Xuyên Việt Chi Nhà Có Tiểu Phu Lang

☆、011

Edit: Thanh Thạch

"Hắt xì! Hắt xì!" Trên đường trở về, Lê Diệu Nam đánh hai cái hắt hơi liền, hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi hoặc mà cau mày, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bị người tính kế.
4

Trở lại Lạc Thu các, còn chưa bước vào sân, Lạc Hà và Thuý Liễu đã nhiệt tình vạn phần tiến lên đón.

Lạc Hà vừa giúp hắn chỉnh lý quần áo, vừa tha thiết quạt cho hắn. Giữa trưa tháng tám, mặt trời chói chang, Lê Diệu Nam ra ngoài đi một vòng, trên người đã ướt mồ hôi. "Nhị thiếu gia vừa mới đi đâu, sao không gọi nô tỳ, bên cạnh ngài không có người hầu hạ là không được. Minh Hạ, Chí Đông quá lười biếng rồi, lát nữa ta nhất định phải giáo huấn bọn họ."

Lê Diệu Nam thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng đã quen với mấy cảnh này, không cảm thấy câu nệ mà thoải mái để các cô hầu hạ.

Vào trong phòng, Thuý Liễu vội trước vội sau, bừng trà, rót nước, bày điểm tâm: "Nhị thiếu gia, thỉnh dùng trà."

Lê Diệu Nam nhướn mày, trong lòng vui vẻ, lúc này các cô mới biết sốt ruột. Hai nha đầu tuy rằng như hoa như ngọc nhưng đối với loại nô tài đâm chọc sau lưng chủ nhân, hắn thật sự không dậy nổi bất kỳ thương tiếc nào: "Được rồi, đi xuống đi, ta cũng không dám làm phiền."

Lạc Hà hốc mắt đỏ bừng, quỳ xuống trước mặt Lê Diệu Nam: "Nhị thiếu gia, ngài có bất mãn gì với nô tỳ thì cứ việc đánh chửi trách cứ, nô tỳ nhất định sẽ sửa. Vì sao lại muốn đuổi nô tỳ đi, nô tỳ về sau biết sống thế nào, cầu nhị thiếu gia khai ân."

Thuý Liễu cũng nhanh chóng quỳ xuống đất, nức nở: "Nhị thiếu gia, van cầu ngài, đừng gả nô tỳ ra ngoài."

Lê Diệu Nam tuỳ tay cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, hương vị không tệ lắm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ sau khi bà vú rời khỏi phủ, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ loại đãi ngộ này, cười tủm tỉm nhìn các cô: "Gia cũng là muốn tốt cho các ngươi, cô nương lớn tất nhiên phải thành hôn. Yên tâm đi, phu nhân nhất định sẽ tìm cho các ngươi một hôn phu tốt."

Lạc Hà và Thuý Liễu vừa nghe thế, trong lòng phát lạnh, bọn họ là nô tỳ hầu hạ nhị thiếu gia, phu nhân làm sao thật sự để bụng các cô, không bị gả cho cái loại béo lùn ngu ngốc đã là tốt lắm rồi.

"Nhị thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao. Ngài sinh bệnh vẫn là nô tỳ một ngày một đêm hầu hạ bên giường, ngài sao có thể nhẫn tâm như vậy, đấy không phải muốn cho nô tỳ tìm chết sao?" Thanh âm Lạc Hà ngọt ngào, khóc đến sở sở động nhân, thấy thế nào cũng xinh đẹp.

Lê Diệu Nam bĩu môi, lúc hắn sinh bệnh quả thật là nha đầu kia chăm sóc nhưng tiền đề là có bạc, không bạc ai quản hắn sống chết. Bạc từ đồ cưới Trương thị lưu lại cũng chính là bị nguyên chủ cứ thế từng chút từng chút ném ra ngoài, còn muốn nói ân tình với hắn, ta phi!

Lê Diệu Nam tuy là hoa hoa công tử nhưng đối với nữ nhân lại chẳng có cái gì thương tiếc, ưu tiên hay mềm lòng linh tinh. Đời trước mẹ kế của hắn chính là một bạch liên hoa, bộ dáng nhu nhu nhược nhược nhưng tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn ùn ùn. Có bông hoa ăn thịt người trước mặt, Lê Diệu Nam rút ra bài học, nữ nhân với hắn mà nói có thể là tiêu khiển, có thể là đồ chơi, cũng có thể là thân thân tiểu tình nhân, vừa lòng thì đùa giỡn, không hài lòng thì chia tay, nhưng tuyệt đối sẽ không có nhường nhịn. Ai phạm đến hắn thì ăn tát, hắn cũng không phải cái loại sẽ không đánh nữ nhân.
33

Thuý Liễu than thở khóc lóc: "Nhị thiếu gia, nô tỳ rốt cuộc có chỗ nào sai, ngài lại không có lý do mà đuổi nô tỳ đi. Mấy năm nay không có chuyện nào của ngài không do nô tỳ xử lý, nô tỳ luyến tiếc rời khỏi ngài!"

Lê Diệu Nam tươi cười không đổi, lấy một cái khăn đưa qua: "Nhìn ngươi kìa, khóc đến sưng cả mắt, cẩn thận không gả đi được!"

"Nhị thiếu gia!" Thuý Liễu đỏ mặt, ấp úng kêu một tiếng, trái tim bùm bùm nhảy loạn, lần đầu cảm thấy nhị thiếu gia là một người ôn nhu.

Trong mắt Lạc Hà chợt loé ghen tị, giây lát lại khóc đến lê hoa đái vũ: "Cầu nhị thiếu gia khai ân, ngài không đáp ứng thì nô tỳ liền không đứng dậy."

"Nô tỳ cũng thế!" Thuý Liễu tự thấy nhị thiếu gia đối với mình không giống người khác, hai mắt đưa tình liếc qua, thanh âm uyển chuyển êm tai, yểu điệu kêu: "Nhị thiếu gia."

Lê Diệu Nam câu môi cười nhạt, hảo một bức mỹ nữ rơi lệ, quả nhiên mỗi người một vẻ, cười hỏi: "Các ngươi thật muốn quỳ?"

Hai nha hoàn vội vàng gật đầu, chỉ bằng hiểu biết của các cô về nhị thiếu gia, nhị thiếu gia khẳng định sẽ mềm lòng.
5

"Qua bên kia đi!" Lê Diệu Nam chỉ sương phòng bên cạnh nhà chính, khó có khi hảo tâm giải thích cho các cô: "Quỳ ở đây không dễ nhìn." Miễn cho người ngoài nói hắn khắt khe hạ nhân.
6

Hai nha đầu nhất tề hoa dung thất sắc, kinh hoảng kêu: "Nhị thiếu gia —-"

Lê Diệu Nam mặc kệ, mắt điếc tai ngơ đi về phía thư phòng, nếu các cô muốn quỳ thì cứ quỳ đi!

Lạc Hà và Thuý Liễu lúc này là khóc thật, vì sao nhị thiếu gia không giống với tưởng tượng của các cô!

Đẩy ra cửa thư phòng, trong phòng thực sạch sẽ. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đến đây nhưng đối với thư phòng lại có một loại quen thuộc khó hiểu, quyển sách nào đặt ở đâu, căn bản không cần suy nghĩ, giống như tự nhiên đã biết.

Mở ra một tờ giấy, Lê Diệu Nam mài mực đề bút, xoẹt xoẹt xoẹt vài chữ to "Bình tâm tĩnh khí" xuất hiện trên giấy.

Khác với Nhan thể[1] của nguyên chủ, chữ hắn viết là Sấu Kim thể[2], lúc viết tiêu sái không kiềm chế, tạo cho người một loại cảm giác phóng túng.
1

Lê Diệu Nam khá vừa lòng, bằng bản lĩnh của nguyên chủ, không nghĩ tới chữ hắn viết ra thế mà không chút thoái hoá.

Đời trước, hắn từ nhỏ lớn lên bên người ông nội, ông không có yêu thích gì khác ngoài thi hoạ, vì thế hắn cũng bị bắt học không ít. Nhưng từ khi ông nội qua đời, hắn không còn luyện tập nữa, không nghĩ tới lần thứ hai nhấc lên bút lông lại chính là ở cổ đại.

Đầu tiên lật xem chút sách luận nguyên chủ viết, vẻ mặt Lê Diệu Nam rối rắm. Không phải hắn không hiểu mà là rất hiểu, văn tự trên giấy thiên mã hành không, giữa những câu chữ dâng trào khảng khái, nhưng nội dung lại ấu trĩ đến buồn cười, khó trách nguyên chủ thi hai lần đều rớt, thật không thể trách quan giám khảo.

Lê Diệu Nam tuỳ tay lật lật Tứ thư Ngũ kinh, âm thầm nghĩ, chỉ sợ phúc lợi duy nhất của việc hắn xuyên qua là có thể đọc hiểu cổ văn, về phần tri thức của nguyên chủ, Lê Diệu Nam bất đắc dĩ buông tay. Đừng làm rộn, nếu mà dùng tri thức của nguyên chủ thì cá cũng có thể bay, nếu muốn dùng bốn chữ để hình dung thì phải là —– vô cùng thê thảm!

Nhớ lại phu tử của nguyên chủ, nháy mắt Lê Diệu Nam hiểu rõ, một lão cổ hủ như vậy, có thể dạy được đệ tử tốt mới là lạ.

Trước đây hắn vẫn luôn tự hỏi, tương lai nên đi con đường nào mới có thể tiếp tục vô tư làm nhị thế tổ của hắn.

Niên đại này sĩ nông công thương, kinh thương khẳng định không được. Địa vị của thương nhân rất thấp, làm không tốt còn bị quan viên lừa đảo. Huống chi hắn còn có trưởng bối ở trên đầu, nếu trong tay có tiền, muốn rời khỏi Lê gia khẳng định không có khả năng, không ép khô nước trên người hắn, người Lê gia há có thể từ bỏ.

Công, hắn biết sửa xe thể thao, biết đánh máy tính thì có tính không? Nghĩ lại lúc trước, xe thể thao của hắn chính là do hắn tự mình nâng cấp, cái tốc độ kia biết bao người mơ ước muốn chết.
7

Nông, Lê Diệu Nam buồn a, làm một đại thiếu gia không phân biệt nổi ngũ cốc, hắn tỏ vẻ thật sự bất lực với việc nhà nông, mà hắn cũng ăn không nổi cái khổ kia.

Dư lại một đường, chỉ có sĩ, nếu không muốn bị quản chế, đường ra duy nhất chính là khoa cử.

Lê Diệu Nam đã thâm tư thục lự, căn bản của nguyên chủ không tồi, chính là bị dạy hỏng, chỉ cần mời một tiên sinh khác, việc học hẳn là không thành vấn đề.

Vấn đề hiện tại là hắn đi đâu mời tiên sinh, Mã Ngọc Liên khẳng định không đáp ứng, nguyên chủ lại không giỏi giao tế, không biết tý gì tình huống bên ngoài, cho dù hắn muốn nhờ người bên ngoài hỗ trợ thì cũng phải quen biết người mới được a!
1

Thôi! Từng bước từng bước, từ từ rồi sẽ đến, cứ chăm lo trước mắt rồi nói sau.
10

Lê Diệu Nam mở sách ra, bắt đầu chăm chú đọc, hắn định trước tiên phải thông hiểu học thức hữu dụng của nguyên chủ, chỉ có biến tri thức thành của mình thì mới có thể chân chính nắm giữ, mới không bị tư duy cổ hủ của nguyên chủ ảnh hưởng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lê Diệu Nam ở thư phòng cả một buổi chiều.

Hạ nhân đối với chuyện này đã tập mãi thành quen, nếu hôm nào Lê Diệu Nam không đi thư phòng, bọn họ ngược lại sẽ thấy quái dị.

"Nhị thiếu gia, dùng cơm." Xuân Hương cười khẽ, bưng đồ ăn đi đến.

Lê Diệu Nam ngẩng đầu, nhìn canh giờ hiện tại, cảm thấy có chút khó tin, đối với sách vở buồn tẻ, hắn thế mà đọc lâu như vậy.

Hắn quả nhiên là bị nguyên chủ mọt sách ảnh hưởng rồi.

Lê Diệu Nam không có bất kỳ bất mãn nào với chuyện này, ảnh hưởng cũng tốt, hắn cứ đọc sách như vậy, chắc chắn sẽ làm ít công to.

Xuân Hương mặt mang ý cười, bày thức ăn lên bàn.

Lê Diệu Nam thật cao hứng, sáu món một canh đúng là phân lệ chủ tử nên có, mấy cái cẩu nô tài phản ứng cũng nhanh, hắn còn chưa động thủ, các cô đã có tự giác.

Ăn cơm xong, Lê Diệu Nam tiếp tục vùi đầu vào sách, Xuân Hương muốn nói lại thôi.

Lê Diệu Nam nhớ rõ nha hoàn này, hôm qua chính là nha hoàn này hầu hạ hắn dùng cơm, buông quyển sách trên tay xuống: "Làm sao vậy?"

"Lạc Hà tỷ tỷ và Thuý Liễu tỷ tỷ..." Vẻ mặt Xuân Hương khó xử, nói chuyện chỉ nói một nửa, nhìn như đang vì hai người kia cầu tình, ai biết nhỡ cô muốn mượn chuyện này khơi mào lửa giận của mình.

"A!" Lê Diệu Nam gật đầu: "Bọn họ quỳ cũng lâu rồi, bảo bọn họ về phòng đi."

"Tạ nhị thiếu gia, Lạc Hà tỷ tỷ và Thuý Liễu tỷ tỷ không có ở đây, để nô tỳ hầu hạ bên người ngài đi." Xuân Hương mềm nhẹ nói, mặt mày ẩn tình, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt.

Lê Diệu Nam lúc này mới biết, nha đầu kia đang câu dẫn mình, khó trách từ hôm qua hắn đã thấy nha đầu kia không thích hợp. Thật sự không nên trách hắn phản ứng chậm mà là cổ nhân rất hàm súc, đỏ mặt một cái, liếc mắt một cái, hắn làm sao mà hiểu hàm nghĩa trong đó.

"Đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ." Lê Diệu Nam khoát tay, hắn tuy phong lưu nhưng cũng có nguyên tắc, đối với nữ nhân tự mình đưa lên cửa, cho tới bây giờ cũng không dám nảy hứng thú, huống chi đây là ngọn cỏ gần hang.

"Nhị thiếu gia." Xuân Hương u oán nhìn hắn, đột nhiên tiến lên ôm cổ Lê Diệu Nam, bờ ngực mềm mại dính sát vào lưng hắn: "Nhị thiếu gia, nô tỳ hâm mộ ngài, đừng đuổi nô tỳ được không, để nô tỳ hầu hạ ngài."
8

Lê Diệu Nam nhất thời không để ý bị phác lên, vô cùng tức giận, một tay ném Xuân Hương xuống đất: "Cút!"

"Nhị thiếu gia —-" Xuân Hương quyết tâm, kéo quần áo mình ra, biểu tình bất cứ giá nào: "Nhị thiếu gia, ngài nhất định sẽ thích, không tin ngài thử nhìn xem."

"Tiện nhân!" Lê Diệu Nam giận không kìm được, chỉ cảm thấy ghê tởm hơn cả ăn phải ruồi bọ, mặc dù có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ là chuyện tốt nhưng này cũng không có nghĩa là hắn thích bị người tính kế.

"Rầm!" Cửa phòng bị người phá mở.

Lý ma ma dẫn một đám người xông vào: "Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"

Xuân Hương gắt gao túm chặt quần áo, vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau, khóc đến tê tâm liệt phế.

"Nhị thiếu gia, ngươi sao có thể như vậy?" Lý ma ma vừa sợ vừa giận, giống như Lê Diệu Nam đã làm chuyện gì không thể tha thứ.

"Ta làm sao? Một cái nha đầu muốn bò lên giường mà thôi, đuổi ra ngoài!" Lê Diệu Nam cười lạnh, tâm tình khó chịu tới cực điểm. Lê phủ này xem ra không thể tiếp tục ở, mỗi bước đi đều có cạm bẫy, không nháo ra chút chuyện là không chịu được.

"Oa —-" Xuân Hương lớn tiếng khóc rống, không biết còn tưởng Lê Diệu Nam làm gì cô ta.

Những người khác hiển nhiên đều cho là như vậy, ngoại trừ Lý ma ma!

Thời gian Lý ma ma xông vào quá trùng hợp, thấy Xuân Hương khóc cũng không giật mình, ngược lại mở mồm liền quở trách Lê Diệu Nam, bảo trong đó không có quỷ, Lê Diệu Nam có đánh chết cũng không tin.

"Liền cái bộ dáng này?" Lê Diệu Nam khinh thường đánh giá Xuân Hương, ánh mắt soi mói như nhìn hàng hoá treo trên giá: "Chân vòng kiềng, ngực dẹt, mắt gà chọi, miệng rộng, mặt như bánh quả hồng, mũi hếch, liền cái bộ dáng này mà muốn bò lên giường của gia? Khóc cho ai nhìn? Kéo tiện tỳ này ra ngoài bán cho gia, đưa cho tiểu tư cũng là huỷ hoại người ta."
31

Lời của Lê Diệu Nam quá ác độc, Xuân Hương bị nói như thế đừng bảo là thành hôn, ngay cả làm người đều khó.

Xuân Hương bị doạ sợ, cũng không dám khóc tiếp, không đánh đã khai: "Nhị thiếu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám thế nữa, đừng bán nô tỳ đi."

Lý ma ma lộ vẻ chán ghét, không hoà nhã với Xuân Hương nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà xử trí cô ta, chần chừ nói: "Dù sao cũng từng hầu hạ ngài, đây cũng không phải tội gì lớn, kéo ra ngoài bán quá mức nghiêm trọng, có phải nên giao cho phu nhân xử lý hay không?"

Lê Diệu Nam nhướn mày cười khẽ: "Như vậy còn không phải tội lớn? Vậy đưa cho lão gia đi, nhi tử hiếu kính phụ thân là thiên kinh địa nghĩa."

"Này... chỉ sợ không tốt lắm!" Lý ma ma hơi bẽ mặt, cũng không định cầu tình, chỉ trách Xuân Hương vô dụng. Nhị thiếu gia nói mấy câu đã hù doạ được cô ta, nếu mà nháo đến chỗ phu nhân, thế nào cũng có thể cho cô ta làm thông phòng.

Một trò khôi hài bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, Lý ma ma cùng một nha đầu bà tử kéo Xuân Hương ra khỏi thư phòng.
1

Lê Diệu Nam thực phiền não, ngày nào cũng căng thẳng như vậy, có để cho người sống không. Hôm nay nếu hắn không lớn tiếng doạ người, tội danh chiếm đoạt nô tỳ liền định rồi. Lý ma ma đây là trả thù buổi sáng hắn bất kính, muốn bắt được nhược điểm của hắn mà.

[1] Nhan thể: phong cách thư pháp của Nhan Chân Khanh. Nhan Chân Khanh (709-785), tự là Thanh Thần, người đời gọi là Nhan Lỗ Công, quê ở Vạn Niên thuộc Kinh Triệu đời Đường (nay là Tây An thuộc Thiểm Tây). Nhan Chân Khanh phần nhiều được biết đến như một đại thư pháp gia hơn là một nhà luyện đan. Thư pháp ông học nơi Chử Toại Lương, về sau noi theo bút pháp của Trương Húc. Chữ Khải của ông (gọi là Nhan thể) đoan trang mộc mạc và mạnh mẽ, được người đời ví von truyền tụng «Nhan cân Liễu cốt» (chữ Nhan Chân Khanh như gân, chữ Liễu Công Quyền như xương). Kể từ đời Đường, chữ Khải trở thành một thư thể hoàn chỉnh với các đại thư gia như Liễu Công Quyền, Nhan Chân Khanh, Âu Dương Tuân.

[2] Sấu Kim thể: là một thể chữ trong Thư pháp, là loại Chính Khải do Tống Huy Tông Triệu Cát sáng tạo ra trên cơ sở học theo lối chữ của Nhị Tiết đời Đường. Đặc điểm của thể chữ này là: kết thể chữ hơi dài, đường nét gầy guộc mà cứng cỏi. Thể chữ này là một trong những phong cách độc đáo của nghệ thuật Thư pháp.

☆、012

Edit: Thanh Thạch

Cùng ngày, Lê Diệu Nam liền phái người đi thúc giục quản sự, ngày mai nhất định phải dẫn người môi giới đến. Hạ nhân trong viện một ngày không đổi, hắn ngủ cũng không an lòng.

Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam vừa dùng qua điểm tâm đã có người tiến vào thông báo, nói là Vương Tiểu Hổ cầu kiến.

Lê Diệu Nam sửng sốt, Vương Tiểu Hổ là ai? Nghĩ nghĩ rồi nói: "Truyền vào."

"Thỉnh an nhị thiếu gia." Vương Tiểu Hổ vào cửa liền hành đại lễ dập đầu.

Lê Diệu Nam vui vẻ, nhận ra người này chính là gia đinh hôm qua hắn tuỳ tay sai khiến.

"Đứng lên đi!" Lê Diệu Nam thản nhiên trả lời, cảm thấy mình thật hủ bại, đối với chuyện cổ nhân hơi tý là quỳ thế mà thấy đương nhiên.

"Nhị, nhị thiếu gia." Vương Tiểu Hổ câu nệ đứng ở kia, hai tay không ngừng xoa xoa quần áo, cả người thoạt nhìn lúng túng bất an.

Lê Diệu Nam nhíu mày: "Nói cho rõ ràng, nhị cái gì mà nhị, ngươi nói lắp sao?"

"Ta... Ta..." Vương Tiểu Hổ hít sâu một hơi, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, thanh âm to rõ đáp: "Hồi nhị thiếu gia, ta không nói lắp."

Lê Diệu Nam bật cười, cảm thấy đùa người này rất vui, gật đầu nói: "Này mới đúng, ngươi tới có chuyện gì?"

Vương Tiểu Hổ có lần đầu đối đáp, lúc này tựa hồ thả lỏng hơn nhiều, vội nói: "Hôm qua tiểu nhân đã bẩm báo quản sự, ít ngày nữa sẽ phái người đến xây tiểu trù phòng."

"Ngươi tới là vì chuyện này?" Lê Diệu Nam thờ ơ hỏi, hơi híp mắt, tìm một tư thế thoải mái, lười biếng tựa vào lưng ghế.

Vương Tiểu Hổ xấu hổ, chẳng lẽ chuyện làm xong không cần lại đây hồi bẩm chủ tử sao? Hắn ta vừa mới vào phủ không lâu, không hiểu quy củ lắm.

Lê Diệu Nam nhìn bộ dạng trung thực của hắn ta, trong lòng vừa động: "Ngươi là hài tử người trong phủ?"

"Đúng vậy." Vương Tiểu Hổ bất an liếc nhìn nhị thiếu gia một cái, lại vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy nhị thiếu gia giờ khắc này rất có uy nghiêm.

Lê Diệu Nam nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, thẳng đến khi đầu Vương Tiểu Hổ sắp dính vào ngực mới nở nụ cười: "Trong nhà ngươi có những ai? Sao lại bị phân công đến đây?"

"Phụ thân ta làm việc ở thôn trang. Nương vất vả lắm mới có thể đưa tiểu nhân vào phủ, tiểu nhân vô dụng, không được chủ tử yêu thích. Tiểu nhân còn có hai đệ đệ và một tiểu muội."

Lê Diệu Nam suy tư một khắc, rất nhanh đã đưa ra quyết định: "Được rồi, ngươi đi nói với quản sự một tiếng, về sau đến hầu hạ bên người ta. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, gia thích nô tài nghe lời, ngươi mà dám phản bội chủ tử, cẩn thận da của ngươi."

Vương Tiểu Hổ ngây ngốc, nửa ngày cũng không phản ứng lại được, chỉ cảm thấy một miếng bánh nhân thịt rơi từ trên trời rơi xuống đập vào đầu hắn ta, vội vàng quỳ xuống, kích động đến nói năng lộn xộn: "Nhị, nhị thiếu gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt, chỉ nghe mệnh lệnh của ngài."

Lê Diệu Nam nở nụ cười, hắn không cần nô tài thông minh nhưng nhất định phải nghe lời, Vương Tiểu Hổ phù hợp yêu cầu này của hắn. Nhưng thân phận hài tử trong phủ có chút khó khăn, hắn thích phòng bị chuyện chưa xảy ra, nếu là người của hắn thì không cần có liên luỵ với trong phủ

"Mấy ngày nữa đưa người nhà ngươi đến cho ta nhìn, nếu dùng được, gia sẽ phân công việc cho bọn họ." Vừa lúc thu hồi sản nghiệp của Trương thị, hắn chỉ cần lấy khế thân từ tay Mã Ngọc Liên, người nhà này liền triệt triệt để để nằm trong tay hắn.

"Tạ nhị thiếu gia." Vương Tiểu Hổ không nghĩ tới còn có kinh hỉ càng lớn hơn, lần thứ hai dập đầu bái tạ, cả người như ở trong mây mù, thề son thề sắt cam đoan: "Tiểu nhân nhất định sẽ không phản bội chủ tử, nếu không liền bị thiên lôi đánh, khiến tiểu nhân cả đời không cưới được tức phụ."
4

Lê Diệu Nam cười cười, cũng không để trong lòng, cái gọi là không phản bội chẳng qua là không đủ lợi thế. Hắn bây giờ không có người để dùng nên mới xuất hạ sách này, người nhà này rốt cuộc như thế nào phải quan sát mới nói được.

Sau đó, Thuý Liễu đỏ vành mắt tiến vào, từ hôm qua cô ta đã là cái bộ dạng này, ai oán nhìn Lê Diệu Nam, ánh mắt như khóc như tố: "Nhị thiếu gia, Lưu quản sự dẫn người môi giới đến, mời ngài đi qua chọn người."

Lê Diệu Nam lười nhìn cô ta, chỉ thấy phiền, quay đầu nói với Vương Tiểu Hổ: "Vừa lúc, ngươi cũng đi cùng đi, nói luôn với quản sự."

"Dạ —-" Vương Tiểu Hổ rất có tư thế, lập tức tự cho mình là nô tài của nhị thiếu gia, đứng phía sau Lê Diệu Nam, chuẩn một bộ chó săn.
4

Quản sự đứng ở ngoại viện, thời điểm Lê Diệu Nam tới, người môi giới vừa dẫn mười mấy cô nương vào phòng.

Lê Diệu Nam vừa vào đã hoa cả mắt, không nhìn thấy tiểu nha đầu quần manh áo rách như trong tưởng tượng, mỗi cô nương đều xinh đẹp lanh lợi, không xanh xao vàng vọt cũng chẳng có da bọc xương.

Mã Ngọc Liên có tính toán gì, trong lòng hắn nhất thời sáng tỏ.

Lê Diệu Nam bình tĩnh ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mặt, hắn vẫn là xem thường cổ nhân.

Lưu quản sự cười tươi rói: "Nhị thiếu gia, đây chính là đám nha đầu tốt nhất trong tay Vương bà tử. Nghe nói ngươi muốn đổi người, hôm nay liền mang toàn bộ đến, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, điểu chỉnh tâm tình thật nhanh, thản nhiên quét mắt nhìn các cô một lượt: "Nói xem mình biết làm những gì? Trước kia làm việc ở đâu?"

Mười ba nha đầu từng người trả lời. Ngoại trừ mấy người là hạ nhân từ nhà giàu đuổi ra, còn có mấy người là gia quyến phạm quan.

Niên đại này, nha hoàn bị đuổi đi cơ hồ không ai dám lấy, huống chi các cô mỗi người đều xinh đẹp, nhìn bọn họ ai cũng sẽ đoán thử rốt cuộc các cô phạm phải sai lầm gì, chỉ cần là đương gia chủ mẫu sẽ không muốn loại nha đầu này làm nô tài. Về phần gia quyến phạm quan, thôi đi, nhà ai sẽ dùng mấy cô nương xinh đẹp suốt ngày chỉ biết bi xuân thương thu, hoài niệm vãng tích, đương nhiên, trừ mấy lão gia thiếu gia muốn nạp thiếp. Mã Ngọc Liên thật đúng là dụng tâm lương khổ.

Lê Diệu Nam lúc này là khổ không nói nên lời, tuyển nha đầu là hắn nói, người môi giới cũng dẫn người đến, nếu hắn tiếp tục không hài lòng, đó chính là hắn được một tấc muốn tiến một thước.

Nhưng ngư ông mất ngựa không biết là phúc hay hoạ, vốn tưởng rằng tuyển vài cái nha hoàn còn phải mất một đoạn thời gian dạy dỗ rồi mới dùng được, hiện tại thì đúng lúc, không cần huấn luyện, mang về là có thể dùng.

Nha hoàn đẹp mắt ai chả thích, Lê Diệu Nam không phải tiểu thư khuê các, tuyển người cũng không cố kỵ nhiều như vậy. Nếu Mã Ngọc Liên muốn chụp lên đầu hắn cái danh háo sắc, hắn thành toàn cho thị cũng không ngại.

Lê Diệu Nam hơi hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá các cô rồi tuyển sáu nha đầu thoạt nhìn lanh lẹ có năng lực. Mấy cái ánh mắt mơ hồ, mềm mại suy nhược thì xin lỗi, hắn thật sự không thương cảm được bạch liên hoa.

"Ánh mắt nhị thiếu gia rất tốt." Lưu quản sự chớp mắt, cười đến ý vị sâu xa.

"Lấy khế bán mình đến đây." Lê Diệu Nam biểu tình thản nhiên, sau đó chỉ Vương Tiểu Hổ: "Thêm một tiểu tư bên người ta."

Lưu quản sử đáp: "Được, đợi ta đi thông báo phu nhân, cho bọn họ đăng ký danh sách, nhưng khế bán mình... nếu không để ở công trung thì không thể lĩnh lương từ công trung."

Lê Diệu Nam sớm đã có chuẩn bị, cười nói: "Không sao! Trừ vào tiền tiêu vặt hằng tháng của ta là được." Dù sao tiền tiêu vặt cũng chưa bao giờ vào tay hắn, so với để Lý ma ma được tiện nghi, không bằng cho mấy nha đầu đó.

Lưu quản sự không phản bác, lời Lê Diệu Nam nói mặc dù không hợp quy củ nhưng cũng không phải không được. Dù sao đều là người ở Lạc Thu các, Lý ma ma có bất mãn gì cũng chỉ có thể nói với nhị thiếu gia, mặc kệ bọn họ nháo đi, Lưu quản sự nghĩ như vậy liền đồng ý.

Lê Diệu Nam âm thầm cười lạnh, muốn đoạt miếng ăn từ mồm Lý ma ma, mấy nha đầu này cũng phải thông minh, tuyệt đối sẽ không hùa thành một nhóm với Lý ma ma, này chính là kết quả hắn muốn.

Trở lại Lạc Thu các, Lê Diệu Nam cũng không nói gì, chỉ để các cô ở trong sân.

Các cô có chút lo sợ bất an nhưng rốt cuộc cũng từ nhà giàu đi ra, mỗi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt một chút cũng không biểu hiện, duyên dáng yêu kiều an tĩnh chờ ở sân.

Lê Diệu Nam đối với chuyện này tỏ vẻ vừa lòng, hắn thích người biết quy củ. Chỉ cần các cô không tự tìm đường chết, không có tiểu tâm tư linh tinh, hắn cũng sẽ không bạc đãi các cô.

Xoay người, Lê Diệu Nam trực tiếp đuổi Lạc Hà, Thuý Liễu đi, để mấy cô trở về chờ gả, cũng mặc kệ các cô khóc trời gào đất.

Ban đầu, nha đầu trong viện, hắn chỉ để lại ba người thành thật, những người còn lại thì đợi hắn thành hôn rồi tính!

Nha đầu mới tới bị doạ, Lê Diệu Nam ra oai phủ đầu thực thành công.

Vẫy lui đám người trong viện, Vương Tiểu Hổ lấy một cái ghế cho hắn, Lê Diệu Nam nghêng ngang ngồi xuống, bộ dáng rõ ràng thực tuỳ ý lại làm cho các cô thấy rất có khí thế.

"Gia không thích nha đầu muốn bò lên giường, trước tiên nói cho các ngươi một tiếng, miễn cho về sau có người phạm vào kiêng kỵ, đừng trách gia hạ thủ không lưu tình."

Bọn nha hoàn mặt đỏ tai hồng, không nghĩ tới nhị thiếu gia vừa lên tiếng đã nói lời này, xấu hổ muốn chết.

Thất vọng có, may mắn có, nỗi lòng bọn nha hoàn phức tạp, Lê Diệu Nam cũng không quan tâm, tiếp tục nói: "Gia không thích nha đầu đâm chọc sau lưng chủ nhân, các ngươi nhớ kỹ cho gia. Chỉ cần các ngươi thật tâm hầu hạ, đến hai mươi gia liền thả các ngươi đi thành hôn, muốn làm lương dân hay tiếp tục ở trong phủ cũng được, gia hứa cho các ngươi mỗi người một phần đồ cưới."

Một nha đầu nhanh trí quỳ xuống: "Tạ chủ tử, nô tỳ nhất định thật tâm hầu hạ."

Lê Diệu Nam tâm tình sung sướng, thực thích một tiếng chủ tử này của cô ta, cười nhìn nha đầu kia: "Ngươi gọi là Tuyết Trản đúng không, tên rất hay."

Tuyết Trản mỉm cười thoải mái: "Đây là tên chủ tử trước ban cho, nô tỳ từ nhỏ đã không có người thân, hiện giờ vào Lê phủ, mong chủ tử ban tên."

"Không cần ban tên, Tuyết Trản rất êm tai, về sau ngươi chính là đại nha hoàn trong phòng của gia. Gia thích người thông minh nhưng không thích người tự cho là thông minh, ngươi phải nhớ kỹ."

Lê Diệu Nam nói nhẹ nhàng, rõ ràng không có lời nào uy hiếp lại làm cho Tuyết Trản căng thẳng, đắc ý vừa rồi nháy mắt tan biến, càng thêm cẩn thận: "Dạ, nô tỳ lĩnh mệnh."

Lê Diệu Nam vừa lòng gật đầu, đột nhiên cảm thấy Mã Ngọc Liên kỳ thật đã làm chuyện tốt.

Lại giáo huấn trong chốc lát, Lê Diệu Nam chỉ một nha đầu tương đối trầm mặc đến trợ giúp Tuyết Trản, sau đó cho các cô lui xuống, nên làm gì thì làm.

Xế chiều hôm đó, sau khi dàn xếp tốt, dưới chỉ huy của Tuyết Trản, Lạc Thu các dần dần đi vào nề nếp.

Chờ Lý ma ma từ Cảnh Lan viện trở về, hết thảy đã trần ai lạc định. Mụ không nghĩ tới nhị thiếu gia sẽ nhẫn tâm như vậy, người ở Lạc Thu các thế mà bị đổi hơn một nửa, nhất thời hối hận đến ruột cũng xanh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sớm biết vậy liền không tham mấy cái tiểu tiện nghi đó. Vừa rồi nếu có mụ ở đây, như thế nào cũng không đến mức để nhị thiếu gia đuổi hết người đi, chỉ để lại ba cái vô dụng.

Nguyên bản mụ muốn thừa dịp nhị thiếu gia còn chưa vào ở, vớt vài món đồ tốt ở Cảnh Lan viện, kết quả nhị thiếu gia lại sao hết cả hang ổ của mụ, tuy rằng mụ vẫn là ma ma đứng đầu, nhưng bên cạnh một người nghe lời cũng không có, vậy khác gì bị yếu thế đi đâu.

Đêm đó, Lý ma ma liền đi chỗ phu nhân một chuyến.

Mã Ngọc Liên không thèm để ý, thị đã sớm biết từ chỗ Lưu quản sự, Lê Diệu Nam chọn sáu cái mỹ nhân, thị cao hứng còn không kịp, sao có thể ngăn cản. Biết Lý ma ma không cam lòng nhưng thế thì sao, Mã Ngọc Liên cũng nghĩ giống Lưu quản sự, Lý ma ma càng làm ầm ĩ, thị càng thích, nháo đến Lạc Thu các lộn xộn mới tốt!

Lý ma ma lau nước mắt mà về, liên tục vài ngày sắc mặt đều tăm tối, không phải không đi gây phiền toái cho Tuyết Trản nhưng một đám nha đầu, ai cũng tinh, đứa nào cũng trơn hơn trạch.
1

Lê Diệu Nam nhìn mà buồn cười, càng cảm thấy mấy nha đầu này chọn không sai.

Về phần Lý ma ma, Lê Diệu Nam không thèm nhìn, coi như trong viện nuôi thêm người rảnh rỗi.

Không quá hai ngày, tiểu trù phòng ở Cảnh Lan viện đã xây xong, sản nghiệp đồ cưới của Trương thị, như lời Mã Ngọc Liên, ba ngày sau cũng về đến tay.

Chọn một ngày đẹp trời, Lê Diệu Nam dọn vào Cảnh Lan viện, đợi cho hết thảy dàn xếp xong, cách hôn kỳ chỉ còn ba ngày.

____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu vấn đáp, chương thứ mười có cần sửa một chút không, thấy rất nhiều người bình luận bảo thụ rất tiện. Nhưng cá nhân ta cảm thấy, chủ thụ văn nào, thụ đời trước cũng đều gần như vậy. Hơn nữa, thụ vào Thái tử phủ không phải là tự nguyện, sống ở Thái tử phủ như đi trên băng mỏng nên mới muốn trả thù, mà trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể không ngoan tâm thủ lạt.
11

Cảnh ngộ của y ở Thái tử phủ càng kém thì càng nhớ tới tốt đẹp của Lục hoàng tử, dù sao y và Lục hoàng tử tách ra là bởi vì thánh chỉ của Hoàng đế chứ không có phản bội, sau khi Thái tử rơi đài, Lục hoàng tử ném ra cành ô liu, sao có thể không kinh hỉ.

Sau lại phát hiện không đúng nhưng thân phận của y như vậy (Thái tử trắc phi), ngoài túm chặt Lục hoàng tử thì biết làm cái gì? Đi đâu cũng sẽ liên luỵ người khác.

Đây là ý tưởng của ta, muốn nghe ý kiến của mọi người, nếu cần sửa thì ta sẽ cắt bớt phần sau, sửa lại cốt truyện một chút, để y không liên quan đến Lục hoàng tử nữa. Chờ trả lời. o(∩_∩)o
12

☆、013

Edit: Thanh Thạch

Cùng lúc đó, lão phu nhân đi lễ Phật ở Linh Tuyền tự cũng trở lại.

Lê phủ mở rộng trung môn nghênh đón. Làm tôn tử, Lê Diệu Nam tất nhiên phải đến.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Lê Thái An đứng ở đầu hàng, đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua Lê Diệu Nam nhìn thấy vị phụ thân trên danh nghĩa này. Lê Thái An kỳ thật tướng mạo không tồi, cả người thoạt nhìn hào hoa phong nhã, gương mặt ngay thẳng nghiêm túc, mặc cho ai cũng không tin được đây là một kẻ ra vẻ đạo mạo.

Sau ông ta nửa bước là Mã Ngọc Liên, tiếp đó là Lê Thục Trân và Lê Thục Vân, Lê Diệu Tông còn đang đi học ở thư viện một tháng mới về một lần, thế nên Lê Diệu Nam chưa từng thấy hắn ta, tiếp sau đó nữa là một đoàn di nương, thân ảnh Lê Diệu Nam ngay cạnh bọn họ.

Không đợi bao lâu, xe giá của lão phu nhân đã xuất hiện trong tầm mắt.

Phô trương thật lớn, tổng cộng ba xe ngựa. Xe đi đầu dừng lại, đầu tiên là hai nha hoàn tú lệ bước xuống, sát sau đó là một gia đinh từ phía sau chạy đến quỳ xuống nền cỏ trước xe ngựa, màn xe chậm rãi vén lên, lão phu nhân một tay đáp tay nha hoàn, giẫm lên lưng gia đinh, bước xuống.
19

"Nhi tử thỉnh an mẫu thân!"

"Tức phụ cung nghênh mẫu thân."

"Thỉnh an tổ mẫu."

"Thỉnh an lão phu nhân." Thanh âm Lê Diệu Nam xen lẫn trong đám di nương. Nhìn cảnh này không biết nên khóc hay nên cười, hắn mặc dù không biết nhà giàu chân chính như thế nào nhưng thực rõ ràng, Lê gia trước mặt vẽ hổ không được lại thành chó. Hắn nhớ rõ dùng người làm thang vốn lưu hành thời tiền triều, hiện giờ mở mang hơn nhiều, người nhà giàu rất ít dùng thang người, chính là muốn biểu hiện nhân ái.

"Đều đứng lên đi, trời nắng nóng, đứng bên ngoài làm gì, ngươi có mệt không?" Lê lão phu nhân rất có tư thế, vung tay lên, quét mắt nhìn bọn họ một cái, tự mình nâng nhi tử dậy.

Mã Ngọc Liên vội nói: "Nghênh đón lão phu nhân vốn là chúng ta làm tròn bổn phận, sao có thể mệt."

"Cũng chỉ mỗi ngươi biết nói." Lão phu nhân hiển nhiên rất vừa lòng chất nữ này, để Mã Ngọc Liên đỡ bà vào phòng.

Lê Diệu Nam coi mình là người vô hình, không nhanh không chậm đi theo đuôi.

Đến Ngọc Minh đường, phòng ở từ hai ngày trước đã được thu thập đến không nhiễm một hạt bụi. Lão phu nhân ngồi xe ngựa tới trưa, lúc này tất nhiên có chút mệt mỏi, đợi bà ngồi xuống xong, hai nha hoàn tiến lên một đấm vai một bóp chân.
2

"Mẫu thân có cần nghỉ một lát?" Lê Thái An vẻ mặt thân thiết, mười phần hiếu tử.

"Không cần, lát nữa hẵng nghỉ, mấy ngày ta không ở trong phủ, có người muốn phản thiên." Lão phu nhân đối với quan tâm của nhi tử cực kỳ vừa lòng, nói một hồi lại ám chỉ này nọ.

Lê Diệu Nam hiểu rõ, lão phu nhân là đang chỉ mình đây.

"Nói bậy, ai dám to gan như vậy!" Sắc mặt Lê Thái An trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Nhi tử tuyệt sẽ không tha cho hắn."

Lão phu nhân nhìn về phía Lê Diệu Nam: "Nghe nói mấy ngày nay, người bên cạnh ngươi đã thay đổi toàn bộ?"

Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, lúc này hắn đã nhìn thấy Lý ma ma đứng sau lão phu nhân, đắc ý vạn phần: "Hồi lão phu nhân, tôn nhi sắp thành thân, bọn nha hoàn cũng lớn tuổi, tôn nhi gả các cô ra ngoài, việc này đã bẩm báo với phu nhân."

Mã Ngọc Liên vội cười nói: "Đúng là có chuyện như vậy, Nam Nhi không hài lòng với nha đầu, ta làm mẫu thân cũng không thể cự tuyệt, dù sao cũng phải theo hắn."
1

Lão phu nhân hừ một tiếng: "Có cái gì không hài lòng, nha hoàn phủ chúng ta chẳng lẽ kém người mua bên ngoài?"

"Nghịch tử!" Lê Thái An gầm lên: "Cả ngày có mỗi ngươi nhiều chuyện, còn không mau bồi tội với tổ mẫu."

Lê Diệu Nam biết nghe lời phải: "Xin bồi lễ lão phu nhân, bởi vì trong phủ nhiều việc, bọn nha hoàn chậm trễ, tôn nhi không người hầu hạ. Mấy ngày trước đại phu lại đây nhìn nói tôn nhi dinh dưỡng không đủ, tôn nhi nghĩ chuyện như vậy mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người chê cười, vì thế liền giấu giếm xuống, chỉ nghĩ đổi vài cái nha hoàn coi như xong, không nghĩ tới còn kinh động lão phu nhân. Là tôn nhi không phải, thỉnh lão phu nhân trách phạt."

Lão phu nhân sắc mặt thâm trầm, vốn tưởng rằng Lý ma ma nói ngoa, không nghĩ tới tiểu tử này quả nhiên trở nên miệng lưỡi bén nhọn.

Mã Ngọc Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lê Diệu Nam không phải đang nói thị bạc đãi hắn sao?

"Nghịch tử! Còn dám cãi." Lê Thái An nổi giận đùng đùng, tiến lên muốn tát hắn hai cái.
22

Lê Diệu Nam lắc mình tránh thoát, ánh mắt tối sầm. Từ đời trước, ngoại trừ ông nội, chưa có ai dám động một sợi lông của hắn, người trước mắt là cái gì, áp chế lửa giận trong lòng, thản nhiên nói: "Phụ thân bớt giận, tức giận nhiều không tốt. Các người nói cái gì thì là cái đó, nhi tử chịu, mấy ngày nữa là hôn kỳ, nhi tử chắc chắn che giấu giúp phụ thân."

Lê Thái An tức giận đến run cả người, tay giơ cao nhưng rốt cuộc không đánh được xuống, nếu thật sự đánh, không nói đến hôn kỳ ngày kia, để người biết chẳng phải chứng thực Lê phủ bạc đãi hắn.

Lão phu nhân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy: "Được rồi, An Nhi, bọn hạ nhân không dùng được thì liền đổi nhưng Xuân Hương thì lão thân làm chủ, nạp vào phòng Nam Nhi đi."
5

"Lão phu nhân —-" Lê Diệu Nam bi thanh khóc lóc: "Van cầu ngài thương lấy tôn nhi."
1

Mặt lão phu nhân tối sầm, lời này của hắn có ý gì, nạp cho hắn cái thông phòng sao thành không thương hắn.

Lê Diệu Nam cũng không đợi bà nói, thương tâm muốn chết mà khóc rống: "Tôn nhi mấy ngày nữa là thành thân, lão phu nhân nếu bất mãn, tôn nhi dù có liều mạng không cần thanh danh cũng phải từ hôn. Ngài tội gì phải ở phía sau ban thưởng thông phòng cho tôn nhi, chẳng phải là đánh vào mặt tân nương gia sao, thế này bảo tôn nhi về sau làm người như thế nào?"
8

Lão phu nhân đen mặt không nói chuyện, bà có thể nói chính là bà muốn cho hắn về sau không thể làm người sao? Thấy khuôn mặt này của Lê Diệu Nam, bà lại nhớ đến tiện nhân kia, không nói khắc chết lão gia, còn làm hại đường làm quan của An Nhi, thân tôn tử của bà có Diệu Tổ, Diệu Tông là đủ rồi.
32

Mã Ngọc Liên căng thẳng, này không được, từ hôn rồi thì nhi tử biết làm thế nào, công đạo thế nào với Lâm gia? Lê phủ đã bắt đầu mở tiệc chiêu đãi tân khách, nếu thật thì sao có thể ngẩng mặt lên được nữa.

"Thôi, thôi." Lão phu nhân không kiên nhẫn nói, phất phất tay, gọi hai nha đầu bên người tới: "Đây là Ngọc Châu và Hổ Phách bên người ta, về sau để bọn họ đi theo ngươi. Nha hoàn nhà mình vẫn tốt hơn bên ngoài, cũng đừng nói tổ mẫu không thương ngươi."

Lê Diệu Nam gục đầu xuống: "Tôn nhi sao có thể đoạt yêu thích của tổ mẫu, lại còn là nha hoàn tổ mẫu quen dùng, rời khỏi bọn họ chẳng phải sẽ khiến tổ mẫu khó chịu, tôn nhi trăm triệu không dám làm kẻ bất hiếu."

"Trưởng bối ban thưởng không thể từ, cho ngươi thì ngươi nhận." Lão phu nhân thản nhiên nói, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

"Đa tạ lão phu nhân." Lê Diệu Nam thở dài hành lễ, lão phu nhân dùng chữ hiếu áp lên, hắn liền hiểu mình không thể chối từ. Lạnh lùng liếc nhìn Lý ma ma một cái, bảo sao gần đây lão phụ này không có động tác, thì ra là chờ ở đây.
1

Ngọc Châu và Hổ Phách vẻ mặt không cam, hung hăng lườm Lý ma ma, nếu không phải mụ lắm miệng trước mặt lão phu nhân, các cô sao có thể bị ban thưởng đến bên người nhị thiếu gia, thế này bảo các cô về sau sống thế nào. Trong phủ trên dưới ai không biết, nhị thiếu gia là kẻ không tiền đồ.
4

Lão phu nhân không để ý nha đầu nghĩ như thế nào, thấy Lê Diệu Nam đồng ý mới vừa lòng gật đầu: "Ngươi đi xuống đi, hai ngày tới đừng xuất môn, an tâm chuẩn bị nghênh đón tân phu lang."

"Vâng." Lê Diệu Nam khom người cáo lui.

Thấy hắn đi rồi, lão phu nhân mới trách cứ nhìn chất nữ nhà mình: "Ngươi nha, chính là rất mềm lòng, sao cái gì cũng theo hắn, không nhìn xem mình là ai."

Mã Ngọc Liên khó xử cười cười, nghẹn ngào nói: "Đều nói làm kế mẫu không dễ, ta làm gì có biện pháp, người ta dùng tỷ tỷ áp ta.... Tâm của ta...."

Lão phu nhân trách mắng: "Cái gì tỷ tỷ với không tỷ tỷ, lúc trước nếu không vì cái tiện nhân kia, ngươi đã sớm là chính thất của nhi tử ta, tội gì uỷ khuất làm thiếp, hại ngoan tôn của ta bị người coi thường. Tiện nhân kia chính là cái mệnh khắc phu, không nói khắc lão gia, còn khắc đến đường làm quan của nhi tử ta, hiện giờ còn muốn khắc ngoan tôn của ta, chết cũng đáng."
22

"Mẫu thân đừng nóng giận, tỷ tỷ dù sao cũng đã đi, chúng ta không thể nói cái gì, tức phụ chỉ cần có mẫu thân thương là đủ rồi."

"Cũng là ngươi thiện lương." Lão phu nhân vỗ tay Mã Ngọc Liên, lửa giận trong lòng tiêu tán một ít, quay đầu liếc nhìn Lê Thái An: "Tức phụ của ngươi chịu không ít uỷ khuất, ngươi phải đối tốt với nàng, đừng có ở trong viện đùa bỡn với mấy con hồ ly tinh kia nữa. Nhi tử của ngươi lớn rồi, ngươi làm lão tử cũng phải có bộ dáng một chút."
7

Lê Thái An ngượng ngùng mỉm cười, che giấu xấu hổ trên mặt: "Ngọc Liên là biểu muội của ta, là chính thất phu nhân của ta, nhi tử làm sao có thể đối với nàng không tốt."
5

Mã Ngọc Liên mị nhãn như tơ, giận dỗi liếc nhìn Lê Thái An, khuôn mặt ngượng ngùng nổi lên hai đoá đỏ ửng, thoạt nhìn có một phen phong tình.
7

Lê Thái An rung động, tựa như lúc này mới phát hiện ra phu nhân nhà mình tốt đẹp, thấy ánh mắt trêu tức của lão mẫu, lại thấy còn có hai nữ nhi bên cạnh, ho khan hai tiếng, ra vẻ đứng đắn nói: "Nhi tử còn có việc, các ngài chậm rãi tán gẫu, buổi tối nhi tử lại đến thỉnh an mẫu thân."
1

"Đi đi." Lão phu nhân cười nói, rất vui khi nhìn thấy nhi tử cùng chất nữ thân mật.
1

Lê Thục Trân và Lê Thục Vân cũng nhanh chóng tiến lên nói đùa cùng tổ mẫu, nhất thời, trong phòng tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ.

.

Lại nói Lê Diệu Nam bên này, trong lòng buồn bực không chịu được, nghênh đón lão phu nhân thôi mà đã nâng vào Cảnh Lan viện thêm hai toà đại Phật. Lúc này hắn cuối cùng cảm nhận được khó xử của nguyên chủ, có thể bình an lớn lên ở Lê phủ thật không dễ dàng, chung quanh mỗi người quả thực đều là sài lang hổ báo.

Chủ tử không một ai để bụng hắn, hạ nhân thế nào có thể tôn trọng hắn, khó trách nguyên chủ không thích giao tế, loại tâm lý tự ti này cũng không phải ngày một ngày hai mà dưỡng thành.

Lê Diệu Nam suy tư, về đến Cảnh Lan viện liền phân phó Tuyết Trản, về sau coi Ngọc Châu và Hổ Phách như Bồ Tát mà thờ, dù sao cũng là lão phu nhân ban cho. Thái độ đối với các cô, nặng không đến, nhẹ không được, nặng thì người ta sẽ nói hắn bất kính lão phu nhân, nhẹ thì thật xin lỗi bản thân hắn, cũng không thể tuỳ ý các cô ỷ vào lão phu nhân làm mưa làm gió ở Cảnh Lan viện. Vì ngày sau sống tốt, Lê Diệu Nam thầm nghĩ, rõ ràng cứ thờ các cô luôn thì người ngoài cũng không bắt được lỗi nào.

Rốt cuộc cũng từ nhà cao cửa rộng đi ra, Tuyết Trản ngầm hiểu, làm việc so với dự tính của Lê Diệu Nam còn tốt hơn. Chỉ nhẹ nhàng châm ngòi một chút, Hổ Phách cùng Ngọc Châu bị tước quyền lợi, hơn nữa có Lê Diệu Nam phối hợp, các cô chỉ tưởng Lý ma ma giở trò quỷ, đảo mắt liền đấu đến ngươi chết ta sống.

Lý ma ma lần này có thể nói là lấy đá đập chân mình.

Lê Diệu Nam cũng thực hào phóng, có công liền thưởng, có sai liền phạt là nguyên tắc làm việc của hắn, lập tức thưởng cho Tuyết Trản mười lượng bạc.

Tuyết Trản vui sướng vạn phần, đối với Lê Diệu Nam càng thêm cung kính, làm việc cũng càng thêm tận tâm tận lực.

☆、014

Edit: Thanh Thạch

Thời gian hai ngày nhoáng cái đã qua, nháy mắt, ngày thành thân đã đến.

Lê phủ từ trên xuống dưới công việc lu bù, thanh nhàn nhất lại chính là tân lang quan Lê Diệu Nam, thay cát phục xong liền không ai để ý hắn.

Cách giờ đón dâu còn một lúc, Lê Diệu Nam mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội vũ linh hoa quan[1], bộ dáng thoạt nhìn còn rất tuấn lãng. Lúc này hắn đang nhàm chán ngồi trong tân phòng, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, không nghĩ tới sống hai đời lần đầu thành hôn thế mà cưới nam nhân.

Tuyết Trản mang điểm tâm lên: "Chủ tử, ăn trước vài thứ đi, còn cả một đoạn đường đón dâu nữa, đợi đến trưa khẳng định không có cơ hội dùng cơm."

Lê Diệu Nam vô cùng thoả mãn, quả nhiên vẫn chỉ có người của mình tốt, ăn mấy khối điểm tâm, không chút để ý nói: "Ngươi trước kia đã từng hầu hạ ở hôn yến?"

Tuyết Trản cười: "Vâng, mọi người đều nói tân nương trước khi xuất môn không được ăn gì, kỳ thật tân lang quan cũng không dễ dàng, không ăn chút đồ lót dạ, buổi chiều đến lúc mời rượu chắc chắn sẽ khổ."

Lê Diệu Nam hiểu rõ nhưng Lê phủ không giống nhà khác, nhớ tới phân phó của Lê Thái An, Lê Diệu Nam cười lạnh. Bảo hắn ngốc ở trong phòng, không ra ngoài mời rượu, nói là sợ thân thể hắn yếu đuối không chịu nổi. Kỳ thật là bụng dạ khó lường, nếu hắn thật sự không đi mời rượu, trong mắt người khác là hắn không biết cấp bậc lễ nghĩa, cũng không liên quan đến Lê gia. Về sau hắn muốn nhận thức người nào chỉ sợ trước tiên sẽ bị khinh thường ba phần.

Bỏ qua mấy cái suy nghĩ linh tinh, Lê Diệu Nam phân phó: "Chốc nữa ngươi cũng chuẩn bị cho tân phu lang chút điểm tâm." Mặc kệ thế nào, hắn cũng muốn làm tốt quan hệ với tân phu lang.

Tuyết Trản cười: "Chủ tử thật thương tân phu nhân."

Khoé môi Lê Diệu Nam co rút, lười phản bác. Hắn hiện tại đã nghĩ thông suốt, xe đến trước núi ắt có đường, so với tự mình cân nhắc còn không bằng chờ cưới tân phu lang về rồi cùng nhau thảo luận. Dựa vào đồn đại bên ngoài, vị Lâm gia công tử kia chắc hẳn cũng không muốn thành hôn.

Không bao lâu sau, hai hỉ bà tử tiến vào thúc giục, canh giờ đón dâu đã đến.

Lê phủ vì cửa hôn sự này làm đủ thể diện, đội ngũ đón dâu khổng lồ, riêng đội danh dự đã có hơn trăm người, càng không nói đến đội cổ nhạc mở đường phía trước.

Lê Diệu Nam ngồi trên lưng con ngựa cao to, trước ngực đeo một đoá hoa đỏ thẫm. Dàn nhạc đi đầu diễn tấu sáo và trống, dọc đường hấp dẫn vô số ánh mắt, đây là lần đầu tiên Lê gia nhị công tử lộ diện trước mặt mọi người, hảo một thiếu niên lang nhẹ nhàng phong độ. Lê Diệu Nam tự thấy vừa lòng, tuy rằng trên người chưa thêm được mấy lạng thịt nhưng ít ra thân thể này so với khi hắn vừa xuyên qua đã thuận mắt hơn nhiều.

.

Lại nói Lâm phủ bên kia, sáng sớm, Lâm Dĩ Hiên đã bị người tha khỏi giường, ngồi trước gương trang điểm ăn diện.

Vương má má là vú nuôi của y, cũng là người mẫu thân y phái tới để đi theo y.
3

"Ca nhi của ta, hôm nay ngài phải trang điểm đẹp một chút, miễn làm cho phu quân không thích. Thành hôn rồi thì chính là người nhà người ta, về sau đừng tuỳ hứng làm bậy." Vương má má vừa lau mặt cho y vừa nói không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui