Chương 38: Đau đầu
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Người ta nói: "Bảy tuổi tám tuổi đến chó cũng ngại", Tây Viễn cuối cùng cũng đã tự thân lĩnh hội được điều này.
Bởi hai tên tiểu tử nhà y kia lúc này thực khiến người ta đau đầu.
Đầu tiên phải nói tới Vệ Thành, chỉ mới trải qua mấy tháng trời thôi mà hắn đã cao thêm cả nửa cái đầu.
Cũng bởi năm mới gia gia có nói đùa một câu, là bên trên khung cửa có một cái xà, về sau nếu muốn tiếp tục cao lên thì hai tên nhóc nhớ phải ngày ngày tập đu người trên đó.
Vậy là Vệ Thành liền nhớ kỹ những lời này.
So với những hài tử cùng tuổi thì hắn nhỏ hơn khá nhiều, hơn nữa lại không cao được bằng Tây Vi, cho nên cứ có thời gian là hắn sẽ mang băng ghế nhỏ mà nãi nãi thường dùng để ngồi giặt quần áo trong sân ra trước cửa, cứ thế đu qua đu lại trên chiếc xà ngang đó.
Bởi vậy chỉ mới mấy tháng mà Vệ Thành đã cao lên được như vậy, trong lòng hắn liền cứ thế cho rằng chiêu này rất hiệu quả, cho nên mặc kệ là ai trong nhà mở mồm giải thích, hay là gia gia tự mình ra trận rằng nói rằng lúc đó chỉ là dỗ dành bọn nhỏ một chút thôi, hắn đều nhất mực không tin, hôm nào cũng phải kiên trì trèo lên xà nhà báo danh một lúc xong mới chịu trèo xuống.
Còn cả chuyện đợt trước Tây Viễn thường xuyên cho bọn nhỏ luyện đấm bao cát nữa, tính đến hiện giờ Vệ Thành cũng đã luyện tập được một năm rồi đi, Thiết Sa Chưởng hẳn là cũng có chút thành tựu rồi, cho nên hiện tại mỗi lần ra đường, chỉ cần có cơ hội thể hiện uy lực của Thiết Sa Chưởng, là hắn sẽ không ngại ngần đấm đấm hai cái.
Vệ Thành hôm nào cũng ra ra vào vào từ cửa viện chính, mà ngay hai bên cửa là hai cây cọc gỗ lớn.
Thế nên, mỗi lần tiểu tử kia đi ra đi vào đều sẽ thuận tay 'ha ha' tung cho chúng nó hai đấm.
Theo lý mà nói thì 'người nhỏ khí lực cũng nhỏ', hẳn là không sẽ gây ra ảnh hưởng lớn gì tới hai cây cọc gỗ này, ngờ đâu sau bao nhiêu lần phải chịu đánh đấm cuối cùng nó lại 'răng rắc' mà gãy làm đôi, cửa viện Tây gia vốn đã nhỏ rồi cho nên hai cây cọc gỗ này cũng chẳng to lớn được như nhà khác.
Không còn biện pháp gì, cuối cùng gia gia và cha phải đi lấy xẻng đào hết hai cây cọc gỗ lên.
Vệ Thình đứng ngoài nhìn liền đặc biệt cảm thấy có thành tựu.
Tây Viễn thỉnh thoảng sẽ kể lại mấy câu chuyện xưa cho bọn nó nghe, cứ đến đoạn kể về những danh tướng thời cổ đại, thúc ngựa giơ roi tư thế hiên ngang oai hùng như thế nào, là Vệ Thành lại đặc biệt thích vô cùng.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đem Đậu Hà Lan dắt ra ngoài chơi, một bên cưỡi lên lưng nó một bên vỗ mông để thúc con lừa mau chạy, khiến cho gia gia đau lòng gần chết, và cũng khiến con Đậu Hà Lan buồn bực vô cùng, vì nó là lừa chứ không phải ngựa nhé thằng nhỏ kia! Cho nên hiện giờ, chỉ cần nhìn thấy Vệ Thành là con Đậu Hà Lan sẽ lập tức khẩn trương, liên tục mài móng xuống đất, rồi 'be be, be be' cao giọng kêu to.
Người trong nhà chỉ cần nghe được tiếng Đậu Hà Lan như vậy là sẽ hiểu được Vệ Thành đang ở gần nó, hoặc là chỉ cần thấy được thân ảnh Vệ Thành là có thể nghe được tiếng kêu của Đậu Hà Lan.
Còn một chuyện nữa chính là, mỗi lần Vệ Thành luyện tập Thiết Sa Chưởng ở cọc gỗ, mà có người trong thôn đi qua thấy hay, thì đều sẽ thuận tiện đùa hắn vài câu.
"Ai u, Thành Tử, lại luyện chưởng đó à?"
"Ân, luyện chưởng." Vừa thấy có người tới xem, Vệ Thành lại càng hăng say luyện tập hơn.
"Vậy ngươi luyện chưởng để làm gì thế?"
"Để cho mau lớn ạ." Vệ Thành cấp cho đối phương một cái nhìn xem thường, kiểu ngay tới chuyện này mà ngươi cũng không biết sao!
"Vậy, ngươi cần lớn nhanh để làm gì thế?"
"Thành thân ạ."
"Nha, ngươi mới nhỏ như vậy mà sao đã nghĩ đến chuyện thành thân rồi, rốt cuộc ngươi muốn cưới ai a?" Người trong thôn tiếp tục đùa giỡn hắn.
"Cưới ca ca ta chứ còn ai nữa!"
"Ca ca ngươi, vậy trong hai người ai mới là tức phụ hả?" Người trong thôn nghe hắn nói vậy liền bật cười lớn, tiểu gia hỏa này thật ngốc, tới chuyện chỉ có nam nhân mới được cưới nữ nhân mà cũng không biết.
"Ca ca chính là tức phụ của ta." Vệ Thành thẳng thắn đáp lời.
"Vì sao lại là ca ca, mà không phải là ngươi thế?"
"Vì chỉ có tân tức phụ mới có thể ngồi xe hoa, mặc quần áo đẹp, ta còn muốn nhường ca ca ngồi xe trâu."
"Hảo, đúng là không uổng phí công sức dạy dỗ, cùng tình yêu thương mà ca ca dành cho ngươi suốt bao lâu nay mà." Nhóm đại nhân tuy vẫn cảm thấy những lời Vệ Thành nói ra đều khá trẻ con, nhưng đích thật là trong lòng hắn toàn tâm toàn ý hướng về ca ca mình.
Thời điểm tháng giêng năm nay, trong thôn có một nhà tổ chức đám cưới, Tây Viễn thấy vậy liền dẫn Vệ Thành cùng Tây Vi đi mở mang tầm mắt.
Tân tức phụ lúc đó ăn mặc rất đẹp, một thân lụa đỏ ngồi trong xe trâu, đi theo sau còn có cả một đoàn người không ngừng tâng bốc nàng ta nữa, khiến Vệ Thành cảm thấy phong cách vô cùng.
Hắn hỏi Tây Viễn vì sao người ta lại phải thành thân, Tây Viễn nghe xong liền trả lời hắn rằng 'chỉ có thành thân thì mới danh chính ngôn thuận trở thành người một nhà, về nhau sẽ luôn luôn ở bên nhau, không bao giờ rời xa nữa'.
Điều Vệ Thành mong muốn nhất chính là có thể cả đời được sống với ca ca, hai người bọn họ sẽ chính thức trở thành người một nhà, cho nên hắn muốn thành thân với y khi hai người đã trưởng thành.
Mặt khác, Vệ Thành còn là một tay thiện xạ (bắn cung) giỏi nữa, trên cơ bản thì chỉ cần khoảng cách không quá xa là hắn có thể bắn được trăm phát trăm trúng.
Có một lần, Vệ Thành nghe thấy Lý thẩm nói xấu nhà mình với mấy bà thím khác trong thôn, liền lặng lẽ trốn sau một góc tường ở ngay gần đó, cầm ná nhắm ngay giữa ót mụ ta.
Bắn xong vì sợ sẽ bị người khác phát hiện, liền nhanh chóng trèo tường trốn mất.
Lý Thẩm lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nước miếng trong miệng đang bay tứ tung, nói xấu Tây gia đủ kiểu từ chuyện người nhà bọn họ không biết tính toán trước, năm nay dự định xây phòng mới, mà năm trước không chịu chuẩn bị sẵn nguyên liệu; còn cả, xây dựng mỗi cái phòng cho mấy người ở thôi mà sao phải chuẩn bị nhiều nguyên vật liệu như thế, đây không phải là đang cố tình khoe khoang với người trong thôn là mình có rất nhiều tiền sao, mới bán được có mấy con gà con vịt thôi mà đã coi mình thành phú ông phú bà cả rồi, vân vân và vân vân.
Trong lúc mụ ta đang nói hăng say lên trời xuống bể, thì đột nhiên "ba" một tiếng, một cục đá không biết từ đâu bay tới đập ngay giữa ót mụ ta, nhất thời làm Lý thẩm bị đau tới mức phải nhảy dựng lên, ôm đầu, rên 'Hư hử' suốt nửa ngày trời, đến lúc xoay người tìm quanh bốn phía, thì nào còn gì để mà phát hiện ra.
Nhìn bộ dáng Lý thẩm, mấy bà thím trong thôn liền không nín nổi buồn cười, một bên vội vàng nhìn giúp mụ ta xem trên đầu có bị sưng to không, một bên dùng tay áo che miệng vụng trộm cười khúc khích.
Lý thẩm to mồm thế nào, ai ở trong thôn mà chẳng biết, đừng nhìn thường ngày bọn họ rảnh rỗi ngồi nghe mụ tám phét mà lại tưởng rằng hai bên thân nhau, kỳ thật là bọn họ chẳng hề có quan hệ gì cả.
Bất quá, cục đá sẽ không tự mình bay đến được, cho nên chỉ cần dùng não phân tích thì bất cứ ai cũng có thể đoán được đứa nhỏ gây ra chuyện này là ai, vì khả năng cao nhất chỉ có Vệ Thành mà thôi.
Hơn nữa, tiểu tử nào trong thôn cũng nói Vệ Thành là giỏi thiện xạ nhất.
Vì thế xế chiều hôm đó, Lý Thẩm cứ hễ gặp ai trên đường là sẽ kể xấu Vệ Thành trước mặt người ta, bà ta còn cố ý lui tới trước cửa nhà Tây gia, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe suốt nửa buổi chiều để mọi người trong nhà có thể nghe thấy.
Vệ Thành đang núp ở một góc tường sau lưng mụ ta, nghe Lý Thẩm mắng vậy, cũng biết mình không thể nói gì, liền giơ cao ná định bắn cho mụ ta quả nữa, nhưng đúng lúc ngắm bắn lại bị Tây Viễn từ phía sau bắt được quả tang, tịch thu vật chứng ngay tại chỗ.
"Không cần suy đoán, cũng biết đây là chuyện tốt mà ngươi gây ra!" Tây Viễn đưa tay đập nhẹ một cái lên ót Vệ Thành.
Vệ Thành chỉ đành 'hắc hắc' cười ngây ngô mà nhìn y.
Tóm lại, Vệ Thành chính là một hài tử như vậy đó, luôn luôn tràn đầy sinh lực và không bao giờ biết ngồi yên một chỗ là gì.
Bệnh tình của hắn cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, đến thầy Lý cũng nói rõ ràng từ giờ về sau không cần cho hắn uống thuốc bộ nữa, mà chỉ cần dùng ẩm thực để điều dưỡng cơ thể thôi.
Vệ Thành so với lúc mới về Tây gia thì đã cao hơn hẳn một cái đầu rồi, tuy cơ thể vẫn còn chút gầy nhưng tinh thần ngày càng minh mẫn, là một tiểu tử người gặp người yêu.
Chỉ một Vệ Thành thôi cũng đã đủ khiến Tây Viễn đau đâu rồi, đây lại còn có thêm cả một Tây Vi nữa chứ.
Tuy rằng tuổi Tây Vi không lớn bằng Vệ Thành đại, nhưng lực phá hoại của nó lại chả kém hắn là bao.
Vào một ngày cuối xuân, nó cùng vài tiểu tử trong thôn kề vai sát cánh ngồi đung đưa chân ở một bức tường khá thấp, trên tay cầm cán cao lương đan thành một quả dưa hấu có dạng hình bầu dục.
Hiện tại đất đai nhà nào chẳng quý cả, nên có rất ít hộ gia đình lấy đất ra trồng loại dưa hấu này, trấn trên cũng bán nhưng giá cả khá là đắt đỏ nên người lớn trong nhà đều tiếc tiền không mua, cho nên mấy tên củ cải đầu đỏ này từ bé tới giờ còn chưa được ăn dưa hấu bao giờ, chỉ nghe người lớn tả lại bộ dạng của nó, nên mới dùng cao lương biến hình thành quả dưa hấu.
Cái quan trọng ở đây là thứ cao lương mà bọn nó sử dụng, hoàn toàn không phải là thực vật mà người ta vứt đi, mà là đi hái trộm ở đằng sau bức tường thấp nhà người ta.
Bọn Tây Vi đan suốt nửa buổi chiều, hại tấm hàng rào cao lương nhà người ta thoáng chốc đã chẳng còn đoạn nào, khiến tân tức phụ mới cưới về nhà bọn họ chưa được mấy tháng, vốn còn phải giả vờ e dè để lấy lòng người trong thôn, nay cũng chẳng thèm bảo trì hình tượng nữa mà vớ lấy cái chổi đuổi đánh bọn nhỏ cả một đoạn đường.
Chuyện này cuối cùng vẫn phải để mẹ chồng người ta ra mặt, bà ta sang tận cửa Tây gia nói với mọi người rằng: hài tử nhà các ngươi đã phá hỏng hết hàng rào cao lương nhà ta.
Khiến nãi nãi cực kỳ xấu hổ, liên tục mở miệng nhận lỗi với người ta.
Gần đây, Tây Vi cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, liền nghĩ tới việc cầm bẫy đi bắt chim.
Bởi vì đại nhân trong nhà lo lắng nó một mình lên đất hoang một mình sẽ gặp phải nguy hiểm, thế là nó bèn bẫy chim ở ngay sau vườn.
Tây Vi rất khôn, mặt trên còn biết phủ thêm một lớp đất mỏng, sau đó mới rải một ít hạt thóc hoặc hạt ngô lên trên, khiến cho lũ chim thường hay bị mất cảnh giác, sà xuống ăn ngay.
Nhưng bởi kỹ thuật của nó không được khéo lắm, nên thường xuyên xảy ra trường hợp chim đã ăn sạch mồi rồi, mà bẫy vẫn còn nguyên.
Hơn nữa nó lại hay mải chơi, thường xuyên dăm ba ngày một lần mới chạy đi xem bẫy có bắt được con chim nào không, hoặc trực tiếp quên mất nơi mình đặt bẫy là đâu.
Cho nên hiện giờ mỗi lần ra vườn hái thức ăn, là người trong nhà phải hết sức cẩn thận bởi có thể sẽ dẫm phải bẫy rập bất cứ lúc nào.
Có đôi khi Tây Viễn không có việc gì sẽ men theo ruộng rau, cầm gậy gỗ trên tay không ngừng gõ gõ hết nơi này đến nơi khác, xem có đánh trúng được cái bẫy nào không.
Người có thể cẩn thận, chứ con gà con chó thì sao cẩn thận được đây.
Năm trước trong nhà nuôi được bao nhiêu gà cũng đều bán sạch hết, chỉ giữ lại có mấy con gà mái dễ đẻ để lấy trứng đem bán, cho nên số gà ít ỏi này đều được nhà họ.
Thỉnh thoảng chúng nó sẽ trộm chạy vào trong vườn, tìm sâu hoặc nhặt nhạnh thức ăn rơi vãi, nên nếu có bẫy sẽ rất dễ khiến bọn nó bị thương.
Lại nói đến con gà mái hoa lau mà nãi nãi thích nhất, cũng chính là con gà đẻ được nhiều trứng nhất.
Lần đó, nó chui vào vườn tìm thức ăn đến một con sâu nhỏ còn chưa bắt được, đã 'ba' một cái bị bẫy rập Tây Vi kẹp trúng chân.
Nãi nãi lúc đó đang mải may hài trong sân, chợt nghe thấy tiếng mà gái 'dát dát dát dát' kêu không ngừng liền nhanh chóng chạy qua xem, ai ngờ vừa nhìn đã thấy trên chân gà mái có một cái bẫy sáng bóng.
Tuy giải cứu được, nhưng sau trận kinh hách này con gà mái hoa lau kia liền không thèm đẻ trứng suốt mấy ngày trời.
Đừng tưởng kỹ thuật Tây Vi không tốt mà chê bai nó, bởi nó đã từng bẫy được một con chim sẻ mù, khiến nó hưng phấn vô cùng, còn đem tận vào bếp cho nãi nãi nướng lên ăn nữa.
"Nơi này thật lắm chim sẻ a! Không ngờ đến cả Tây Vi mà cũng bẫy được!" Nãi nãi một bên lải nhải, một bên vùi con chim sẻ vào trong đống lửa.
Còn một chuyện nữa, đó là tiểu tử này vẫn chưa phân biệt được nặng nhẹ.
Có một lần Tây Minh Văn đang đứng đan chổi trong sân, một tay cầm chiếc chổi đã gần hoàn thành xong, một tay kéo dây thừng để siết chặt đầu chổi.
Tây Vi từ ngoài trở về, nhìn cha làm vậy liền cảm thấy rất vui, thừa dịp Tây Minh Văn còn chưa chuẩn bị, liền đạp vào chân sau của cha một cái, khiến Tây Minh Văn lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống đất, cũng may chỉ chới với vài bước liền đứng vững được.
Tây Minh Văn tức giận, định quay đầu lại giáo huấn Tây Vi một trận, ai ngờ vừa mới nhìn sang đã thấy đứa nhỏ đang cười lắc lẻ vì tưởng cha đùa với mình.
Nhìn cha tức giận như vậy nó mới ý thức được chuyện không hay xảy ra, cười hì hì một tiếng rồi liền quay lưng bỏ chạy, Tây Minh Văn đuổi theo thằng nhỏ được vài bước rồi cũng đành thôi, ai bảo tính tình Tây Minh Văn hiền lành, nên hắn mới không nghiêm túc truy cứu tới cùng.
Tóm lại là, hai đứa nhỏ này nghịch ngợm đến mức không ai chịu nổi, ngày nào không khiến trong nhà gà bay chó sủa là ngày đó không yên, có đôi khi còn trốn ra ngoài chơi tận tới đêm mới về khiến mọi người trong nhà phải náo loạn đi tìm một phen.
Cho nên hiện giờ, cảnh tượng thường thấy nhất ở Tây gia chính là hai tiểu tử kia, một tả một hữu đứng chắp tay sau đít, cúi mặt vào tường để hối lỗi về những gì mình đã gây ra.
Đó là hình phạt mà ca ca đặc biệt dành cho bọn nó sau bao nhiều lần gây chuyện.
Bất quá nếu không có ai đứng trông, thì chỉ được một lúc thôi bọn nó sẽ lập tức chạy mất dạng.
Tuy rằng bọn nhỏ rất hay chọc người ta tức giận, nhưng thời điểm cần hiểu chuyện thì bọn nó vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mọi người, cho nên đại nhân trong nhà đều hiểu là do hai đứa còn nhỏ, nên cũng chưa thật sự sinh khí lần nào.
Ai ở cái tuổi kia mà không từng trải qua thời kỳ ấu trĩ, bướng bỉnh, nếu hiện giờ vẫn còn có thể vô ưu vô lự thì cứ để bọn nhỏ thoải mái hưởng thụ giai đoạn tuổi thơ đầy khoái hoạt này đi.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
.
38.
Ác ma chi danh – Nhĩ Nhã: 61 chương
Hạ Vũ Thiên x Lâm Viễn
Hiện đại, 1×1, thanh thủy văn, HE.
So với các đam khác của tác giả Nhĩ Nhã (chỉ tính mình Nhĩ Nhã thôi nhé, vì hầu như bộ nào của sis ý cũng nổi đình nổi đám =)))) thì mình không được ấn tượng mấy với bộ này.
Nhưng nếu xét về toàn thể từ nội dung, tình tiết dẫn đến cao trào, bản edit thì nó rất đáng được đề cử.
'Lâm Viễn vốn là một bác sĩ vô danh, trong lần nọ do vô ý làm một ông già ra đi ngay trên bàn giải phẫu mà từ đấy rước lấy tai ương khôn lường.
Ông già này chính là người đứng đầu của Hạ gia – tổ chức xã hội đen lớn mạnh nhất hiện thời.
Theo quy định của Hạ gia, người duy nhất bên cạnh chủ nhân của Hạ gia trước khi qua đời – Lâm Viễn sẽ trở thành di chúc sống.
Để tự bảo vệ mình, Lâm Viễn đã ký kết một giao ước với con trưởng của Hạ gia – Hạ Vũ Thiên: trước khi công bố di chúc, trong vòng một năm, Lâm Viễn sẽ giả làm người tình của anh ta.
Vừa biếng nhác lại hay ru rú trong nhà, khi không bị Hạ Vũ Thiên dối trá lạnh lùng kéo vào một hồi đấu đá đầy mưu mô quỷ quyệt.
Một bác sĩ bình thường, trong thế giới ác ma mình đầy thương tích, đến khi ngã ngũ, anh mới hiểu, vì sinh tồn mà hóa thành ác ma chẳng qua chỉ là ngụy biện.
Dẫu vì tình yêu hay chỉ đơn giản là giao ước, ngay khi anh đã thề sẽ không tin lời của ác ma thì ác ma lại bắt đầu vì anh mà thay đổi.'
.