Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Edit: Arisassan

Phủ gia của tri huyện Lý Ly hôm nay vô cùng náo nhiệt. Nam nhân đã gần bốn mươi tuổi, khuôn mặt không quá già mà còn có vẻ phúc hậu, trên người xuyên một thân y phục tân lang, trên mặt mang theo tươi cười ôn hòa nên có lúc thành thân, nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm nào, càng không có cảm giác tim đập của mấy mao đầu tiểu tử thành thân lần đầu.

Lúc đứng dậy chuẩn bị đi đón người, đột nhiên trông thấy một thiếu niên đang đứng trước cửa lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt Lý Ly mới ấm lại, thanh âm sủng nịch nói: "Cẩn nhi sao lại đến đây vậy?"

"Đến xem ngươi cưới về một người mẹ kế còn nhỏ tuổi hơn ta như thế nào." Thanh âm Lý Cẩn tràn đầy ý lạnh, năm nay hắn đã mười sáu tuổi rồi, mà người mẹ kế kia còn nhỏ hơn hắn một tuổi.

Sau khi mẹ hắn chết đi, cha hắn bắt đầu không ngừng tìm nữ nhân về, hơn nữa tiểu thiếp nào cũng giống với mẹ hắn một hai phần, từ ánh mắt, chiếc mũi, khuôn miệng đến cả tính tình, nhưng đó có phải là mẹ hắn không? Hoàn toàn không. Hành động tìm thế thân của cha khiến hắn cảm thấy như ông đang vũ nhục người mẹ quá cố của mình. Nữ nhân sắp trở thành mẹ kế của hắn kia, diện mạo quả thật tương tự mẹ hắn đến bốn năm phần, bên ngoài cũng vô cùng ôn nhu hiền lành, hừ, nhưng có thật là như vậy không?

Hắn đã sai người điều tra qua nữ nhân kia, cả nhà đều dựa vào đôi cha mẹ già cùng huynh đệ chất tử của cha ả ăn cần ở kiệm lấy tiền cung cấp nuôi dưỡng. Vẻ thanh cao ngoan ngoãn bên ngoài đều là giả vờ, bên trong lại không có một chút thể diện nào, lúc mới gặp còn muốn câu dẫn hắn nữa chứ, đúng là đồ không biết xấu hổ. Tính tình luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình có dung mạo cùng đức hạnh thanh cao thiên hạ vô song thì hắn không nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy dục vọng lõa lồ chỉ cần vô ý là có thể toát ra, cả ngày đều mang trên mình tư thái cao ngạo như khổng tước, nghĩ đến đây khiến hắn hoài nghi cha mình bị mù.

"Thuận tiện đến thăm xem ngươi có bị bệnh gì về mắt không, ta nghe bảo trong huyện có một y quán mới mở rất tốt, ngươi có thể đến đó trị." Từ sau khi cho rằng phụ thân đang khinh nhờn mẫu thân quá cố, Lý Cẩn chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với cha mình, lúc trước chỉ là nạp tiểu thiếp, giờ còn quá phận hơn, thế nhưng cưới nữ nhân hắn chán ghét về thay thế vị trí của mẫu thân, đây là việc hắn tuyệt đối không thể tha thứ được.

Lý Ly đến trước mặt hắn, vươn tay muốn sờ đầu con mình, lại nhanh chóng bị tránh đi, đành hít một hơi nói: "Bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, ngươi cần gì phải để ý như vậy."

Lý Cẩn ngẩng đầu, trong mắt ẩn đầy phức tạp, "Tùy ngươi." Nói xong liền xoay người rời đi.

Lý Ly nhìn theo bóng dáng rời đi của nhi tử, tâm tình cố gắng tỏ ra tốt hơn lúc tái giá đều biến mất hết, trên miệng lộ ra một nụ cười khổ, chủ tử muốn hắn cưới một nữ nhân vốn chỉ để vui đùa là muốn hắn ly tâm với nhi tử hay sao? Đúng là có khổ mà không thể nói lên lời được mà.

Sau đó ánh mắt hắn lại nhanh chóng sắc bén trở lại, cả nhà kia muốn tìm đường chết thì hắn cũng vui lòng thành toàn, hắn vốn là ám tuyến mà chủ tử chôn trong phủ Thanh Châu, bây giờ được sử dụng đến chứng minh chủ tử nhà hắn đã bắt đầu hành động. Nhớ đến đại kế của chủ tử, hắn chỉnh lại bề ngoài thêm một lần, trên mặt khôi phục lại tươi cười ôn hòa như cũ, chuẩn bị xuất môn kết thân.

Hai người Trì Tu trước tiên đi đến thị trấn mua hạ lễ, xong rồi mới chậm rãi đi đến phủ đệ của Lý tri huyện.

Vừa bước vào đại môn, Hàn Liệt đã trông thấy đại bá cùng nhị bá của cậu đang bận rộn chiêu đãi khách nhân, phụ mẫu của tân lang quan mất sớm, bọn họ làm vậy tuy không sai, nhưng bộ dáng tự cho mình là chủ nhân của tòa viện này cứ như đang cố ý đến giúp con rể kéo cừu hận vậy.

Thấy hai người bước vào, khóe mắt đại bá cậu co giật vài cái, cười cười tiến đến nói: "Trì đại chất tử, ngũ lang các ngươi tới rồi, đến ngồi bên này đi."

Nói xong liền dẫn hai người đến bàn nam quyến của lão Hàn gia, "Các ngươi cứ ngồi trước đi, ta còn phải tiếp tục chiêu đãi khách nhân nữa."

"Gia gia, tứ thúc, ngũ thúc." Hàn Liệt ngoài cười nhưng trong không cười hướng ba người trước mặt kêu một tiếng, Trì Tu cũng học theo mà gọi.

Do đã phân gia, hơn nữa người được mời đến lần này đều là những người khảo được tú tài trong thôn, cho nên đại phòng cũng không mời tam phòng đến tham gia hỉ yến, Hàn Liệt thầm nghĩ không mời thì càng tốt, đỡ cho mẹ cậu gặp lão thái thái rồi lại bị mắng chửi thêm.

Lão gia tử hiền lành cười gật gật đầu, tứ thúc của cậu cũng ngây ngô cười một tiếng, chỉ có ngũ thúc cậu vẻ mặt kiêu căng, không thèm để ý đến bọn họ, đặc biệt ánh mắt lúc nhìn Hàn Liệt còn mang theo khinh bỉ.

Hàn Liệt cũng không thèm quan tâm, chỉ là một hài tử bệnh trung nhị bị gia gia nãi nãi của cậu chiều hư mà thôi, không cần phải so đo chi cho mệt.

Ánh mắt Trì Tu tối sầm lại, cảm thấy không vui với ngũ thúc chỉ mới mười sáu tuổi của Hàn Liệt.

Không bao lâu sau, tân lang cầm hồng trù cùng tân nương bái thiên địa, Hàn Văn được đưa vào động phòng, còn Lý tri huyện thì ra ngoài chiêu đãi khách nhân, thấy nhạc phụ mới vào đã sớm tự cho mình là chủ thay thế vị trí của hắn đi chiêu đãi khách nhân, trong lòng hắn liền lạnh lùng trào phúng một tiếng, đúng là không lên được mặt bàn mà, sắc mặt bên ngoài vẫn cười cười như cũ.

Hàn Liệt cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cậu nhíu mày quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt nóng rực của Lương Hữu, lập tức sầm mặt, quay đầu đi không nhìn tên tra nam kia nữa.

Trì Tu đã sớm phát hiện ra động tác nhỏ của Lương Hữu, trong lòng hừ lạnh, Hàn mèo con là của y, kẻ dám đến đoạt y liền diệt tất.

Lúc tân lang quan đến bàn bọn họ mời rượu, nhị bá cậu cầm bầu rượu rót cho những người đang ngồi trên bàn, Trì Tu uống cạn rượu của mình mới quăng cho Hàn Liệt ánh mắt yên tâm, khi đó Hàn Liệt mới dám bưng chén rượu lên nhấp một hơi.

Cậu luôn có dự cảm rằng hôm nay những người này chắc chắn sẽ không thành thật như thế, như từ ngoài nhìn vào lại không có chỗ nào khả nghi cả, chẳng lẽ là cậu nghĩ nhiều rồi?

Thời điểm tiệc rượu sắp kết thúc, nhị lang nhà nhị bá của Hàn Liệt chủ động kéo cậu đi nháo động phòng, cậu vốn muốn cự tuyệt, nhưng Trì Tu lại nhẹ nhàng đến nói một câu bên tai: "Cứ đi đi, nhớ cẩn thận một chút, sẽ có kịch vui để xem."

Trong lòng cậu bắt đầu háo hức lên, tuy người bị tính kế có thể là cậu cùng Trì Tu, nhưng cậu tin rằng nếu y có thể nói như vậy thì chắc chắn là đã chuẩn bị trước rồi.

Ở thời đại này việc nháo động phòng tượng trưng cho sự may mắn, đương nhiên là chỉ dành cho người nhà với thân bằng hảo hữu, nháo càng rộn thì nghĩa là cuộc sống sau này của hai vợ chồng sẽ vô cùng vui vẻ, hôn lễ của Hàn Liệt cùng Trì Tu không ai nháo động phòng cả, khiến cho Hàn Liệt phải thầm cảm thấy may mắn.

Lý Ly cười cười nhấc khăn phủ đầu của Hàn Văn lên, cô liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, sóng mắt lưu chuyển, xấu hổ kiều mị mà giận dỗi liếc mắt nhìn Lý Ly, cái miệng nhỏ nhắn chu chu tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu, Hàn Liệt trông thấy khuôn mặt đắp một tầng phấn trắng cùng đôi môi đỏ tươi như nữ quỷ kia của cô nàng thì lập tức rùng mình một cái, kỹ thuật trang điểm kiểu gì mà kém dữ vậy.

Vẻ mặt nhíu mày ghét bỏ của cậu vô tình lọt vào trong mắt Lý Cẩn đang đứng cách đó không xa, thanh niên đang độ tuổi trung nhị lập tức cảm thấy mình đã tìm được đồng minh, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy nữ nhân này cực kỳ xấu xí rồi, mấy kẻ đi trêu chọc tân lang tân nương kia còn từng câu từng câu khen cô ta thật đẹp, cha hắn có phúc khí lắm mới lấy được người như thế, càng nghe càng khiến hắn cảm thấy kinh tởm.

Hàn Liệt không muốn tham dự vào công cuộc nháo động phòng, chỉ khoanh tay dựa vào cạnh cửa bên phải mà nhìn, đồng thời cũng chú ý đến thiếu niên trong mắt tràn ngập chán ghét cùng khinh thường đang đứng bên trái cửa lạnh lùng nhìn vào bên trong, cậu đoán thiếu niên này chắc hẳn là trưởng tử duy nhất của Huyện thái gia.

Thiếu niên thấy Hàn Liệt nhìn lại mình, ánh mắt liền chuyển sang nhìn cậu, Hàn Liệt cũng vội vàng ném một ánh mắt lại cho hắn, bạn hữu ngươi quả nhiên có mắt thưởng thức thật tốt nha, trong mắt bọn họ Hàn Văn đều xấu xí cực kỳ, đây không phải là đồng đội cùng chung chí hướng hay sao! Hơn nữa bạn hữu này về sau có thể là yếu tố khiến cho sinh hoạt của Hàn đại tiểu thư không thông thuận, các loại lý do tâm đắc khiến Hàn Liệt cảm thấy cậu nên tỏ ra thân thiện với người này, các cụ có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt mà.

Hai người vừa định tiến đến kết giao một chút thì Hàn tứ lang đã vội vàng chạy tới nói với Hàn Liệt: "Ngũ lang, lão đại Trì gia đang tìm ngươi kìa, mau đi với ta đi."

Ánh mắt Hàn Liệt hơi híp lại, trò hay sắp được trình diễn rồi à? Trời đất, đám cực phẩm này thật sự muốn cho cậu chơi trò bắt kẻ thông dâm sao? Loại cảm giác sắp bị đổ một xô máu chó lên người này khiến cậu chợt cảm thấy vô cùng hưng phấn.

"Được, đi thôi." Hàn Liệt nghiêm trang chững chạc gật đầu, đi theo tứ lang rời khỏi.

Lý Cẩn trông thấy tứ lang, đột nhiên nhớ lại người này cũng có mặt lúc giữa trưa khi nữ nhân xấu xí kia cùng người nhà của mình lén lút bàn chuyện, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, quyết định lặng lẽ theo sau.

Tứ lang dẫn Hàn Liệt đến hậu viện phủ đệ, cậu càng tin chắc rằng mấy cực phẩm kia muốn giăng lên tình cảnh máu chó Trì Tu đến bắt kẻ thông dâm, chỉ là không biết Trì Tu có định đổi nam nhân kia thành y hay không?

Đang đứng thất thần, đột nhiên một người nhanh chóng xuất hiện từ bên trong hoa viên, từ sau lưng giơ tay lên bịt miệng bịt mũi của Hàn Liệt lại.

Tuy Hàn Liệt đang thất thần nhưng vẫn luôn nâng cao cảnh giác, vừa cảm thấy một miếng vải bông có mùi hương gay mũi che hết miệng mũi mình thì lập tức vội nín thở lại.

Một lúc sau Hàn Liệt giả bộ bất tỉnh yếu đuối suýt ngã xuống mặt đất, tứ lang cùng người còn lại vội vàng đỡ lấy cậu, cùng nhau nâng người vào phòng.

Tứ lang cười lạnh một tiếng: "Đợi đến lúc Trì lão đại thấy nó cùng Lương Hữu ở trên giường làm chuyện xằng bậy, xem nó làm cách nào để có thể tiếp tục làm phu lang của cử nhân."

"Nó mà bị hưu xong thì đúng là tiện cho Hàn Hương nhà đại phòng mà." Nhị lang cau mày trả lời.

Tứ lang lắc đầu nói: "Lão đại Trì gia chắc gì đã để mắt đến Hàn Hương chứ, cha muốn chúng ta đồng ý giúp đại bá mẫu đưa ngũ lang cùng tình lang của nó lên giường cũng có mục đích cả."

"Mục đích gì vậy?"

"Cha muốn cho Tam tỷ nhi làm vợ của Trì lão đại, nhưng đại bá cũng không biết."

"Sao đại bá không cho Hàn Hương đi ngủ chung với Trì lão đại vậy, đến lúc đó Trì lão đại nhất định sẽ phải cưới nữ nhi của ổng, cha chúng ta cũng theo đó mà nhặt được tiện nghi mà." Nhị lang thắc mắc.

"Không phải là sợ ảnh hưởng đến cái danh người đọc sách của người ta sao, Trì lão đại bị tính kế liên lụy đến thanh danh xong, nhất định sẽ vô cùng tức giận, đến lúc đó chẳng những nữ nhi của ổng chỉ được làm thiếp, không chừng hai nhà còn kết thành oan gia." Tứ lang dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu ngũ lang với Lương Hữu ngủ chung với nhau bị mọi người bắt được, lão đại Trì gia chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt, về nhà liền hưu ngũ lang ngay, lúc đó Hàn Hương đến săn sóc an ủi một phen, chủ động dâng hiến bản thân như Hàn Văn làm lúc trước là có thể như ý đại bá bọn họ rồi."

"Sao ngươi biết được hay vậy?" Nhị lang cảm thấy đệ đệ không thể tự phân tích kỹ càng như thế được.

Tứ lang trả lời: "Ngày hôm qua ta ở lại nhà đại bá, lúc đi nhà xí không cẩn thận mà đi ngang qua phòng của bọn họ, nghe thấy đại bá mẫu nói như vậy."

Nhị lang gật gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nói: "Mau đi thôi, Lương Hữu sắp đến rồi."

"Đợi một chút, để ta đốt hương mà Hàn Văn đưa cho trước đã." Một lúc sau tứ lang mới nói tiếp: "Đi thôi, lát nữa đến đây xem kịch vui."

Đợi hai người đi ra ngoài hết, đồng thời cũng đóng cửa phòng lại, người đang hôn mê ở trên giường mới mở mắt, bên trong một mảnh lạnh như băng.

Trì Tu do thân phận của mình nên không tiện đi nháo động phòng, lại đúng lúc bị bạn học cùng trường giữ lại trò chuyện, tuy trong lòng hơi lo lắng cho Hàn mèo con nhà y, nhưng nhớ đến Ám Tam vẫn đang quan sát theo, bé mèo con cũng vô cùng thông minh nhanh trí, liền bình tĩnh đứng lại tán gẫu, đợi trò vui bắt đầu.

Chỉ trong chốc lát, có một nha đầu vội vội vàng vàng chạy đến tiền viện bảo rằng phu lang của y đã xảy ra chuyện, lời nói không rõ, không nói ra được là có chuyện gì, con ngươi của Trì Tu trầm xuống, theo cô ta đi đến hậu viện, có mấy người bạn tốt cùng trường cảm thấy lo lắng thay, hoàn toàn quên mất nơi đó là hậu viện, cũng vội vàng đi theo.

Những người ăn hội chưa rời đi trông thấy một đám người đi về phía hậu viện, lấy người của Vương thị dẫn đầu cũng cùng nhau hướng đến hậu viện xem xem.

Bọn người Trì Tu vừa bước đến cửa khách phòng hậu viện, chợt nghe thấy tiếng kêu động tình của nam nhân: "Tiểu Liệt, Tiểu Liệt, ta thích ngươi lắm.", vừa nghe thôi đã biết người bên trong đang làm gì rồi.

Mặt Trì Tu lập tức đen lại, dù biết người bên trong không phải là mèo con nhà y, nhưng nghe Hàn Liệt bị người khác gọi như vậy vẫn khiến lòng y cảm thấy khó chịu nóng nảy.

"Ai da, ai đang ở bên trong vậy ta?" Vương thị nói xong mới lấy khăn che miệng lại, vẻ mặt xấu hổ nói với người xung quanh: "Thật xin lỗi, khiến mọi người phải chê cười rồi, chúng ta vẫn nên trở lại tiền viện uống trà thôi."

Bên ngoài nghe như đang giải vây, nhưng kỳ thật lại đang nhận định Tiểu Liệt trong miệng người nọ chính là thân thích nhà thị, những người khác cũng cảm thấy không đúng lắm, sôi nổi xấu hổ tiếp lời, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra được tâm trạng hiếu kỳ bát quái của họ.

"Lời này của đại bá mẫu là có ý gì?" Trì Tu lạnh lùng hỏi.

Vương thị xấu hổ mỉm cười: "Thanh âm người này vừa nghe đã biết là Lương Hữu, ngươi cũng biết chuyện xưa của ngũ lang cùng Lương Hữu mà, không ngờ rằng, ai! Thật sự xin lỗi ngươi, việc xấu trong nhà không thể tuyên ra ngoài được, đợi lát nữa ta sẽ bảo đại bá nó tự tay đưa nó về, để cho ngươi một cái công đạo."

"Ý ngươi muốn nói hai người đang tằng tịu trong phòng kia là phu lang của ta cùng Lương Hữu ư?" Trì Tu bình tĩnh hỏi, thủ đoạn của Vương thị kém xa so với những phu nhân tiểu thư hậu trạch trong kinh thành.

Vương thị không ngờ Trì Tu có thể nói thẳng ra như vậy, nhưng thị vốn ước gì Trì Tu sẽ dẫn người xông vào luôn, "Ta, ai, ta cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy."

Trì Tu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta tin tưởng vào nhân phẩm của phu lang nhà ta, chưa được tận mắt nhìn thấy thì hy vọng đại bá mẫu cũng đừng nên phán xét tầm bậy, trước mặt mọi người lại có thể hủy đi danh dự cháu ruột nhà mình, có thể thấy nhân phẩm của ngươi cũng vô cùng thấp kém."

Mắt y mang theo ý lạnh liếc nhìn Vương thị một cái, khiến thị sợ đến mức nghẹn họng không phản bác được, tiếp đó chỉ thấy Trì Tu đen mặt bước nhanh đến cửa, một cước đá văng cửa phòng.

Trong lòng thị vui sướng khi người gặp họa thầm nghĩ, hừ, đợi đến lúc ngươi trông thấy chuyện tốt của tiểu tiện nhân kia, để xem ngươi có thể mạnh miệng bảo vệ cho nó hay không, sau này ngươi thành con rể ta rồi còn không phải bị nắm trong lòng bàn tay của ta sao, hiện tại cứ để ngươi kiêu ngạo chút vậy.

Những người khác vốn định rời đi trông thấy động tác của Trì Tu thì sôi nổi tụ lại xem tình cảnh trong phòng.

Chỉ trong chớp mắt Trì Tu đã xoay người đi ra, cũng không đóng cửa phòng lại, y vừa xấu hổ vừa không vui nói với Vương thị: "Vương thị ngươi cũng thật quá đáng, lấy tiểu phu lang nhà ta ra làm lá chắn để che giấu cho con gái mình yêu đương vụng trộm, chuyện này nếu không thể đưa ra một câu trả lời thích đáng thì ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Cái gì?" Trong lòng Vương thị dâng lên dự cảm không tốt, vội vàng chạy xông vào phòng.

"Á! Ngươi tên súc sinh này, ta phải đánh chết ngươi..." Tiếp đó chợt vang lên tiếng kêu của Vương thị, nhiều người cũng chạy theo vào trong phòng để nhìn.

Ở bên trong phòng, Lương Hữu cả mặt ửng hồng đang cày cấy trên người một nữ tử, nữ tử kia đưa tay lên khoác lấy bờ vai của hắn, có xu thế muốn trượt xuống, hiển nhiên đã bị làm đến hôn mê.

Hết chương 39


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui