Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ


Chương 12: Năm mới
Hôm nay chính thức bước sang năm mới, người trong nhà dậy thật sớm, đơn giản ăn sáng xong, nãi nãi và nương lại tất bật chuẩn bị một bữa trưa thật phong phú.
Tây Viễn dẫn Vệ Thành và Tây Vi đi dán giấy đỏ lên khung cửa sổ.

Hai đứa nhỏ căn bản đều không biết dán, nhưng lại nhiệt tình mười phần.

Nhìn tranh của chúng cong cong vẹo vẹo, Tây Viễn chỉ đành thở dài cho qua, cầm tay chúng dán từng bức tranh một.
Dán cửa sổ xong, ba người Tây Viễn lại giúp gia gia và cha trang trí cái cây mà họ mang từ đầu thôn về.

Kỳ thực Tây Viễn cũng chỉ dùng nốt số giấy đỏ còn dư lại để đính lên cành, chứ không đụng đến kỹ thuật cao siêu gì, nên cả hai đứa nhỏ đều rất tích cực làm việc.

Bọn nó bận rộn đến thực hưng phấn, Tây Vi hưng phấn có lẽ là do cảm thấy ngạc nhiên vì trước kia chưa từng được dán giấy bao giờ; còn Vệ Thành hưng phấn có lẽ là do cảm động vì từ bé tới giờ mới được hưởng thứ không khí gia đình cùng nhau đón năm mới ấm áp đến thế.

Lúc trước, hắn chỉ có thể đứng im một bên nhìn người ta bận rộn, trong nhà không ai để ý đến hắn nên năm mới có lẽ cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Nhưng hiện tại khác rồi!
"Thành tử ca, mau dán một tờ ở đây, mau dán một tờ ở đây." Tây Vi chỉ một chỗ trên thân cây, lớn giọng nói với Vệ Thành.
"Hảo a." Khuôn mặt Vệ Thành vì hưng phấn mà trở nên đỏ bừng, lấy giấy đỏ dán lên vị trí mà Tây Vi chỉ định, sau đó lại lấy một tờ khác ra bắt đầu quét hồ lên.
"Tiểu Vi, dán ở đây một tấm đi." Vệ Thành cũng không quên đóng góp ý kiến của mình.
"Xem ra Thành tử và tiểu Vi có vẻ rất thích giúp đỡ mọi người làm việc nhà." Gia gia lúc này đang ngồi ở một góc sân làm đèn lồng cùng Tây Viễn.
"Tất nhiên rồi, người cũng không xem đó là hài tử nhà ai!" Tây Viễn không hề keo kiệt khích lệ chúng nó một câu.
Hai tiểu tử ngốc nghe y nói vậy, lại càng làm việc hăng say hơn, bộ ngực nâng lên rõ cao, kiêu ngạo chẳng kém gì con gà mái nãi nãi đang nuôi ngoài vườn.
Gia gia và Tây Viễn nhịn không được liền bật cười.
Trang trí xong, gia gia và cha đem đèn lồng đến đặt dưới gốc cây, chờ buổi tối sẽ đốt.

(Đoạn này có kể về một cố sự giữa Khương Tử Kha và đèn lồng ngày Tết gì đó.

Haiz, tớ đọc không hiểu nên...)
Tất bật chuẩn bị xong cũng đã gần tới giữa trưa, Tây Viễn đưa hai hài tử đi lau rửa qua loa một phen, thay quần áo mới cho chúng xong lập tức phấn chấn tinh thần hơn hẳn.

Nhìn thế nào cũng ra một đôi oa oa xinh đẹp nha.
Vì hôm nay là năm mới nên nhà bọn họ phá lệ nấu tới tận sáu món ăn: gà độn khoai tây, đậu thịt sốt cà chua, bắp cải trộn dầu dấm, thịt luộc xào dưa chua, salad miến đậu phụ và rau trộn.

Đương nhiên ba món đậu thịt sốt cà chua, bắp cải trộn dầu dấm và salad miến đậu phụ là do Tây Viễn nghĩ ra.
Theo thông lệ, trước khi ăn cơm phải đốt pháo cho năm mới thêm phần may mắn.

Bất quá nơi này đến cơm còn không đủ ăn, thì lấy đâu ra tiền mua pháo đốt, cho nên gia gia chỉ chuẩn bị tạm hai dây pháo cho đủ phong tục tập quán mà thôi.

Tây Vi và Vệ Thành đã thương lượng sẵn từ đầu, là pháo năm nay sẽ do bọn nó đốt.

Vậy nên Tây Viễn thay phiên nắm tay từng đứa nhỏ, châm lửa đốt pháo xong liền ôm bọn nó chạy ra xa.
"Tiểu Viễn quả nhiên biết trông đệ đệ." Nãi nãi một bên bàn bưng thức ăn lên bàn, một bên khẽ lải nhải.
"Nương, ngươi nói xem sao tiểu Viễn lại có thể kiên nhẫn chơi với Thành tử và tiểu Vi như vậy nhỉ." Nương cười thực vui vẻ.
"Tìm cả thôn cũng không thấy người nào tốt với đệ đệ như tiểu Viễn nhà ta đâu." Nãi nãi nâng tay sờ cây trâm mộc đào trên đầu.

Cây trâm gỗ này là lần trước lên thị trấn, tiểu Viễn mua về cho bà cài tóc, lão nhân gia trong thôn ai thấy cũng hâm mộ bà có đại tôn tử hiếu thuận, khiến bà vui vẻ suốt bao lâu nay.
Cả nhà ngồi thành một vòng trên bàn.

Năm mới, tâm tình gia gia và cha cũng thả lỏng hơn ngày thường, hai người bọn họ vui vẻ liền lôi rượu ra uống.

Tây Viễn thấy gia gia một tay uống ngụm rượu, một tay gắp đũa thức ăn, tâm trạng có vẻ thỏa mãn vô cùng.

Tuy năm nay nhà họ nhiều hơn một người, nhưng tuyệt đối thư thái hơn những năm trước rất nhiều! Bây giờ thử hỏi làm gì có hộ nào lại có rượu để uống như nhà bọn họ chứ.

Theo thường lệ, hai cái chân gà được chia cho Tây Vi và Vệ Thành.

Tây Viễn chọn trong đĩa gà những miếng nạc nhất gắp cho từng người gia gia, nãi nãi rồi cha nương, mỗi người một miếng-- ai bảo nhà họ lại nhiều người như vậy, chỉ cần Tây Viễn không để ý một chút cũng sẽ làm người ta buồn, cho nên y chỉ đành hy sinh bản thân, bi ai cho số phận của mình thôi.
Ăn cơm xong, Tây Vi liền quen thói không chịu ngồi yên ở nhà.

Nó bốc một nắm ngũ vị hương và hạt dưa đút vào túi, rồi lôi kéo Vệ Thành ra ngoài chơi -- Hôm nay, Tây Viễn cũng không bắt Vệ Thành phải ở nhà dưỡng bệnh, nên đồng ý cho tiểu tử kia ra ngoài giúp vui một ngày.
Gia gia và cha đã uống đến say mềm.

Sau khi ăn xong thì ai về phòng người đó, lăn đùng ra giường ngủ trưa, Tây Viễn không có việc gì làm cũng đi chuẩn bị đi ngủ, để lại nãi nãi và nương ở trong bếp làm bánh chẻo cho bữa tối.
Trong tiếng pháo nổ 'bùm bùm' thỉnh thoảng phát ra ở một vài nhà lân cận, Tây Viễn say sưa đi vào giấc mộng.
Mùa đông phương bắc, mới bốn giờ chiều mà bầu trời đã tối đen như mực.

Lúc Tây Vi và Vệ Thành trở về, trong túi lại nhiều thêm ít hạt dưa, đậu phộng các kiểu.

Năm mới, chỉ cần tiểu hài tử sang nhà mình chơi, người lớn sẽ đút cho chúng chút đồ ăn vặt vào túi mang về.
"Ca ca." Tây Vi thấy Tây Viễn đang ngủ, liền lăn hai vòng đến bên cạnh y, ghé người vào cạnh Tây Viễn, dùng ngón tay chạm nhẹ vào cái mũi của Tây Viễn.

Tây Viễn kỳ thực đã sớm tỉnh, nhưng lại cố ý giả bộ đang ngủ để trêu chọc Tây Vi.
"Ca ca, ca ca." Lại thêm một đứa nữa! Vệ Thành lúc này cũng ghé sát vào bên người còn lại của Tây Viễn, sờ sờ khuôn mặt y.
"Khò khè, khò khè." Tây Viễn giả vờ ngủ rất điêu luyện.
"Sao ca các ngươi còn chưa chịu dậy thế?" Tiểu Cột theo Tây Vi và Vệ Thành về nhà liền mở miệng hỏi.
"Ca của ta đang ngủ." Hai hài tử gọi cả nửa buổi vẫn không thấy ca ca trả lời, mới biết là y đã ngủ say.
Tây Viễn chỉ đùa bọn nó một lúc liền giả vờ tỉnh lại, đứng lên lấy ra hai ngọn nến, thắp sáng rồi đút vào đèn lồng.

Khung đèn lồng là Tây Viễn hướng dẫn Tây Minh Văn dùng gỗ làm ra, bên ngoài được y bọc bằng giấy đỏ của nãi nãi, nhìn qua thực đơn sơ nhưng đối với mấy hài tử trong thôn lại được coi là 'Xa hoa'.
Trẻ con nơi này đều rất nghe lời, người lớn chỉ cầu có thể kiếm được tiền nuôi chúng đủ ăn đủ sống, chỗ nào còn nghĩ tới việc làm đồ chơi cho chúng nữa.

Hai cây nến này cũng là tới Tết gia đình họ mới dám mua về thắp cho sáng, chứ bình thường chỉ toàn dùng dầu hỏa thay cho đèn, ăn cơm xong sẽ lập tức tắt đi vì sợ tốn kém.

Cho nên làm gì có nhà nào đồng ý để hài tử lấy nến ra chơi như Tây gia hôm nay?
Tiểu hài tử trong thôn nghe Tây Vi Vệ Thành 'thổi phồng' về đèn lồng của ca ca mình, đều có chút ngạc nhiên.

Nhưng chỉ có mình tiểu Cột bình thường chơi thân nhất với Tây Vi là dám bước hẳn vào sân trong xem, còn mấy hài tử khác chỉ dám đứng bên ngoài cửa viện, xem Tây Viễn rốt cục làm ra đèn lồng thần kỳ tới mức nào.
Đèn lồng màu đỏ nhìn qua rất đẹp, hai tiểu tử kia liền chờ không kịp chỉ muốn mang ra ngoài khoe khoang, Tây Viễn thấy thế cũng không quản bọn nó.

Hôm nay là ngày đầu năm mới, người lớn cho dù có bận thế nào cũng dành chút thời gian ngồi nói chuyện phiếm cắn hạt dưa với nhau, tiểu hài tử thấy không phải ngủ sớm liền chạy tán loạn khắp nơi, cho dù trời có tối rồi cũng không sợ xảy ra nguy hiểm.
Tây Viễn rót nước sôi cho các gia gia sang chơi, giải thích rằng gia gia mình do uống rượu say nên cũng chỉ vừa mới tỉnh lại.

Nãi nãi bận rộn cả một ngày trời giờ đã mệt mỏi, đang ngồi nghỉ ngơi ở đầu giường ngay gần lò sưởi.

Cha nương thì lại ngồi cắn hạt dương nói chuyện phiếm ngoài sân.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Tây Viễn nghe thấy tiếng cửa bị mở, chờ một lúc lại không thấy ai đi vào.

Hôm nay là năm mới nên cửa viện để mở cả ngày không khóa, sợ chẳng may có chuyện không hay xảy ra y liền rón rén xuống kháng, vào bếp cầm hỏa côn trên tay, lặng lẽ ngó đầu ra ngoài cửa.

Bên trong sân có một bóng đen nho nhỏ đang đứng lặng dưới tàng cây, chăm chú ngước lên nhìn đèn lồng đỏ.

Không cần nhìn Tây Viễn cũng nhận ra đó là Vệ Thành.
"Thành tử, sao lại không vào nhà thế?" Tây Viễn tiến lại gần hỏi Vệ Thành.
"Ca ca." Vệ Thành gọi một tiếng ca ca xong liền chu môi đứng đó không nói gì.

Tây Viễn bỗng thấy đứa nhỏ này có chút không thích hợp.
"Sao thế, có gì cứ nói với ca ca, là ai bắt nạt ngươi sao?"
"..." Vệ Thành vẫn mân miệng không chịu hé răng.
"Không sao cả, cứ nói với ca ca, ca ca sẽ không trách Thành tử nhà mình ." Tây Viễn lại gần, hôn một cái lên khuôn mặt nho nhỏ của Vệ Thành.
"Đèn lồng bị hỏng rồi." Vệ Thành đem thứ từ nãy đến giờ vẫn luôn giấu ở sau lưng ra.

Tây Viễn thấy đèn lồng y làm đã bị phá hỏng tứ phía rồi.
"Sao lại hỏng thế này? Có phải trời tối quá nên bị vấp ngã xuống ? Ngươi có bị thương ở đâu không?" Tây Viễn vừa nói, vừa nâng tay lên lấy đèn lồng ở trên cây xuống, cẩn thận nhìn xem Vệ Thành có bị thương ở đâu không.
"Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí cướp đèn lồng của ta, còn đẩy ta ngã..." 'Nha đầu xấu xí' là ngoại hiệu Tây Viễn đặt cho tỷ tỷ ở nhà cũ của Vệ Thành, tính ra nàng ta còn lớn hơn Vệ Thành những một tuổi.
"Nàng có đánh ngươi không?" Tây Viễn vừa nghe xong liền có chút nóng nảy.
"Lúc ta ngã xuống liền làm hỏng đèn lồng của ca ca! Ta đánh nàng, đem nàng đánh tới phát khóc." Vệ Thành thực đau lòng đèn lồng ca ca mất công làm lại bị phá hỏng.

Ca ca từng nói, nếu gặp nha đầu xấu xí kia thì cứ việc đánh nàng ta, có gì ca ca sẽ che chở cho hắn.
"Nàng có đánh lại ngươi không?" Tây Viễn hỏi, y vẫn sợ Vệ Thành sẽ bị người ta khi dễ.
"Không có, ta vừa mới đánh nàng một cái, nàng đã bật khóc chạy về tìm nương." Vệ Thành chỉ sợ mình lại gây họa cho Tây Viễn.
"Không sao cả bảo bối! Chỉ cần ca ca ở đây, nữ nhân kia sẽ không dám làm gì ngươi." Tây Viễn tiếp thêm can đảm cho Vệ Thành.

Mẹ nó chứ, đầu năm mới nếu nữ nhân kia hoặc Vệ lão nhị dám qua đây gây chuyện, thì y nhất định sẽ không để yên cho vợ chồng nhà gã.
"Đèn lồng bị hỏng rồi!" Nhắc tới đèn lồng, Vệ Thành lại bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài.

Đây là thứ tự tay ca ca làm ra, cũng là thứ mà hắn thích nhất.
"Không sao cả, đi nào, vào nhà ca ca đem sửa lại cho ngươi còn đẹp hơn cái cũ." Tây Viễn dắt tay Vệ Thành vào phòng.
"Thành tử ngoan mau lại đây ngồi với gia gia nào, uống nước đi.

Ra ngoài chơi với bạn có phải khát nước rồi không?" Gia gia vươn tay ôm hắn ngồi xuống cạnh mình.
Vệ Thành cũng cảm thấy khát, hắn một bên uống nước một bên chăm chú nhìn ca ca sửa lại đèn lồng.

Trong nhà không còn tờ giấy to nào cả, nên Tây Viễn chỉ đành đem đủ loại giấy màu sắc khác nhau dán lên đèn lồng.
"Ca, ca, Thành tử ca ca đã về nhà chưa?" Tây Vi còn chưa vào viện đã lớn tiếng gọi Tây Viễn, khiến y luôn thắc mắc rằng đứa nhỏ này cứ hay nói to như vậy liệu có mệt không.
"Về rồi.

Ngươi mau vào nhà đi." Tây Viễn đáp.
Tây Vi "Đạp đạp đạp" chạy vào trong phòng.

Lúc nãy, đang mải khoe khoang đèn lồng với bọn tiểu Cột, tiện thể còn khoe luôn cả đống ngũ vị hương và hạt dưa bọn nó chưa thấy bao giờ, thì nó chợt thấy một hài tử chạy đến nói là Vệ Thành bị nha đầu xấu xí cướp mất đèn lồng, bảo nó mau về xem sao.
"Thành tử ca, nha đầu xấu xí kia đánh ngươi à?" Tây Vi vội vàng mở miệng hỏi.
Vệ Thành lắc lắc đầu.
"Ta đã nói với bọn tiểu Cột rồi, chờ đến sáng mai sẽ đi đánh lại nàng ta." Tây Vi nâng tay, quơ quơ nắm đấm trước mặt bọn họ.
"Ai u, hóa ra ngươi còn biết đánh người nữa hả?" Tây Viễn trêu ghẹo Tây Vi.
"Hừ! Ai bảo nàng dám cướp mất đèn lồng của Thành tử ca ca." Tây Vi tức giận nói.
"Ta cũng sẽ giúp ngươi đánh nàng." Tiêu Cột nghe vậy cũng lập tức hát đệm theo.

Tây Vi đã hứa, những ai giúp nó đánh nha đầu xấu xí kia sẽ được mượn đèn lồng đem về một ngày.
"Hảo." Tây Viễn cũng không khuyên can bọn nhỏ.

Y phải cho tất cả mọi người biết, Vệ Thành nhà y không phải cứ muốn động là có thể động được.
"Ta cũng sẽ đánh nàng!" Vệ Thành không uống nước nữa, mà chỉ 'hừ' một tiếng.

Ngày mai gặp nha đầu xấu xí kia, hắn sẽ đánh nàng ta đến phát khóc thì thôi, để xem sau này nàng còn dám cướp đèn lồng của hắn hay không.
"Ân, các ngươi yên tâm còn có ca ở đây.

Ta đến cha nàng còn không sợ, thì sao phải sợ nha đầu xấu xí đó." Tây Viễn rất sợ chuyện này sẽ lưu lại bóng ma tâm lí cho Vệ Thành, nên y không quản phương hướng giải quyết là đúng hay sai, y vẫn đồng ý.
"Ca ca, cái đèn lồng này thực đẹp." Tây Viễn dùng rất nhiều màu sắc rực rỡ để trang trí cho đèn lồng, nên thoạt nhìn so với nguyên dạng còn đẹp hơn.

Y làm xong liền thắp một cây nến cho vào đèn lồng, Vệ Thành thích tới mức cầm không nỡ buông tay.
"Ca ca." Tây Vi ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng, không cần nghe cũng biết là nó muốn một cái đèn lồng giống hệt Vệ Thành.
"Đến, để ca ca dán thêm màu sắc lên đèn cho ngươi.

Tây Vi nhìn coi mình thích màu gì nào?" Tây Viễn cũng không muốn ủy khuất Tây Vi, liền cầm lên trang trí cho nó.
"Màu này, cả màu này nữa." Tây Vi thực dễ thỏa mãn với mọi chuyện.
Trang trí đèn lồng xong, Tây Viễn cũng không làm biếng, dẫn hai đệ đệ cùng một bang tiểu thí hài đi chơi quanh thôn.

Kỳ thật thân thể này không được coi là lớn, trong thôn vẫn còn vài hài tử khác lớn hơn cả y nhưng buổi sáng vẫn chạy nhong nhong ngoài đồng đầy đấy thôi.
Haiz! Muốn trách cũng chỉ có thể trách tâm lý bên trong của y đã già đầu rồi.
"Ai u! Tiểu Viễn đến chơi đó à." Mỗi lần Tây Viễn theo bọn nhỏ vào nhà nào, là người ta lại nói một câu như vậy.

Có lẽ họ thấy tiểu Viễn của Tây gia không giống những hài tử khác trong thôn, cụ thể không giống ở đâu, thì các thôn dân cũng không thể nói rõ được, chắc nguyên nhân là bởi họ thấy y đi theo thầy Lý học chữ nên có cảm giác khác biệt chăng?
"Chúc thẩm thẩm năm mới tốt lành." Tây Viễn một bên nói ngọt với người ta, một bên vẫn không quên chú ý tới chỗ Vệ Thành và Tây Vi chơi đùa, y không muốn chuyện vừa rồi lại phát sinh một lần.
"Vệ Thành, đèn lồng của ngươi dán gì mà đẹp vậy?" Một hài tử vừa ngậm ngón tay vừa hỏi Vệ Thành, hắn cũng muốn được cầm đèn lồng xinh đẹp nhưng Vệ Thành nhất định không cho hắn mượn.
"Là hình chim khách nãi nãi cắt cho ta." Thấy một đám hài tử hâm mộ vây quanh mình, Vệ Thành cảm thấy thực kiêu ngạo.
"Còn của ta là chim én." Tây Vi cũng đem đèn lồng của mình giơ lên cao .
"Thành tử, tiểu Vi, chơi lâu rồi, chúng ta còn phải về nhà ăn bánh chẻo." Nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, Tây Viễn đứng dậy gọi hai tiểu tử kia về.

Nơi này mọi người ăn bánh chẻo khá sớm, chứ không đợi đến tận khuya giao thừa mới ăn.
"Về nhà thôi." Tây Vi và Vệ Thành vội xách đèn lồng chạy theo Tây Viễn.

Hai tiểu tử cứ thế chọc ghẹo lẫn nhau suốt cả quãng đường dài, bên tai là tiếng pháo nổ 'bùm bùm' của bữa cơm tân niên đầu năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui