Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Trong lòng Mễ Lai Khắc nghĩ việc Thụy sống một mình cùng bộ lạc Lý Âu chắc chắn có  quan hệ, có lẽ Thụy vốn chính là người ở bộ lạc kia, bất quá không biết vì cái gì hiện tại y lại sống một mình ở nơi này? Bất quá việc cấp bách chính  là trả lời câu hỏi của Thụy trước.

“Bộ lạc Lý Âu mới xuất hiện gần năm trăm năm nay thôi, dân cư cũng không phải rất nhiều, hàng năm vào ngày mấy tộc trao đổi cũng không thấy bọn họ tham gia, cho nên ta nghĩ hiểu biết của bọn họ đối với lịch sử toàn bộ thế giới thú nhân cũng không được nhiều.”

“Nguyên lai là như vậy sao? Nguyên lai là do chính bọn họ không biết, là bọn hắn…… An mới có thể……”

Thanh âm Lục Văn Thụy  chậm rãi hạ thấp, trong lòng cảm thấy rất không đáng cho An, thật sự là một đám người ngu ngốc, bất quá hiện tại mất đi lão tử chính là tổn thất của các ngươi, về sau nhất định phải cho các ngươi hối hận vì lúc trước đã đối đãi với An như vậy. Hừ, tuy rằng mặt Lục Văn Thụy  không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng là không ngừng căm giận.

Nhìn trong mắt Lục Văn Thụy  không ngừng lóe ra ánh sáng lạnh, Mễ Lai Khắc nhất thời cảm thấy có chút lạnh cả người, không biết là ai đắc tội Thụy, bất quá kết cục của đối phương nhất định thực bi thảm, điều này hắn  có thể khẳng định.

Sau một lúc lâu, tâm trạng dần ổn định,  Lục Văn Thụy  đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:


”Đại Thước, như vậy năng lực mà thần thú ban cho ta là cái gì? Như thế nào mới biết được?”

Tuy rằng hiện tại hắn có võ công phòng thân, không cần lo lắng nhiều nhưng nếu có thêm một loại  năng lực đặc thù, chính hắn đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Loại năng lực như thế này ở một thế giới không có tiền như hiện tại thì giá trị có thể xem như là rất lớn, không ai lại ngại bản thân có nhiều giá trị, người ta càng muốn  có càng nhiều càng tốt!

Từ trong giọng nói của Lục Văn Thụy,  phát hiện đối phương đã muốn dời đi lực chú ý, Mễ Lai Khắc mới lặng lẽ thở ra một hơi, khí thế của Thụy rất là dọa người a, về sau tuyệt đối không thể chọc Thụy sinh khí.[ Thanh: Vì thế ngay tại thời điềm Lục Văn Thụy  còn không biết, một thế hệ thê nô mới được sinh ra, tát hoa!]

Ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm Mễ Lai Khắc lập tức tiếp tục câu chuyện.

“Ân, từng bộ lạc đều có một người hiến tế, chức trách của bọn họ chính là cùng thần thú trao đổi, vì bộ lạc cầu phúc. Bọn họ mỗi người đều có một cây gậy chống, mặt trên gậy chống có một viên đá trong suốt. Từng giống cái có  phát sắt cùng đồng sắc bất đồng sau khi sinh đều phải đến nơi hiến tế để làm thí nghiệm năng lực, mà viên đá trong suốt kia chính là dùng để làm thí nghiệm năng lực. Chỉ cần giống cái đem tay đặt lên viên đá, nó sẽ phát ra màu sắc không giống nhau, mà năng lực của từng giống cái chính là liên quan đến những loại màu sắc đó nên cũng không giống nhau. Của cha ta là màu trắng, cho nên là năng lực chữa khỏi. Màu lam là năng lực khống thủy, màu đỏ là năng lực khống hỏa, màu vàng là năng lực khống thổ, ngoài ra  còn có vài loại năng lực khác nữa, bất quá trước mắt bộ lạc của ta mới chỉ phát hiện được vài loại năng lực như vậy thôi. Mà trong suốt mấy ngàn năm trở lại đây, cha ta là giống cái đầu tiên có được năng lực chữa khỏi đó.”

Nói xong còn không giấu được nụ cười tự hào.

Nhìn tươi cười có chút trẻ con của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy  mới nghĩ đến hắn vẫn chưa có hỏi qua tuổi của Mễ Lai Khắc, lúc trước nhìn bề ngoài cao lớn của y, nghĩ đến y chắc là bằng tuổi  với hắn trong kiếp trước, cũng là bộ dáng 22 tuổi, cho nên hắn cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới y lơ đãng làm nũng, trong lòng không khỏi nghĩ, y  sẽ không vẫn là vị thành niên đi.[ Thanh: Thụy Thụy, nãi chân tướng, bất quá chính ngươi hiện tại cũng không có trưởng thành đi.]

Bất quá nghe Đại Thước trần thuật, có  vẻ như năng lực đặc thù ở nơi này chính là ma pháp thuộc hỏa hệ, thủy hệ, thổ hệ cùng quang hệ. Không nghĩ tới những thứ trong tiểu thuyết thật sự tồn tại, bất quá chính hắn có thể xuyên qua, còn có cái gì là không có khả năng đâu? Còn không biết năng lực của hắn là cái gì? Rốt cuộc là hỏa hệ, thủy hệ hay là thổ hệ? Quang hệ cũng không tệ a! Hảo chờ mong! Xem ra chỉ cần hắn  đi đến nơi hiến tế là biết được chân tướng thôi, thật phương tiện! Suy nghĩ xong Lục Văn Thụy  tiếp tục hỏi:

“Đại Thước a, ta cho tới bây giờ đều không có hỏi qua, ngươi năm nay mấy tuổi rồi?”

Mễ Lai Khắc không chú ý tới nguyên nhân Lục Văn Thụy  đột nhiên chuyển đề tài, sửng sốt một chút sau mới trả lời:


”Ta năm nay 19, còn có nửa năm có thể trưởng thành, Thụy, ngươi bao nhiêu?”

Nếu tuổi của Thụy và hắn không sai biệt lắm, như vậy chỉ cần đợi nửa năm nữa thì hắn có thể cùng Thụy cử hành nghi thức kết bạn, ngẫm lại trong lòng cũng rất chờ mong.[ thanh: Đại Thước đồng học, người ta còn chưa có đáp ứng ngươi đâu.] Bất quá loại này ảo tưởng này lập tức bị lời nói kế tiếp của Lục Văn Thụy  đánh tan:

“Ta năm nay vừa mãn 17 tuổi, không nghĩ tới ngươi so với ta lại lớn hơn hai tuổi đâu.”

Không nghĩ tới thật đúng là vị thành niên a, trách không được có đôi khi đáng yêu như vậy. Bất quá nếu tính tuổi kiếp trước thì hắn đã 40 a, đã là đại thúc rồi, thật sự làm cho người ta cảm khái a.

Cái gì, mới 17 tuổi, kia chính mình sẽ đợi tới 3 năm nữa lận, vậy phải làm sao bây giờ? [Y-H: ha ha] Ai! Mặc kệ như thế nào, bây giờ trước mang Thụy về bộ lạc, đến lúc đó cùng phụ thân và cha thương lượng đi, có lẽ bọn họ sẽ có thiện cảm.

Nghĩ như vậy, Mễ Lai Khắc vừa mới uể oải, lập tức đả khởi tinh thần, ôn hòa nói với  Lục Văn Thụy :


“Thụy, ngươi xem ngươi còn nhỏ như vậy, một người ở rừng rậm rất nguy hiểm, ta cũng không yên tâm, không bằng ngươi cùng ta về bộ lạc đi, được không? tộc nhân trong bộ lạc của  ta các đều thực nhiệt tình hiếu khách, ngươi đến mọi người nhất định thực hoan nghênh.”

Đối mặt với đôi mắt sáng đầy sao của Đại Thước đồng học, Lục Văn Thụy  cũng loan loan khóe miệng, thực rõ ràng nói một tiếng “Được”.

Vốn trong lòng đang lo Thụy tìm cách thoái thác nên khi  Mễ Lai Khắc nghe được Lục Văn Thụy  đáp ứng như vậy, trong lòng nhất thời nhạc khai hoa, kìm lòng không đậu đứng dậy, đi ra phía trước, một phen ôm Lục Văn Thụy đang còn ngồi trên ghế, hưng phấn xoay vòng.

“Thụy đáp ứng theo ta hồi bộ lạc a, Thụy đáp ứng rồi, đáp ứng rồi”.

Mễ Lai Khắc cười vui vẻ làm cho Lục Văn Thụy  cảm thấy lực ảnh hưởng của hắn đối với Đại Thước thật là lớn, nhìn bộ dáng đối phương vui vẻ, hắn cũng sẽ không so đo với hành vi đối phương đột ngột ôm hắn rồi xoay vòng. Dù sao chính hắn hiện tại cũng thật cao hứng.

Ánh mặt trời chiếu vào sơn động, chiếu lên hình ảnh hai người đang ôm nhau xoay vòng trong ánh chiều tà. Trong sơn động không ngừng vang lên tiếng cười sang sảng của Mễ Lai Khắc, thỉnh thoảng còn kèm theo nụ cười nhẹ nhàng của Lục Văn Thụy .  Hình ảnh xinh đẹp và hài hòa này được kéo dài thật lâu thẳng đến khi thái dương xuống núi, ánh trăng dâng lên, thì thân ảnh ôm nhau cùng cười vui kia mới mất đi bóng dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận