Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Nghe được lời y nói, Tạp La lập tức bậc khóc, tiếp theo hắn nức nức nở nở nói:

”An, ngươi là An đi? Ta là phụ thân của ngươi a? Ngươi thật sự không biết ta sao?”

Mà Lí Tư ở một bên sau  khi nghe được lời nói của Tạp La, cũng lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Văn Thụy. Hắn tinh tế nhìn giống cái trước mắt này, đối phương có một mái tóc dài tới thắt lưng màu bạc, ánh mắt là màu lam tím rất đẹp, tựa hồ có chút tương tự với An trước đây. Bất quá lúc trước hắn đối với đứa con lớn nhất là không thực để bụng cho nên ấn tượng thật sự không phải rất sâu, vì thế hắn cũng không thực xác định. Nhưng từ gương mặt của đối phương không khó nhận ra một chút bóng dáng của Tạp La, đây chính là An đi. Mà Lục Văn Thụy sau khi nghe được lời nói *trừu trừu tháp tháp*  của Tạp La, chỉ là nhíu mày, y cũng hoàn toàn không để ý đến việc đánh giá của Lí Tư, y chỉ thản nhiên mở miệng nói:

”An? Ta nghĩ ngươi hẳn là nhận sai người đi, ta gọi là Lục Văn Thụy, không phải An theo như lời ngươi nói.”

Nghe được y phủ nhận, Tạp La nhịn không được thất thanh khóc rống lên, thanh thế kia thật sự là “Nghe thương tâm, gặp rơi lệ” A, đáng tiếc mấy người còn lại cũng không vì thế mà sở động, liền ngay cả Khoa Lan vẫn rất là ôn nhu cũng không ngoại lệ, hắn thật sự không thể lý giải, như thế nào giống cái này đột nhiên khóc lớn lên đâu? Chỉ có Lí Tư động, hắn thấy thế bước lên phía trước đem Tạp La ôm vào trong lòng mình, tiếp theo hắn vươn tay, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt đối phương. Sau đó hắn quay đầu, đối với Lục Văn Thụy nói:

”An, ngươi như thế nào có thể nói như vậy với cha ngươi, còn chọc cho hắn khóc, trước đây ngươi thực nhu thuận mà! Ngươi cũng không phải vội vã phủ nhận chính mình không phải An, chúng ta đều biết ngươi chính là An, chúng ta là phụ thân của ngươi, đối với đứa nhỏ của mình thì làm sao nhận sai cho được?”

Lục Văn Thụy nghe xong cũng chỉ lạnh lùng cười, không có nói thêm cái gì, y cũng không cảm thấy hai người này là một đôi phụ thân làm hết phận sự, bằng không lúc trước An cũng sẽ không……

Lí Tư nhìn thấy đối phương vẫn bất vi sở động như cũ, mà Tạp La ở trong lòng hắn cũng bởi vì vậy mà khóc lợi hại hơn, hắn nhịn không được tăng thêm ngữ khí, tiếp tục mở miệng nói:

”Ta biết ngươi nhất định là bởi vì nhiều năm như vậy chúng ta đều không có tìm được ngươi mà mất hứng, nhưng ngươi phải biết rằng, ngày đó chúng ta đều đi đến nhà tộc trưởng gia gia của ngươi, khi trở về mới đột nhiên phát hiện ngươi không ở nhà. Lúc ấy chúng ta đều thực sốt ruột, sau đó chúng ta liền phát động các tộc nhân trong bộ lạc tìm khắp nơi trong ngoài mấy lần, thậm chí ngay cả địa phương phụ cận bộ lạc chúng ta cũng đều không có buông tha, nhưng vẫn không có tìm được ngươi, điều này vẫn là tiếc nuối nhiều năm qua của chúng ta. Ta nghe nói trước kia ngươi ngụ ở bên trong Hắc Chiểu rừng rậm bên cạnh bộ lạc chúng ta, vậy ngươi vì cái gì không trở về bộ lạc? Ngươi không biết ta và cha ngươi có bao nhiêu lo lắng cho ngươi không? Ngay cả tộc trưởng gia gia của ngươi cũng đều thực quan tâm ngươi đó, lần này chúng ta vừa biết được tin tức của ngươi thì lập tức chạy suốt 10 ngày đến đây, ngươi cùng chúng ta trở về đi!”

Lục Văn Thụy nghe lời nói nửa là răn dạy nửa là an ủi của đối phương, chỉ cảm thấy phi thường buồn cười, vừa rồi khi ở trong rừng rậm, y  cũng đã nhận ra hai người bọn họ. Bộ dáng của bọn họ cùng với hình ảnh lưu lại trong trí nhớ của An cơ hồ giống nhau như đúc, hơn nữa trong thế giới nho nhỏ của bé An, chỉ có hai phụ thân này, hắn cũng không có bằng hữu, cho nên hắn đối với hai người bọn họ ấn tượng là rất sâu. Hơn nữa ngoại hình của Lí Tư cùng Tạp La thật sự là rất bắt mắt, đặc biệt vào thời điểm hai người bọn họ xuất hiện, một người tóc vàng mắt vàng, một người ngân phát ngân mâu, tổ hợp vàng bạc này thật sự rất đặc sắc, vừa thấy hai người bọn họ làm cho y nhịn không được nhớ tới kim giác đại vương cùng ngân giác đại vương trong Tây Du kí, cho nên y lập tức liền nhận ra hai người bọn họ đến đây.

Bất quá theo như lời bọn họ nói nào là “Ngươi đột nhiên không thấy “,”Chúng ta đều thực sốt ruột”, “còn tìm thật lâu”…mấy thứ này y  toàn bộ cũng không tin tưởng. Đừng nói năm đó An là chính mình rời đi, cho dù là bọn họ thật sự có đi tìm, như thế nào sẽ không tìm ở Hắc Chiểu rừng rậm gần bộ lạc như vậy? Việc này quả thực đáng chê cười.

Mà hiện tại bọn họ còn nói muốn mình đi theo bọn họ trở về, cái này càng thêm vớ vẩn, cho dù bọn họ có tìm đến trước khi Hội trao đổi, y cũng sẽ không tin tưởng bọn họ, huống chi là hiện tại. Lúc trước rõ ràng là bọn họ từ bỏ An trước, cho nên mới xảy ra việc bé An nho nhỏ phải một mình ly khai bộ lạc, chỉ có thể cô độc sinh hoạt bên trong Hắc Chiểu rừng rậm, hơn nửa năm a, bọn họ thật sự có đi tìm sao? Nếu thật sự có đi tìm, thì làm sao để cho bé An bị lạnh đến chết, thậm chí là bị đói chết đâu?[Y-H: ko lẽ ngừng edit, đọc mà máu muốn lên, ghét]

Y cũng không phải là bé An đơn thuần, cuộc sống của y ở thế giới trước kia so với bọn họ thì phức tạp hơn, ở hiện đại, các loại tình huống cẩu huyết chỗ nào cũng có, mấy thứ này đó thậm chí còn được trình chiếu trên TV.

Theo y phỏng đoán, hai người này nhất định là sau khi Hội trao đổi thì biết đến năng lực của y nên mới có thể động tâm tư, muốn đem y tìm về, nói trắng ra chính là bởi vì bọn họ cảm thấy y có giá trị lợi dụng. Nếu hiện tại y vẫn như trước là không có năng lực đặc thù gì, bọn họ căn bản sẽ không nhớ rằng bản thân còn có một tiểu hài tử đi?!

Nghĩ xong, Lục Văn Thụy tiếp tục lạnh lùng cười, sau một lúc lâu y mới nói:

”Có lẽ ta chính là người tên An mà các ngươi nói đi, bất quá khi ta 7 tuổi đã từng bị sốt cao, thiếu chút nữa liền chống đỡ không nổi, sau đó ta tỉnh lại thì quên hết chuyện quá khứ. Ta hiện tại tên là Lục Văn Thụy, là giống cái trong Thái Cách bộ lạc …….Nơi này có trưởng bối cùng bằng hữu rất quan tâm ta, ta thực thích nơi này, hơn nữa ta còn muốn tiếp tục sống ở đây, cho nên đối với đề nghị của các ngươi, ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, ta sẽ không theo các ngươi trở về.”

Nói ra hai từ “Giống cái”, y thật sự rối rắm a! Bất quá bản thân y quả thật chính là giống cái, điều này xác thực không thể phủ nhận. Tiếp theo y nhẹ nhàng cầm tay Mễ Lai Khắc, mỉm cười với đối phương, vừa rồi y cảm giác được Đại Thước khẩn trương, phỏng chừng hắn sợ y thật sự đi theo bọn họ về bộ lạc kia, ha ha, thật sự là đứa ngốc, chính mình vì sao lại rời khỏi hắn chứ?

Mễ Lai Khắc ở một bên lập tức cảm giác được đối phương đáp lại, tiếp theo lại thấy được nụ cười trên mặt Thụy, hắn lúc này mới yên lòng. Hắn nghe hai người kia xưng là phụ thân của Thụy thì bắt đầu cảm thấy không ổn, tiếp theo lại nghe bọn họ nói muốn dẫn Thụy trở về, hắn nhịn không được bắt đầu khẩn trương lên, cho tới bây giờ hắn nghe được chính miệng Thụy cự tuyệt bọn họ, hắn mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Mà tương phản với  tâm tình tốt đẹp của Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, Lí Tư bị trực tiếp cự tuyệt rất không vui, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, tiếp theo bắt đầu hổn hển nói:

”An, ta mặc kệ ngươi hiện tại gọi là gì, ta cũng không quản ngươi có nhớ rõ chúng ta hay không, nhưng ngươi vốn chính là người của Lý Âu bộ lạc chúng ta, hiện tại chúng ta đã tìm đến đây,thì ngươi nên theo chúng ta trở về. Ngươi……”

Khẩu khí của hắn rất là cường ngạnh và nghiêm khắc, Tạp La ở trong lòng hắn nghe thấy, nhịn không được nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn, ngăn hắn lại tiếp tục nói. Tiếp theo Tạp La từ  trong lòng Lí Tư đứng lên, hắn nhẹ nhàng lau khô nước mắt trong khóe mắt của mình, đi tới trước mặt Lục Văn Thụy. Chỉ thấy hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười rất là hiền lành, nói tiếp:

”An, nga! Không đúng, ngươi đã đổi một cái tên mới cho chính mình, ta đây phải kêu ngươi Thụy đi! Ngươi đừng trách Lí Tư, khẩu khí của hắn có vẻ hơi lớn, bất quá hắn là vì quan tâm ngươi! Trước kia là do ta cùng phụ thân ngươi không đủ quan tâm đến ngươi, làm cho ngươi thương tâm. Nhưng chúng ta đã thực hối hận, hiện tại nếu chúng ta đã tìm được ngươi rồi, ngươi liền cùng chúng ta trở về đi, về sau chúng ta nhất định sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi. Thụy, cùng phụ thân trở về, được không?”

Lục Văn Thụy nhìn bọn họ một người diễn vai ác, một người sắm vai người lại, rất là cảm khái bọn họ phối hợp khăng khít, hai người bọn họ thật đúng là rất lợi hại, nói chuyện luôn tìm nhẹ tránh nặng, cái gì gọi là “Quan tâm không đủ”, chứ không phải là hoàn toàn bỏ mặc sao?. Còn nói sẽ bồi thường ta? Dẹp đi, hai người các ngươi vẫn nên cách ta thật xa đi, ta không thể tiêu thụ nổi  đâu.

Nghĩ xong, y chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hai người, cũng không có nói thêm cái gì. Lí Tư cùng Tạp La nhìn thấy y vẫn không đáp ứng như cũ, bọn họ đều bắt đầu có chút sốt ruột, bọn họ đã nhận giao phó của tộc trưởng, nếu bọn họ không thể mang đối phương về, bọn họ nhất định sẽ chịu không nổi.  Vì thế hai người bọn họ rất nhanh trao đổi ánh mắt với nhau, tiếp theo vẫn là từ Lí Tư mở miệng trước,

”Thụy, ngươi thật sự không muốn theo chúng ta trở về sao? Kỳ thật lần này chúng ta sở dĩ tới tìm ngươi, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, đó là gia gia của ngươi, cũng chính là tộc trưởng Lý Âu bộ lạc chúng ta, hắn bị bệnh, cơ hồ y sư ở trong bộ lạc đều xem qua, nhưng vẫn không có khởi sắc. Mấy ngày hôm trước chúng ta trong lúc vô ý nghe được tin tức của ngươi, gia gia ngươi biết ngươi còn sống, hắn thật cao hứng, hắn còn nói với ta hắn muốn tại…… có thể trông thấy ngươi. Mặc kệ nói như thế nào ngươi đều là tôn tử của hắn, ngươi phải đi xem hắn đi!”

Tạp La ở một bên cũng không ngừng bồi tiếp.

”Đúng vậy, Thụy, gia gia của ngươi thật sự bệnh rất nặng, hắn đã 490 tuổi, mấy năm nay hắn đều rất tưởng niệm ngươi, hiện tại hắn chỉ muốn gặp lại ngươi mà thôi, chẳng lẽ ngươi không thể thỏa mãn cho tâm nguyện nho nhỏ của một lão nhân sao?”

Nhìn hai người đối diện đột nhiên thay đổi sách lược, Lục Văn Thụy không khỏi có chút sững sờ, hia người này cũng quá nhanh đi. Đây là đi theo hướng ôn nhu, nguyên lai bọn họ còn có thể đánh bài cảm tình nga? Xem ra trước kia chính mình thật sự là quá coi thường thú nhân cùng giống cái trong bộ lạc nguyên thủy, nguyên lai bọn họ cũng biết tùy cơ ứng biến nữa.

Quên đi, nếu người ta đã cố sức diễn một tiết mục “Cảm động”như vậy, hơn nữa bọn họ cũng đã hạ mình, cho nên chính mình cũng không nên lập từ chối bọn họ, không bằng suy nghĩ lại một chút đi. Nghĩ như vậy, y liền mở miệng nói:

”Một khi đã như vậy, ta nghĩ ta còn cần thời gian suy nghĩ một chút, sau đó sẽ trả lời thuyết phục cho các ngươi. Các ngươi nguyện ý chờ ta sao?”

Lí Tư cùng Tạp La nghe được y trả lời, liền không ngừng gật đầu đáp ứng, bọn họ thật vất vả mới làm cho đối phương phản ứng, chỉ cần không phải trực tiếp cự tuyệt, vậy thì còn có hy vọng.

Vì thế đêm đó Lí Tư cùng Tạp La liền ở lại, Tạp Lạc Tư gọi một thú nhân ở trong bộ lạc mang bọn họ đi vào căn phòng mà bộ lạc chuyên môn dùng để chiêu đãi khách nhân để nghỉ ngơi, đó chính là căn nhà trống mà lúc trước dùng để chiêu đãi giống cái cùng thú nhân trong Hội trao đổi lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui