Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Hai người đang ngồi bên bàn bỗng nghe được âm thanh liền quay đầu nhìn, biểu tình khác nhau, nam nhân có vẻ cao lớn ở bên trái, tóc vàng mắt vàng, bộ dạng  có vài phần tương tự với Mễ Lai Khắc, đều có ngũ quan sâu sắc, diện mạo thực nam tính. Nhưng  bất đồng với một Mễ Lai Khắc sảng khoái, cảm giác nam nhân đó là một người nghiêm túc,  rất có khí thế nam nhân. Lúc này, biểu tình của hắn chính là nghiêm túc, nghe được thanh âm của Mễ Lai Khắc cũng chỉ hơi hơi gật đầu một cái, tiếp theo liền nhìn về phía Lục Văn Thụy .

Không biết vì cái gì, Lục Văn Thụy  cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn hắn  rất là thâm trầm, trong đó rõ ràng mang theo ý tứ tìm tòi nghiên cứu. Điều này làm cho da đầu hắn cảm giác hơi  run lên, trong lòng có chút không nỡ. Chẳng lẽ đây là uy áp trong truyền thuyết sao? Xem ra khả năng người nọ chắc chắn là tộc trưởng đi!

Nam nhân bên phải có vẻ gầy yếu thấp bé một chút, lúc này trên mặt cũng là mang theo tươi cười ôn hòa nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc. Nam nhân có mái tóc màu tím rất dài, ngũ quan nhã nhặn thanh tú,  xuất sắc nhất chính là cặp mắt đen bóng hữu thần. Hiện tại, cặp mắt mê người này đang ôn nhu và sủng nịch nhìn Mễ Lai Khắc, phỏng chừng đây chính là cha của Mễ Lai Khắc, như vậy nam nhân có vẻ nghiêm túc vừa hẳn là  phụ thân đi.

Nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện tầm mắt đối phương dời về phía hắn, ánh mắt của đối phương tựa hồ là trời sinh ôn hòa, còn tỏ ra chút hiếu kỳ đối với hắn.  Dù sao thì nếu so sánh với phụ thân, thì cha của Mễ Lai Khắc có vẻ dễ ở chung hơn.

“Mễ Lai Khắc, ngươi đã trở lại a! Lần này như thế nào đi lâu như vậy? vị tiểu bằng hữu bên cạnh ngươi là ai, không giới thiệu cho chúng ta biết một chút sao?”

Nam nhân tóc tím sau khi  đánh giá xong Lục Văn Thụy thì hỏi  Mễ Lai Khắc. Thỉnh thoảng  người đó còn trừng mắt liếc nam nhân tóc vàng bên cạnh một cái, cảnh cáo y không nên để lộ tầm mắt quá lợi hại như thế, để tránh dọa đến giống cái mà con mình mang về.

“Nga, đúng rồi, phụ thân, đây là Thụy, Lục Văn Thụy, hắn lúc trước một mình sống  tại Hắc Chiểu rừng rậm. Lúc  ta bị thương thì gặp hắn, là hắn đã cứu ta, giúp ta trị thương, còn chiếu cố ta thật lâu. Ta xem hắn một mình ở tại nơi đó không tốt lắm, liền mời hắn đến bộ lạc của chúng ta.”

Mễ Lai Khắc vội vàng giải thích, một bên còn dùng tay kéo Lục Văn Thụy  đang đứng ở phía sau hắn ra  trước mặt mọi người.

“Nga, kêu là Thụy sao? tên rất êm tai, xin chào, ta gọi là Khoa Lan, là cha của Mễ Lai Khắc, bên cạnh ta là phụ thân của Mễ Lai Khắc, Tạp Lạc Tư, cũng là tộc trưởng của bộ lạc Thái Cách chúng ta.”

Khoa Lan ôn hòa nói xong, trong lúc đó còn không quên lén lút nháy mắt mấy cái với con của mình, ý tứ là con rất giỏi, đi ra ngoài một lần liền mang về một giống cái xinh đẹp như vậy.

Nhìn bạn lữ của mình vụng trộm nháy mắt với đứa con, Tạp Lạc Tư liền ho nhẹ một tiếng, trên mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên, mở miệng nói:

“Xin chào, Thụy, ta đại diện cho bộ lạc Thái Cách, rất hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc của chúng ta. Là một giống cái và vẫn chưa tìm được bạn lữ vậy nên bộ lạc chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi mộtgian phòng ở [Y-H: xem như là 1 gian nhà nhỏ vậy] tạm thời, hoặc là ngươi cũng có thể cùng thú nhân ngươi thích ở cùng một chỗ?”

Nói tới đây, Tạp Lạc Tư cố ý ngừng một chút, nhìn nhìn con rai mình, phát hiện tầm mắt đối phương vẫn đều đặt tại trên người Lục Văn Thụy , bất đắc dĩ tiếp tục nói:

”Không biết quyết định của ngươi như thế nào?”

“Ân, tộc trưởng hảo, ta muốn một mình trụ một gian phòng, có thể chứ?”

Lục Văn Thụy  một bên trả lời Tạp Lạc Tư, một bên theo bản năng nhìn về phía Mễ Lai Khắc một cái. Quả nhiên sau khi nghe xong câu trả lời của hắn, trong mắt đối phương liền xẹt qua một chút thần sắc thất vọng, bất quá Lục Văn Thụy  cảm thấy vì  chính hắn còn chưa  quyết định rằng tương lai có cùng Mễ Lai Khắc kết thành bạn lữ hay không, vậy thì trước mặt vẫn là một người trụ có vẻ tốt hơn.

Chú ý tới ánh mắt thất vọng của con trai mình cùng vẻ mặt lo lắng của Khoa Lan, Tạp Lạc Tư trả lời:

“Đương nhiên có thể, vậy để cho Khoa Lan mang ngươi đi chọn một gian phòng ở, còn hành lý của ngươi hãy để cho Mễ Lai Khắc giúp ngươi mang  qua, được không?”

“Tốt, cám ơn tộc trưởng, ta xin phép đi trước.”

Không nghĩ sẽ tiếp tục đối mặt với biểu tình mất mát của Mễ Lai Khắc, điều này làm cho trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội ác, Lục Văn Thụy  nói xong liền theo Khoa Lan rời đi. Thẳng đến khi thân ảnh Khoa Lan cùng Lục Văn Thụy  biến mất, Mễ Lai Khắc vẫn như trước ngơ ngác đứng nhìn chăm chú về  hướng đó, thấy thế  Tạp Lạc Tư nói:

“Mễ Lai Khắc, con ta, giống cái kia chính là người mà con chọn làm bạn lữ sao? Tuy rằng bộ dạng của hắn rất được, nhưng lại cho ta một loại cảm giác không đơn giản, thật ra giống cái kia nhìn không tệ. Nhưng hình như đối phương tựa hồ không có kia ý tứ đối với ngươi a?”

Tạp Lạc Tư thay đổi vẻ mặt nghiêm túc luôn xuất hiện trước mặt người khác bằng một biểu tình trêu chọc nhìn con trai mình, trong giọng nói còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.[Y-H: cha gì ác quá]  Nếu lúc này là Lục Văn Thụy thì hắn  nhất định không chút do dự đối với Tạp Lạc Tư nói ra hai chữ “phúc hắc”.

Hình như là phát hiện trong giọng nói của phụ thân có chút vui sướng khi người gặp họa, Mễ Lai Khắc thu hồi biểu tình mất mát, vẻ mặt bí hiểm nói:

“Phụ thân thân ái của ta, lúc trước khi ngài theo đuổi cha đã mất hết năm năm trời, trong lúc đó ngài đã dùng hết tất cả các loại thủ đoạn lừa gạt mới đeo đuổi được cha  nga. Ta cùng Thụy mới nhận thức không được một tháng, hiện tại hắn đã nguyện ý theo ta hồi bộ lạc, việc này có thể xem như là một thành công rất lớn. Hơn nữa hắn năm nay mới 17 tuổi, còn 3 năm nữa mới trưởng thành, ta tin tưởng chính mình nhất định có thể tận dụng ba năm này theo đuổi được  hắn, ngài chờ coi đi.”

Tạp Lạc Tư nghe lời nói tràn đầy tin tưởng của con trai, đối với việc hắn cười nhạo quá trình lúc trước mình theo đuổi Khoa Lan thì từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói:

“Chính ngươi có niềm tin là tốt rồi, bất quá hiện tại hắn đã đến trong bộ lạc, mà bộ lạc chúng ta lại có nhiều thú nhân độc thân, bộ dạng của hắn lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa hắn đang sống một mình, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, ngươi cần phải tốn thêm nhiều sức lực mới được.”

Nghĩ nghĩ đến diện mạo tinh xảo mà không mất tuấn dật của Lục Văn Thụy , dáng người so với giống cái bình thường đều cao gầy thon dài hơn một ít, còn có khí chất thần bí làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn kia, thật là giống cái vĩ đại, thực hấp dẫn người a. Ngay cả chính hắn cũng không thể không thừa nhận rằng con trai của mình có vận khí cùng ánh mắt thật tốt. Nhưng mà, giống cái vĩ đại thì cạnh tranh lại càng mãnh liệt a, xem ra tương lai của con trai mình sẽ không thoải mái. Không chỉ phải chinh phục được đối phương, còn phải luôn đề phòng thú nhân chung quanh Lục Văn Thụy .Sau này, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội nhìn rất nhiều trò hay, Tạp Lạc Tư phúc hắc nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui