không nhận ra, nhưng Trần Dược là ai? Từng quay vô số phim hành động, nhanh chóng nhận ra chỉ đạo võ thuật đang đánh thật, muốn kềm chặt Lôi Duệ Lân. Nhưng Lôi Duệ Lân có bản lãnh thật thụ, linh hoạt tránh né, thậm chí còn liên tiếp đẩy lùi chỉ đạo võ thuật.
“Tốt!” Trần Dược vui sướng không thôi “Duệ Lân không cần thế thân ”
Chân mày Lâm Hưởng cau lại, rồi giãn ra trước khi bị người khác bắt gặp, trong lòng có chút khó chịu. Một đứa nhóc lại không cần người đóng thế, mà anh là người lớn lại cần. Nếu truyền ra ngoài, không chừng sẽ thành trò cười. Nhưng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, anh không thể so đo với nó, đành nén chịu buồn bực, sắc mặt vẫn hơi lạnh.
“Sao vậy?” Trợ lý thân thiết hỏi.
Lâm Hưởng thuận miệng nói: “Gien hai người lớn trong nhà Lôi Duệ Lân không tệ, không biết liệu có vào giới giải trí phát triển không nữa.” Không thể không thừa nhận hai người kia đều rất xuất sắc. Nếu họ gia nhập giới giải trí, tuyệt đối là một uy hiếp cho anh. Ánh mắt anh không tự chủ lại dời sang Tần Miễn, Lôi Thiết.
Lôi Thiết tựa như lơ đãng nhìn sang, lạnh nhạt chống lại tầm mắt đối phương.
Lâm Hưởng cả kinh, vội dời mắt đi, nội tâm nặng nề. Anh thế mà bị ánh mắt đi áp chế.
Do võ sư thay thế Lâm Hưởng và Lôi Duệ Lân đều có võ, Trần Dược dứt khoát không để chỉ đạo võ thuật sắp xếp chiêu thức cho họ, mặc hai người tuỳ ý đánh, cùng lắm quay vài hiệp đấu, để hậu kỳ cắt nối biên tập, chỉ giữ lại các động tác đẹp.
Đánh tất cả ba trận ước chừng hơn hai mươi phút, Trần Dược mới hô cắt.
“Cảnh này cũng qua.” Hôm nay quay phim khá thuận lợi, Trần Dược nhìn đồng hồ, hào phóng nói “Ăn cơm đi, buổi chiều lại tiếp tục.”
Toàn bộ nhân viên trường quay đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn cơm, mọi người đến nhận cơm phần này.”
Lôi Duệ Lân không muốn làm người nổi bật, cũng sang nhận cơm rồi chạy về phía người nhà mình “Ba ba!” Chào to xong lại nhỏ giọng hỏi: “Ngài đến xem ta quay phim sao? Biểu hiện hôm nay của ta thế nào?” Khuôn mặt nhỏ đắc ý chọc người bật cười.
“Tuyệt lắm.” Tần Miễn không tiếc khen ngợi, xoa xoa đầu nhóc, lấy chén và ly giấy dùng một lần ra, rót ra hai chén canh trước, nói với tiểu nhi tử “Ta mang theo canh và nước ép cam, ngươi cầm qua mời mọi người uống.”
Lôi Duệ Lân và ca ca cùng nhau xách thùng, cầm chén và ly theo.
“Cám ơn mọi người đã chiếu cố cháu, cháu mời mọi người uống canh và nước trái cây. Ba ba cháu nói uống canh và nước ép rất tốt.”
Đối với một đứa bé, nhất là đứa bé đáng yêu, mọi người đều ôm thiện ý, không tiện từ chối, nam đều chọn uống canh, nữ đều chọn uống nước trái cây. Thùng đựng lớn đến mấy cũng có hạn, nên chỉ có thể chia cho thành viên chủ chốt của đoàn phim.
Mọi người vốn chỉ tính nhấp chút đỉnh, không ngờ một ngụm canh/ một ngụm nước ép vừa vào miệng, lại cho cảm giác thơm ngọt mát lành, *** thần phấn khởi.
Trần Dược uống hết chén canh, duỗi tay ra “Tiểu Duệ Lân, cho chú thêm một chén đi.”
Diễn viên thủ vai nữ chính Lý Loan Loan cũng đưa ly đến trước mặt Lôi Duệ Lân, mi mắt cong cong hoạt bát đáng yêu “Em trai nhỏ, cho chị thêm ly nước ép nữa được không? Lần đầu tiên chị uống nước cam ép ngon như vầy đó. Ba ba em mua hoa quả ở đâu vậy?”
“Em cũng không biết ạ.” Lôi Duệ Lân nói “Chị Loan Loan uống thêm mấy ly nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp.”
Mọi người cười to.
Trần Dược uống ba bát canh mà vẫn còn muốn uống, nhưng thương tiếc hai đứa nhỏ chưa được uống, bèn dứt khoát đuổi chúng ra xa, không nhìn thấy sẽ không tham.
“Được rồi được rồi, mọi người phải chừa lại một chút cho Duệ Kỳ Duệ Lân chứ, để bọn nhỏ ăn cơm đi.”
Tần Miễn rót sẵn hai chén canh là để chừa cho hai đứa con. Một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nhau, khiến người hâm mộ không thôi.
Không ít người đang thầm suy đoán xuất thân của Tần Miễn, Lôi Thiết, bao gồm cả Lý Loan Loan. Lý Loan Loan cảm thấy cả nhà này khí độ bất phàm, không giống người thường, nhưng đối chiếu Tần Miễn, Lôi Thiết với những người có lai lịch trong trí nhớ một phen, lại không có ai trùng khớp.
-Hết chương 216-
———-