“Dù nhiều tiền hơn nữa cũng bị y tiêu hết, về sau phải biết sống làm sao? Hiện trong tay chúng ta chỉ còn hơn một lượng bạc. Xây nhà phải trả tiền công này? Cần đãi người ta ăn cơm này? Chút tiền ấy nhất định là không đủ. Nên ta muốn làm phiền nương, nhị đệ muội, tam đệ muội cho chúng ta vay ít tiền được không? Chắc chắn chúng ta sẽ sớm trả lại.” Tần Miễn dùng ánh mắt chân thành mà khẩn thiết nhìn Đỗ thị, còn chủ động bổ sung “Chúng ta có thể viết giấy nợ, cam đoan có vay có trả!”
“Cái gì?”
Sắc mặt ba người Đỗ thị đồng thời thay đổi.
Triệu thị cướp lời, thanh âm rất lớn “Đại tẩu như vậy không phải là làm khó ta và tam đệ muội sao? Trong nhà nương là đương gia, trên tay chúng ta làm gì có tiền?”
Vẻ mặt Đỗ thị âm u, tức giận đến ngực khó chịu, hai tay bấu chặt mép đĩa, ngón tay trắng nhợt hận không thể hất cái đĩa xuống đất, nhưng lại tiếc đống đậu phộng bóng lưỡng này. Còn tưởng Tần Miễn này dễ bắt chẹt, nào ngờ cũng chẳng phải kẻ lành. Chẳng những không muốn đưa tiền mà còn vọng tưởng vay tiền, không có cửa đâu! (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Các ngươi không đủ tiền là chuyện của các ngươi, hôm nay ta tới tính nợ.” Đỗ thị liếc đậu phộng một cái rồi nhìn thẳng Tần Miễn, cằm hếch cao “Không trả tiền cũng được, mấy ngày nay ở nhà hết mỡ, từ hôm nay trở đi phải tạm thời làm phiền dâu cả lo phần cơm cả nhà chúng ta.”
Triệu thị, Tiền thị nghe vậy, khoé môi yên lặng nhoẻn cười sung sướng khi người gặp họa nhìn Tần Miễn, miệng vẫn không ngừng nhai đậu phộng.
Trong mắt Tần Miễn đầy mỉa mai, sắc mặt cứng đờ, thỉnh cầu: “Nương, không phải chúng ta không chịu trả tiền, có điều hiện tại là thời điểm khó khăn, trong tay quả thật không còn tiền. Lúc lập khế thư cũng đã nói để qua hai ba tháng mới –”
Đỗ thị vung tay, sắc mặt khó coi cực kỳ “Nói cũng vô ích. Nếu các ngươi đổi ý, ta đành phải thỉnh lý chính đến một chuyến.” Triệu thị chậc chậc không ngừng, lửa cháy đổ thêm dầu “Đại tẩu, một trăm văn tiền thôi mà. Con trâu kia của các ngươi ít nhất cũng phải năm lượng bạc, dám chi cả năm lượng thì bớt đi một trăm văn này có là gì? Ta thấy ngươi vẫn nên giao ra thôi, nếu không nương sẽ nghĩ rằng ngươi muốn quịt.”
Có ăn cũng không chặn được họng ngươi. Tần Miễn khinh bỉ quét mắt qua nàng một cái, nhưng vẻ mặt vẫn làm bộ khó xử, ngập ngừng nói: “Thôi, ta đưa một trăm văn kia cho người vậy.”
Hắn đến gần Lôi Thiết, nhỏ giọng nói bên tai y với ngữ điệu thương lượng: “Thiết ca, trả tiền này thì số còn lại của chúng ta không đủ rồi. Hay là hai ngày nữa chúng ta lại đến tìm cha nói chuyện coi có thể vay một ít không.”
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, ánh mắt kỳ quái, gật đầu không nói.
Đỗ thị nghe rõ ràng, vẻ mặt tức khắc trở nên cảnh giác, lòng thầm hạ quyết tâm sau khi trở về phải trao đổi cùng Lôi Đại Cường, tiện thể bảo cả nhà về sau tránh né Tần Miễn và Lôi Thiết.
Lúc này Tần Miễn mới đứng dậy vào phòng ngủ, vừa xoay người liền cười trộm, trở tay đóng cửa phòng lại.
Một lát sau, hắn cầm một nắm tiền đồng đi ra, bỏ xuống mặt bàn, dùng cánh tay che lại, cười trừ một cái, nhỏ giọng nói: “Nương đừng nóng vội, ta đếm trước, tránh cho thiếu tiền.”
Triệu thị nhỏ giọng lầm bầm “Nghèo kiết hủ lậu.”
Tần Miễn cúi đầu đếm từng đồng từng đồng một, “Một, hai, ba… Bảy mươi sáu… Bảy mươi sáu, bảy mươi bảy… Một trăm.”
Đỗ thị sửng sốt, cười nhạo nhìn hắn, cả đếm số cũng không xong, đếm sai năm lần, dôi ra năm văn tiền, đủ mua một con cá to.
Mắt Đỗ thị chợt lóe, vươn tay muốn đẩy mớ tiền đồng vào ngực.
“Nương, ta sợ đếm thiếu, để ta đếm lại lần nữa.” Tần Miễn vội ngăn cản, cười cười.
Đỗ thị đẩy tay hắn ra, cau mày “Dù sao các ngươi cũng là con trai con dâu ta, thiếu ba bốn văn tiền ta còn đòi cho bằng được sao? Cứ như vậy đi, ta phải vội về nhà nấu cơm.”
Không đợi Tần Miễn phản ứng, bà gom đống tiền đồng lại cất vào lòng, đứng lên, bưng cái đĩa theo “Ta cầm về cho cha các ngươi nhắm rượu.”
Nói xong, bà nhanh chân bỏ đi cứ như phía sau có người rượt đuổi.
Triệu thị và Tiền thị vội vã đuổi theo.
Nhìn bọn họ đi xa, Tần Miễn rốt cuộc không nhịn được cười to “Ha ha ha…”
Lôi Thiết đi tới bên cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn.
Tần Miễn xoay người nhìn y, còn chưa thể ngừng cười “Huynh tin không? Đảm bảo trong một thời gian dài họ thấy chúng ta thì sẽ đi đường vòng.”
“Không đói bụng?” Lôi Thiết nhàn nhạt hỏi. Đối với người bên kia, y không có cảm tình gì.
“Đói. Ta đi xào rau.” Tần Miễn duỗi thẳng hai tay, nhún nhún bả vai, nhanh nhẹn vào bếp làm tiếp phận sự.
Không có người bên lão trạch đến gây ngột ngạt, cuộc sống của Tần Miễn và Lôi Thiết bình yên trở lại.
Rất nhanh, phần lớn thôn dân đều hoàn thành vụ mùa. Tần Miễn bảo Lôi Thiết đi tìm người coi ngày lành tháng tốt, định ra thời gian động thổ, lại đến từng nhà thông tri muốn thuê hai mươi người hỗ trợ.
Tần Miễn đã hỏi thăm rồi, bình thường mời nhân viên đến phụ xây nhà tiền công mỗi ngày ước chừng trên dưới hai mươi lăm văn. Tần Miễn tính cho họ mỗi ngày hai mươi văn tiền, bao ăn cơm trưa, bốn món ăn, hai mặn hai chay. Hắn dặn Lôi Thiết lúc mời người thì nói rõ những việc này. Lẽ ra, những người giúp vần công đều ở trong thôn, một ngày ba bữa có thể ăn ở nhà, không cần bao cơm, tăng thêm tiền công là được. Nhưng giữa trưa cung cấp họ ăn ngon thì lúc xây nhà sẽ càng thêm ra sức dụng tâm. Thường ngày họ ở nhà cũng chưa chắc được ăn ngon như vậy.
Người được mời phụ đều vui vẻ, thời điểm không làm ruộng thì nông dân bọn họ cũng sẽ đến trấn trên hoặc huyện kiếm việc làm thêm, mà tiền công chưa chắc được như ý. Nay có tiền kiếm ngay trong thôn, giữa trưa còn được ăn ngon, ai không muốn đến? Về phần tin đồn Lôi Thiết và Tần Miễn thì có là gì, ai sẽ so đo với tiền?
-Hết chương 35-
———