Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Thiết Hoán là người đầu tiên vọt tới bên ngườiĐường Phi, Đường Phi đang nhìn phía đầu tường vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

“Công tử, ngươi có nhìn thấybộ mặt thích khách kia?” Thiết Hoán có chút lo lắng hỏi, hắn đã nhiều ngày đem Phượng Tê Các phòng thủ cẩn thận, không ngờ thích khách này cư nhiên có thể đột phá nhiều phòng tuyến như vậy,thần không biết quỷ không hay vào Diên Phi viện. Nếu không phải hắn ánh mắt sắc bén phát hiện khác thường,nhanh chóng dẫn người chạy lại đây,Phương Lâmcông tử chỉ sợ đã gặp phải bất trắc!

“Không thấy rõ ràng, khinh công của hắn so với Phượng Thần Anh còn lợi hại hơn.” Đường Phi cau mày, nghĩ nghĩ còn nói: “Ta cảm thấy, hắn không phải thích khách.”

“Cái gì?” Thiết Hoán sửng sốt, hỏi: “Công tử, ngài nói cái gì? Người nọ không phải thích khách?”

“Tuy rằng ta không nhìn thấy chân diện mục của hắn, nhưng mà ta có thể xác định hắn không có che mặt.” Đường Phi nói, lúc trước đám sát thủ đều là che mặt, mà người nàythì không.“Còn có, ta không cảm giác được người kia có sát khí, thậm chí không có một tia ác ý. Hắn hẳn là đứng ở chỗ này thật lâu, nhưng vẫn không hề động thủ, cái này không hợp với lẽ thường.”

“Không có sát khí?” Thiết Hoán nghe xong Đường Phi nói cũng trăm tư không thể lý giải: “Công tử, ngươi xác định đối người kia không có ấn tượng.”

“Không có.” Đường Phi lắc đầu: “Bất quá, hắn trước khi đi nói với ta một câu kỳ quái.”

“Nói cái gì?” Thiết Hoán trầm giọng hỏi.

“Hắn nói với ta, hảo hảo chiếu cố hắn.” Đường Phi thầm nghĩ, người kia nói “Hắn”, hẳn là chỉ Phượng Thần Anh đi? Nhưng mà, ngườithần bí này cùng Phượng Thần Anh có gì quan hệ?

Thiết Hoán ngược lại nghe xong Đường Phi nói những lời này, sau sắc mặt mạnh mẽ biến đổi, kinh nghi bất định nghĩ, chẳng lẽ là vị kia? Không, không có khả năng, hắn không có khả năng ra ngoài, người đó ngủ say bất tỉnh, hắn như thế nào sẽ bỏ được hắn xuống,ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này?

“Công tử, việc tối nay thỉnh không cần nói cho Các chủ, những lời này cũng chỉ có ngươi biết ta biết, chớ để người thứ ba biết được!”

Đường Phi sửng sốt, xem Thiết Hoán sắc mặt ngưng trọng, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vẫn là trịnh trọng nói một chữ “Hảo”.

“Đường Phi, Đường Phi?” Có thể là bên ngoài động tĩnh quá lớn, đánh thức Phượng Thần Anhcòn chưa ngủ say, nên mới lớn tiếng kêu tên Đường Phi.

“Hư !” Đường Phi đối với đám người Thiết Hoán làm ra một động tácchớ có lên tiếng, sau đó hướng về cửa hô to: “Ta đến liền!” Quay đầu đối Thiết Hoán vô thanh nói: “Các ngươi mau rời đi, tận lực đừng phát ra thanh âm.”

Thiết Hoán biết Đường Phi sợ Phượng Thần Anh lo lắng, gật gật đầu, mang theo bọn thuộc hạ nhẹ nhàng rời đi.


Đường Phi tùy tay đem bồn nước để qua một bên, sau đó vào phòng.

“Có chuyện gì vậy? Ta giống như nghe được bên ngoài thực ồn ào.” Phượng Thần Anh đã ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi Đường Phi.

“Là ta không cẩn thận đem mộc bồn đánh rơi trên mặt đất, thị vệ nghĩ đến xảy ra chuyện gì cho nên tiến vào nhìn, ta đã giải thích rõ ràng.” Đường Phi tiến lên giúp đỡ Phượng Thần Anh một lần nữa nằm trở về: “Không có việc gì, mau ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh ngươi.”

“Ân.” Phượng Thần Anh nhẹ giọng đáp lời, tay lại nắm chặt tay Đường Phi, thẳng đến khi đã ngủ cũng không có buông ra.

Đường Phi nhìn gương mặt Phượng Thần Anh ngủ say, nhíu chặt mày ẩn chứa nồng đậm lo lắng, thần bí nhân kia, đến tột cùng là ai? Hắn nhận thức Phượng Thần Anh sao ?

Nhưng mà, chuyện làm người ta không tưởng được lại đã xảy ra!

Mùng năm tháng ba, ngày thứ ba sau khi Các chủ Phượng Tê CácPhượng Thần Anh gặp chuyện, Hiền vương Tần Nhan đang bồi Vương phi du ngoạn cũng xảy ra chuyện, vi bảo hộ Vương phi Hiền vươngchịu một vết thương nhẹ, Vương phi bị kinh hách ngất xỉu đi, vương phủ chết gần mười người, thích khách phục kích tổng cộng năm người hoàn toàn bị diệt. Cùng một ngày, Phúc vương trên đườngtiến cung diện thánh, tao ngộ tiếp năm tên thích khách, thị vệ bên người liều chết bảo hộ, tuy rằng đem thích khách đều giết sạch, nhưngPhúc vương vẫn là bị trọng thương.

Việc này vừa ra, triều đình khiếp sợ, đương kim Thánh Thượng long nhan giận dữ, hạ lệnh tra rõ việc này. Nhưng mà trên ngườimười tên thích khách hắc y thần bí, thứ tìm ra được càng thêm làm cho người ta khó có thể tin –là lệnh bài thái tử phủ! Triều thần lại ồ lên!

Sáng sớm mùng sáu tháng ba, đương kim thiên tử phái ra năm trăm Ngự Lâm quân vây quanh thái tử phủ. Thái tử phủ không người nào thèm chống cự, thái tử Tần Nghịvẫn bình tĩnh, thậm chí mặt mang mỉm cười bước lên xe ngựaHoàng Thượng phái tới, lúc gần đi còn cùng Thuần Vu Quyết thực thân mật nói chuyện, dặn dò hắn không cần lo lắng. Sau khi Thái tử vào cung, không gặp bất luận thẩm vấn cùng ngược đãi nào, trực tiếp bị giam lỏng ở tại U Hoa cung [tên một lãnh cung].

Sự ra đến tận đây, trên triều đình không một người dám đứng ra thay thái tử nói chuyện hoặc cầu tình, thậm chí cả sinh mẫu củathái tử, hoàng hậu nương nương Hoàng Diệp, Thích Thị cũng không lộ mặt, càng không có đến trước mặt hoàng thượng giúp nhi tử củamình nói chút lời hay. Quần thần đồng loạt nghị luận, thái tử lần này xem như gặp hạn, ngoại gia của hoàng hậu nương nương là Thái Phó đại nhânThích Tử Hiên củatiên hoàng, được tiên hoàng ân sủng, năm đó đương kim Hoàng Thượng vẫn còn là thái tử, tiên hoàng liền thay con gái một của Thái Phó đại nhân cùng thái tử của mình chỉ phúc ban hôn, có thể nói Thích Thị là vị hoàng hậu do chính tiên hoàng thay mặt đương kim hoàng thượng khâm điểm.

Bất quá cũng có người nói, cho dù thái tử thật sự làm ra việc ám sát huynh đệ, Hoàng Thượng cũng không dám thật sự đem thái tử ra xử lý. Năm đó tiên hoàng khi còn tại thế, đã đối thái tử Tần Nghị sủng ái có thừa, thậm chí ngay cả những bài học vỡ lòng cũng là tự taymình dạy. Còn nhớ rõ năm đó Tần Nghị chỉ có ba tuổi, không hiểu chuyện la hét muốn đòi tiên hoàng “làm ngựa cưỡi”, tất cả mọi người hoảng sợ quỳ xuống đất, dỗ dành tiểu Tần Nghị không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Nhưng tiên hoàng lại đối mọi người không bận tâm cười cười, sau đó thật sự cõng lên tiểu Tần Nghị, nằm úp sấp quỳ trên mặt đất làm ngựa ở trong tẩm cung đi một vòng, có thể thấy được tiên hoàng đối Tần Nghị sủng ái tới trình độ nào. Nghe nói năm đó lúc tiên hoàng băng hà, vì bảo hộ Tần Nghịtuổi còn nhỏ không bị chính biến cung đình mưu hại tánh mạng, để lại cho Tần Nghịmột đường luigiữ mạng. Lời này là năm đó một nội thị hầu hạ bên người tiên hoàng truyền ra, tính chân thật mặc dù cần phải nghiên cứu thêm, nhưng cũng nhất định không phải là giả?

Trên triều đình bá quan văn võ chớp mắt một cái liền vạn biến, đã có rất nhiều đại quan tiểu viên biểu lộ lập trường của mình, trở thành người theo phe Hiền vương. Chỉ có một số rất ít, vốnlà môn hạ của Thích Thái Phó hoặc đối tiên hoàng trung thành và tận tâm, tỏ vẻ một mực khinh thường phe phái củaHiền vương, tuy rằng không biểu hiện thái độ quá mức, nhưng vẫn đang đứng ở bên phía Tần Nghị.

Triều đình mấy ngày nay chấn động, thậm chí ngay cả Đường Phi không ra khỏi cửa cũng cảm giác được. Hắn tuy rằng không xuất môn, nhưng Phượng Tê Các luôn có ngườira vào không phải sao? Vài nữ đầu bếpđược sự chấp thuận ra ngoài mua đồ ăn cùng đặt mua thêm lương du, ở trong thành chuyển vài vòng liền đem hết mọi việc mấy ngày qua hỏi thăm rõ ràng, một hồi về tớiCác liền bắt đầu truyền mấy tin tức bát quái, nửa canh giờ chuyện thái tử bị giam lõng liền truyền khắp Các từ trên xuống dưới.

Đường Phi chính là thời điểm lấy dược cho Phượng Thần Anh nghe được, khi đó sự việc đã xảy ra một đoạn thời gian, Tần Nghị đã bị giam lỏng ở hoàng cung năm ngày.


Cấp Phượng Thần Anh uy xong dược cùngbát canh bổ, Đường Phi một bên xoa bóp cho Phượng Thần Anh, một bên đem chuyện đã xảy ra bên ngoài nói cho Phượng Thần Anh nghe. Cuối cùng, Đường Phi dừng tay, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói: “Ngươi cảm thấy, chuyện này thật là Tần Nghị làm?”

Phượng Thần Anh biểu tình có chút ngoài ý muốn, tuy rằng nhìn không thấy mặt Đường Phi, vẫn là theo thói quen hướng về phía hắn, nói: “Ngươi cảm thấy sao?”

“Ta cảm thấy,” Đường Phi hơi trầm ngâm, nói tiếp: “Nếu chỉ mỗi chúng ta bị tập kích, khả năng là Tần Nghịsẽ rất cao. Nhưng nếusự kiện ám sát liên tiếp đều chỉ vào thái tử phủ, điểm này đã làm cho người ta hoài nghi. Nếu nói lần đầu tiên Lam Tử Tương không cẩn thận để lại lệnh bài thì cũng cho qua, nhưng hai lần ám sát saucũng đều để lại dấu vết như vậy..... Lần đầu tiên là vô ý, thì lần thứ hai chính là cố ý, huống chi biết đâu còn lần thứ ba? Trừ bỏ có ngườimuốn hãm hại Tần Nghị, ta nghĩ không ra khả năng thứ hai.” Nói tới đây Đường Phi bỗng nhiên nghĩ tới vài ngày trước, thần bí nhânkia, chẳng lẽ là hắn làm? Nhưng nếu hắn muốn giết Phượng Thần Anh vì cái gì muốn mình hảo hảo chiếu cố hắn? Đường Phi không có đem nghi hoặc trong lòng nói ra, Thiết Hoán đã dặn không thể để Phượng Thần Anh biết chuyện này.

Nghe xong Đường Phi đoán, Phượng Thần Anh trên mặt không thấy thoải mái, ngược lại trầm trọng hơn. Đường Phi sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy? Ta nói không đúng?”

“Không phải, chính là bởi vì ngươi đoán đại bộ phận đều đúng, ta mới sợ hãi.” Phượng Thần Anh nói thẳng ra tâm tình của mình.

“Có ý tứ gì?” Đường Phi khó hiểu: “Ngươi là sợ sẽ lại có người đối chúng ta bất lợi?”

“Ai !” Phượng Thần Anh thật sâu thở dài, dựa vào cảm giác vươn tay xoa mặt Đường Phi, ôn nhu nhẹ vỗ về làn da tinh tế của hắn, nói: “Ta không phải sợ cái này, ta, Phượng Thần Anh cho dù đời này vĩnh viễn không thể nhìn thấy, trên đời người có thể giết được ta cũng không đến vài cái. Ta chỉ sợ ngươi biết càng nhiều, lại càng không có cách nào rời khỏi nơi này. Ngươi vốn không nên bị liên lụy vào......” Thời điểm Phượng Thần Anh nói lời này thật có chút hối hận, sớm biết sự tình sẽ thoát khỏi khống chế của mình, sẽ không bao giờ đem Đường Phi kéo vào, cho dù thật sự tránh không được, bản thân cũng có thể hảo hảo bảo hộ hắn!

Đường Phi ngẩn ra, là như thế này sao? Nhớ rõ rất sớm trước kia, Hà Tịch đã nói qua với hắn những lời này, còn muốn hắn đi càng xa càng tốt...... Đi sao? Đường Phi giương mắt dừng ở cặp phượng mâu của Phượng Thần Anh, giống như bị bịt kín một tầng bụi mù, ảm đạm, không ánh sáng. Nếu hắn thật sự đi rồi...... Nếu đến tiết thanh minh ngày đó, hắn thật sự trở về thế kỷ hai mươi mốt, Phượng Thần Anh, phải làm sao bây giờ? Cách thanh minh còn không đến hai mươi ngày, một ngày lại một ngày liên tục trôi qua, hắn cùng Phượng Thần Anh lại giống như ngầm hiểu ý nhau, không đề cập tới chuyện rời đi.

Đi, hay là -- ở?

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự đi tìm lấy rắc rối, nếu không cũng sẽ không bình tĩnh tự nhiênnhư vậy.” Đường Phi bắt tay Phượng Thần Anh, bắt đầu thu thập bát đũa. Vốn bên cạnh còn có Mặc Trúc hầu hạ, nhưng mà Đường Phi lo lắng đem Ưu nhi để cho người khác chiếu cố sẽ không tốt, mới bảo Mặc Trúc đi qua chiếu cố hắn, sau đó bản thân chiếu cố Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh nửa điểm dị nghị cũng không có, hắn ước gì Đường Phi ngày ngày đều vây quanh hắn.

“Đúng rồi Phi nhi, ta muốn ăn hoa quế cao cùng đậu phộng tô củaPhương Hoa Lâu, ngươi có thể đi mua cho ta không?” Phượng Thần Anh bỗng nhiên thân thủ giữ chặt tay áoĐường Phi, đối Đường Phi vẻ mặt lấy lòng cười nói.

Nghe được hai chữ “Phi nhi”, Đường Phi khóe miệng co rút, thanh âm cứng ngắc nói: “Hảo.”

Từ đêm đó Đường Phi chủ động dùng tay giúp Phượng Thần Anh làm một hồi, Phượng Thần Anh bỗng nhiên giống như thay đổi toàn bộ, chủ yếu biểu hiện đối với Đường Phi trở nên thực rất thích làm nũng, lúc nào cũng khắc khắc ước gì cùng Đường Phi dính chặt cùng một chỗ. Còn có chính là xưng hô đều thay đổi, từ gọi thẳng tên họ “Đường Phi” biến thành “Phi nhi”, bởi vì “Ái xưng” quá mức nữ tính hóa,làm cho Đường Phi thật sự thực chịu không nổi, vừa đưa ra kháng nghị, Hoa Phượng Hoàngkia cư nhiên vẻ mặt thương tâm, bộ dángmuốn chết, cúi đầu vô cùng mất mát nói: “Ngươi không vui sao? Ta chỉ nghĩ là làm cho quan hệ của chúng ta biểu hiện thân mật một chút......” Bộ dángbi thương kia, thậm chí ngay cả cặp mắt xám xịt cũng dẫn theo một tầng hơi nước thất vọng, Đường Phi tâm mềm nhũn, liền tùy ý hắn đi. Không phải một cái xưng hô thôi sao? Thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế, hắn mới sẽ không giống như một tiểu mao đầu so đo nhiều như vậy! Sau đó, dướitình huống Phượng Thần Anh liều chết bày ra bộ dáng đáng thương cùng ngoan ngoãn, Đường Phi cũng khuất tùng ý nguyệnPhượng Thần Anh, gọi hắn là “Thần Anh” .


“Kêu thêm Mặc Trúc, ngươi không thích ta âm thầm phái người đi theo ngươi, ít nhất hiện tại ra ngoài cũng mang theo Mặc Trúc. Để cho ta an tâm.” Phượng Thần Anh lại dặn dò.

“Đã biết.” Đường Phi bất đắc dĩ đáp, kỳ thật hắn biết Phượng Thần Anh là có ý tốt, cho hắn ra ngoài mua đồ ăn vặt chỉ là nhân tiện, tối trọng yếu là Phượng Thần Anh muốn cho hắn ra ngoài hít thở không khí. Ngồi buồn ở Diên Phi viện nhiều ngày, Đường Phi khí sắc đều kém.

Đợi Đường Phi sau khi ra ngoài, qua một hồi lâu, Phượng Thần Anh trên mặt ôn nhu tiếu ý chậm rãi biến mất, thay vào đó là tối tăm lãnh khốc.

“BảoThiết Hoán đem người mang lại đây.” Thanh âm không mang theo một tia độ ấm vang lên, chỗ tối có một thanh âm nặng nề đáp: “Dạ!”

Ám vệ lĩnh mệnh mà đi, sau đó không lâu, Thiết Hoán mang theo Tần Nhan vào Diên Phi viện. Cùng lúc đó, Đường Phi dẫn Mặc Trúc vừa mới bước ra Phượng Tê Các.

“Thần Anh !” Vừa mới tiến nhập Diên Phi viện, Tần Nhan liền vọt lên phía trước Thiết Hoán, lập tức chạy vào phòng ngủPhượng Thần Anh. Nhìn đến Phượng Thần Anh trên vai phải quấn đầy băng vải, tay trái cũng đồng dạng như vậy, hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa không kiềm được rơi lệ.

Phượng Thần Anh nhíu mày thầm nghĩ, hai chữ “Thần Anh” này, nếu là Phi nhi của hắn kêu thì thật dễ nghe, càng dễ nghe !

“Thần Anh, ánh mắt của ngươi làm sao vậy?!” Tần Nhan một tiếng thét kinh hãi, không dám tin vươn tay ở trước mắt Phượng Thần Anh quơ quơ, Phượng Thần Anh hai mắt không có tiêu cự vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi, ngươi nhìn không thấy?” Tần Nghịvô lực ngã ngồi ở mép giường, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thống khổ cùng tự trách, miệng nức nở nói: “Tại sao có thể như vậy......”

Phượng Thần Anh than nhẹ một hơi, thân thủ vỗ nhẹ nhẹ Tần Nhan, an ủi nói: “Tiểu Nhan, đừng như vậy......”

“Ta đi thỉnh ngự ycho ngươi, ngự y trong cung y thuật rất cao, lại có rất nhiều dược liệuquý hiếm, ngươi nhất định có thể thấy! Nhất định có thể!” Tần Nhan đã muốn rơi lệ đầy mặt, một bên vừa nói một bên cuống quít đứng dậy định tiến cung thỉnh ngự y.

“Tần Nhan !” Phượng Thần Anh khẽ quát một tiếng, Tần Nhan chấn động, chảy lệ lẳng lặng nhìn Phượng Thần Anh, hắn rất ít khi rống đầy đủ họ tên mình.

“Ngồi xuống.” Ngữ khí không cho phép cự tuyệt, Tần Nhan theo bản năng ngồi xuống.

“Ta chỉ là tạm thời nhìn không thấy, đợi một trận dư độc thanh trừ, tự nhiên có thể thấy lại.” Phượng Thần Anh nhẫn nại tính tình giải thích nói.

Tần Nhan trên mặt vui vẻ, vội hỏi: “Thật sự? Thật sự không có vấn đề sao? Nếu không ta vẫn là thỉnh ngự y cho ngươi,nhìn một cái để an tâm hơn.”

“Thật sự không cần, y thuật Cốc Dương ngươi còn không tin?” Phượng Thần Anh nói xong, chuyện vừa chuyển, ẩn ẩn mang theo khí thế lạnh thấu xương hỏi: “Ngươi cùngPhúc vương lần lượt gặp chuyện là chuyện gì xảy ra?”

Tần Nhan sửng sốt, lấy ra cẩm khăn trong lòng lau đi nước mắttrên mặt, người đã trấn định lại, thản nhiên nhiên trả lời Phượng Thần Anh: “Nga, là chuyện này a. Là Tần Nghị đối ngươi xuống taytrước, nếu người của hắn làm việc không cẩn thậnnhư vậy, ta liền mượn lệnh bài hắn lưu lại dùng một chút cũng tốt.”


“Ta sớm đoán được hai sự kiện này cùng ngươi không thoát được can hệ.” Phượng Thần Anh trong lời nói dẫn theo thản nhiên bất đắc dĩ: “Ngươi đã điều tra ra người phục kích ta là của thái tử phủ?”

“Không sai.” Tần Nhan sắc mặt như thường, mang theo mỉm cười nói: “Ta đã điều tra rõ thân phận Lam Tử Tươngkia, hắn là thái tử phủ phái đến Phượng Tê Cáclàm mật thám. Ta còn tra được, chuyện ‘Câu Hôn’ lần trước cũng là hắn xúi giục Nam việnphu nhân hạ. Xem ra việc ám sát ngươi, bọn họ mưu tính đã lâu.” Tần Nhan chắc chắn Phượng Thần Anh đem sự tình giao cho hắn đi tra rồi, thì sẽ không tái phái người khác âm thầm điều tra, Phượng Thần Anh đối hắn tín nhiệm là không thể nghi ngờ. Tần Nhan nhìn gương mặt tuấn mỹ phi thường của Phượng Thần Anh, trong mắt có si mê có yêu say đắm, càng nhiều là nhất định phải tính kế. Thời điểm hắn nghe Thiết Hoán nói, nam sủng kêu Phương Lâmkia bởi vì ở ngày đó gặp chuyện,biểu hiện quá mức yếu đuối vô năng, khiến Phượng Thần Anh thực chán ghét, thanh tỉnh sau liền đem nam sủng đó phái đến phòng hạ nhân, được một mã phòng chọn hắn làm người dọn phân ngựa, tin tức này tuy rằng chưa thể giải mối hận trong lòng hắn, nhưng cũng làm cho hắn tâm tình tốt!

“Ta nhớ rõ từng nói quavới ngươi, chưa rõ ràng thực lực của Tần Nghị, trăm ngàn lần không cần xằng bậy, chiêu này của ngươi, quá mạo hiểm!”

“Thì như thế nào? Đây là một cơ hội hiếm thấy, ta lần này tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng làm cho hắn bị giam lỏng ở lãnh cung ! Hơn nữa phụ hoàng hôm qua đã triệu ta diện thánh, minh xác nói với ta muốn trục xuất hắn, ý tứ lập ta làm thái tử!” Tần Nhan trong giọng nói tràn đầy tự đắc không dấu được, thân thủ cầm tay phảiPhượng Thần Anh, thâm tình nói: “Thần Anh, tương lai ta nếu đăng cơ vi đế, thiên hạ giang sơnnày, tất cùng ngươi chung hưởng! Của ta, cũng là của ngươi!”

Nếu là từ trước, Phượng Thần Anh nghe như thế nhất định sẽ thực vui vẻ. Nhưng mà hiện tại, tâm hắn đã ở trên người Đường Phi, đối với hứa hẹn của Tần Nhan lại là có chút chán ghét phản cảm.

Phượng Thần Anh không còn hứng trí, miễn cưỡng cười nói: “Ân. Bất quá hiện tại đối với Tần Nghị, vẫn không thể không phòng. Chuyện này hắn biểu hiện quá trấn định, ta nghĩ hắn nhất định là để có sẵn tính toán, mấy ngày nay ngươi lưu ý tốt hành động vài kẻ tâm phúc của Tần Nghị đi.”

Tần Nhan đối phản ứng của Phượng Thần Anh có chút thất vọng, Thần Anh không phải vẫn luôn muốn hắn nói vậy sao? Vì cái gì hiện tại hắn đưa ra hứa hẹn, hắn ngược lại một chút cao hứng cũng không có? Chẳng lẽ là bị thương, nên quá mệt mỏi? Tần Nhan đánh tan nghi hoặc trong lòng, đáp: “Đây là tự nhiên, ngày vây quanh thái tử phủ, ta liền lột bỏ binh quyềnThuần Vu Quyết, về phần Hà Tịchkia, bất quá chỉ là tiểu mưu thần, căn bản không dậy nổi nhiều sóng gió. Bất quá để an toàn, ta vẫn phái người để mắt bọn họ.”

Phượng Thần Anh gật gật đầu, chính lúc này, Thiết Hoán ở ngoài bỗng nhiên gõ gõ cửa, nói: “Lão gia, Cốc Dương đến đây.”

Tần Nhan sửng sốt, cười cười nói: “Cốc Dương đến đây, ta cũng nên đi, hắn tính tình quái đản ta chịu không nổi.” Nói xong liền đứng dậy.

Lúc này Cốc Dương đẩy cửa tiến vào, nhìn đến Tần Nhan cư nhiên có mặt, khẽnhíu mày, nói: “Đây không phải Hiền vươngsao! Ta đến thật không đúng thời điểm!” Nói xong Cốc Dương nói với Phượng Thần Anh: “Các chủ, muốn hay không ta lảng tránh một lát?”

“Không cần, không cần, bổn vương cũng muốn trở về, Cốc đại phu vẫn là hảo hảo xem Thần Anh đi!” Tần Nhan vội vàng gọi lại hắn, tuy rằng phi thường không thích Cốc Dương, Cốc Dương tựa hồ cũng không vừa mắt hắn. Nhưng ai kêu ngườita y thuật giỏi, ánh mắt Phượng Thần Anh có thể thấy hay không còn phải dựa vào hắn chứ! Tần Nhan sẽ không ngốc đến nổi bởi vì nhất thời tức giận, chậm trễ việc chẩn trị ánh mắt Phượng Thần Anh. Tần Nhan lại xoay người cúi đầu ở bên tai Phượng Thần Anh nhẹ giọng nói: “Ta sẽ lại đến thăm ngươi.” Sau đó đứng dậy đối Cốc Dương lễ phép cười cười, rồi bỏđi.

Đợi Tần Nhan rời khỏi, Cốc Dương mới “Xuy” một tiếng, tức giận nói với Phượng Thần Anh: “Không muốn cùng hắn ở chung cũng đừng lấy ta làmcái cớ a! Ánh mắt của ngươi này không phải sáng sớm ta đã tới xem hai lần rồi sao ? !”

“Được rồi, người đi rồi, ngươi cũng nhanh chóng đi đi, Ngươi nghĩ rằng ta muốn cùng ngươi ở chung sao! Ta còn đang chờ mấy món điểm tâm ngọt của tiểu Phi nhi nhà ta đây!” Phượng Thần Anh không chút khách khí đáp lễ nói.

“Ngươi ngươi ngươi!” Cốc Dương tức đến phát run, túm lấy cái hòm thuốc quát: “Về sau Hiền vươngkia đến làm phiền ngươi, ngươi cho dù cầu ta đến giúp ngươi thoát thân, ta cũng không đến!” Nói xong, thở phì phì chạy, trước khi đi còn không quên thuận tay giúp hắn đóng cửa lại.

Phòng trong lập tức an tĩnh, Phượng Thần Anh dựa vào đầu giường trào phúng cười, Tần Nhan a Tần Nhan, ngươi trăm ngàn lần đừng làm cho ta đối với ngươi thất vọng mới tốt a !

----------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận