Chương 3: Trở về
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Sắp tới Trung Thu rồi mà cha mẹ Tây Viễn vẫn chưa trở về.
Tuy trước mặt hai tiểu ca nhi, cả gia gia và nãi nãi đều không nói gì, nhưng Tây Viễn vẫn thấy được nét lo âu trên khuôn mặt bọn họ.
Theo lý mà nói, cho dù Tây Viễn không sinh bệnh, thì đáng lẽ hai người bọn họ cũng phải trở về trước mùa thu, vì dù sao một mình gia gia cũng không thể làm hết mọi việc.
Sáng sớm, nãi nãi dùng bạch diện để làm bánh canh, bên trong còn đập thêm một quả trứng gà.
Hiện tại tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh, gà mái cũng không đẻ trứng nữa nên ăn một quả thôi cũng khiến bọn họ xót ruột vô cùng.
Ăn sáng xong gia gia liền ra đồng, ông không định chờ nhi tử và tức phụ hắn trở lại mới thu hoạch, bởi cây lương thực trên ruộng nhà họ đã lớn quá rồi, hiện tại cần phải gặt gấp.
Nói là gặt gấp, nhưng thực chất vẫn là đúng thời điểm.
Mùa đông, hơn 7h sáng trời vẫn chưa rạng hẳn, gần 4h chiều trời gần như tối đen.
Đây là do Tây Viễn dựa vào việc chia thời gian ở nơi này, kết hợp với kinh nghiệm đời trước tổng kết ra.
Để thu hoạch nhanh hơn, chỉ cần trời còn sáng thì người lao động vẫn miệt mài ngoài đồng, đến cơm trưa cũng là người nhà mang ra tận nơi, vội vội vàng vàng ăn xong lại bắt đầu thu hoạch, tranh đoạt từng chút thời gian một.
Tây Viễn cũng đi thu hoạch cùng gia gia, năm nay y đã mười tuổi, tuy là tuổi mụ nhưng người ở đây không mấy để ý chuyện đó.
Tiểu hài tử nơi này chỉ tầm bảy tám tuổi đã theo người lớn ra đồng, trong nhà hiện tại cũng chỉ có ý là có khả năng giúp đỡ.
Cái đuôi nhỏ Tây Vi không chịu rời xa ca ca, liền theo bọn họ ra đồng.
Tuy nó không giúp được gì, nhưng ít ra vẫn biết ngoan ngoãn chơi gần nơi Tây Viễn và gia gia làm việc, lúc chạy qua bên này chạy lại bên kia, lúc thì ngồi im nhìn gia gia thu hoạch, thỉnh thoảng lại thò tay vào túi áo nhỏ bốc một ít đậu tương cho vào mồm.
Kết thúc ngày làm việc đầu tiên, thắt lưng Tây Viễn gần như thẳng tắp không dựng dậy nổi.
Buổi tối cơm nước xong liền nằm vật xuống kháng, muốn tội bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhà bọn họ trâu, ngựa gì cũng không có, tất cả mọi việc đều phải tự mình làm, có khi so với súc vật còn vất vả hơn.
"Gia gia, sang năm nhà ta mua một con trâu đi, cứ thế này mãi sao chịu được."
"Mua trâu phải tốn không ít tiền đó, làm sao nhà ta mua nổi.
Lại nói, chúng ta cũng chỉ có 5 mẫu ruộng, nuôi trâu sẽ không có lời."
"Đúng vậy, giá trâu rất đắt, nếu nuôi cũng phải chăm bẵm cẩn thận, ngoài cỏ ra còn phải chuẩn bị thêm cả thức ăn gia súc.
Mà nhà chúng ta con biết rồi đó.
Đợi thu hoạch xong còn phải nộp thuế một phần lương thực cho nha môn, dư lại cũng chỉ vừa đủ ăn thì biết cho trâu ăn gì bây giờ."
Nãi nãi một bên nói một bên trải giường, chuẩn bị mọi thứ xong toàn gia liền đi ngủ.
Hôm nay làm việc mệt nhọc, bọn họ phải nắm bắt chút thời gian nghỉ ngơi.
Lúc này, không biết chó nhà ai bỗng dưng sủa lớn, có tiếng bước chân dừng lại trước cửa gỗ nhà Tây Viễn.
Gia gia thấy vậy vội vàng đứng lên, ra ngoài xem tình hình.
Tây Viễn cũng vội vàng trèo từ trên kháng xuống.
Nhà bọn họ đã nghèo khổ rồi làm sao còn chịu nổi sức ép, chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay thôi cũng lo là điểm xấu phát sinh.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Tây Vi vốn đang mơ mơ màng màng ngủ đột ngột lăn từ trên kháng xuống, một bên chạy vội ra bên ngoài, một bên la hét: "Cha, nương! Ca ca, là cha nương!"
"Ai u, để cha xem con nào!" Từ bên ngoài truyền đến giọng cười trong sáng của cha, phía bên cạnh còn có thanh âm đầy phức tạp của gia gia đang nói chuyện với mẫu thân.
Tây Viễn biết, cha nương trên danh nghĩa của y đã trở lại.
Không đợi nãi nãi cùng Tây Viễn ra khỏi phòng, vài người bọn họ đã đi vào.
Trên người cha nương đều mặc áo ấm, trong ngực cha còn đang ôm Tây Vi.
"Sao các ngươi lâu vậy mới trở về? Tiểu Viễn sinh bệnh, các ngươi có nhận được thư không? Có xảy ra chuyện gì không?" Nãi nãi một bên quan sát, một bên không ngừng đặt câu hỏi.
"Lúc nhận được thư con đã định trở về rồi, nhưng chủ nhà lại không cho đi, nói là trời trở lạnh, không biết có tìm được người khác thay thế không, nên mới chậm chễ chuyện về nhà.
Vài ngày sau họ biết không thể tiếp tục kéo dài nữa, mới đi tìm vài người làm công khác, thả bọn con trở về." Cha Tây Viễn gọi là Tây Minh Văn, nhìn qua tuy không cao ráo nhưng lại là một người rất đôn hậu thành thật.
"Cũng tại bây giờ đang là mùa vụ, người trong thôn không có ý định kiếm việc nên bọn họ hơi khó tìm người." Nương Tây Viễn giọng nói đanh thép, nhìn qua rất giống một nữ hán tử.
Nàng họ Trương, tự Đông Chí, nghe qua tên đã biết nàng sinh vào một ngày Đông Chí.
Vợ chồng hai người nhìn qua đều là người thành thật.
Thành thật như vậy, khó trách trong nhà có việc gấp lại không dám trốn về, nhất định phải đợi chủ nhà thuê được người khác mới chịu đi.
Lần này, cha Tây Viễn giúp đi xây phòng cho một hộ có tiền, nương Tây Viễn thì ở bên cạnh hỗ trợ phụ giúp, nấu cơm.
"Tây Vi, nương mua đường cho con này, cầm lên kháng ăn chung với ca ca nhé." Nương một phen ôm Tây Vi đặt lên kháng.
"Lên kháng ngồi một lúc cho ấm, ta đi nấu cơm cho hai ngươi." Nãi nãi nói xong liền đi xuống bếp.
Nhà Tây Viễn chỉ có ba phòng.
Phòng phía Đông là của gia gia nãi nãi, nay còn cho thêm cả Tây Viễn và Tây Vi ở chung.
Phòng phía Tây là của cha nương Tây Viễn.
Trung gian là nhà chính, bên cạnh còn có một cái bếp nhỏ.
"Cha, Tây Viễn mắc phải bệnh gì? Hiện tại đã tốt chưa? Có cần chú ý gì không." Nương Tây Viễn có chút gấp gáp hỏi gia gia.
"Aish! Nó phát sốt suốt mấy hôm liền, cả ngày ngủ li bì, ta cùng nương ngươi chỉ sợ có chuyện không hay xảy ra, đành phải gửi thư giục các ngươi trở về.
Cũng may cháu ta mạng lớn." Gia gia xoạch xoạch hút thuốc.
"Vậy sao cha không mời thầy thuốc?" Cha Tây Viễn hỏi.
"Sao lại không mời, thầy Lý đã sang xem rồi, nói là tình hình không được khả quan lắm, nên không dám kê đơn.
Chúng ta lại đi mời thầy thuốc ở trấn trên, mà họ cũng chỉ biết lắc đầu!"
"Cha, xem bệnh có mất nhiều tiền không?"
"Có, trong nhà chúng ta không đủ, đành phải sang nhà khác mượn."
"Cha, bọn con lần này được trả tổng cộng nửa điếu tiền, người xem có đủ trả nợ không?" Nương Tây Viễn từ trong bao đồ lấy ra một bộ quần áo cũ, phải một tầng trái một tầng mở ra, đem một chuỗi văn tiền đưa cho gia gia.
"Còn thiếu một ít nhưng không sao.
Đợi đến lúc bán lương thực xong chắc sẽ đủ thôi."
"Vậy sang năm chúng ta lấy tiền đâu mua giống bây giờ?" Cha Tây Viễn cau mày nói.
"Chỉ đành đợi đến lúc đó lại nghĩ biện pháp, trước mắt cứ qua mùa đông cái đã."
"A."
Tây Viễn nghe người lớn nói chuyện mới biết trận vừa ốm của mình, chẳng những đã tiêu sạch tiền trong nhà, mà còn thiếu nợ người khác thêm một khoản.
Giờ mới biết sinh bệnh ở cổ đại thực là một việc đáng sợ, không chỉ y thuật lạc hậu, mà tiền xem bệnh mua thuốc hoàn toàn không nằm trong khả năng chi trả của người nghèo.
Cha nương ăn cơm xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, sớm mai còn phải ra đồng làm việc.
Hôm nay là rằm tháng tám, người một nhà rốt cục cũng đoàn viên.
Ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa sổ tiến vào trong phòng, gia gia nãi nãi và Tây Vi đều đã ngủ say, Tây Viễn xoay người, nghĩ mình vô luận thế nào cũng không thể quay về được nữa, thì cũng nên hảo hảo suy tính cho cuộc sống sau này.
Lao động chính trong nhà đã về, Tây Viễn lúc này chỉ cần ở bên phụ giúp một chút là được, phỏng chừng người lớn đau lòng y vừa mới ốm dậy, nên không muốn y quá mệt mỏi.
Tây Viễn rảnh rỗi hơn liền theo Tây Vi đi xung quanh nhặt nhạnh.
Hai đứa nhỏ nhặt được hạt ngô hạt thóc gì đó đều gói đem về, riêng đậu tương Tây Viễn còn nhặt được tận hai cân, sau khi đem rửa sạch liền đặt lên bếp chưng cách thủy cho ráo nước, cuối cùng cho vào chảo rang lên.
Lúc rang phải để lửa nhỏ, gần chín thì cho thêm một ít muối.
"Ca, ngon thật!" Tây Vi ăn đến phồng mồm trợn má, nhìn qua giống hệt một chú gấu ham ăn.
"Đương nhiên là ngon rồi, cũng không biết là ai làm nữa!" Tây Viễn đắc ý nói.
Cách rang đậu tương của y không giống người ở đây.
Chỉ cần cho thêm chút dầu và muối là đã ngon hơn nhiều rồi.
Tại nơi nông thôn bần cùng này quả là một mòn ăn vặt đặc sắc nhất.
Có đồ ăn vặt cổ vũ, Tây Vi nhặt nhạnh càng hăng say hơn.
Từ sáng tới trước khi đi ngủ, đều phải dặn dò ca ca mấy lần hôm sau rời giường nhất định phải nhớ gọi nó, nó sẽ cùng ra đồng với mọi người.
Sớm mùa thu tiết trời thực lạnh, Tây Viễn vừa không muốn để Tây Vi dậy sớm ra đồng hứng gió với bọn họ, vừa không đành lòng phá vỡ sự tích cực của nó.
Mỗi lần trước khi đi, Tây Vi đều bốc một nắm đậu rang bỏ vào túi áo.
Có lúc thấy mình lấy hơi nhiều sẽ thả một ít lại, có khi vỗ vỗ túi áo thấy hơi nhẹ sẽ bốc thêm một nắm.
Tây Viễn thấy ngày nào Tây Vi cũng rối rắm vì mấy hạt đậu tương như vậy liền có chút buồn cười.
Bình thường không phải chỉ có một mình Tây Vi thích nhặt nhạnh mọi thứ, mà còn nhiều hài tử khác.
Mỗi lần mấy đứa đứng chung một chỗ, Tây Vi lại thò tay vào túi áo lấy ra vài hạt đậu rang đút vào miệng, nhai răng rắc hết sức mê người, khiến bọn nhỏ thèm đến chảy nước dãi.
Có hài tử nhịn không được, liền chạy theo mông Tây Vi, hô to gọi nhỏ liên mồm: "Tây Vi, Tây Vi!"
Nó xin, Tây Vi sẽ cho nó hai hạt nếm thử.
Thường thì Tây Vi nhìn tiểu hài tử nào thuận mắt mới cho, nó cũng không ngốc, trước khi cho còn bắt người ta đem 10 hạt đậu sống trao đổi.
Còn nếu thấy không vừa mắt, thì thực xin lỗi, các ngươi chỉ có thể đứng nhìn chúng ta ăn.
Dựa vào hai cân đậu rang, Tây Vi giữa một đám hài tử nhanh chóng thu hoạch được gần mười cân đậu sống.
Tây Viễn thấy vậy liền tự hào vô cùng, ân, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy!
Rồi đến một ngày, Tây Viễn tự dưng nổi hứng muốn làm bẫy chuột, y đặt rất sâu dưới lòng đất, nhưng không ngờ lại bẫy được hai con chim sẻ.
Tây Vi cười đến không mức thể ngậm miệng, nó nhìn ca ca bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái, ca ca thật là giỏi nha!
Buổi tối, nãi nãi nướng chim sẻ lên.
Con thứ nhất Tây Vi gặm rất nhanh, đến con thứ hai bắt đầu luyến tiếc không dám ăn nữa, bởi vì ăn xong sẽ không còn.
Cuối cùng, nó tới cả xương chim cũng nhai hết sạch.
Tây Viễn thấy vậy trong lòng không khỏi chua xót.
Không được, là một người hiện đại xuyên tới cổ đại, nếu còn để người nhà ăn không ngon mặc không ấm, thì y đúng là tự tát vào mặt mình.
Nhất định y phải nghĩ ra biện pháp thay đổi tình hình hiện tại.
Nhưng mà, rốt cuộc phải kiếm tiền thế nào đây?
Vì vậy, sau hôm đó, người trong nhà bắt đầu phát hiện Tây Viễn có chút quái dị, y thường xuyên ngẩn người nhìn xa xăm, có khi lắc đầu thở dài, có khi giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhảy dựng lên, mới chạy được hai bước lại ủ rũ dừng lại.
"Đứa nhỏ này, dạo gần đây biểu hiện có chút không bình thường!" Nãi nãi thấy Tây Viễn đi vòng quanh sân, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
3.
Khánh trúc nan thư – Tự Từ: 60 chương + 8 Phiên Ngoại
Lan Khánh x Bách Lý Thất (Trần Tiểu Kê/ Trần Thất)
Cổ trang, phúc hắc mỹ vương công x thông minh thê nô thụ, hài, cật lực đề cử, HE.
Đây phải gọi là bộ đam mỹ mà mình thích nhất nhất nhất...!thích điên cuồng luôn ạ.
Đáng ra bộ này phải là bộ đầu tiên mình đề cử, nhưng mình muốn nhường vị trí đầu cho 'Ràng Buộc' kinh điển, như một sự tôn trọng, nên nó đứng thứ 2 cũng không sao hết nhé ^^ Vì mình yêu nó vô cùng.
Mình yêu cái sự bá đạo, phúc hắc, yêu mị của Lan Đại Mỹ Nhân.
Từ một ma giáo giáo chủ Lan Khánh nổi tiếng giết người không ghê tay, người người khiếp sợ, trở thành con trai nuôi của một huyện lệnh nhỏ do bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến mất trí nhớ.
Cuộc sống của Lan Đại Mỹ Nhân đã có một bước ngoặt lớn, khi chàng gặp được tiểu thụ của đời mình (Trần Tiểu Kê =))).
Lan Đại Mỹ Nhân và Tiểu Kê vốn là người quen cũ, nhưng do cha của em lúc trước đã làm rất nhiều chuyện vô sỉ với anh công nên anh rất ghét em, còn em thì ngược lại, dù biết bị người ta ghét nhưng vẫn quan tâm anh (do bị anh quyến rũ lâu rồi =))), dù là sợ người ta còn hơn sợ cọp.
Lan Đại Mỹ Nhân mà nói một thì em không dám nói hai, ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ chỉ biết chiều chồng =)) Tình yêu cứ thế lớn dần, rồi đến một ngày, khi bỗng dưng anh nhớ ra mọi chuyện thì việc gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Cả bộ được chia thành 3 quyển, mỗi quyền là một vụ án oan sai.
Vụ nào cũng hay vô cùng luôn ạ~~~
Ôi mọi người đọc đi nhé ^^ Không đọc là tiếc hận lắm luôn luôn luôn~~~
Ai đọc xong bộ này mà thấy hay nhớ quay lại like list đề cử cho mình nhé.
Ahihihi ^^
.