Xe trâu tiến vào thôn, Tần Miễn tiếp nhận dây thừng từ tay Lôi Thiết, nói với y: “Huynh đi gọi tam đệ, tứ đệ đến nhà mình một chuyến, ta từ từ nói chi tiết cho họ.”
Lôi Thiết gật đầu, chân dài vừa nhấc, thoải mái nhảy xuống khỏi xe trâu còn đang di chuyển.
Vài thôn dân tò mò ánh mắt vẫn luôn theo dõi y. Chuyện Lôi Thiết có võ đã sớm truyền khắp, dạng người này khiến bọn họ vừa kính vừa sợ.
Mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên Tần Miễn phải làm là nấu nước rửa mặt. Bó củi trong lòng bếp vừa mới bốc cháy, Lôi Thiết đã trở về.
“Tam đệ và tứ đệ cũng đi làm sạch sông, đang ăn cơm, lát nữa sẽ tới.” Lôi Thiết lấy đi cây củi gỗ trong tay hắn, ngồi xuống trước lòng bếp. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Thời tiết càng lúc càng giá rét, thứ gì cũng nhiễm lạnh. Y hỗ trợ làm Tần Miễn mừng rỡ, vội đút hai tay vào túi.
“Nhị đệ không đi làm?”
“Không có.”
Biết ngay mà. Lôi Hướng Nhân kia, Tần Miễn không ưa nổi. “Huynh không nói với tam đệ, tứ đệ là chuyện gì chứ?”
Lôi Thiết: “Chỉ nói có chuyện quan trọng tìm chúng.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Miễn xoay người mở tủ, sau đó lấy trần bì, cây quế, mấy thứ linh *** cần xay ra, cân nặng từng cái rồi đặt sang một bên. Các phối liệu này phải xay xong trước khi ngủ, chuẩn bị hôm sau sử dụng.
Hai người tự làm phần việc của mình, tuy không có trò chuyện nhưng bầu không khí phòng bếp rất ấm áp và yên tĩnh.
“Đại ca, đại tẩu, chúng ta đến rồi.”
Hai người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ một trước một sau đi vào, đều rụt cổ, hai tay đút trong tay áo.
“Thời tiết quái quỷ này càng ngày càng lạnh.”
“Các ngươi đến rồi.” Tần Miễn cũng không khách khí với họ “Nước chưa nấu xong, ta không châm trà cho các ngươi liền được. Vào phòng khách ngồi đi.”
Lôi Hướng Nghĩa ngồi xuống sô pha mềm mại, lặng lẽ cảm thụ một chút mới ngồi thẳng, tò mò hỏi: “Đại ca nói huynh có chuyện tìm chúng ta, là chuyện gì?”
Tần Miễn ngồi trên ghế sô pha một người “Ta nghe đại ca các ngươi nói hai ngày nay các ngươi đi làm sạch sông Lục Khúc? Ở đó có nhiều người không?”
Lôi Hướng Nghĩa nói: “Hôm nay là ngày thứ ba. Người rất nhiều, có lẽ đại tẩu không biết, sông Lục Khúc vừa dài vừa rộng, hàng năm quan phủ đều mướn không ít người dọn sạch.”
“Chắc là rất vất vả.” Tần Miễn lại hỏi “Nhiều người như vậy cơm trưa phải giải quyết thế nào?”
“Cơ bản đều là tự mang lương khô. Đoạn sông chúng ta phụ trách cách trấn trên khá xa vùng thượng du rất gần thị trấn, nhưng đại đa số vẫn tự mang lương khô.” Lôi Hướng Lễ mơ hồ đoán được gì đó “Vì sao đại tẩu lại hỏi việc này?”
Tần Miễn mỉm cười “Hôm nay ở trấn trên ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền, muốn nói cho các ngươi. Nếu các ngươi đồng ý làm thì có thể kiếm được nhiều hơn đi dọn sông một chút, còn nhàn hạ hơn.”
Hai mắt Lôi Hướng Lễ sáng rực, lập tức nói: “Đương nhiên nguyện ý. Là cách gì?”
Lôi Hướng Nghĩa cũng vui mừng “Lúc dọn sông phải đứng chân trần trong nước, y như chịu tội. Có biện pháp thoải mái hơn dĩ nhiên là tốt nhất.”
Tần Miễn cũng không quanh co lòng vòng với họ “Suy nghĩ của ta chính là, các ngươi có thể nấu chút canh nóng đưa đến bờ sông Lục Khúc bán. Mấy nhân công kia mỗi ngày ngốc trong nước lâu như vậy, giữa trưa lại chỉ cắn lương khô, có một bát canh nóng là không còn gì bằng. Các ngươi có thể mượn chiếc xe, chỉ cần mang theo nồi, củi, mua xương cốt, củ cải hoặc khoai tây gì đó tại trấn trên, nấu một nồi lớn. Hào phóng hơn có thể cho thêm thịt vụn. Dù chỉ bán một văn tiền một chén, thì cả ngày cũng kiếm được không ít.”
“Cách này rất tốt.” Lôi Hướng Nghĩa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hận trời không thể sáng ngay để lập tức đánh xe đi trấn trên “Xương cốt rẻ, mua không tốn bao nhiêu, tối đa phí chút củi, nên phí tổn nồi canh này không cao. Sẽ có lợi nhuận.”
Lôi Hướng Lễ cũng vui không tả siết “Số lượng người đi dọn sông ít nhất phải bốn năm trăm, dù chỉ có một trăm người bỏ tiền ra mua, chúng ta cũng có thể kiếm được một trăm văn tiền, trừ đi phí tổn thể nào cũng còn khoảng sáu bảy mươi chứ?”
Hai người, một muốn tích cóp tiền riêng trợ cấp thê tử nữ nhi, một muốn tích cóp tiền riêng cưới vợ, Tần Miễn đưa chủ ý này không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tần Miễn mỉm cười “Ý của ta là nói cho các ngươi. Về phần các ngươi muốn nói cho những người khác hay không là chuyện của các ngươi.”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều hiểu hắn phản cảm với vài người bên lão trạch, cũng không thấy lạ.
Lôi Thiết từ phòng bếp đi ra, ngồi xuống cạnh Tần Miễn “Một chiếc xe không đủ, cần mượn thêm một chiếc khác. Mỗi ngày cùng chúng ta ra ngoài, xe trâu có thể cho các ngươi dùng, đưa về trước khi tiệm đóng cửa là được.”
“Đa tạ đại ca, đại tẩu.” Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Nghĩa đồng thời nói lời cảm tạ.
Lôi Hướng Lễ do dự một lát, nhìn Tần Miễn “Hiện nay chưa có người nào bán canh bên bờ sông, nhưng ta nghĩ một khi chúng ta làm, khó đảm bảo người khác không học theo. Đến lúc đó canh bán không được nhiều, trừ phi có ưu thế mùi vị. Ta biết nước canh của đại ca, đại tẩu có bí phương, đại ca, đại tẩu có thể bán cho chúng ta một ít nguyên liệu đã điều phối để chúng ta cho vào canh không?”
Tần Miễn giật mình. Lôi Hướng Lễ có thể suy nghĩ xa hơn, cũng có vài phần tư duy của người làm ăn.
Lôi Hướng Nghĩa cũng ôm hi vọng nhìn Tần Miễn.
Tần Miễn nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết không chút do dự “Ngươi là đương gia.”
Tần Miễn vừa lòng cười cười với y.
Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ có chút quẫn bách dời mắt, không dám nhìn họ.
Tần Miễn nghĩ nghĩ, gật đầu “Có thể. Nhưng để điều phối gia vị này không dễ, mỗi ngày ta chỉ có thể bán cho các ngươi một lọ, tính theo giá thành, mười văn tiền.” Tình cảm là tình cảm, lợi ích là lợi ích, hôm nay bày ra thái độ thân huynh đệ tính toán phân minh có thể tránh cho sau này hai nhà vì tiền bạc mà tranh cãi. Trước mắt, quan hệ giữa hắn và Lôi Thiết cùng Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ không tệ, không muốn mai sau vì vấn đề lợi ích mà nổi ý đồ xấu.
Tuy nói hắn ta chủ động đưa ra ý trả tiền, nhưng Lôi Hướng Lễ không nghĩ ngay cả câu từ chối khách sáo Tần Miễn cũng không nói đã đồng ý ra giá ngay, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng nghĩ kỹ, hai nhà đã phân gia, tiền bạc lui tới tốt hơn nên rõ ràng, miễn cho về sau phá hỏng tình cảm huynh đệ. Lại nói, biện pháp kiếm tiền này là do Tần Miễn nghĩ ra. Nghĩ vậy, hắn ta liền bình thường trở lại.
Huynh đệ hai người vội vã trở về thương lượng chi tiết, lại cảm tạ Tần Miễn, Lôi Thiết lần nữa, hẹn sáng mai cùng nhau ra ngoài.
Rạng sáng hôm sau, nhìn thấy cùng xuất hiện với Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ còn có ba người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị và Tiền thị, Tần Miễn chẳng hề bất ngờ chút nào.
Nụ cười của Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều hơi miễn cưỡng. Động tĩnh bọn họ lớn như vậy không thể nào giấu diếm được những người khác, hơn nữa muốn mua củi, vật liệu còn phải xin tiền từ chỗ Đỗ thị, nên chuyện muốn tới bờ sông Lục Khúc bán canh mọi người bên lão trạch đều biết. Hai phu thê Lôi Hướng Nhân, Triệu thị hết ăn lại nằm, còn thích chiếm lợi, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều không muốn cho họ cùng đi, ngặt nỗi thái độ của Lôi Đại Cường, Đỗ thị cường ngạnh, hai người cũng không biết làm sao.
Sắc mặt Tiền thị càng khó xem. Nàng nhìn ra được trong bốn người Lôi Hướng Nhân, tướng công nàng, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí, tương đối mà nói đại ca, đại tẩu càng ưa tướng công nàng, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí hơn. Chủ ý này của đại tẩu rõ ràng là muốn giúp đỡ tướng công nàng và tứ đệ, Lôi Hướng Nhân và Triệu thị khi không gia nhập khiến nàng nghẹn một bụng lửa. Lúc này, ý niệm muốn phân gia trong nàng càng cường liệt. Nếu bây giờ phân gia, tiền kiếm được cũng chỉ cần phân cho hai người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ.
Triệu thị không biết suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lén trừng Tiền thị và Lôi Hướng Nghĩa.
Tần Miễn làm như không thấy tranh đấu mờ ám của họ, đưa lọ gốm nhỏ đã sớm chuẩn bị cho Lôi Hướng Lễ. Hỗn hợp gia vị trong lọ gốm này không có nước linh tuyền, hơn nữa chỉ có mười chủng loại, nhưng vậy cũng đã đủ ngon.
Tần Miễn nhảy lên xe trâu.
Triệu thị muốn ngồi cùng một xe với hắn làm thân, đồng thời muốn lén nhìn coi trong cái vò lớn để trên xe chứa cái gì.
Nhưng Tần Miễn sớm có phòng bị, vừa ngồi ổn định liền bảo Lôi Thiết đánh xe đi.
Triệu thị thầm mắng vài câu, đành phải từ bỏ, trở lại xe lừa mượn được. Trên xe còn chất nồi, bếp lò, hai sọt bát đũa và dầu, muối, tương, dấm chua các loại.
Hai chiếc xe không nhanh không chậm rời khỏi thôn trang trong nắng sớm.
Tần Miễn lấy từ trong bọc ra hai ống trúc nóng hầm hập, đưa cho Lôi Thiết một cái “Cho.”
“Ngươi cầm một lát cho ấm tay.” Lôi Thiết.
“Hôm nay mặc nhiều áo, không lạnh.” Tần Miễn vặn mở nắp ống trúc, đưa cho y. Hôm nay dậy sớm, hắn dùng bếp than nấu một ít súp. Sau khi nước nóng, vừa cho bột mì vào vừa dùng chiếc đũa khuấy, đợi sôi lên thì thêm thịt vụn, cải thìa, rau mầm, nấu một chút, đánh tan một quả trứng gà đổ vào từng chút, cuối cùng thêm dầu muối và chút gia vị lẩu. Cách làm đơn giản nhưng hương vị ngon vô cùng. Uống một ngụm, miệng thơm lừng, dạ dày cũng ấm áp cực.
Hai người cầm hai ống trúc giống nhau như đúc ăn canh. Đến trấn trên lại ăn ba bốn cái bánh bao là đủ.
Mấy người Lôi Hướng Nhân ở phía sau đều nhìn thấy, cũng ngửi được mùi thơm, hâm mộ không thôi.
Đại ca lấy được vị nam đại tẩu này là có phúc cũng không chừng. Lôi Hướng Lễ thầm cảm khái, không khỏi nghĩ đến tức phụ tương lai của hắn ta nhất định cũng sẽ đối tốt với mình, mặt bỗng nóng như phát sốt, vội ho một tiếng, ném suy nghĩ kiều diễm ra khỏi đầu.
“Tứ đệ, sao vậy?” Lôi Hướng Nhân liếc mắt nhìn, thuận miệng hỏi.
“Không có gì.” Lôi Hướng Lễ đáp có lệ.
Lôi Hướng Nhân muốn làm thân với Lôi Thiết “Đại ca, gần đây tiệm các ngươi buôn bán thế nào?”
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Tàm tạm.”
Lôi Hướng Nhân cười nói: “Đại ca cần gì khiêm tốn? Nghe nói khách nhân trong tiệm các ngươi ngày nào cũng chật ních, một ngày ít nhất kiếm được hai ba lượng bạc phải không?”
Tần Miễn mỉm cười “Quán nhỏ của chúng ta thì tính là gì? Nghe nói tửu lâu Mỹ Vị trai trấn trên kiếm cả đấu vàng cơ. Đáng tiếc a, người ta kiếm nhiều đến mấy cũng là của người ta, người ngoài hâm mộ không được.”
Lôi Hướng Nhân nghe ra nghĩa bóng trong lời hắn, bị nghẹn, cáu giận trừng ót Tần Miễn. Nhưng Tần Miễn cũng không nói sai, gã đành cười gượng hai tiếng.
Lôi Hướng Nghĩa hoà giải “Nhị ca, lát nữa đến trấn trên, chúng ta chia ra làm việc, các ngươi đi mua củi, ta và tứ đệ mua vật liệu nấu ăn.” Củi rất rẻ, nếu lấy ở nhà chở đến trấn trên rồi từ trấn trên chở đến bờ sông thì không đáng, nên họ tính mua luôn tại trấn trên.
-Hết chương 53-
———