Xuyên Việt Chi Nhà Có Tiểu Phu Lang

Edit: Thạch Thạch

☆、001
24

Edit: Thanh Thạch

Lê Diệu Nam bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức, hắn nhớ rõ mình bị tai nạn xe, đây là bệnh viện nào mà ồn như vậy?

Không, không đúng, không ngửi thấy tý mùi thuốc khử trùng nào cả.

Nơi này không phải bệnh viện, thế là ở đâu?

Lê Diệu Nam nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn mặc dù là nhị thế tổ nhưng giáo dục tinh anh cần có thì vẫn trải qua, nghĩ lại tai nạn xe, chẳng lẽ là mụ đàn bà kia giở trò quỷ?
2

Cố sức mở hai mắt, Lê Diệu Nam lập tức ngẩn người, căn phòng đầy vẻ cổ xưa trước mắt là gì? Mấy cô gái mặc đồ cổ trang đứng bên cạnh là ai? Đây là chuyện gì xảy ra? Cấu mạnh mình một cái, hắn thề, hắn tuyệt đối không phải đang nằm mơ.

"Nhị thiếu gia tỉnh lại nha —–" Nghe thấy động tĩnh của hắn, một nha hoàn hô to, mấy người bên cạnh bật dậy xông tới.

"Cái gì, cái gì, đã tỉnh lại rồi."

"Tỉnh lại là tốt."

"Thật sự là xúi quẩy."

Mấy người mồm năm miệng mười, Lê Diệu Nam bị làm cho đau đầu, một vài ký ức không thuộc về bản thân xuất hiện trong óc. Còn nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân lạnh lùng, kế mẫu tiếu lý tàng đao, huynh đệ khi nhục cười nhạo, khắc khổ đọc sách, đau khổ vì thi rớt, bị đính hôn ước, từng màn giống như tự mình trải qua. Đầu Lê Diệu Nam đau đến sắp nổ mạnh, hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
5

Trong phòng lại là một trận rối ren.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là chạng vạng.

Nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ, Lê Diệu Nam biết mình đã xuyên việt, mà còn là xuyên vào một thời cổ đại chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử.
2

Hắn nên thấy may mắn mình chưa chết sao?

Lê Diệu Nam trong khổ tìm vui mà nghĩ, từ một lão nam nhân ba mươi hai tuổi biến thành mỹ thiếu niên mười bảy tuổi, vô cớ trẻ lại mười mấy tuổi, tính ra là hắn lời.
24

Khác với ban ngày huyên náo, lúc này trong phòng không có người, có thể thấy vị nhị thiếu gia này ngày thường bị đối xử lạnh lùng tới trình độ nào.

Cảm giác thân thể có chút vô lực, dựa theo ký ức của bản tôn, Lê Diệu Nam hô một tiếng: "Lạc Hà —-"

Không bao lâu, một tiểu nha hoàn xinh đẹp vén rèm đi tới, ngoài miệng còn cằn nhằn liên miên: "Ôi! Nhị thiếu gia của ta, ngài cuối cùng cũng tỉnh. Hôm nay phu nhân lại phái người tới, ngài mà cứ bất tỉnh, hạ nhân chúng ta sẽ bị đánh đó."

Lê Diệu Nam cười lạnh, nếu không phải sợ bị đánh, có lẽ lúc này mình còn không có ai hầu hạ, thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái: "Ta đói bụng, dọn cơm đi!"

"Đến giờ này rồi." Lạc Hà rõ ràng không vui.

Lê Diệu Nam nén giận trong lòng, nguyên bản xuyên qua đã khó chịu, không nói tự dưng đi vào một chỗ xa lạ mà ngay cả một tiểu nha hoàn cũng dám lên mặt với hắn: "Bảo ngươi đi thì đi đi!"

Lạc Hà hoảng sợ, hiển nhiên Lê Diệu Nam trước đây chưa bao giờ nói năng lưu loát, thần sắc nghiêm nghị như thế, tuy rằng bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám thật sự xằng bậy, rầm rì một tiếng, chán ghét liếc nhìn Lê Diệu Nam, quay đầu bước đi: "Nô tỳ đi."
7

Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được cười khổ, tình cảnh của bản tôn chỉ sợ còn không bằng tưởng tượng của hắn.

Từ trên giường chậm rãi đứng dậy, tuỳ ý cầm một kiện xiêm y màu xanh treo trong tủ, vừa mới mặc xong, một nha hoàn liền bưng đồ ăn tiến vào, chỉ là không phải đại nha hoàn Lạc Hà vừa rồi.

Lê Diệu Nam cũng không thèm để ý, giống như đã đoán trước được, lực chú ý rất nhanh bị đồ ăn hấp dẫn.

Hai món một canh vô cùng đơn giản, nhìn màu sắc là biết không phải đồ dành cho chủ nhân nhưng Lê Diệu Nam lúc này không quan tâm gì nhiều, hai ngày hai đêm chưa có gì vào bụng, hắn đã sớm đói đến cả người vô lực, liên tục ăn ba bát mới dừng lại.

"Dọn đi." Dùng khăn lau miệng, Lê Diệu Nam nhìn nha hoàn kia: "Những người khác đâu?"

"Hồi nhị thiếu gia, Lạc Hà tỷ tỷ đi tới chỗ phu nhân, Thuý Liễu tỷ tỷ cùng Lý ma ma ở bên sân mới. Mấy ngày nữa là ngày mừng của ngài, bọn họ đều đang bận rộn."

Lê Diệu Nam ảm đạm cười, nhìn kỹ nha hoàn kia: "Ngươi là Xuân Hương?"

Xuân Hương vẻ mặt kinh hỉ, không nghĩ tới nhị thiếu gia lại nhớ rõ tên mình, vội vàng khom người: "Là nô tỳ."

Nụ cười trên mặt Lê Diệu Nam phai nhạt một chút: "Được rồi, đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

Xuân Hương muốn nói thêm cái gì nhưng thấy nhị thiếu gia có vẻ không muốn nói nhiều, chỉ đành thu thập bát đũa, vẻ mặt mất mát mà lui xuống.

Đợi cô ta đi rồi, Lệ Diệu Nam mệt mỏi nhu nhu thái dương, nguyên chủ thật đúng là lưu cho hắn một cục diện rối rắm. Người bên cạnh không phải người bị cài vào thì chính là bạch nhãn lang, bên ngoài còn có kế mẫu như hổ rình mồi, quả nhiên là bốn bề thọ địch.

Chỉ không biết Xuân Hương này là người của ai, biết rõ mình không thích phu nhân, đối với hôn sự càng chán ghét cực điểm, lại cố tình nhắc tới trước mặt hắn. Nếu đổi thành nguyên chủ, lúc này chỉ sợ đã phát giận, đối với nhóm người Lý ma ma cũng là căm ghét tới đỉnh điểm. Nếu thật sự nháo ra chuyện, có lẽ chỉ có hắn là xấu hổ, chỉ bằng phụ thân bất công, khẳng định sẽ không thể thiếu một hồi phiền toái, nói không chừng sau khi thành thân cũng sẽ thuận lý thành chương mà ở riêng, lập tức đuổi cái gia hoả chướng mắt là hắn ra khỏi cửa.

Đường đường Lê phủ nhị thiếu gia, đích tử* do chính thất sinh ra, rơi xuống loại trình độ này cũng thật là thảm thương.

*Đích: dòng chính. Đích mẫu: mẹ cả; đích tử, đích nữ: con trai, con gái do chính thất sinh ra. Ngược với đích là thứ. Thứ tử, thứ nữ: con trai, con gái do thiếp thất sinh ra.

Dựa vào trí nhớ, Lê Diệu Nam biết thiếu niên này trùng tên trùng họ với hắn, bảy tuổi tang mẫu, không đến một năm sau, phụ thân liền nâng tiểu thiếp lên thành chính thất, chỉ vì tiểu thiếp này chính là biểu muội yêu quý của ông ta. Nguyên chủ đến nay còn không hư hỏng cũng là nhờ công lao của bà vú, chỉ tiếc bà vú sáu năm trước đã bị phu nhân tìm một cái cớ đuổi ra khỏi phủ. Từ đó thiếu niên liền trở nên càng ngày càng âm trầm, tính tình cũng càng khó chịu, chỉ một lòng khổ đọc sách Thánh hiền, vọng tưởng tên đề bảng vàng, có thể nhả ra ác khí trong lòng.
40

Nhưng mà khoa cử làm sao dễ dàng như vậy, không nói cái khác, chỉ nhìn kế thất phu nhân sao có thể dễ dàng cho hắn xuất đầu. Cái thân phận đích tử giống như con dao cắm trong lòng kế thất phu nhân, không chỉ tượng trưng cho sỉ nhục của thị, càng là minh chứng cho việc thị đã từng là thiếp thất.

Chuyện xưa cũng thật là cẩu huyết, vị kế thất phu nhân này họ Mã tên Ngọc Liên, là thanh mai trúc mã với Lê lão gia. Lê lão phu nhân đối với chuyện này cũng tỏ vẻ vui mừng, cho dù chỉ là để giúp đỡ nương gia, bà cũng ủng hộ nhi tử và chất nữ thân càng thêm thân.
4

Nhưng Lê lão thái gia lại khác. Lê gia xuất thân nông dân, tổ phụ dụng tâm khổ học, năm mươi ba tuổi trúng cử mới thay đổi địa vị. Lê gia vốn căn cơ nông cạn, Lê lão thái gia tất nhiên chướng mắt Mã gia cửa nhỏ nhà nghèo, một lòng muốn giúp nhi tử tìm một môn thân thật tốt.

Lê Thái An khi đó cũng không chịu thua kém, tuổi còn trẻ đã khảo trúng Tú tài, Lê lão thái gia lúc ấy liền thay nhi tử định ra hôn nhân với thứ nữ nhà Trương đại nhân Thông phán Dương Châu, thượng quan của mình.

Lẽ ra Trương thị gả qua hẳn phải sống tốt mới đúng, ai biết chưa đến ba tháng, một cái kiệu nhỏ từ cửa sau Lê phủ mang tới một tiểu thiếp, bảy tháng sau sinh non một tiểu tử béo tốt. Nếu nói trong đó không có gì mờ ám, ai tin?

Người Trương gia hối hận đến xanh ruột, chính là ván đã đóng thuyền, nữ nhi gả cũng đã gả, có năng lực làm gì? Để nữ nhi có thể sống tốt ở Lê phủ, ngay cả có tức giận đến thế nào bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.

Trương thị cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, triệt để chết tâm đối với trượng phu, vạn hạnh bụng nàng không chịu thua kém, một năm sau sinh hạ Lê Diệu Nam. Có nhi tử bên người, lại có nương gia cùng Lê lão thái gia làm chỗ dựa, từ đó trở đi nàng liền đóng cửa, mỗi ngày dồn toàn bộ tâm tư vào nhi tử. Nguyên bản nếu vẫn luôn như vậy, đợi cho Lê Diệu Nam thành niên, nàng cũng hết khổ. Nào biết được trời cũng có mưa gió thất thường, năm Lê Diệu Nam bốn tuổi, Lê lão thái gia đột ngột phát bệnh qua đời. Không có vị đương gia này, Lê phủ triệt để trở thành thiên hạ của Lê lão phu nhân. Cuộc sống của Trương thị càng ngày càng gian nan, tuy có nương gia giúp đỡ nhưng Trương, Lê dù sao cũng là hai họ, Trương phủ dù có lớn cỡ nào cũng không thể quản tới hậu trạch nội viện nhà người khác. Không được vài năm, Trương thị liền buông tay mà đi, chỉ để lại hài tử bảy tuổi vô tội.

Trương gia vì thế còn náo loạn một hồi nhưng nhìn tại phân thượng của Lê Diệu Nam, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Lê Diệu Nam dù sao cũng là huyết mạch duy nhất mà Trương thị lưu lại. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ phong tồn toàn bộ đồ cưới của nữ nhi, giao cho Lê Diệu Nam tự mình bảo quản, người Lê gia, bọn họ không tin được một ai.

Nguyên tưởng rằng như vậy ít nhất có thể thay ngoại tôn lo lắng một chút, làm cho hắn sống tốt một chút, lại không biết bọn họ nhường nhịn, trong mắt Lê Thái An là trào phúng, bọn họ thoả hiệp, Lê Thái An càng muốn cưỡng bức.

Lúc ấy, Lê Thái An tuy rằng nhẫn nhịn nhưng xoay người, một năm hiếu kỳ chưa qua, hắn đã không thể chờ đợi được mà nâng Mã Ngọc Liên lên thành chính thất, tát một phát vào mặt người Trương gia.

Hành động này triệt để chọc giận Trương gia, lập tức dẫn người đánh tới cửa. Lúc ấy sự tình nháo thực lớn, cơ hồ toàn bộ Dương Châu đều biết, mà ngay cả tấu chương cũng có một tá. Sủng thiếp diệt thê mặc dù không phải tội lớn nhưng không thể thiếu một cái trị gia không nghiêm, con đường làm quan của Lê Thái An cứ thế mà dừng lại. Lê lão phu nhân luống cuống, Lê lão gia rốt cuộc sợ, lúc này mới bắt đầu hối hận không nghe phụ thân khuyên bảo.
10

Chỉ đáng thương Lê Diệu Nam, vốn không có mẫu thân, lại bị phụ thân hận, còn bị nhà cữu cữu giận chó đánh mèo, từ đó trở đi liền thật sự không nơi nương tựa, cuộc sống của hắn tại Lê phu có thể tưởng tượng được.

Nhưng sự tình vốn đều có hai mặt. Cũng may có lần nháo này của Trương gia, Lê Diệu Nam mới có thể bình an lớn lên, cho dù chỉ là vì ngăn chặn đồn đại bên ngoài, vì thể diện của Lê phủ. Lê Diệu Nam có thể dưỡng hư, dưỡng phế lại không thể dưỡng chết, dưỡng tàn. Nếu không phải sợ hắn chết là có thể kéo cả Lê gia chết theo, chỉ dựa vào vài tâm phúc mà Trương thị lưu lại, Lê Diệu Nam sao có thể sống đến bây giờ, chỉ sợ đã sớm chết bệnh trên giường, cũng không chờ được người ngoài như mình đến chiếm.

Thật là một đứa nhỏ đáng thương, Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở dài, không nghĩ tới thằng bé xui xẻo này còn thảm hơn cả mình. Cha mẹ hắn mặc dù ly hôn nhưng ít ra còn có ông nội yêu thương. Trước khi qua đời ông còn lưu cho hắn 30% cổ phần tập đoàn Lê thị, làm mẹ kế đỏ mắt.

Chỉ tiếc có cái gọi là có được thì có mất, tiền vẫn luôn làm động lòng người. Cũng bởi vì 30% cổ phần này, hắn từ nhỏ đến lớn gặp tai hoạ không ngừng. Cho dù biểu hiện ăn chơi như thế nào, phòng bị nghiêm mật như thế nào, cuối cùng vẫn là cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cuộc đi đời nhà ma. Chỉ tiếc bố cục lúc trước, không biết tên kia có thể tiếp tục kế hoạch không.

Hẳn là có! Lê Diệu Nam nhếch môi, không có chướng ngại vật là mình, tên kia hành động càng thêm thuận lợi, ít nhất không cần chia một phần hoa hồng, tiết kiệm một số tiền lớn, tiện nghi cho gã.
4

Trong lòng hắn chỉ áy náy đối với ông nội, ông mà biết mình bại gia như thế, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức nhảy từ trong quan tài ra.

Nhưng thế thì sao, quan hệ của hắn với mẹ kế từ khi có 30% cổ phần kia liền thành ngươi chết ta sống. Hắn thừa nhận mình vẫn là một người ích kỷ, đồ hắn không cho, người khác đừng mơ tưởng đoạt được, đồ hắn không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được, hắn chính là một kẻ vô liêm sỉ như vậy!
14

Lê Diệu Nam chỉ có một tiếc nuối duy nhất chính là không nhìn được ngày tập đoàn Lê thị sụp đổ.

☆、002

Edit: Thanh Thạch

Kỳ thật mấy thứ đó cũng không phải quan trọng nhất, chuyện đời trước đã qua thì cho qua luôn, gió thổi tản mát.

Nếu hắn đã xuyên đến đây thì sẽ không đạo đức giả mà khóc trời gào đất. Chết rồi còn có thể sống lại, không phải ai cũng có cái phúc này. Tuy rằng thực hoài niệm cuộc sống hiện đại công nghệ cao nhưng hắn càng quý trọng cơ hội sống lại này.

Chỉ có chết rồi hắn mới biết được mình tiếc mệnh như thế.

Đến đây rồi thì nên sống yên ổn, việc cấp bách hiện nay là nên sinh hoạt như thế nào ở cái thế giới xa lạ này. Lê Diệu Nam vẫn luôn là một người thực tế, bảo hắn sống nghẹn khuất như nguyên chủ là tuyệt đối không có khả năng.

"Ôi! Nhị thiếu gia của ta, ngươi cuối cùng cũng tỉnh." Người chưa tới tiếng đã tới trước, một phụ nhân ăn diện khá tươm tất xông vào phòng.

Khoé môi Lê Diệu Nam co rút, lời này nghe rất quen tai.

"Người đâu, người đâu, người đều chết ở chỗ nào rồi, sao lại không đốt đèn?" Lý ma ma vênh mặt hất hàm hô to, vừa bước vào phòng đã bắt đầu mắng chửi người, tư thế kia so với chủ tử còn khí phái hơn.

Hai tiểu nha hoàn nối đuôi nhau vào, vội vàng châm giá cắm nến, trong phòng nháy mắt trở nên sáng ngời.

Lý ma ma tuỳ ý tìm một cái ghế ngồi xuống, một nha hoàn nhanh chóng rót cho mụ chén trà.

Lê Diệu Nam thờ ơ, đối với một màn này cũng không ngạc nhiên bởi nó tựa hồ thường xuyên trình diễn trong trí nhớ, hắn nhịn không được vì mình ai thán một phen, đến tột cùng ai là chủ tử ai là nô tài!

Lý ma ma nâng chén trà lên, nhẹ hấp một ngụm, lúc này mới quay đầu về phía Lê Diệu Nam, thấm thía nói: "Sao ngươi lại nghĩ không thông như vậy? Lâm gia là một thông gia tốt, đây chính là đại hộ nhà cao cửa rộng, chúng ta nịnh bợ còn không kịp, sao ngươi lại không nguyện ý?"

Lê Diệu Nam im lặng không nói.

Lý ma ma nói tiếp: "Ngươi cũng không xem thân phận của mình là gì, Lâm công tử gả cho ngươi đã là dư dả, ngươi cứ muốn chết muốn sống như vậy là cho ai nhìn, chẳng phải lại khiến lão gia và phu nhân tức giận?"

"Vậy phải làm thế nào?" Lê Diệu Nam bị mụ nói mà tức đến bật cười. Hắn vẫn thấy thế giới này thật kỳ diệu, ngoại trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có một loại giới tính độc đáo là song nhi, bọn họ không chỉ có khí quan sinh dục của nam nhân mà còn có chức năng sinh dục của nữ nhân. Người trong sạch đều không nguyện ý cưới song nhi, trừ phi có ý đồ khác. Vị Lâm công tử định thân với Lê Diệu Nam là một song nhi.
11

Kỳ thật nếu chỉ có như vậy, nguyên chủ cũng sẽ không chết. Song nhi ở xã hội này tuy có địa vị thấp nhưng cưới xin cũng không phải không có. Khi mới biết chuyện định thân, nguyên chủ thật ra rất cao hứng, dù sao, nếu có thể tạo quan hệ với người trong kinh, cưới một song nhi thì có sao, tính ra còn là hắn trèo cao, chính hắn cũng không tin chuyện tốt như vậy sao đến lượt hắn?

Song nhi ở thế giới này là một tồn tại xấu hổ, thân thể của bọn họ so với nam nhân thì hơi nhu nhược, năng lực sinh dục cũng kém nữ nhân. Ngoại trừ mấy nhà giàu cá biệt thật thương hài tử, sẽ vì song nhi nhà mình chọn ra vị hôn phu có dòng dõi tương đương, gả qua làm chính thê, đại đa số song nhi nếu không bị bán đi làm tiểu quan thì là bị đưa vào phủ đệ của quan to quý nhân để làm thị quân.

Lê Diệu Nam cưới Lâm gia công tử, mặc dù sẽ bị người ngoài khinh thường, cho là ăn bám, nhưng nếu có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại trong phủ, hắn là thực lòng nguyện ý. Vấn đề lại xảy ra vào hai ngày trước, nguyên chủ lúc đi ngang qua tiểu hoa viên, đột nhiên nghe thấy bọn nha hoàn miệng thối, nguyên lai vị Lâm gia công tử kia không biết tự kiểm điểm, không những cùng người bỏ trốn còn đã sớm phá thân, sở dĩ Lâm gia vội vàng gả y ra ngoài cũng là để che lấp gièm pha.
9

Lê Diệu Nam như bị sét đánh, đỉnh đầu bị chụp một cái mũ xanh biếc, là nam nhân thì đều không chịu nổi, lúc ấy liền phun ra một ngụm máu, một hơi liền suyễn, thẳng tắp ngã xuống đất.
5

Đến khi tỉnh lại, linh hồn liền đổi thành hắn.

Lê Diệu Nam yên lặng vì nguyên chủ đốt hai nén nhang, chết như vậy thật đúng là....
23

Đang nhớ tới chuyện cũ thì thanh âm chói tai của Lý ma ma đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Chỉ thấy Lý ma ma thẳng thắt lưng, mặt mày dựng lên, ngoài miệng hùng hồn quở trách hắn: "Tất nhiên là vô cùng cao hứng làm tân lang. Giống như ngươi cao không được thấp không xong, sao có thể cưới được phu nhân tốt, cũng mệt Lâm gia không chê. Lâm gia tiểu ca nhi ngươi cưới thì cưới, không cưới cũng phải cưới, giỏi thì về sau nạp thêm mấy cái thiếp là được, ngươi làm ầm ĩ như vậy để làm gì, cuối cùng chịu thiệt không phải ngươi sao?"

"Được rồi, ta biết, để ta suy nghĩ một chút." Lê Diệu Nam nhìn miệng mụ mở ra khép lại, nhịn lại nhịn mới không phun một miếng vào mặt mụ, mấy lời đổi trắng thay đen như vậy mà mụ cũng nói ra được. Trong lòng sinh ra một loại bi ai khó hiểu, hắn biết đây không phải tâm tình của mình.

Lý ma ma bĩu môi, cũng không để trong lòng mấy lời Lê Diệu Nam nói, chỉ thản nhiên nhắc nhở: "Tuỳ ngươi, sân mới đã thu thập xong, ngươi tốt nhất nhanh chóng tìm thời gian dọn qua, miễn cho đến lúc người Lâm gia tới thì không dễ nhìn. Còn có, thân mình ngươi đã khoẻ, đừng quên đi thỉnh an phu nhân."
3

Lý ma ma nói xong, đứng lên, vỗ vỗ tro bụi vô hình trên người, dẫn hai tiểu nha hoàn nghênh ngang mà đi. Lê Diệu Nam trợn mắt há mồm, đây chỗ nào là hạ nhân hầu hạ hắn, đây quả thực là tổ tông!

"Người tới, chuẩn bị nước, gia muốn tắm rửa." Lê Diệu Nam hướng về phía cửa hét lớn, trong lòng tức giận không thôi, hắn làm chủ tử cũng quá không có tôn nghiêm.

"Từ từ!"

"Đến, đến."

Qua một lúc lâu, Thuý Liễu mới tiến vào, vẻ mặt không kiên nhẫn, thản nhiên nhìn Lê Diệu Nam, vẫn không nhúc nhích.

"Thất thần làm gì, còn không mau đi?" Lê Diệu Nam lạnh mặt, hắn biết cô ta muốn gì nhưng hắn không tính toán làm giống như nguyên chủ, sai sử hạ nhân mà còn phải dùng bạc. Dù sao nguyên chủ cũng là người âm trầm, ngẫu nhiên nổi giận cũng thực bình thường.

"Lúc này lấy đâu ra nước ấm, trù phòng đã sớm tắt lửa."

"Tắt lửa thì đốt lên cho gia, sai ngươi cũng không được, thế thì mai ta nói với phu nhân, tiểu miếu này dung không nổi tôn đại Phật như ngươi, đổi sân khác cho ngươi, ngươi muốn đi đâu thì đi, cút!"

Thuý Liễu ngẩn người, nhất thời bị doạ, trong lòng có chút kinh sợ, nhị thiếu gia nói thế nào cũng là chủ tử, thật sự đến tai phu nhân, cho dù chỉ vì mặt mũi, bị xử trí cũng chỉ có mình, vội vàng khóc lóc: "Nhi thiếu gia đây là muốn mệnh của ta sao? Trù phòng không có nước ấm, chúng ta đun một ít là được, ngài tức giận như vậy làm ta về sau gặp người như thế nào?"
4

"Đi ra ngoài!" Lê Diệu Nam lạnh lùng quát, ánh mắt hiện lên lãnh liệt chưa từng có, hắn tuy không động được Lý ma ma nhưng nếu muốn thu thập một tiểu nha hoàn thì đơn giản.

Từ sau khi Trương gia nháo một hồi khiến Lê lão gia chịu thiệt, mọi việc liền đặc biệt chú trọng thể diện và thanh danh. Cũng bởi vì như thế, ở mặt ngoài bọn họ đối với Lê Diệu Nam chưa bao giờ khắt khe. Mã Ngọc Liên còn mượn việc này thu được không ít mỹ danh, người ngoài nhắc tới thị, ai không khen ngợi một chữ tốt. Về phần tình trạng thật sự, đơn giản chỉ nhìn hạ nhân là biết cuộc sống của nguyên chủ như thế nào.

Nhưng cũng may bọn họ sĩ diện nên mình mới có thể sống được, bằng không bọn hạ nhân bằng mặt không bằng lòng, hắn đúng là không có biện pháp. Lúc này hắn rốt cuộc cảm nhận được tư vị nửa bước cũng khó đi của Trương thị.

"Nô tỳ nhượng người đi đun nước ấm." Thuý Liễu sợ hãi vội vàng lui ra ngoài, trong lòng âm thầm cân nhắc, hôm nào nhất định phải nói cho Bích Hà bên người phu nhân.

Lê Diệu Nam gặp qua vô số người, liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán của cô ta, chính là hắn không định ngăn cản, cùng lắm thì binh tới tướng đánh, nước tới đất chặn, hiện nay trong nhà còn cần hắn để làm hôn lễ nên sẽ không quá phận.

Không bao lâu sau, Minh Hạ, Chí Đông, hai tiểu tư trên danh nghĩa của hắn nâng một thùng nước ấm tiến vào.
2

Lê Diệu Nam nhếch mép, nước ấm này đun quá nhanh, chút thời gian như vậy sợ là bếp cũng chưa đốt lên được.

Dù sao mục đích cũng đã đạt được, truy cứu cũng không có ý nghĩa, Lê Diệu Nam khoát tay: "Được rồi, đều đi xuống đi, gia tự mình làm."
1

Minh Hạ, Chí Đông nghe vậy cáo lui, Lê Diệu Nam coi như không phát hiện ra bất mãn trên mặt hai người. Buồn cười, từ đời trước hắn đã là một nhị thế tổ, làm một kẻ ăn chơi trác táng đủ tư cách, chỉ có hắn lấy thế đè người, chưa từng thấy hắn để ý suy nghĩ của người khác. Đến nơi đây, hắn quyết định đời này cũng phải phát triển nó lên.
7

Thư thư phục phuc tắm rửa một cái, cả người lập tức thoải mái hơn nhiều, ngay cả tinh thần căng thẳng cũng dịu xuống. Tuy hắn mới xuyên qua vài canh giờ nhưng cảm giác so với đánh trận còn mệt hơn, mệt đầu!

Sai người nâng thùng nước ra ngoài, trong phòng được quét tước sạch sẽ, Lê Diệu Nam cài chốt cửa, lúc này mới có tâm tình chỉnh lý suy nghĩ của mình.

Kỳ thật hắn cũng không bài xích chuyện cưới vợ, đời trước cha mẹ hắn chính là hôn nhân gia tộc, mà hắn cũng đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần. Sở dĩ vẫn chưa kết hôn là không muốn làm lợi cho kẻ khác, vì sao hắn phải hi sinh hôn nhân của mình để mẹ con nhà kia hưởng tiện nghi, thế là kéo mãi đến khi chết, hắn vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim.
1

Về phần trước hôn nhân đã thất trinh gì đó, lấy ánh mắt của một người hiện đại mà nhìn, Lê Diệu Nam tỏ vẻ hắn thật sự không để ý, bản thân hắn cũng là một người không có tiết tháo.

Lê Diệu Nam chỉ có chút buồn bực, hắn là thẳng nam a! Kháo!

Cưới một nhân yêu làm vợ, rất áp lực!

Không phải không nghĩ đến chuyện rời đi, thoát ly quan hệ với Lê phủ nhưng một là hắn không người dẫn lối, hai là không có hộ tịch chứng minh, cho dù có ra ngoài, ở cái thế giới xa lạ này, làm sao có thể sống yên ổn. Người không có hộ tịch nghĩa là không có hộ khẩu, ra khỏi Lê gia thì hắn không sợ, chỉ sợ bị người nhà phạm nhân lôi đi làm người gánh tội thay, vậy hắn tìm ai để khóc?

Càng nghĩ càng thấy chỉ có một đường có thể đi, đúng như lời Lý ma ma nói, hắn nhất định phải cưới Lâm gia công tử.

Lê Diệu Nam cau mày, nhưng rồi lại giãn ra, chút buồn bực nho nhỏ trong chốc lát liền tan biến. Thật ra cưới thì cưới, tóm lại chịu thiệt cũng không phải là nam nhân, hắn chỉ cần nghĩ như vậy liền không mâu thuẫn với chuyện thành thân nữa.

Người đưa tới cửa hôn nhân này là đại ca hắn, cũng chính là trưởng tử do Mã Ngọc Liên sinh hạ. Mã Ngọc Liên tổng cộng sinh hai tử một nữ, trưởng tử Lê Diệu Tổ năm nay mười tám, thứ tử Lê Diệu Tông năm nay mười lăm, làm rạng rỡ tổ tông, chỉ nghe tên liền biết Lê lão gia ôm bao nhiêu kỳ vọng đối với hai nhi tử này.
7

Lê Diệu Tổ quả thật không cô phụ bọn họ, hai năm trước liền thi đậu Cử nhân, nhưng đến kỳ thi mùa xuân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nguyên nhân chủ yếu cũng không phải tại hắn ta, Lê Diệu Tổ từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Dương Châu, vừa đến kinh thì không hợp khí hậu mà bệnh không dậy nổi, đợi cho hết bệnh thì kỳ thi Đình cũng đã qua.

Không cần đề cập tới các loại nỗi lòng phức tạp của hắn ta lúc ấy, Lê gia hỏi han ân cần đủ thứ, một xe lại một xe đồ vật đưa tới trong kinh.

Gặp qua phồn hoa nơi kinh thành, hắn ta nào nguyện ý trở về nguyên quán, cắm rễ tại kinh thành, quyết chí một ngày tên không đề bảng vàng một ngày không hồi hương.

Trong kinh, cử tử như hắn ta có rất nhiều nhưng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, của cải phong phú, bộ dáng tuấn lãng, học vấn lại tốt như hắn ta thì ít ỏi không có mấy. Coi như số hắn ta may, trong một lần tụ hội, được Hộ bộ Thượng thư nhìn trúng, gả thứ nữ cho hắn ta, giá trị con người Lê Diệu Tổ lập tức nước lên thì thuyền lên.

☆、003

Edit: Thanh Thạch

Cùng lúc đó, sinh hoạt của Lê Diệu Nam thẳng tắp đi xuống.

Mấy năm nay, Mã Ngọc Liên từng bước thay đổi những người mà Trương thị lưu lại. Mặt ngoài đối với Lê Diệu Nam thật tốt, chi phí ăn mặc đều là thượng đẳng, trên thực tế, Lý ma ma lại nắm giữ hết thảy mọi việc trong sân của hắn, tiền tiêu vặt hằng tháng đến được tay hắn đã không còn dư lại bao nhiêu.

Không phải là chưa từng cãi nhau, nháo rồi nhưng không có kết quả gì hết, kế phu nhân vẫn cứ cười tủm tỉm nói: "Ngươi còn nhỏ, tất cả mọi thứ nên giao cho ma ma bảo quản, mình cầm nhỡ mất thì sao. Ngoan, nghe lời, Lý ma ma cũng là muốn tốt cho ngươi."

Phụ thân, hắn cho tới bây giờ đều không thấy được ông ta. Trong trí nhớ của nguyên chủ, quanh năm suốt tháng, số lần nhìn thấy phụ thân cũng chỉ tính trên đầu ngón tay.

Về phần tổ mẫu, càng không cần phải nói, tổ mẫu cho đến bây giờ chỉ biết mắng hắn "Nuôi không nổi bạch nhãn lang!" Bà đem bất mãn đối với Trương thị, phẫn hận với con đường làm quan không thuận của Lê lão gia, toàn bộ phát tiết trên người hắn.
2

Bọn hạ nhân thấy Lê Diệu Nam không có chỗ dựa thì càng thêm chểnh mảng chậm trễ, dần dà tạo thành tính tình âm trầm, quái gở của nguyên chủ. Tự tôn và tự ti cực độ khiến hắn dựng hết cả lông lên, hắn hận hết thảy mọi người mọi vật xung quanh mình. Nhưng hắn lại không phản kháng được, cũng không có năng lực phản kháng, vì thế hắn liền dồn toàn bộ tâm tư vào đọc sách, chỉ có đọc sách mới có thể giúp hắn rời khỏi nơi đầy oán hận này.

Trong cảm nhận của nguyên chủ, đọc sách giống như một cọng rơm cứu mạng, chỉ có nắm chặt hắn mới không cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Hai lần khoa cử hắn đều thi rớt, Lê Diệu Tổ thì lại như sống trên mây. So sánh hai người với nhau, nguyên chủ nản lòng thoái chí, cả người đều thất hồn lạc phách, gầy yếu đến trơ xương, càng thêm dụng tâm khổ đọc hằng ngày hằng đêm, khi đó trong lòng hắn kỳ thật là tuyệt vọng.

Thẳng đến khi định ra hôn sự mới tỉnh táo lại, trước mắt giống như hiện ra một con đường mới, nhìn thấy hy vọng mới.

Hồi tưởng một màn trong đầu, cho dù không phải tự mình trải qua, Lê Diệu Nam vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của nguyên chủ. Vui sướng khi đính hôn, oán hận khi phát hiện bị lừa gạt, cùng với cái loại bi ai gần như tuyệt vọng. Hắn biết, nguyên chủ khi đó là không muốn sống nữa, cho nên khi hắn kế thừa thân thể này mới không gặp bất kỳ trở ngại gì, giống như hai người bọn họ vốn là một thể.
1

Lê Diệu Nam chỉ có một bất mãn duy nhất, song song với việc kế thừa ký ức của nguyên chủ, hắn cũng kế thừa tình cảm của nguyên chủ, thật con m* nó đau trứng!
2

Cái nguyện vọng mãnh liệt muốn trở nên nổi bật này là cái lông gì!

Lê Diệu Nam khóc không ra nước mắt, hắn hiện tại chỉ thấy may mà hắn không kế thừa tính cách của nguyên chủ, nếu không thì có để người sống nữa không!

Nguyên chủ là cái loại không để ý đến chuyện bên ngoài, bị người bán còn sẽ giúp người kiếm tiền nhưng Lê Diệu Nam thì không, làm một nhị thế tổ là phải khéo léo, nhờ có ký ức của nguyên chủ, hắn thực dễ dàng hiểu được chân tướng của hôn sự này.

Muội muội của đích mẫu nhạc gia* của Lê Diệu Tổ, cũng chính là nhị phòng phu nhân của Cảnh Dương hầu phủ, nữ nhi của thị đứng hàng thứ tư, tên Tĩnh Xu, năm nay được Thánh Thượng chỉ hôn làm chính thê của Lục hoàng tử. Nguyên bản đây là việc vui của cả nhà, ai biết tại cái thời điểm mấu chốt này, ấu tử tam phòng Lâm Dĩ Hiên lại cùng người bỏ trốn.
3

*Đích mẫu nhạc gia: Mẹ cả nhà thông gia. Đoạn này hơi lằng nhằng nên tớ giải thích lại luôn, thật ra đọc mấy chương sau thì sẽ hiểu rõ hơn. Cảnh Dương hầu phủ aka Lâm gia, ông nội vẫn sống nên cha mẹ chú bác vẫn ở chung, chưa phân nhà riêng. Hộ bộ Thượng thư là bác cả. Vợ cả của bác cả và vợ của bác hai là 2 chị em ruột. Con gái nhà bác hai được chỉ hôn với Lục hoàng tử. Lúc này, con trai của nhà bác ba là Lâm Dĩ Hiên bỏ nhà theo trai.
11

Sự tình liên quan đến thanh danh toàn bộ gia tộc, tứ tiểu thư sắp xuất giá, lúc này vô luận là đưa Lâm Dĩ Hiên đi từ đường hay là làm cho y vô thanh vô tức biến mất đều sẽ không tránh khỏi bị hiềm nghi, mọi sự không có lửa làm sao có khói. Biện pháp duy nhất chính là mau mau gả người ra ngoài, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, gả y cho ai trở thành nan đề.

Người tốt thì không muốn cưới, Lâm Dĩ Hiên đã từng bỏ trốn, chưa nói y còn là song nhi. Nhà nghèo thì không được, Cảnh Dương hầu phủ ở trong kinh có uy tín danh dự, tuỳ ý gả nhi tử đi không phải rõ ràng nói rằng người có vấn đề sao?

Vì thế, qua cái lưỡi dẻo quẹo của Lê Diệu Tổ, Lê Diệu Nam lọt vào mắt Lâm gia, hôn sự cứ thế mà định.

Lâm gia đối với chuyện này rất vừa lòng. Lê Diệu Nam là đệ đệ của Cử nhân, tổ tiên ba đời trong nhà có người làm quan, thân phận này rất tốt, ai cũng không nói được cái gì.

Thượng thư phu nhân cũng thực vừa lòng, giúp muội muội giải quyết được một cọc phiền toái, chất nữ có thể thuận lợi gả nhập hoàng gia, thị cũng dính ít quang vinh, đối với thứ nữ và nữ tế* trong nhà cũng thuận mắt hơn.
1

*Tế: rể. Nữ tế: chồng con gái, ca tế: chồng con trai :v

Lê Diệu Tổ càng thêm vừa lòng, không có đích mẫu gây khó dễ, con đường của hắn ta ở trong kinh càng thêm thuận lợi.

Cửa hôn sự này, pháo hôi duy nhất chỉ sợ chính là Lê Diệu Nam, đương nhiên, có lẽ nhân vật còn lại của hôn sự cũng không nguyện ý, nhưng thế thì sao, y nếu đã làm ra chuyện bỏ trốn với người khác thì phải gánh vác hậu quả! Trong mắt người Lâm gia, bọn họ tìm cho Lâm Dĩ Hiên một môn thân tốt đã là hết lòng, làm sao còn quản sinh hoạt của y sau hôn sự sẽ như thế nào, cho dù y có chết thì cũng chỉ có thể chết ở Lê gia.

Đó cũng là lý do khiến Lê Diệu Tổ yên tâm mà to gan giúp đệ đệ kết thân, hắn ta căn bản không sợ Lê Diệu Nam có thể làm ra bất kỳ sóng gió gì. Cho dù có làm thông gia với Cảnh Dương hầu phủ, người Lâm gia phủi sạch quan hệ còn không kịp, làm sao thật sự nhận ca tế này, không thấy Lâm gia công tử xuất giá đều là ở thành Dương Châu sao!

Lê Diệu Nam nhất thời trăm mối lo, trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài, đây là cái chuyện vớ vẩn gì.
1

Người hiện đại có câu tục ngữ, cuộc sống cũng giống như cưỡng gian, nếu ngươi không phản kháng được thì phải học cách hưởng thụ. Hắn cảm thấy những lời này rất thích hợp với tâm tình hiện tại của hắn.
26

.

Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt trời đã giăng đầy sao. Thân thể này rốt cuộc mới khỏi bệnh nặng, một chút như vậy hắn liền cảm thấy mệt mỏi, cũng không định miễn cưỡng bản thân, quá nhiều chuyện không thể lập tức hiểu hết, bèn nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.

Đã trải qua tai nạn xe cùng với cái chuyện xuyên qua không thể tưởng tượng, hắn vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, không nghĩ tới thế mà một đêm vô mộng. Lê Diệu Nam âm thầm phun tào trong lòng, tố chất của hắn quả nhiên rất cường đại.

Tháng tám thời tiết đã dần chuyển lạnh, sáng sớm gió thổi từng cơn, trong không khí còn mang theo mùi đất thơm mát.
5

Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam từ sớm đã rời khỏi giường, hít thở không khí mới mẻ, cả người đều trở nên thần thanh khí sảng, so với hiện đại toàn carbon dioxide thì tốt hơn nhiều.

Gọi người mang nước tới, Lê Diệu Nam dựa theo ký ức của nguyên chủ, rửa mặt chải đầu, súc miệng, ngôn hành cử chỉ không có bất cứ cái gì khác thường, mà ngay cả buộc tóc cũng rất thuận tay, giống như hắn chính là một cổ nhân lớn lên ở đây.

Lê Diệu Nam cảm thấy như vậy rất tốt, hắn không thích làm kẻ khác người, cũng không giống như trong tiểu thuyết, người xuyên qua là cái loại ta là nhân vật chính ta chẳng sợ ai, xuất thân của hắn đã định trước hắn phải điệu thấp cẩn thận. Hắn chưa bao giờ coi thường bất luận kẻ nào, có đôi khi rất nhiều sự tình, chuyện xấu thường thường chính là từ tiểu nhân vật, mà chi tiết này mới là mấu chốt quyết định hết thảy. Hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào nắm được bất kỳ sơ hở gì, đặc biệt là hạ nhân hầu hạ hắn, bọn họ rất quen thuộc với nguyên chủ, nếu chuyển biến quá lớn, khẳng định sẽ khiến cho người hoài nghi. Ở lúc chưa có chuẩn bị vẹn toàn, hắn không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì.

Bình tĩnh đứng trước gương, Lê Diệu Nam lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bộ dáng thân thể này. Thiếu niên trong gương sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, hai mắt vô thần, trong ánh mắt chất đầy buồn bực thất bại, cả người đều toát lên một loại cảm giác âm trầm.

Khoé môi Lê Diệu Nam co rút, cố gắng tìm trên khuôn mặt một nét gì đó. M* nó, hắn là đàn ông có được không, con gà héo trong gương là ai a!
5

Đối với người luôn chú trọng hình thức mà nói, Lê Diệu Nam kiên quyết không chịu thừa nhận hắn bị bộ dạng của mình đả kích. Nhéo nhéo thân mình gầy yếu, đột nhiên hoài niệm vô cùng dáng người tỉ lệ hoàng kim của hắn kiếp trước cùng khuôn mặt làm say mê hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ.
3

"Nhị thiếu gia, đã đến giờ thìn, ngài rốt cuộc có đi hay không?" Lạc Hà chờ đến không kiên nhẫn, vào phòng liền thấy nhị thiếu gia đang ngẩn người trước gương, khinh thường bĩu môi, nhị thiếu gia có soi đi soi lại cũng không đẹp được bằng đại thiếu gia.

Lê Diệu Nam lấy lại tinh thần, không quên hôm nay còn phải đi thỉnh an phu nhân. Nếu phải thành hôn, so với buồn rười rượi bị người bức bách còn không bằng nghĩ biện pháp kiếm chỗ tốt. Chỉ cần Lâm gia công tử còn chưa gả vào, hôn sự một ngày chưa trần ai lạc định, Mã Ngọc Liên vì muốn hắn nghe lời, điều kiện hắn đề xuất nếu không quá phận, thị khẳng định sẽ đáp ứng.

Lần thứ hai nhìn thoáng qua gương, Lê Diệu Nam âm thầm cổ động chính mình, kỳ thật thân thể này không tệ lắm, chính là hơi gầy, hơi lùn, một bộ không đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa nguyên chủ tính tình tối tăm, thân thể lại ốm đau bệnh tật, khí chất thoạt nhìn thực suy sút mới che mất tướng mạo của hắn. Mọi người đều nói bề ngoài cũng là tâm sinh, hiện tại chủ nhân thân thể đổi thành mình, rèn luyện rèn luyện, ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng, bổ về hẳn là không thành vấn đề, mười bảy tuổi vẫn đang trưởng thành.

Lê Diệu Nam vừa tính toán làm thế nào khôi phục dáng người to lớn vừa chậm rì rì đi tới chính viện, dù sao hắn là người bệnh, đi không nhanh mọi người cũng phải thông cảm.

Lạc Hà, Thuý Liễu theo sát phía sau hắn, cũng không phải đột nhiên lương tâm bộc phát, quyết định làm tốt chức vụ của một nha hoàn mà là muốn đi chính viện ké ké không khí vui mừng, nịnh bợ tỷ muội ở chính viện. Nhị thiếu gia không có tiền đồ, mấy cô hầu hạ bên người nhị thiếu gia thì tới khi nào mới được xuất đầu a!

Đó cũng là lý do Lạc Hà, Thuý Liễu có cơ hội liền đi chính viện. Cô nương lớn rồi, tâm tư cũng lung lay, thiếu nữ nào mà không có mộng xuân, các cô tính toán nhiều cho mình cũng không sai.

Lạc Thu Các cách chính viện không xa không gần, lúc Lê Diệu Nam tới, Mã thị đã thức dậy.

Nha hoàn hầu hạ bên ngoài thông báo một tiếng, không bao lâu, trong phòng liền truyền đến thanh âm nhượng hắn đi vào.

Lê Diệu Nam hơi cúi mặt xuống, bởi vì không học được vẻ tối tăm của nguyên chủ, hắn liền tận lực giữ mặt không đổi sắc.

Vào phòng, ngoài Mã thị còn có đích nữ Lê Thục Trân do Mã thị sinh cùng với thứ nữ Lê Thục Vân do Văn di nương sinh, các nàng một người mười hai, một người chín tuổi. Từ khi con đường làm quan của Lê lão gia bị liên luỵ, ông ta không chỉ giận chó đánh mèo Lê Diệu Nam, đối với Mã Ngọc Liên cũng dần lãnh đạm, cái gì biểu muội, cái gì chân ái, trước mặt tiền đồ làm quan đều là mây bay.
6

Lê lão gia nạp thêm thiếp thất vào cửa, Mã Ngọc Liên chỉ có thể cắn răng nuốt tất cả uỷ khuất vào bụng, thẳng đến khi Lê Diệu Tổ trúng cử, thị mới mở mày mở mặt. Điều này khiến thị có thể nào không hận, có thể nào không oán, nhưng vì giữ thể diện chính thất, thị tuy không thể quang minh chính đại làm gì nhưng cũng không có nghĩa là thị sẽ để mặc Lê Diệu Nam có tiền đồ, mặc kệ lão gia có thứ tử. Lòng của thị, từ lúc lựa chọn làm thiếp thất đã nhiễm đen.
3

____________

Nhiều lúc tớ rất băn khoăn khoản xưng hô, mấy cái "đích mẫu", "ca tế" này nọ nghe không quen, để thành "mẹ cả" hay "con rể" có phải nhanh không. Nhưng như thế thì cứ nửa nạc nửa mỡ vì những chỗ khác phải dùng "đích", "thứ" để phân biệt vị trí của nhân vật trong gia đình. Rồi những xưng hô khác như "phụ thân", "mẫu thân",.... để thành "cha", "mẹ" thì thuần Việt quá, tớ không thích văn cổ trang mà lại xưng hô "cha mẹ", thế nên "mẹ cả" là không thể được. Các bạn thông cảm vậy. Cũng chỉ có khoản xưng hô này thôi mà. :P
10

☆、004

Edit: Thanh Thạch

"Thỉnh an phu nhân." Lê Diệu Nam thi lễ một cách quy củ.

Mã thị tỏ vẻ hoà nhã, hơi trách cứ mà liếc nhìn hắn, sẵng giọng: "Đứa nhỏ này, thân mình vừa mới tốt, nhiều lễ như vậy làm gì, mau đứng lên đi."

"Lễ không thể bỏ." Lê Diệu Nam nghiêm mặt trả lời, sắm vai một thư sinh cổ hủ vô cùng nhuần nhuyễn.

Mã thị chỉ ghế dựa bên cạnh, cười nói: "Mau ngồi xuống, thân mình ngươi hiện giờ quý giá, không thể có sơ xuất."

"Tạ phu nhân." Lê Diệu Nam vờ như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói của thị, cũng không tính uỷ khuất chính mình, theo hướng thị chỉ ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu đánh giá vị kế thất phu nhân này. Mã Ngọc Liên quả thật xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt xếch, cằm thon, môi chúm chím, da thịt như tuyết, eo nhỏ như liễu, cho dù đã qua ba mươi nhưng lấy ánh mắt một nam nhân để nhìn thì lại càng có vẻ phong vận, khó trách năm đó có thể mê hoặc lão gia đến thần hồn điên đảo, giẫm lên thi cốt Trương thị mà đi. Làm một tiểu thiếp, thị kỳ thật rất thành công.

"Mỗi ngươi lắm chuyện." Lê Thục Trân nhỏ giọng nói thầm một câu, không chút nào che giấu khinh miệt trên mặt đối với Lê Diệu Nam.

"Đừng nói lung tung." Mã thị cười trách mắng, cũng không trách cứ gì, hiển nhiên thực tán thành lời của nữ nhi.

"Vốn chính là vậy!" Lê Thục Trân chu miệng, xoay người, ra vẻ tức giận. Đôi môi anh đào không điểm mà đỏ, hai gò má kiều diễm ửng hồng, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Mã thị càng nhìn càng vừa lòng, nữ nhi của thị rất xinh đẹp, cười trêu ghẹo: "Ngươi còn cãi? Miệng lưỡi bén nhọn như vậy tương lai làm sao mà tìm được cô gia*."

*Cô gia: nhà chồng
1

"Nương —-" Lê Thục Trân ngượng ngùng làm nũng, mặt đỏ bừng, lắc lư tay Mã thị.
9

"Đi đi đi! Đừng lay, nương ngươi lớn tuổi, chịu không nổi sức ép."

"Nương đâu có lớn tuổi, rõ ràng còn diễm lệ động nhân như vậy."

"Ngươi chỉ biết nói ngọt."

Nhất thời, trong phòng đều là hoan thanh tiếu ngữ, hai người không hẹn mà cùng quên còn có người khác ở đấy.

Lê Diệu Nam không động, chỉ coi như không nghe thấy. Bị lạnh nhạt một chút mà thôi, không sao, nếu hắn nghiêm túc, hắn liền thua.

Bất động thanh sắc giống hắn còn có nhị muội Lê Thục Vân, thấy ánh mắt hắn nhìn qua, gương mặt hiện lên mỉm cười nhợt nhạt, ngay sau đó lại ngồi yên không động, dường như một màn hữu hảo vừa rồi chưa từng xuất hiện.
2

Lê Diệu Nam cứng họng, trong lòng cảm thán một phen, lần thứ hai khẳng định cổ nhân không thể coi thường, ngay cả đứa nhỏ chín tuổi cũng thâm tàng bất lộ như vậy.
1

Thời gian từng chút trôi qua, hồi lâu sau, Mã thị mới như nhớ tới còn có hắn, vỗ vỗ tay nữ nhi, ý bảo lát nữa sẽ nói chuyện với nàng, quay đầu nhìn về phía Lê Diệu Nam, cười hỏi: "Nam Nhi đối với hôn sự có điều gì bất mãn?"

Lê Diệu Nam âm thầm xem thường, đây không phải lời vô nghĩa sao?

Còn không đợi hắn trả lời, Mã thị đã nói tiếp: "Đại ca ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi mới đưa tới một môn thân tốt, ngươi hiện giờ khoa cử không trúng, thân mình lại yếu, tương lai biết làm gì bây giờ? Ta cùng phụ thân ngươi còn trên đời thì có thể chiếu khán ngươi một phần, đợi cho chúng ta đều đi, bên cạnh ngươi không có người biết nóng biết lạnh làm sao được, đây không phải là khiến chúng ta đi đều không an lòng sao?"
1

Lê Diệu Nam đối với lời của thị chỉ cười nhạt, thật muốn tốt cho hắn, như thế nào mười bảy tuổi còn không có định thân? Hài tử cổ đại trưởng thành sớm, hài tử nhà bình thường mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu xem mắt, mười lăm mười sáu tuổi thành thân, mười bảy tuổi đã có thể làm phụ thân. Nếu lúc trước hắn đã định thân thì làm sao đến lượt Lâm gia, nguyên chủ cũng sẽ không tuyệt vọng mà mất mạng.

"Phu nhân nói nghiêm trọng, phụ mẫu làm mai mối, Diệu Nam phải vâng theo." Lê Diệu Nam trả lời ba phải, vừa không nói là tốt, cũng không nói là không tốt, dù sao vô luận hôn nhân này thế nào, hắn đều là nhi tử hiếu thuận, hết thảy nghe theo phụ mẫu sắp đặt. Tương lai bên ngoài nếu có đồn đại không tốt, có những lời này của hắn thì chỉ có thể trách phụ mẫu không từ lại không thể trách hắn bất hiếu.

Mã thị bị nghẹn một chút, trong lòng bắt đầu hồ nghi, Lê Diệu Nam từ khi nào có thể nói năng như vậy, nhưng ngẫm lại tính tình cổ hủ của hắn thì cảm thấy thực bình thường, cười nói: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt, sân mới đã bố trí xong, ngươi xem còn thiếu thứ gì, ta sai người bổ sung. Thành hôn xong ngươi liền thành đại nhân, đừng tuỳ hứng làm bậy nữa, biết không?"

"Lời phu nhân nói, hài nhi không dám gật bừa. Diệu Nam tuy rằng bất tài nhưng một lòng khảo thủ công danh, sao lại thành tuỳ hứng làm bậy?" Lê Diệu Nam mở miệng phản bác, Mã Ngọc Liên thật đúng là trợn mắt nói dối, nguyên chủ có thể nhẫn nhưng hắn không nhịn được, nếu đã định trước lập trường, hắn cần gì phải nén giận.

"Đứa nhỏ này...." Mã Ngọc Liên nhíu mày, nụ cười trên mặt rốt cuộc phai nhạt.

Lê Diệu Nam rũ mắt, che khuất châm chọc giấu nơi đáy mắt, trong lòng hắn đều tính toán rõ ràng, hảo một màn mẫu từ tử hiếu, xem thị diễn tiếp như thế nào.

Từ trước đến giờ vẫn là như thế, Mã Ngọc Liên luôn đối xử hoà nhã với hắn, nói cũng là muốn tốt cho hắn, nhưng câu chữ đều lộ ra bẫy rập. Đừng tưởng rằng hắn không biết, hắn hiện giờ nào còn cái gì thanh danh, âm trầm, quái gở, khô khan, ngu dốt, tính tình quái dị, đánh chửi hạ nhân, bất kính huynh muội, từng cọc từng cọc, cái nào không là Mã Ngọc Liên áp lên đầu hắn, hiện giờ còn muốn thêm một cái tuỳ hứng làm bậy, giống như hắn ngoại trừ hiếu thuận thì chẳng có bất luận chỗ nào nên thân.

"Ngươi sao có thể nói với nương như vậy, nương vì hôn sự của ngươi vội trước vội sau, ngươi không những không biết cảm ơn mà còn chống đối?" Lê Thục Trân vẻ mặt căm thù, cảm thấy bất công thay cho mẫu thân mình.

Lê Diệu Nam cười lạnh, xã hội bây giờ, trăm thiện lấy hiếu làm đầu, nếu không phải nguyên chủ tính tình cứng nhắc, làm người cổ hủ, mọi sự đều chú ý quy củ cùng hiếu đạo, làm cho Mã Ngọc Liên không thể thừa cơ hội, chỉ sợ lúc này hắn đã bị ấn cái tội bất hiếu mà bị đuổi ra khỏi cửa. Nếu thực sự mang danh bất hiếu thì cả đời này sẽ bị phá huỷ.

"Im miệng, làm nữ tử phải biết công dung ngôn hạnh, làm việc phải biết phép tắc, không được nói lời ác, phải biết kính trọng huynh đệ tỷ muội, phải có nữ đức, muội muội ăn nói cho cẩn thận." Lê Diệu Nam lớn tiếng quát, không nghĩ tới thư sinh cổ hủ còn chỗ tốt như vậy, nhờ phúc nguyên chủ, hắn mở mồm là có thể tuôn ra quy củ lễ nghĩa.

"Ngươi nói cái gì? Chỉ bằng cái loại phế vật như ngươi —-" Lê Thục Trân tức đến khó thở, lửa giận bốc lên, không nghĩ tới nhị ca ngày thường không để vào mắt vậy mà dám mắng nàng không có nữ đức.
3

"Câm miệng!" Mã Ngọc Liên nghiêm mặt, hung hăng trừng nữ nhi của mình, ánh mắt đen tối đảo qua mọi nơi, thấy không có người ngoài mới nhẹ nhàng thở ra. Lê Thục Trân không hiểu không có nghĩa là thị không rõ, lời này hôm nay của Lê Diệu Nam nếu truyền ra ngoài, nữ nhi không biết sẽ bị người ta đồn thành cái gì.

Lạnh lùng nhìn Lê Diệu Nam, Mã Ngọc Liên không tiếp tục che giấu ác ý trong mắt, thanh sắc câu lệ nói: "Lời này của Nam Nhi nói nặng. Thục Trân là muội muội ngươi, dù có làm gì không đúng, ngươi là huynh trưởng, giáo dục là được, sao có thể nhục mạ nàng như thế. Ngươi bảo nàng về sau làm thế nào để gặp người, ngươi đã đọc sách Thánh hiền thì cũng phải biết hai chữ kính hiếu viết như thế nào? Hôm nay ngươi không kính tỷ muội, ngày khác có phải còn muốn bất hiếu phụ mẫu?"
8

"Phu nhân —-" Lê Diệu Nam thương tâm muốn chết, một bộ trời sập giống như lời Mã Ngọc Liên làm người ta không thể tin nổi, vội vàng đứng lên nói: "Hài nhi nào dám bất kính phụ mẫu, bởi vì trong phòng không có người ngoài nên mới giáo dục muội muội vài câu. Nếu về sau gả cho người khác, muội muội vẫn như thế, không nói tới thanh danh Lê gia chúng ta, hạnh phúc cả đời của muội muội.... Ai! Thôi... Phu nhân nói cái gì thì chính là như thế, về sau Diệu Nam không dám nhiều lời, còn thỉnh phu nhân trách phạt." Lê Diệu Nam ngoài miệng nói xong trách phạt, đứng ở đó lại không nhúc nhích, diễn kịch mà thôi, ai không làm được, liền xem ai diễn tốt, Mã Ngọc Liên không phải muốn làm hỏng hết thanh danh của hắn sao? Hắn chính là gậy ông đập lưng ông.

Mã Ngọc Liên bị tức đến tâm can dạ dày đều đau, thị tới bây giờ cũng không biết Lê Diệu Nam lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, lời còn chưa hết ý, che một nửa, lưu một nửa, vế sau cho người ta đoán. Cái gì gọi là không dám giáo dục muội muội, cái gì gọi là thỉnh thị trách phạt, đây không phải rõ ràng nói thị không hiền từ sao?

Rốt cuộc là đương gia chủ mẫu, Mã Ngọc Liên rất nhanh tỉnh táo lại, ngoan lệ trong mắt chợt loé rồi biến mất, nhìn chằm chằm Lê Diệu Nam mà tỉ mỉ đánh giá, cảm thấy đứa nhỏ này hôm nay có chút bất đồng, không còn tối tăm như trước, ánh mắt cũng không hiện vẻ sa sút, cả người đều lộ ra một loại đạm mạc. Mã Ngọc Liên suy nghĩ nguyên nhân làm hắn thay đổi, cho rằng Lê Diệu Nam là nghẹn khuất đến cùng nên mới đại phát tính tình, đối với tiểu hài tử đột nhiên bùng nổ phản kháng thị cũng không để trong lòng.

Tâm thần Lê Diệu Nam căng thẳng nhưng trên mặt không hiện chút nào, thoải mái mặc người đánh giá. Hắn hôm nay sở dĩ nói năng vô lễ cũng là quyết định sau khi thâm tư thục lự, hắn nguyên bản không có địa vị trong phủ, nếu tiếp tục điệu thấp, ẩn nhẫn thì có khác gì trước kia, chỉ biết sẽ bị ép tới không nâng nổi đầu. Hắn lần này mới bệnh, hộc máu hôn mê, đúng là một cái cớ tốt, bị đả kích quá lớn, tính tình có chút chuyển biến cũng là chuyện đương nhiên.

"Đứa nhỏ này, nói cái gì trách phạt với không trách phạt, ngươi ngay cả làm sai chuyện gì mẫu thân cũng sẽ không trách cứ, biết sai có thể sửa là được." Mã Ngọc Liên cười nhạt, ánh mắt hàm chứa bao dung, một câu biến thành hắn làm sai.

Lê Diệu Nam cũng không thèm để ý, từ đời trước đánh cờ với mẹ kế thì hắn đã hiểu, mọi sự không thể giảng đạo lý với nữ nhân, bởi vì khẳng định ngươi không nói lại các nàng, đạo lý của của các nàng vẫn luôn đúng, cho dù không đúng cũng sẽ xuất ra mấy bộ lý do để biến thành đúng.

"Phu nhân giáo huấn phải, Diệu Nam thụ giáo." Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, khom người thi lễ, tâm tư hắn cho tới bây giờ đều không ở hậu trạch nội viện, nếu Mã Ngọc Liên nghĩ bằng vào mấy câu nói liền hoà nhau một ván thì đã đánh sai bàn tính rồi.

"Ngươi còn có chuyện gì thì nói luôn đi, thân mình ngươi không tốt, không có chuyện thì sớm trở về nghỉ ngơi, mấy ngày tới cũng không cần lại đây thỉnh an." Mã Ngọc Liên có chút nhụt chí, một quyền lại đánh vào bông, loại cảm giác này miễn bàn có bao nhiêu buồn bực, ngay cả thần sắc cũng trở nên mệt mỏi.

Lê Diệu Nam khẽ cười, hắn chờ chính là những lời này, nếu không thì nói bao nhiêu như vậy chẳng phải sẽ uổng phí sao.

☆、005

Edit: Thanh Thạch

Để cho người khác thấy được thay đổi của hắn chính là bước đầu tiên.

Bước thứ hai là phải đuổi người bên cạnh đi. Hắn không muốn về sau làm chuyện gì cũng bị người khác giám thị, đợi đến lúc có việc lại không có người để dùng, hắn không có thói quen tự ngược cũng không có hứng thú trải nghiệm một lần cái loại tâm tình tứ cố vô thân của nguyên chủ.

Bước thứ ba, hắn nhớ rõ đồ cưới mà Trương thị lưu lại tuy rằng bị mất không ít nhưng thôn trang với cửa hàng vẫn còn, chỉ là nguyên chủ không hiểu tục vật, trong tay cũng không có quản sự đắc lực mới bị Mã Ngọc Liên phái người đi chiếm giữ. Hiện tại hắn phải làm chính là cầm lại những thứ này.

Nếu ngay từ đầu liền nêu ra điều kiện khẳng định sẽ quá đột ngột, nguyên chủ cho tới bây giờ đều không để chuyện phàm tục vào mắt, tính tình thanh cao, đột nhiên để ý tới mấy thứ này tất nhiên sẽ khiến người cảm thấy kỳ quái. Có thay đổi ở phía trước làm nền, chuyện kế tiếp sẽ thông thuận hơn nhiều.
1

"Tạ phu nhân, nha hoàn bên cạnh ta đều lớn rồi, muốn thả đi gả cho người khác, thỉnh phu nhân lưu ý một chút, coi có người nào tốt để tuyển?"

Mã Ngọc Liên nhíu mày, trong lòng dao động bất định, âm thầm suy nghĩ hắn muốn nháo cái gì: "Đang hầu hạ tốt sao đột nhiên muốn đổi người? Có phải có ai không nghe lời? Ngươi chỉ cần sai người kéo ra ngoài đánh là được, mấy ngày nữa chính là ngày mừng của người, lúc này mà đổi người...."

Lê Diệu Nam biết thị sẽ không đồng ý, sớm đã có chuẩn bị, nếu thật sự làm như lời thị nói, kéo người ra ngoài đánh thì thanh danh của hắn chỉ sợ lại thêm một cái bạo ngược, thản nhiên nói: "Phu nhân lo nghĩ nhiều, trước đại hôn thả nha hoàn rời phủ là lệ thường, tất nhiên sẽ không chậm trễ chuyện gì."

Mã Ngọc Liên hé miệng, nhìn nữ nhi chưa xuất giá bên người, rốt cuộc không nói chuyện. Người ta thả nha hoàn rời phủ trước đại hôn, đó đều là nha hoàn thông phòng, của hắn thì tính là gì? Liếc mắt cao thấp đánh giá Lê Diệu Nam, Mã Ngọc Liên bỗng nhớ tới tiểu tử này đã mười bảy tuổi mà hình như còn chưa biết nhân sự*, bằng không đại cô nương như hoa như ngọc bên người, thị cũng không tin hắn nỡ đuổi đi.

*Nhân sự: chuyện phòng the.

Thầm mắng mình một tiếng thất sách, so với để Lê Diệu Nam cả ngày ngập đầu vào chi hồ giả dã*, còn không bằng để mỹ nhân làm bạn, ôn nhu hương, anh hùng trủng*, hưởng qua tư vị nữ nhân, nào còn buồn hắn không học xấu!
1

*Chi hồ giả dã: ý chỉ văn thơ cổ.

*Ôn nhu hương, anh hùng trủng: từa tựa như anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trủng là mộ, sắc dục mỹ nhân là mồ chôn anh hùng (cảm ơn A Tà :D)

Mã Ngọc Liên hắng giọng, ánh mắt lộ ra vài phần thanh sầu, rất áy náy nói: "Ai! Cũng là ta vội đến quên ngươi, hiện giờ trong phòng ngươi ngay cả người hầu hạ cũng không có, mấy ngày nữa là thành hôn, không biết nhân sự sao được! Ta thấy mấy nha hoàn ở chỗ ngươi rất tốt, đừng thả đi gả người nữa, trước đề làm nha đầu thông phòng, chờ đến lúc sinh hài tử thì thăng lên di nương."

Lê Diệu Nam trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa thì nghẹn, nha đầu thông phòng? Hắn còn có cái phúc lợi này? Trong lòng giãy giụa một chút, lắc đầu, loại nha hoàn phản bội chủ nhân này hắn không có phúc hưởng. Lúc này hắn mới nhớ tới cổ nhân giáo dục hài tử biết nhân sự, còn có nha đầu thông phòng, hiện nay hắn tiền đồ không rõ, gia đình không yên, hắn quyết định phải nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, nghiêm mặt nói: "Đại trượng phu há có thể trì hoãn cùng nhi nữ tư tình, hảo ý của phu nhân Diệu Nam tâm lĩnh nhưng không dám nhận. Phu lang mấy ngày nữa sẽ vào cửa, Diệu Nam không muốn làm y ngột ngạt, bọn nha hoàn vẫn là thả đi gả người thôi."

"Tuỳ ngươi!" Mã Ngọc Liên nhìn hắn vẻ mặt đau lòng lại cố tình làm bộ làm tịch đứng đắn, trong lòng cười thầm, tiểu súc sinh quả nhiên vẫn còn non lắm, nhắc đến nữ nhân liền thành cái dạng này, tiện đà nói: "Nếu bọn nha hoàn gả đi rồi, bên cạnh ngươi dù sao cũng phải có người hầu hạ, tý nữa ta nhượng Trương quản gia dẫn người qua cho ngươi chọn, đảm bảo mỗi người đều xinh đẹp nhanh nhẹn."

"Không! Không! Không!" Lê Diệu Nam mặt trướng đến đỏ bừng, nghẹn, hắn thật sự muốn cười, bộ dáng Mã Ngọc Liên lúc này đặc biệt giống tú bà, vội vàng khoát tay: "Không cần phiền toái như vậy, gần đây trong phủ nhiều việc, vẫn là bổ sung người trong phủ trước, sau rồi để môi giới dẫn người đến, ta tuỳ tiện chọn vài người là được."

Mã Ngọc Liên tưởng hắn thẹn thùng, đây đúng là một hiểu lầm tuyệt vời, cũng không để bụng lời của hắn, dù sao còn nhiều thời gian, nghĩ lại mấy ngày gần đây trong phủ nào là Lê Diệu Nam thành hôn, nào là đại thọ năm mươi của lão phu nhân, còn có Trân Nhi, Tông Nhi cũng bắt đầu đi xem mắt, đúng là nhiều việc, bèn nói: "Cũng được, chính ngươi quyết định, chọn người xong đến chỗ quản sự thông báo một tiếng là được. Chẳng qua nha hoàn mua về không hiểu lễ nghi, ngày mừng của ngươi gần ngay trước mắt, người cần phải suy nghĩ cẩn thận, bêu xấu, mất mặt không chỉ có mình ngươi mà thanh danh Lê gia chúng ta cũng sẽ bị hao tổn."

"Ta biết, tạ phu nhân." Lê Diệu Nam tất nhiên không biết Mã Ngọc Liên lúc này đang ảo tưởng làm thế nào dạy hư hắn, có thể dễ dàng đạt được mục đích, hắn cảm thấy có chút không thể tin.

Mã Ngọc Liên nghĩ chẳng qua là vài cái nha hoàn mà thôi, nghe hắn đổi người thì thế nào, chẳng lẽ đổi vài nha hoàn thì hắn có thể trở nên nổi bật? Muốn thoát khỏi khống chế của thị cũng không xem xem hắn có năng lực kia hay không, liền cái tính tình cổ hủ của hắn, chỉ cần là một người thông minh, nên biết đứng bên nào. Huống chi, Lý ma ma còn tại sân của hắn, thay đổi vài nha hoàn thì lại thế nào, thật sự không biết điều.

Mã Ngọc Liên càng không để Lê Diệu Nam vào mắt, trong lòng cũng càng cao hứng, Lê Diệu Nam càng không tiền đồ, thị càng thống khoái.

"Được rồi, không có việc gì nữa thì ngươi liền đi xuống đi. Cách thành thân còn có chín ngày, ngươi mau chóng tìm thời thời gian dọn đi Cảnh Lan viện, trước quen thuộc hoàn cảnh, xem còn thiếu thứ gì, đến lúc đó ta bổ sung cho ngươi." Mã Ngọc Liên không muốn nhìn hắn nữa, sợ Lê Diệu Nam lại đề xuất điều kiện gì thái quá, vội vàng đuổi hắn đi.

Lê Diệu Nam sao có thể y như thị mong muốn: "Còn có một việc muốn làm phiền phu nhân, sản nghiệp mẫu thân lưu lại, ta muốn thu hồi." Mẫu thân trong miệng hắn tất nhiên là thân sinh mẫu thân của hắn, mấy năm nay Lê Diệu Nam đều chỉ gọi Mã Ngọc Liên là phu nhân.

"Ngươi nói cái gì?" Mã Ngọc Liên giận dữ, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Lê Diệu Nam. Đã bao nhiêu năm, chưa từng có người nào dám ở trước mặt thị nhắc tới Trương thị, đây chính là cái gai trong lòng thị.

"Mẫu thân đi từ sớm, Diệu Nam vô năng, không thể báo ân sinh dục của người, chỉ có sản nghiệp kia để tưởng niệm, Diệu Nam muốn thu hồi, mong phu nhân đáp ứng." Lê Diệu Nam trấn định tự nhiên, chậm rãi nói, trên mặt tuy rằng thản nhiên, ngữ điệu lại cực kỳ kiên định.

Mã Ngọc Liên vừa thấy liền biết hắn là quyết tâm, che giấu không vui trong lòng, khinh miệt nói: "Ngươi lại không biết quản lý, thu hồi cửa hàng rồi thế nào? Chúng ta là chủ nhân, mọi việc phân phó xuống dưới là được, cũng không thể tự hạ thân phận đi làm thương nhân. Tỷ tỷ nếu biết ngươi bỏ bê việc học, để ý tới tục sự như vậy thì sẽ đau lòng."

Khoé môi Lê Diệu Nam co rút, hắn chỉ là thu hồi sản nghiệp mà thôi, thế nào lại liên quan đến việc học, mà ngay cả mẫu thân đã tạ thế của hắn cũng lôi ra, Mã Ngọc Liên đúng là nói ngoa như thật.

"Phu nhân nói phải, Diệu Nam không dám bỏ bê việc học, chẳng qua bởi sắp thành hôn mới muốn thu hồi sản nghiệp, giao cho phu lang bảo quản. Nếu Diệu Nam cả người không có thứ gì, sợ rằng sẽ chậm trễ Lâm gia công tử, mẫu thân nếu biết cũng sẽ không cao hứng." Lê Diệu Nam bình tĩnh trả lời, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chậm trễ.

Mã Ngọc Liên cười lạnh, tất nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Thị biết mà, mấy hôm trước Lệ Diệu Nam bởi vì những lời tào lao của nha hoàn mà hộc máu hôn mê, hôm nay sao có thể trở nên cam tâm tình nguyện, thì ra là muốn thứ này, châm chọc nói: "Ngươi quả là thương tân phu nhân."

Lê Diệu Nam vui vẻ tiếp nhận lời khen của thị: "Đó là tất nhiên, còn muốn đa tạ đại ca làm mai."

Mã Ngọc Liên bị tức đến ngã ngửa, hắn đây là không sợ hãi đúng không? Đồng tử vô thức co rụt lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Lúc này thị nào còn không biết Lê Diệu Nam đang đánh chủ ý gì, hắn đây là lông cánh cứng cáp muốn bay mà, thị quả nhiên vẫn rất nhân từ.

Mã Ngọc Liên nhăn mày, khoé miệng mím chặt, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, trái lo phải nghĩ lại phát hiện, trước khi tiểu súc sinh thành hôn, thị thật không có biện pháp đối phó Lê Diệu Nam.

Sự tình liên quan đến tiền đồ của nhi tử, nếu Lê Diệu Nam không chịu thành thân, thị chỉ sợ ném chuột vỡ đồ.

Đại hộ chú trọng nhất là thể diện, Lâm gia công tử cho dù bị lạnh nhạt thế nào, trước khi gả vào Lê gia, Lâm gia chỉ có thể đối tốt với y, như vậy mới có thể che giấu tai mắt của người khác. Người coi trọng cửa hôn sự này cho tới bây giờ cũng chỉ có Lê gia, không liên quan đến Lê Diệu Nam hay Lâm Dĩ Hiện mà Lê gia hoàn toàn không đắc tội nổi Lâm gia. Nếu thật sự khiến Lê Diệu Nam làm ầm ĩ, nói không chừng toàn bộ Lê gia sẽ bị liên luỵ.

Nhưng muốn thị trả lại sản nghiệp đã thu vào tay cũng là trăm triệu không có khả năng. Mã Ngọc Liên tươi cười dịu dàng, rõ ràng lảng tránh: "Đồ tỷ tỷ lưu lại vốn là của ngươi, nói cái gì mà thu hồi với không thu hồi, chính ngươi quyết định là được."

Ánh mắt Lê Diệu Nam trở nên lạnh lùng, những lời này của Mã Ngọc Liên nói thật dễ nghe, kỳ thật lại giống như chưa nói. Khế đất đúng là hắn cầm nhưng sản nghiệp lại nằm trong tay quản sự, hắn chẳng lẽ có thể bắt buộc các quản sự rời đi? Những sản nghiệp đó trên danh nghĩa là phu nhân phái người xử lý, nếu thật sự làm vậy, hắn chính là bất hiếu, huống chi, trong tay hắn cũng không có người, ai sẽ nghe lời hắn.

Nếu chỉ cần khế đất là có thể thu hồi sản nghiệp, hắn sẽ ở đây cãi cọ với thị?

Đổi thành người bình thường, nói đến mức này rồi, ngay cả không muốn thì cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng Lê Diệu Nam không phải người bình thường, hắn vốn sẽ chỉ bước về phía trước, thật sự xuyên tạc hàm nghĩa trong lời của Mã Ngọc Liên, vội nói: "Diệu Nam không hiểu tục sự, sản nghiệp mặc dù ở trong tay, quản sự lại lừa trên gạt dưới, còn thỉnh phu nhân hỗ trợ gọi bọn họ trở về, ta sợ chính mình làm không được, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh Lê gia. Đường đường Lê phủ nhị thiếu gia lại bị vài cái quản sự cầm giữ, biết sẽ nói ta vô năng, không biết còn tưởng phu nhân từ giữa gây khó dễ, như thế đối với danh dự của phu nhân cũng sẽ có ảnh hưởng."

"Lời này của ngươi có ý gì?" Mã Ngọc Liên trừng lớn hai mắt, sắc mặt xanh mét, thế nào cũng không tin được người này có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy. Tuy rằng phần lớn là sự thật nhưng đều là bí mật, ai dám quang minh chính đại nói ra, hắn đúng là không biết xấu hổ.
3

Lần thứ hai đánh giá thiếu niên trước mặt, Mã Ngọc Liên hoảng hốt trong chốc lát, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, bộ dạng yếu không ra gió, cảm giác lại giống như đã thay đổi thành người khác, lời nói cử chỉ đâu còn một tia cổ hủ, chẳng lẽ sau một hồi đả kích, một người thật sự có thể biến hoá lớn như vậy?

☆、006

Edit: Thanh Thạch

Lê Thục Trân nộ khí đằng đằng, vừa rồi bị Lê Diệu Nam coi thường, nàng còn chưa nguôi giận đâu, lúc này lại thấy mẫu thân nhà mình bị chống đối, nàng sao còn có thể nhịn được: "Nếu biết mình vô năng thì đừng nói nhảm, mẫu thân là đương gia chủ mẫu, gia nghiệp tự nhiên là người xử lý, liền tính là giúp ngươi bảo quản thì thế nào, bây giờ còn chưa ở riêng đâu, ngươi đã muốn có tài sản riêng?"
7

Lê Diệu Nam chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, trên mặt lại lộ vẻ mất mát, vội vàng nói: "Lời này của muội muội thật nghiêm trọng, Diệu Nam trăm triệu không dám tư tồn sản nghiệp. Thôi, nếu như thế, coi như ta chưa bao giờ đề cập qua việc này, lát nữa ta cho người đưa khế đất tới, thỉnh phu nhân thay ta bảo quản."

Lê Diệu Nam lấy lùi làm tiến, nhìn mặt Mã Ngọc Liên như đáy nồi, trong lòng đặc biệt thoải mái. Quả nhiên không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bọn như heo, Mã Ngọc Liên sinh được một nữ nhi tốt.

"Không cần, đồ của tỷ tỷ thì ngươi tự cầm, ba ngày sau ta sẽ bảo quản sự rời đi." Mã Ngọc Liên oán hận nhìn nữ nhi nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thị sao có thể sinh ra cái đồ ngu như vậy. Đồ cưới nguyên phối đích thê lưu lại, ấn quy củ thì toàn bộ đều do nhi tử kế thừa, lại không thể coi như tài sản riêng, thị mà thật sự cầm khế đất thì không phải là để người nói xấu sau lưng sao? Mỹ danh mấy năm nay của thị, toàn bộ cũng sẽ hoá thành hư ảo.
1

Mã Ngọc Liên thực đau lòng, Mã gia vốn là cửa nhỏ nhà nghèo, bằng không, thị cũng sẽ không cúi đầu chui vào Lê phủ. Năm đó thị lấy thân phận thiếp thất vào cửa, nào có đồ cưới gì, về sau làm chính thê, tuy nói là đương gia chủ mẫu nhưng đại bộ phận gia sản vẫn nằm trong tay di mẫu*, thị dễ dàng sao! Ngày thường chủ trì việc bếp núc mới có thể tồn ít tiền riêng, hiện giờ nữ nhi nói mấy câu lại phải bỏ ra hai cái thôn trang với ba cửa hàng, thị ngẫm lại thấy đau lòng.

*Di mẫu: dì. Ở đây, Mã Ngọc Liên đang nhắc tới Lê lão phu nhân.

Lê Diệu Nam đạt được mục đích cũng không tiếp tục chèn ép, hắn biết cái gọi là ba ngày chính là để các quản sự mang hàng hoá đi. Việc này kỳ thật mọi người đều rõ ràng trong lòng, chỉ có đồ ngốc nguyên chủ kia mới bị lừa gạt, nếu mấy năm nay cửa hàng thật sự liên tục thua lỗ, Mã Ngọc Liên cần gì phái người đi quản lý.

"Tạ phu nhân, Diệu Nam cáo lui."

Mã Ngọc Liên tâm tình đang không tốt, nhu cầu cấp bách là tìm nơi trút giận để phát tiết, hiện tại không đi thì đợi đến khi nào, hắn cũng không muốn lưu lại làm pháo hôi.

Lê Diệu Nam ra khỏi chính viện, cả người tâm hoa nộ phóng, có sản nghiệp trong tay, hắn cũng hết lo lắng. Tương lai vô luận như thế nào, trong tay có tiền, lòng không hoảng hốt. Dứt bỏ cái nguyện vọng muốn trở nên nổi bật thường thường trồi lên nơi đáy lòng, chỉ bằng bản lĩnh của hắn, ngày sau sẽ có thể phát triển không ngừng.

Không gọi người đến hầu hạ, nha hoàn bên người hắn sớm đã chạy đến chỗ nào, theo con đường trong trí nhớ, lập tức đi về hướng Cảnh Lan viện, hắn cũng muốn đi xem tân phòng bố trí như thế nào?

Lạc Hà, Thuý Liễu còn đang nói chuyện phiếm với người khác, oán giận nhị thiếu gia tính tình kỳ quái, nhị thiếu gia nhiều chuyện, hâm mộ bọn tỷ muội thể diện tươm tất, còn nói nhị thiếu gia không có tiền đồ cỡ nào, lại không biết lúc này vừa có sét đánh giữa trời quang, nhị thiếu gia mà mấy cô ghét bỏ đã không cần các cô nữa.
3

Toàn bộ trong phủ, nói thật, không có ai có thể thanh nhàn ít việc như người hầu bên người nhị thiếu gia. Ai bảo nhị thiếu gia nhiều tiền lại ngu ngốc, đồ cưới Trương thị lưu lại trừ bỏ sản nghiệp cố định, riêng tiền bạc trang sức số lượng đã không ít. Mấy năm nay các cô mò được kha khá, rời khỏi nhị thiếu gia, liền tính là gả cho người khác, các cô làm sao có thể đến được chỗ tốt, chỉ có thể ngồi xổm trong góc mà khóc.
2

Lại nói lúc này ở chính viện, cả người Mã Ngọc Liên tản ra áp suất thấp. Hạ nhân hầu hạ thị thở cũng không dám thở mạnh, người ngoài đều nói Lê gia kế phu nhân cỡ nào hiền lành nhưng các cô làm người hầu đều biết, Mã Ngọc Liên làm việc thủ đoạn tàn nhẫn.

"Nương!" Lê Thục Trân sợ hãi nhìn mẫu thân nhà mình, hơi hơi rụt đầu lại, nàng biết nương đang tức giận.

Mã Ngọc Liên cũng không nhìn nàng, trong lòng căm tức nhưng có giận cũng không thể nói với nữ nhi, liếc nhìn Lê Thục Vân bên cạnh, trách mắng: "Ngươi cũng trở về đi, một cái hai cái đều không bớt lo, bảo di nương ngươi thêu thêm mấy thiên kinh Phật, không có việc gì đừng ra ngoài lắc lư, đỡ phải va chạm khách nhân."

Kỳ thật lúc này lấy đâu ra khách nhân, cách hôn lễ của Lê Diệu Nam còn gần mười ngày, liền tính bắt đầu đãi khách cũng phải năm ngày sau, Mã Ngọc Liên thuần tuý là tìm cớ giận chó đánh mèo.

"Vâng, mẫu thân." Lê Thục Vân cụp mắt, chậm rãi phúc phúc thân, nếu xem nhẹ bàn tay đang nắm chặt tay áo, nhìn qua thật đúng là một nữ nhi nhu thuận nghe lời.

Mã Ngọc Liên vừa nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng liền tức, giống hệt di nương của nàng, đều là kẻ thấp hèn, mặt ngoài thoạt nhìn trung thực, thực tế lại một bụng ý xấu. Rõ ràng thị cầm giữ hậu viện đến cẩn thận, Văn di nương vậy mà vẫn sinh được cái nữ nhi, cũng may mắn là một nữ nhi. Tính tình lão gia có mới nới cũ, đừng nhìn Văn di nương năm đó đắc ý, ngay cả thị cũng phải nhường nhịn, hiện giờ còn không phải thấy thị liền chạy như chuột.

Lê Thục Vân cúi người cáo lui, Mã Ngọc Liên liền đuổi hạ nhân trong phòng rời đi, lúc này mới có tâm tình giáo dục nữ nhi: "Biết sai chỗ nào sao?"

Lê Thục Trân sửng sốt, nàng đúng là không biết mình làm sai chỗ nào, nhỏ giọng phản bác: "Nữ nhi chỉ ăn ngay nói thật, vốn chính là như vậy, đại hộ hài tử như chúng ta, ai dám tư tồn tài sản trước khi ở riêng. Ngay cả đại ca, toàn bộ chi phí đều xuất từ công trung, nương vì nhị ca lao tâm lao lực, bên ngoài ai không khen ngài một chữ tốt. Hắn dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi, còn một bộ uỷ khuất. Nương chính là đối với hắn quá tốt, tổ mẫu nói đúng, hắn chính là một bạch nhãn lang."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui