Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

“Gỗ chá” Tần Miễn chấn động, cầm cung nhỏ thật chặt “Thì ra gỗ này là gỗ chá ư. Ta biết loại cây này, gỗ chá là loại gỗ rất quý báu, sánh ngang với hoàng đàn, chìm hoặc bán chìm trong nước, chất gỗ ổn định ít bị vênh. Lõi cây chá chỉ to bằng ngón tay, có đường vân như sợi chỉ vàng. Số sợi chỉ vàng cũng không phải vòng tuổi của nó, ba đến năm năm mới mọc lên một cây. Muốn tìm gỗ chá chắc không dễ dàng.”

Lôi Thiết: “Ngươi thích là được.”

Tần Miễn vui vẻ nói: “Thích lắm.”

Hắn ôm cây cung vào phòng, yêu quý treo cùng một chỗ với cung lớn của Lôi Thiết. Khi đi ra, Lôi Thiết đã dọn đồ ăn ra bàn.

“Ngày mai lên núi ngay nhé?” Tần Miễn tràn trề hưng phấn hỏi. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Thiết: “Trước tiên luyện bắn bia cố định, rồi luyện thêm bắn bia di động.”

“Phiền toái như vậy?” Tần Miễn thất vọng.

Lôi Thiết thản nhiên nói: “Không học đi làm sao học chạy?”

Còn giảng đạo lý lớn. Tần Miễn không phản bác được, đành thắng lại, đứng dậy cắt thịt sống cho Nhất Điểm Bạch. Ngày hôm sau, Lôi Thiết cắm hai cây cọc trong sân, ở giữa treo một mũ rơm cũ làm bia ngắm, để Tần Miễn tập nhắm bắn.

Tần Miễn vừa có được cây cung của riêng, hăng hái đầy mình, theo chỉ đạo của Lôi Thiết, không biết mệt mỏi bắn hết lần này đến lần khác. Mới đầu chỉ toàn bắn vào không trung, sau bảy tám mũi tên, hắn tìm được cảm giác, có thể chuẩn xác bắn trúng mũ rơm, hơn nữa cách ly tâm ngày càng gần.

Lôi Thiết vốn chỉ muốn dỗ hắn chơi đùa, nhìn ra hắn có vài phần thiên phú thì hơi bất ngờ, lúc này mới dạy dỗ nghiêm túc, đầu tiên bảo hắn đứng cách mũ rơm hai trượng bắn tên, sau lùi xa ba trượng, dần dần kéo dài cự ly.

Lần đầu Tần Miễn học bắn tên, cánh tay nâng lâu nên mỏi nhừ, gần buổi trưa mới chấm dứt luyện tập.

Lôi Thiết: “Về sau mỗi ngày chỉ luyện nửa canh giờ, dục tốc bất đạt.”

Tần Miễn gật đầu, hắn cũng cảm thấy ăn nhanh sẽ không tiêu, cánh tay nâng lên không nổi “Giữa trưa ăn gì?”

Lôi Thiết: “Lẩu, ta làm.”

Tần Miễn cười, thả lỏng nằm xoài trên sô pha “Đi đi, huynh làm đi, ta chờ ăn.”

Lôi Thiết nấu lẩu không chú ý giống như Tần Miễn, sau khi nước nóng, đổ gia vị lẩu vào, nếm thử, thấy nhạt liền thêm chút muối, tiếp tục dựa theo trí nhớ cho thịt đã cắt vào, thịt viên hôm qua mang về từ tiệm, khoai tây, cải bó xôi và cải thảo. Đợi đến khi thịt và khoai tây chín, cải bó xôi và cải thảo đã sớm vàng nhũn.

Trên khuôn mặt ngàn năm cứng ngắc của Lôi Thiết lộ vẻ quẫn bách hiếm thấy, trước khi Tần Miễn mở miệng chế nhạo, bình tĩnh gắp thêm ít rau cải và cải thảo bỏ vào.

May mà, hương vị vẫn không tệ.

Tần Miễn nghĩ hiếm khi người này xung phong nấu một bữa, buồn cười một lát, trái lại không có chế nhạo y.

Không nấu cơm, ăn hết đồ ăn vẫn không đủ no, hai người bèn bỏ mì vào nồi lẩu nấu.

Từ khi có máy cán mì, muốn ăn mì rất tiện, trước tiên dùng máy cán mì cán ra một đống to, sau khi phơi hong khô thì dùng kéo cắt đứt. Đặt ở trong ngăn kéo khô ráo để bảo tồn, muốn ăn thì có thể nấu bất cứ lúc nào. Chỉ là thời đại này không có chất hút ẩm, mì khô nhiều nhất giữ được một tháng, nhưng thế cũng đủ.

Trên bàn cơm, Tần Miễn nhắc tới chính sự “Gần đây ít người ăn malatang. Buổi chiều chúng ta ở nhà làm chút củ cải viên, cá viên, khoai lang viên và rau cải viên. Làm một ít bán thử trước, nếu bán được thì thuê người làm.” Nếu không phải cần kiếm thêm tiền mở rộng kinh doanh, hắn sẽ không kiên nhẫn làm mấy thứ này mỗi ngày.

Lôi Thiết gật đầu.

Ăn cơm xong, hai người đi mua ít khoai lang, khoai tây, củ cải, cà rốt và cá của vài hộ trong thôn.

Khoai lang viên đơn giản nhất, gọt vỏ rồi hấp chín, dầm nát thật nhuyễn, thêm lượng bột mì vừa phải vào, trộn đều hỗn hợp rồi vo tròn thành một đống viên, sau khi dầu nóng, đổ viên khoai lang vào chiên đến khi vàng óng, mềm dẻo thơm ngọt. Củ cải viên cũng không khó, củ cải băm nhỏ, trộn đều với thịt băm, trứng gà, bột mì, gia vị thành hỗn hợp, cũng vo thành viên rồi chiên trong dầu. Rau củ viên nguyên liệu là khoai tây và cà rốt, khoai tây hấp chín nghiền nát, cà rốt thái sợi, lòng trắng trứng, gia vị các loại trộn đều với nhau, vo viên, cũng chiên trong dầu.

Cá viên tương đối khó hơn, sau khi làm cá sạch sẽ, rút xương lớn và xương vây, dùng dao nạo thịt cá ra, cho thêm gừng băm, muối và gia vị vừa ăn, dùng chày giã nhuyễn, thêm lòng trắng trứng, dùng đũa khuấy liên tục theo một chiều, đến khi thịt cá bết dính thì cho chút bột mì, sau đó vo tròn cá viên, bắc nồi nước, để lửa nhỏ cho cá viên vào, lại chuyển sang lửa lớn, chờ cá viên nổi lên toàn bộ thì vớt ra ngâm trong nước lạnh, lấy ra ngoài cho rút nước.

Tần Miễn, Lôi Thiết không ngừng bận rộn đến khi trời tối, khoai lang viên, củ cải viên và rau củ viên đều làm hơn một trăm Cá viên ít hơn, ước chừng tám mươi viên.

Trong thôn không có bán thịt bò, thịt dê, không thì có thể làm chút thịt bò viên và thịt dê viên.

Bữa chiều là lẩu ăn với cơm. Mỗi chủng loại cho vào mười mấy viên. Tần Miễn và Lôi Thiết đều thích cá viên nhất.

Khoai lang viên ngọt, phỏng chừng được nữ tử hoan nghênh.

Mấy loại viên xuất hiện giúp tiệm ‘Ăn thật ngon’ đông khách rầm rộ.

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt liền đến tháng Chạp.

“Ăn tết” là từ càng ngày càng được nhiều người nhắc tới. Nhà nào có heo mập cần giết cuối năm đều sắp hàng ở chỗ Liêu đại bá chờ giết heo. Trong thôn cứ cách vài ngày là nghe được tiếng heo kêu thảm thiết.

Nhắc tới giết heo thì phải đi kèm với tiệc giết heo, tên như ý nghĩa, sau khi giết heo thì đãi khách ăn bữa cơm, bình thường đều là mời thân bằng hảo hữu và hương thân có giao hảo trong thôn.

Tần Miễn, Lôi Thiết ăn bữa cơm giết heo đầu tiên là ở nhà Trương Đại Xuyên, nhưng không ngờ mới qua một ngày lại có thêm bữa cơm giết heo —

Nhìn Lôi Hướng Nghĩa và một lão bá ước chừng năm mươi cùng nhau đi vào cổng sân, Tần Miễn sửng sốt một chút mới nhớ ra vị này hình như là Đổng Đại Ngưu, dượng của Lôi Thiết. Lúc Vệ thị vào cửa có gặp mặt một lần.

“Dượng đến chơi, mời vào.” Lôi Thiết không lạnh không nóng.

Tần Miễn châm một tách trà nóng cho Đổng Đại Ngưu.

Sau khi Đổng Đại Ngưu vào phòng khách thì từ từ quan sát một vòng, nhìn ngắm cẩn thận tựa như đang suy xét giá trị của đồ vật trong phòng. Sau một hồi lâu ông ta mới cười mở miệng “Trà ta không uống, cần phải chạy thêm mấy nhà nữa. Ngày mai trong nhà giết heo, ta đến mời các ngươi ăn bữa cơm giết heo. Ngày mai đến sớm một chút.”

Tần Miễn nói: “Chúng ta nhất định tới sớm. Dượng bảo tam đệ đến đây nói với chúng ta một tiếng là được, sao phải đích thân đi một chuyến khiến chúng ta thật thấy hổ thẹn?”

Đổng Đại Ngưu cười ha hả nói: “Thời điểm nhà các ngươi tân gia, trong nhà ta có việc nên không tới được, hôm nay nhân cơ hội đến xem một chút. Nhìn các ngươi sinh sống cũng không tệ, ta và cô các ngươi an tâm.” Ông ta không đề cập tới ‘phân gia’, chỉ nói chuyện ‘tân gia’.

Tần Miễn cười mà không nói. Lời này tùy tiện nghe một chút coi như xong. Theo hắn biết, Đổng Đại Ngưu có cả thảy ba nhi tử, dù gặp chuyện lớn đến đâu thì cử ra một người đến ngồi chơi một lát cũng không được? Nay giết heo lại đến mời bọn họ ăn cơm, nghĩ sao cũng thấy có điều cổ quái.

Dường như Đổng Đại Ngưu thật sự có chuyện, ngồi một lát liền đi.

Lôi Hướng Nghĩa cố ý đi chậm vài bước, nhỏ giọng nói: “Tiểu nhi tử của dượng từng bị bắt vào đại lao, ngày mai đến nhà họ các huynh phải cẩn thận một chút.”

Tần Miễn lắp bắp kinh hãi.

Lôi Thiết cũng hơi bất ngờ, y rời đi nhiều năm, đối với chuyện nhà của bà con thân thích quả thật không biết.

“Vì sao vào ngục?“ Tần Miễn vội hỏi Lôi Hướng Nghĩa.

Lôi Hướng Nghĩa thở dài một hơi “Nói đến vẫn là do dượng và cô quá nuông chiều Vĩ biểu ca, hồi nhỏ thì trộm vặt, trưởng thành thì trâu bò cũng dám trộm, bị phạt mười lượng bạc và phán hai năm tù lao, tháng Bảy năm nay vừa được thả về nhà. Vốn tưởng ca ấy trải qua lao tù đã có được bài học, ai ngờ sau khi đi ra vẫn không học tốt — tóm lại, ngày mai các huynh cẩn thận.”

Đối với nông dân vương triều Đại Hạ, mùa màng đồng áng là sinh mạng của họ, nên mới phán nặng như vậy.

Sau khi Lôi Hướng Nghĩa rời đi, Tần Miễn nghĩ nghĩ, thử hỏi Lôi Thiết: “Nếu không ngày mai mình huynh đi nhé?”

Lôi Thiết yên lặng nhìn hắn không nói lời nào.

Tần Miễn cũng hiểu bản thân không nghĩa khí, sửa lời: “Được, chúng ta cùng đi.”

Lôi Thiết: “Ta sẽ không để gã khi dễ ngươi.”

Tần Miễn dựa nghiêng vào thành ghế sô pha, liếc xéo y “Ai sợ người này? Dù thế nào thì ta đã cũng theo huynh học võ lâu như vậy, chẳng lẽ đánh không lại gã? Ta chỉ cảm giác ngày mai nhất định không có chuyện gì tốt.”

Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Tần Miễn và Lôi Thiết đánh xe trâu đến lão trạch, đi chung với bên đó. Toàn thể người bên lão trạch xuất động, trùng hợp Lôi Hướng Trí được nghỉ hôm nay nên cũng cùng đi. Bởi vì nhiều người, Đổng gia thôn cách đây hơi xa nên Lôi Đại Cường mượn một chiếc xe lừa trong thôn.

Tần Miễn, Lôi Thiết, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí ngồi xe trâu Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Vệ thị, Tiền thị, Triệu thị, Lôi Xuân Đào và ba hài tử ngồi xe lừa, người hai nhà chậm rãi tiến tới Đổng gia thôn.

Gần đây trời không đổ mưa, đường thôn quê mặc dù là đường đất nhưng cũng dễ đi, xe lừa lắc lư gần nửa canh giờ, xuyên qua đường đất bị kẹp giữa hai cái ao, tiến vào một thôn làng được cây liễu và cây hoè bao quanh. Lôi Thiết cùng dừng xe.

Đây chính là Đổng gia thôn.

Tỷ tỷ Lôi Đại Cường, Lôi Tiểu Vân và tỷ phu Đổng Đại Ngưu dẫn theo một thanh niên tuổi chừng hai mươi tự mình ra cửa nghênh đón.

Lôi Hướng Nghĩa nói khẽ với Tần Miễn: “Đó chính là Vĩ biểu ca.”

Tần Miễn âm thầm đánh giá Đổng Vĩ, người rất cao, vóc dáng hơi béo nhưng rất trắng, mắt nhỏ như hạt đậu làm lãng phí cả đôi mắt hai mí, con ngươi láo liên vừa nhìn liền biết không thành thật.

“Tam đệ, Đỗ đệ muội, Vệ đệ muội, các ngươi đến rồi. Mau vào trong ngồi chơi.” Lôi thị thân thiết vừa kéo tay Đỗ thị và Vệ thị, vừa chỉ vào Tần Miễn nói với Đổng Vĩ “Đây là Thiết biểu ca và Miễn ca của ngươi, còn không mau chào?”

Đổng Vĩ lấy một loại ánh mắt gần như là càn rỡ đánh giá trên dưới Tần Miễn, lại nhìn thoáng qua Lôi Thiết, cười cười ái muội, lanh lợi nói: “Thiết biểu ca, Miễn ca, mời vào trong.”

Ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng. Tần Miễn không có vì Đổng Vĩ không đứng trước mặt mọi người gọi hắn ‘biểu tẩu’ mà sinh ra hảo cảm với gã. Đổng Vĩ chỉ đặc biệt đón tiếp hắn và Lôi Thiết, đối với mấy người Lôi Hướng Nhân lại làm như không thấy, nói gã không có tư tâm ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không thèm tin.

-Hết chương 63-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui