Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ


Chương 49: Làm biếng 2
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Cách chơi cờ nhảy rất đơn giản, Tây Viễn mới chỉ dạy cho Thu Dương được hai ván, hắn đã nắm chắc luật chơi rồi.

Tây Minh Văn ngồi xem bên cạnh cũng hứng trí bừng bừng, Tây Viễn thấy vậy liền bảo cha mình vào chơi với Thu Dương, y sẽ ngồi ở giữa làm trọng tài.
Ba người đang chơi vui vẻ, thì Tây Vi và Vệ Thành từ ngoài chạy về, hai tên tiểu tử này đã nhong nhong cả ngày ở ngoài đường rồi, chắc là bởi đói bụng nên mới phải quay về tìm thức ăn.

Nương vào bếp làm cơm chiên trứng cho bọn nó, gà trong nhà hiện giờ đều được nuôi trong sương phòng, nằm ngay cạnh phòng bếp, bên trong không chỉ gọn gàng sạch sẽ mà còn rất ấm áp, khiến gà mái vẫn liên tục đẻ trứng vào mùa đông, bất quá số lượng không được nhiều như mùa hè.
Sau khi đập vỡ hai quả trứng gà, cho thêm ít hành tươi, rồi đổ cơm vào nồi thì bắt đầu đảo đều tay, sau đấy cho thêm ít muối để có vị ngon hơn.

Bởi Thu Dương cũng đang chơi bên này, nên nương y múc cho mỗi người một bát, bao gồm cả Tây Viễn.
Thu Dương có chút ngại ngùng, không dám ăn đồ nhà người ta, nhưng Tây Viên lại rất thoải mái, liên tục mang đồ ăn cho hắn, thành ra nhận nhiều lần rồi cũng tạo thành thói quen.

Vào một ngày mùa đông lạnh giá thế này mà được ăn cơm chiên trứng thì còn gì bằng, khiến lồng ngực Thu Dương cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hai tiểu tử kia hiện giờ căn bản không còn chú tâm vào ăn cơm nữa, mà ghé vào trên kháng nghiên cứu bàn cờ mới chế của ca ca.
Tây Viễn thấy bọn nhỏ như vậy đành phải mở miệng uy hiếp, nếu chúng còn không chịu tập trung ăn cơm thì y sẽ thu lại bàn cờ, mới khiến hai gia hỏa vội vàng đem cơm ăn sạch sẽ, sau đó lập tức chiếm lấy bàn cờ.
Không thể cứ để Thu Dương ngồi không như vậy được, Tây Viễn liền quay người xuống bếp, cắt củ cải thành những quân cờ nhỏ, để Thu Dương dùng nó đánh với hai tên tiểu tử kia.
Ba đứa nhỏ đánh tới khí thế ngất trời, Tây Vi và Vệ Thành thỉnh thoảng lại 'ngao ngao' vài tiếng, khiến cho Tây Viễn phải liên tục nhắc nhở hai đứa nhỏ giọng một chút, nếu không cỏ trên mái nhà sẽ bị rơi xuống hết.
Tây Vi và Vệ Thành đồng thời quay sang nhìn ca ca bằng ánh mắt xem thường.

Hiện giờ Tây gia đã xây xong phòng ở mới rồi, mái nhà được lát bằng gạch đỏ son thì lấy đâu ra cỏ để rơi xuống chứ, không ngờ ca ca cũng sẽ lừa bọn nó bằng một cách ngây thơ như vậy, cũng may bọn nó đã khôn ra nhiều rồi nên mới bị mắc bẫy của y.
Bởi vì thanh âm trong phòng quá lớn, cho nên trong nhà có người đến chơi Tây Viễn cũng chẳng biết gì, chỉ chờ đến khi Trình Nghĩa dẫn Trình Nam vào phòng, thì bọn họ mới nhìn thấy.
Trình Nghĩa đã dẫn Trình Nam tới đây nhiều lần rồi, tuy không hỏi hẳn ra miệng nhưng mang theo ý tứ khá rõ ràng, không biết Tây Viễn có còn định tiếp tục dạy chữ cho vài hài tử trong thôn nữa không? Trình Nam nhà hắn thực thông minh, tuy mới theo học Tây Viễn được bốn tháng, nhưng hôm nào hài tử cũng mang sách ra để ôn tập lại bài, đôi lúc rảnh rỗi còn dạy cho cả đệ đệ nữa, nhưng tiểu nhi tử nhà hắn làm gì đã nói được, thấy ca ca đọc sách cũng chỉ biết không ngừng 'a a' theo thôi, khiến vợ chồng hắn vừa vui mừng lại vừa sốt ruột.

Vậy mà Tây Viễn lúc này vẫn còn đang thoải mái nằm đắp chăn, ngước mắt nhìn trần nhà.
Thấy Trình Nam tới chơi, Thu Dương liền nhường vị trí của mình lại cho nó chơi, vì hắn lớn tuổi hơn tiểu tử này nên không thể tranh đoạt với một đứa nhỏ được.

Trình Nghĩa cũng không lên nhà chính, mà tự mình kéo ghế ngồi nhìn bọn nhỏ chơi cờ với nhau.
Bên này Trình Nghĩa còn chưa rời đi, bên kia trong viện đã có thêm người tới, chính là thầy Lý đang chống quải trượng khập khiễng đi vào.

Ông ta có muốn không sang cũng không được, bởi suốt nửa năm nay rồi Tây Viễn không hề sang nhà ông ta học dược nữa, vốn lúc đầu còn tưởng nhà y phải xây phòng ở mới, bận bịu đến mức không còn thời gian rảnh để học, nên ông mới bỏ qua.

Nhưng ai mà ngờ nổi, sau khi xây dựng phòng mới xong rồi, Tây Viễn vẫn không hề tới, cứ để ông ta chờ đợi suốt bao tháng ngày.
Tây Viễn thấy ông sang chơi liền vội vàng chạy ra ngoài đón.

Thầy Lý vừa thấy mặt y, chưa nói câu gì đã nâng cao gậy bổ hai cái vào đầu Tây Viễn khiến y sửng sốt vô cùng.

Trên đường sang đây, ông ta đã đụng mặt Giải Minh Lý, sau khi hỏi thăm liền biết dạo này Tây Viễn không hề bận rộn gì cả, suốt ngày chỉ nằm trên giường đắp chăn ngủ nướng mà thôi, khiến ông tức giận đến mức râu mép đều dựng thẳng.
Tây Viễn vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười, một bên đỡ tay thầy Lý, một bên dìu ông ta vào trong phòng cho khỏi lạnh.

Lúc này, Vệ Thành và Tây Vi đã trèo xuống khỏi kháng thượng, đang đứng nhìn chằm chằm thầy Lý đi vào phòng, từ lúc bọn nó nhìn thấy thầy Lý đánh ca ca mình đã định chạy ra giúp đỡ rồi.

Về phần sẽ giúp kiểu gì thì...còn chưa nghĩ ra, bất quá, cả hai đứa nó đều nhìn chăm chăm vào cây gậy trên tay thầy Lý, nếu bây giờ mà không còn gậy thì sao ông ta có thể đánh được ca ca nữa, phải không?
Hảo, nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, đã là con người thì phải luôn luôn bận rộn mới chứng minh được giá trị đích thực của bản thân mình-- đây chính là những gì mà Tây Viễn đúc kết ra được từ sau chuyện này.
Cả thầy Lý lẫn Trình Nghĩa đều ở lại Tây gia ăn cơm tối.

Sau khi dùng bữa xong, Tây Viễn liền gói chút đồ ăn ngon rồi tự mình đưa thầy Lý về nhà, cho dù có muốn không đưa cũng không được, bởi thầy Lý đi lại không tiện, đã thế còn bị mắc chứng nghiện rượu nặng, một khi đã uống thì đảm bảo sẽ say, ngươi mà dám mở miệng khuyên can thì thể nào cũng sẽ bị ông ta cầm gậy đánh cho thừa sống thiếu chết.
Trình Nghĩa giúp đỡ Tây Viễn đưa thầy Lý về nhà.
Trong nhà thầy Lý lúc này chỉ còn có mình khuê nữ, không biết tên đại nhi tử nhà ông ý lại chạy đi đâu nữa rồi, tiểu tử này từ nhỏ đã không biết thương cha và muội muội mình, ngày nào cũng không có mặt ở nhà, lại còn hay qua lại với mấy tên du thủ du thực trong thôn.

Thầy Lý đôi khi sinh khí cũng sẽ mắng mỏ hắn, nhưng bởi đi đứng không tiện nên cũng chẳng làm gì được tiểu tử kia.
Sáng sớm hôm sau, sau một đoạn thời gian đình công, ham ăn lười làm, rốt cuộc từ trong viện Tây gia cũng vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh của mấy đứa nhỏ.

Cũng bởi lần này phòng học khá rộng, nên Tây Viễn đã quyết định gộp chung hai lớp lại với nhau, một đứa ngồi riêng một bên, nên cũng không lo bọn nó sẽ làm ảnh hưởng tới nhau.
Tây Viễn dạy học cho lũ nhóc ở ngay trong phòng riêng của mình, sau khi học xong bọn nó rất tự giác đem cất bàn ghế vào một góc, sau đấy ai ở lại chơi thì ở, mà ai ra về thì ra về.
Nhóm người lớn sau khi biết chuyện này thì đều khẽ thở ra nhẹ nhõm, phải biết là bọn họ rất sợ Tây Viễn sẽ không tiếp tục dạy học cho mấy tiểu tử nhà mình, mặt khác lại không dám chạy tới thúc dục y, bởi bọn họ chưa từng đóng học phí cho Tây gia, tuy là cũng thường xuyên mang đồ này đồ kia tới biếu Tây Viễn, nhưng so với những gì tiên sinh dạy học được nhận thì kém xa khá nhiều.
Cho nên bọn họ chỉ đành trông mong vào gia đình Vương Thuận và gia đình Trình Nghĩa, hai nhà có quan hệ thân thiết nhất với Tây gia, để xem bọn họ có thể thuyết phục được Tây Viễn tiếp tục dạy cho bọn nhỏ không.
Vậy là hiện giờ lại tiếp tục được học chữ rồi, nhóm đại nhân đưa con mình tới lớp không lập tức rời đi, mà ngồi xúm lại trong nhà chính, một bên nghe bọn nhỏ đọc sách, một bên giúp đỡ Tây Minh Văn làm việc.

Tây Minh Văn cũng không bận bịu tới mức phải cần thêm người hỗ trợ mình, chỉ là mùa đông năm trước hắn đã đan xong một loạt chiếu mới cho cả nhà, kết quả là sau khi đặt vào tân phòng lại thấy có chút không hợp, không chỉ hoa văn hơi to mà nhìn qua còn khá thô ráp, cho nên hắn muốn tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này để đan lại mấy tấm chiếu khác.
Hiện giờ, Tây Minh Văn đang dùng dao nhọn vót lại cành cao lương cho thẳng, mấy công việc này nam nhân nào trong thôn chẳng biết làm, cho nên chẳng cần hắn nhờ cũng tự sán lại gần hỗ trợ.
Trong nhà kho, nương Tây Viễn đang cùng gia gia nãi nãi cho gà ăn.

Năm nay Tây gia nuôi khá nhiều gà, Tây Minh Văn đã sớm làm xong chuồng gà từ trước rồi, mỗi chuồng sẽ chỉ nuôi cố định một vài con, vừa dễ cho ăn lại vừa dễ dọn dẹp.
Gia gia đang cầm chổi quét tước chuồng gà, trước lúc dọn dẹp nãi nãi đã trải sẵn phân tro, nên lúc này chỉ cần dùng cào gom lại là được, vừa tiện lợi lại vừa sạch sẽ.

Gà trong nhà chiếm cả thảy mất hai gian nhà kho của bọn họ, Tiểu Viễn có nói, về sau nếu thiếu chỗ nuôi thì sẽ xây hẳn một gian nhà lớn cho chúng được ở thoải mái.

Nghe tiếng gà mái 'cục ta cục tác' kêu không ngừng, lão thái thái liền biết bọn nó lại vừa đẻ trứng rồi, bà cười tủm tỉm xách rổ nhỏ đi tới, thò tay vào hai ổ rơm bên trong lần mò lấy trứng gà ra.
Sau khi kết thúc buổi học, cái lũ tiểu tử kia không chịu lập tức về nhà, mà còn xúm lại chơi trong phòng Tây Viễn.

Sáng nay bọn nó vừa nghe Trình Nam bảo là Tây Viễn ca ca mới chế ra một món đồ chơi mới, nên có vội về thế nào cũng phải chơi thử một ván cái đã.

Tây Vi và Vệ Thành cũng không giấu làm của riêng, mà vui vẻ mang bàn cờ nhảy ra chia sẻ cho bọn nó.

Mấy quân cờ 'củ cải' hôm qua đã bị héo cả rồi, vẫn là Thu Dương hiểu chuyện nhất, trước khi tới lớp đã cầm vài hạt ngô theo để thay thế cho đống củ cải này.

Tây Viễn thấy vậy liền trộm cười một tiếng, y hôm qua cũng định đem hạt ngô và hạt đậu ra làm quân cờ, nhưng sợ bị gia gia và nãi nãi nhìn thấy sẽ ăn mắng nên mới phải lấy củ cải ra thay thế.
Giờ thì hay rồi, trong phòng hiện giờ còn náo nhiệt hơn cả thời điểm lên lớp lúc nãy, mấy hài tử chơi lật úp bàn tay để sắp xếp thứ tự chơi trước chơi sau.

Đứa được chơi trước thì vui vẻ ngồi khoanh chân dưới đất, còn đứa phải chơi sau thì tức giận đến dậm chân bành bạch.
Vài người Trình Nghĩa sau khi giúp đỡ Tây Minh Văn xong, cũng kéo nhau lại đây xem náo nhiệt, rồi thử cân nhắc xem có nên về nhà làm một bàn cờ như vậy cho hài tử nhà mình không.

Tây Viễn thấy phòng mình tập trung đông người như vậy liền có chút đau đầu, y bảo bọn họ cứ ở trong này chơi cho thoải mái đi, còn mình thì qua phòng nhỏ bên chỗ gia gia nãi nãi để tiếp tục ngủ nướng.
Mãi cho đến khi ăn cơm chiều, vài vị phụ huynh kia mới mạnh mẽ đem con mình kéo về, cũng chấp thuận đợi đến khi về nhà rồi sẽ làm một bàn cờ y hệt cho tụi nó, lúc này cả lũ mới chịu an tĩnh trở về.
Đợi đến khi ăn cơm xong, tiết trời còn chưa ngả về tây, gia đình Nhị thúc đã quay trở lại, đi theo sau còn có cả Lý đại cữu - ca ca của Nhị thẩm nữa.
Sau khi Lý đại cữu nghe xong lý do Tây Minh Vũ qua đây liền vội vàng đồng ý.

Mụ vợ trong nhà sau khi biết được chuyện này, liền chít chít oa oa bảo hắn đi xin người ta cách chế biến, rồi tự mình làm ở nhà, nếu có thiếu người thì sẽ gọi thêm đệ đệ mụ ta qua giúp đỡ.

Thật nực cười, cậu em vợ kia lười biếng như vậy thì có thể giúp được gì cho hắn chứ? Mà ai có thể đem cách chế biến độc đáo như vậy giao cho mình đây?
Mụ vợ thấy không lay chuyển được hắn, liền náo loạn khóc lóc suốt cả đêm qua, khiến hắn tức giận đến mức suýt nữa cho mụ vài cái bát tai, luôn nghĩ trong đầu là sao mình lại cưới phải một con vợ không có tiền đồ như vậy.
Lý đại cữu đã hỏi thăm muội muội và muội phu xem bọn họ định bán gì, nhưng sau khi nghe được mấy cái tên nào là đậu phụ khô, đậu phụ rán, đậu phụ trúc rồi cả váng đậu này nọ, hắn liền có chút ngây người.

Hắn đã bán đậu phụ suốt bao nhiêu năm trời rồi, mà chưa từng nghe thấy mấy cái tên này, hơn nữa ngày nào cũng phải đem hàng đi giao cho đại tửu lâu trên Ngạn Tuy thành, thì chẳng phải không sớm thì muộn cũng trở lên giàu có sao? Bảo sao lão đại Tây gia mới đi giao hàng có hai năm trời, mà đã xây được nhà gạch mái ngói, nhìn qua chẳng hề thua kém dinh thự của mấy kẻ có tiền trên trấn.

Vợ chồng muội tử vừa chuyển về đó cũng đã sắm được một con lừa dùng để đi lại, xem ra cuộc sống cũng đã khấm khá hơn nhiều rồi.

Bởi nhà hắn kiếm sống bằng nghề buôn bán đậu phụ, nên việc phải mua xe lừa là chuyện tất yếu, hắn còn nhớ lúc đó phải mượn của cha nương một khoản không nhỏ, sau đó còn phải lấy thêm cả tiền sính lễ của muội muội mới gom góp đủ để mua được, đấy cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn bảo Tây Minh Vũ đi bán đậu phụ với mình.
Gia đình Tây Minh Vũ ở lại bên ngoại một ngày, giữa trưa hôm sau thì lên đường trở về Tây gia.

Bên trong nhà, lò sưởi đã được đại ca đại tẩu đốt lửa từ sớm rồi, bọn họ chỉ việc làm trước một ít đậu phụ để mai có thể bớt việc là xong.

Cuối cùng ở nhà vẫn là tốt nhất, có cha nương và đại ca đại tẩu giúp đỡ mọi chuyện, sẵn sàng chiếu ứng lẫn nhau, khỏi phải nhìn sắc mặt người ta mà sống qua ngày nữa.
Tiểu Viễn cũng đã nói rồi, đợi họ tiết kiệm được một hai năm, cũng sẽ tự xây được một gian nhà mới cho chính bản thân mình, bên hắn không có nhiều người sẽ không tốn kém như nhà đại ca, mà hắn cũng chỉ cần một gian nhà mái ngói như các hộ bình thường khác thôi.

Vừa nghĩ đến cuộc sống no đủ sau này, Tây Minh Vũ càng chăm chú đảo đậu trong chảo hơn, hắn nhất định phải càng thêm cố gắng mới được.
Bên nhà Tây Viễn, Tiểu Dũng đang ngồi khoanh chân trên giường của gia gia nãi nãi, nó thò vào túi áo lấy một bịch mứt táo tàu ra, rồi đút cho từng người một từ gia gia, nãi nãi đến đại bá, đại nương.

Nhóm người lớn thấy nó tỏ ra trịnh trọng như vậy đều có chút không quen, sau khi nuốt xong miếng này rồi lại bị nó nhét tiếp miếng khác vào mồm.

Đây là quà bà ngoại nhét vào túi áo Tiểu Dũng trước khi về Tây gia, bà cũng đã dặn đi dặn lại là thứ này hài tử không ăn được, nhưng nhất định phải giữ gìn cẩn thận rồi đem về cho người lớn trong nhà ăn.
Trong phòng Tây Viễn, Tây Dương cũng rút một túi táo tàu y hệt ra, sau đó thật cẩn thận chia đều thành bốn phần, kết quả là trong đó có một phần bị thiếu mất một viên, nó do dự một chút rồi đem phần đấy giữ lại cho mình, những phần khác thì nhường cho ca ca, Tây Vi và Vệ Thành.
Tây Viễn thấy nó như vậy liền khẽ cảm thán trong lòng, câu chuyện 'Khổng Dung nhường lê' đã chẳng hề xa lạ gì với những đứa nhóc ở đây.

Là con một trong nhà, từ nhỏ cha nương đã không có thời gian chăm sóc cho Khổng Dung, nhưng hắn lại luôn được các ca ca tỷ tỷ trong họ chiếu cố cẩn thận, thành ra mỗi lần có đồ gì ngon cũng sẽ lễ phép mời bọn họ trước.
Tây Viễn chỉ đút một quả vào trong mồm, còn phần dư lại bỏ vào túi Tây Dương.

Tây Dương sờ sờ túi áo mình xong liền mỉm cười, ân, lại có để ăn rồi.
Lúc nó và đệ đệ ngồi trên xe đã liên tục lôi túi táo tàu ra xem, tuy rất muốn được ăn nhưng nương lại dặn là đợi đến khi về nhà mới được phép lôi ra ăn cùng ca ca và đệ đệ.

Hiện tại đã phân chia rõ ràng rồi, nó cũng chẳng lo sẽ bị nương trách phạt nữa, ca ca nói y không thích ăn táo tàu nên chỉ nếm thử một quả thôi.

Tiểu Viễn ca ca thực là soi mói, táo này ăn ngon như vậy mà cũng bị y chê.
Dưới ánh đèn chỉ nhỏ như hạt đậu, Tây Viễn chăm chú nhìn lũ nhỏ nhà mình đang hăng say nhai táo.

Cuộc sống sinh hoạt mà người người mong ước hẳn là như này đi, không cần phải đại phú đại quý, không cần phải quan to lộc hậu, mà chỉ mong người một nhà có thể luôn nhớ về nhau, luôn ở cạnh nhau và cùng nhau cố gắng vì cuộc sống sau này.

Có lẽ đối với Tây Viễn như vậy là quá đủ rồi.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui