Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Bởi vì chỗ y ở  cách nhà không rất xa, cho nên y quyết định đi bộ đến,  trên đường đi, y luôn  quan sát đến thân hoàn cảnh cùng cảnh vật xung quanh, cảm giác hết thảy tựa hồ giống như trong trí nhớ của mình nhưng lại có chỗ nào đó không quá giống, y thật sự không phân rõ đây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là sự thật?

Đợi đến khi đi tới cửa nhà, Lục Văn Thụy  mới nhìn thấy cánh cửa lớn bằng đồng quen thuộc, y vốn định đến nhấn chuông nhưng lại không có dũng khí ấn xuống, không nghĩ tới ngay khi y còn đang sững sờ hết sức thì phiến đại môn kia đột nhiên chậm rãi mở ra trước mặt y. Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện y là ba khuôn mặt tươi cười.

Lần này lại làm y do dự lên, trong trí nhớ của y, phụ thân lạnh lùng cùng mẫu thân cả ngày phụng phịu, còn có ca ca cao ngạo kia chưa từng mang bộ mặt  hiền lành như thế, càng miễn bàn bọn họ có thể tươi cười với y, điều này làm cho Lục Văn Thụy  cảm thấy thực quỷ dị.

Nhưng dù vậy, Lục Văn Thụy cũng chỉ thất thần trong nháy mắt, ngay sau đó cha mẹ vốn luôn không để y vào trong mắt bổng nhiên rất nhiệt tình tiêu sái tiến lên, một người một bên kéo tay y, mẫu thân y cư nhiên còn tỏ ra thân thiết đối oán giận y:

”Văn Thụy, ngươi như thế nào dọn ra ngoài lâu như vậy cũng không trở về thăm chúng ta? Chúng ta đều rất nhớ ngươi! Gần nhất có ăn cơm đầy đủ hay không a, như thế nào gầy như vậy? Về sau phải thường trở về ăn cơm a, ta sẽ bảo người làm nấu mấy món mà ngươi  thích ăn!”

Lục Văn Thụy  nghe vậy cảm thấy ngây ngẩn cả người, đây thật là mẫu thân của mình sao? Nàng có thể nói ra được những lời ôn nhu hòa ái như vậy sao? Y lại quay đầu nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của phụ thân cùng ca ca, đáy lòng y đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thật không tốt, cái gọi là “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”, y không cho rằng ba vị thân nhân nhà mình vô cớ mà đối xử tốt với mình. Nhưng y chỉ là một học sinh bình thường, trên người mình rốt cuộc có cái gì có thể làm cho bọn họ ham đâu? Trên mặt y vẫn không biểu lộ gì, cứ  nói chuyện theo đối phương, đáy lòng cũng rối bời, y tổng cảm thấy không khí hôm nay rất quái dị. Mà dự cảm của y luôn luôn thực chuẩn, quả nhiên sự tình rất nhanh tới rồi.

Khi y mới ngồi xuống không lâu, xem chừng chỉ uống một chén nước, mẫu thân bắt đầu hỏi qua tình trạng cuộc sống hằng ngày của y, sau khi tỏ ra đầy đủ quan tâm, bọn họ bắt đầu đi vào vấn đề chính, chỉ thấy gia phụ thân cùng mẫu thân liếc nhau một cái, sau đó cả hai lại nhún nhường lẫn nhau, rốt cục vẫn là mẫu thân mở miệng.

“Văn Thụy, kỳ thật sự tình là như vậy, gần đây công ty chúng ta xảy ra một ít vấn đề, rất nhiều đầu tư đều thua lỗ, công ty rất cần một lượng lớn tài chính để quay vòng, nếu không thì có thể sẽ bị phá sản! Ngươi nhìn đại ca của ngươi xem,  gần đây tinh thần của hắn cũng không tốt, đã gầy đi một vòng!”

Nói xong, mẫu thân của y mang một vẻ mặt đau lòng nhìn người con lớn ngồi ở bên cạnh mình, ánh mắt kia có thể nói là chân thành hơn nhiều so với khi nhìn Lục Văn Thụy.

Lục Văn Thụy  thấy thế cũng chỉ hơi hơi nhíu mày, y vẫn đều biết phụ mẫu của mình quan tâm nhất chính là vị ca ca kia, mà bản thân y thì có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu là trước kia, y nhất định sẽ  thực thương tâm, nhưng từ khi y có đoạn trí nhớ lúc xuyên qua thì bản thân  đã có thể rất lạnh tĩnh đối mặt hết thảy mọi chuyện. Y đã có người thật sự quan tâm y cũng như có người để cho y quan tâm, tại thế giới thú nhân kia, y đã có một bạn lữ thực yêu y cùng với ba bảo bảo đáng yêu, còn có một vài trưởng bối và bằng hữu ôn nhu đối đãi chính mình, y đã thực thỏa mãn. Đối với thân tình trước kia của mình, y đã có thể xem như thực phai nhạt. Có một vài thứ nếu nhất định không chiếm được, vậy thì không cần quá mức để ý đến, bằng không thì dù có cố gắng đến cùng vẫn sẽ là công dã tràng, y nhất định sẽ hỏng mất. Chỉ có thể nói nếu hiện tại cha mẹ y muốn đánh bài cảm tình, dùng tình cảm đả động mình, sau đó lợi dụng chính mình, vậy thì bọn họ nhất định là đánh sai bàn tính, hiện tại y đã thoát thai hoán cốt, hết thảy trước kia, y đều đã thấy ra.

Mà trong lúc mẫu thân của y nói, nàng nhìn thấy tiểu nhi tử luôn khiêm tốn hữu lễ của nhà mình cư nhiên không lập tức đáp lại, nàng có chút do dự sửng sốt một chút, tiếp theo dưới sự thúc giục của lão công nhà mình, nàng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt một chút, mở miệng nói:

”Văn Thụy, trước kia do ngươi không trở về nên căn bản là không biết, đại tẩu của ngươi bởi vì công ty chúng ta xảy ra sự tình, nên đã ly hôn với đại ca của ngươi!Ngươi xem, đại tẩu của ngươi đều mang tôn tử của ta đi, hắn thật sự là quá đáng! Hiện tại chỉ có mau chóng làm cho công ty hoạt động trở lại thì mới có thể vãn hồi hết thảy, Văn Thụy, ngươi nguyện ý giúp đại ca ngươi không?”

Dứt lời, nàng mang vẻ mặt nóng bỏng nhìn tiểu nhi tử đối diện vốn từ đầu tới cuối không nói được một lời, bởi vì mặt đối phương vẫn không chút thay đổi nên nàng thật sự nhìn không ra đối phương có bị lay động bởi lời nói của mình hay không, nàng nhớ rõ tiểu nhi tử nhà mình là thực mềm lòng.

Nhưng hiện tại, Lục Văn Thụy  chỉ hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt không có chút biến hóa. Sắc mặt mẫu thân cùng phụ thân lập tức có chút khó coi, không lẽ  nàng nói nhiều như vậy đều là vô ích sao? Nguyên bản bọn họ muốn lập tức phát tác, nhưng nhìn lại thần sắc cầu xin của đứa con lớn bên cạnh, bọn họ cố gắng nhẫn nhịn lại.

Khi thấy hai người bọn họ như là *“Tứ Xuyên biến sắc mặt”Giống nhau*, lập tức liền mềm hoá biểu tình trên mặt mình, lại cố làm ra vẻ mặt hòa ái nhìn Lục Văn Thụy  nói:

”Văn Thụy, sự tình kỳ thật là như vậy, mấy ngày hôm trước đột nhiên có một phú hào Hoa kiều ở Canada tới tìm chúng ta, nói là có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, hơn nữa hắn nguyện ý đầu tư trường kỳ cho công ty chúng ta. Chính là… Chính là hắn có một yêu cầu, hắn nói không lâu trước kia,  nữ nhi của hắn lúc về nước du lịch thì nhìn thấy ngươi, nàng đối với ngươi nhất kiến chung tình,(^_^),  sau khi hắn biết thì có điều tra một chút về ngươi, bọn họ tựa hồ thực vừa lòng ngươi, muốn chiêu ngươi làm con rể nhà bọn họ, về sau ngươi có thể cùng con gái độc nhất của hắn kế thừa gia nghiệp, chúng ta đã đáp ứng rồi, ngươi sẽ không phản đối chứ?” [Y-H: suy nghĩ của bọn họ mình ko trách, nhưng ít ra họ phải nói cho Lục Văn Thụy biết trước khi đồng ý mới đúng. Về điểm này, mình hết sức ko hài lòng]

Dứt lời, phụ mẫu của y vội vàng nhìn Lục Văn Thụy, trong ánh mắt của hai người bọn họ quả thực liền viết to ba chữ “Đồng ý đi”. Lúc này Lục Văn Thụy  cũng không nói gì, ngữ khí của cha mẹ hoàn toàn giống như đây là chuyện đương nhiên, ngay cả đại ca của y cũng liên tục ám chỉ rằng y  nên đáp ứng nhanh lên, bọn họ vì cái gì có thể tùy ý quyết định nhân sinh của hắn như vậy đâu? Trước kia, y cư nhiên còn có thể vì loại người nhà này mà thương tâm khổ sở, hiện tại ngẫm lại thật sự là không đáng giá, người như bọn họ khi thấy y có giá trị lợi dùng thì đã nghĩ phải lợi dụng cho được, không thèm quan tâm đến đó chính là người nhà của mình. Về điểm này, y vốn không cần phải khách khí.

Nghĩ xong, y đứng dậy thản nhiên nói một câu với ba người gọi là người nhà của mình.

”Ta sẽ không đồng ý, các ngươi hết hy vọng đi!”

Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, một chút thời gian phản ứng cũng đều không cho đối phương, y quyết định không bao giờ về ngôi nhà này nữa.

Mà ba người kia đang sửng sờ tại chỗ thì mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn chăm chú vào bóng dáng tiêu sái rời đi của đối phương, bọn họ đột nhiên cảm giác chính mình một chút cũng không hiểu biết cùng quen thuộc với Lục Văn Thụy, đối phương tựa hồ từ một nơi mà bọn họ không chú ý tới đang ngày càng tách ra xa khỏi bọn họ. Trong lúc này bọn họ đã nhận ra có một cái rãnh rất to ở giữa mình và đối phương, bọn họ đã không thể hoàn toàn nắm giữ đối phương giống như trước kia nữa.

Sau  khi Lục Văn Thụy  đi ra khỏi cửa, đột nhiên thở dài một hơi, y ngẩng đầu mang vẻ mặt tươi cười nhìn lên trời cao, trong nụ cười kia một loại ý tứ giống như là trút được gánh nặng. Trải qua chuyện ngày hôm nay, y đã nói thẳng lời cự tuyệt, y cảm giác tảng đá lớn vốn vẫn đặt ở trong lòng mình giờ được gỡ bỏ, hiện tại y cảm thấy thật tự do, toàn thân đều rất là thả lỏng. Hiện tại âm thanh duy nhất trong lòng Lục Văn Thụy chính là nhanh trở lại bên cạnh Đại Thước cùng bọn nhỏ, y không muốn cách xa bọn họ quá lâu, chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với bọn họ, y mới cảm giác được chính mình đầy đủ, nguyên lai trong đáy lòng y đã đem thú nhân thế giới kia trở thành thế giới của mình, chỉ cần nơi nào có Đại Thước, nới đó là nhà của y.

Ngày hôm sau, vì thoát khỏi cha mẹ mình dây dưa, sáng sớm Lục Văn Thụy phải đi tìm luật sư, trực tiếp ký một phần văn kiện hoàn toàn thoát ly quan hệ với bọn họ, tiếp theo y ký chi phiếu một trăm vạn, sau đó đem chi phiếu cùng văn kiện kia giao cho luật sư, để cho đối phương đại diện cho y mà  giao cho bọn họ, thuận tiện thay y nói một câu.

“Ta sẽ mau chóng dọn đi ra ngoài, chìa khóa sẽ trả lại cho các ngươi, từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp lại!”

Nói xong, Lục Văn Thụy cũng không quay đầu mà cứ thế cất bước đi, luật sư kia rất kinh ngạc nhìn bóng dáng rời đi rất nhanh của đối phương, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy một người tự mình thoát ly quan hệ với người nhà, xem ra thật đúng là “Việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều” a!

Chi phiếu mà Lục Văn Thụy vùa ký  là tiền mà trước kia y cùng nhóm bạn thiết kế một phần mềm mà có được, hiện tại cho cha mẹ 100 vạn coi như là trả lại chi phí sinh hoạt cùng học phí trong 22 năm qua, hiện tại y còn lại khoản 100 vạn. Có số tiền này, y  rất nhanh thuê được một bộ phòng ở ngay bên cạnh trường học, sau khi đem chìa khóa nhà cũ giao cho bọn hắn, y liền hoàn toàn thoát ly quan hệ với đối phương, về sau việc của chính mình sẽ đều do bản thân quyết định, không có quan hệ với bất luận kẻ nào, giờ thì coi như y là chân chính độc lập đi ra.

Sau  khi dàn xếp xong đâu đấy, y vội vàng tìm một số bạn bè có bối cảnh đặc biệt, thông qua quan hệ của nhà bọn họ, hảo hảo điều tra một phen về cửa hàng xổ số kia, *bọn họ tra phân biệt theo hắc bạch lưỡng đạo vào tay*, ngay cả ở nước ngoài cũng không có buông tha, quả thực chính là tiến hành một phen tìm kiếm toàn diện.

Đáng tiếc cho dù là bọn họ đã tìm rất cẩn thận, qua hơn nửa năm, sự tình vẫn không có tiến triển như trước, cửa hàng xổ số kia giống như là cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện quá, nó căn bản là không lưu lại một tí dấu vết nào trên thế giới này.

Lục Văn Thụy  có chút tuyệt vọng nhìn thời gian một ngày rồi một ngày trôi qua mà y lại không có biện pháp có thể trở lại bên cạnh những người thân yêu của  mình, loại cảm giác này tra tấn y cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên y  thật sự gầy đi rất nhiều, quần áo trước kia của y giờ rộng thùng thình.

Các bạn bè của y thấy thế đều khuyên y thả lỏng một chút, không cần tạo ra áp lực quá lớn cho chính mình, bằng không thì chưa  tìm ra được biện pháp thì thân của y liền chống đỡ không nổi nữa. Trong đoạn thời gian này, bọn họ cũng đã chứng kiến đối phương kiên định, bọn họ biết chỉ cần có một chút cơ hội, Lục Văn Thụy  nhất định sẽ không chút do dự mà rời đi. Bọn họ đối với việc này cũng rất là đồng ý, bọn họ đều đã nghe đối phương kể lại những gì đã trải qua ở dị giới, tuy rằng sự tình này có chút không thể tưởng tượng, nhưng bọn họ cũng đều biết, Lục Văn Thụy  cùng bạn lữ Mễ Lai Khắc của y là yêu nhau. Hơn nữa bọn họ còn có ba tiểu bảo bảo mới sinh, nếu y thật sự có thể trở về, mọi người đều sẽ chúc phúc cho y, chỉ cần y có thể hạnh phúc, cho dù về sau mọi người đều sẽ không thể gặp lại, bọn họ cũng sẽ không để ý. [Y-H: bạn bè là nên như thế]

Hiện tại nhìn Lục Văn Thụy  bởi vì tìm không thấy cửa hàng xổ số kia mà tỏ ra tuyệt vọng vô cùng, bọn họ cũng rất lo lắng cho đối phương, trước khi tình huống của đối phương ngày càng nghiêm trọng hơn, mấy người bọn họ tự chủ trương tặng cho đối phương vé máy bay đi tham quan nước Pháp, họ muốn cho đối phương thả lỏng một chút.

Lục Văn Thụy  thấy thế cũng biết mọi người là quan tâm chính mình, y cũng biết gần nhất bản thân thật sự căng thẳng, như vậy là không tốt lắm, cho nên y rất vui vẻ tiếp nhận hảo ý của các bạn, mang theo bọc hành lý đơn giản lên đường đi nước Pháp.

Đang lúc mọi người nghĩ rằng hết thảy đều bình yên thuận lợi, đột nhiên tin tức phi cơ bị rủi ro làm cho bọn họ một lần nữa lâm vào hỗn loạn, bọn họ lập tức điều tra rõ sự tình từ đầu đến cuối, sau đó nhìn thấy trong danh sách tử vong thật sự có tên  Lục Văn Thụy, điều này làm cho bọn họ không thể nhận, vì sao sự tình lại có thể như vậy? [Yuki-Hana: tình trạng của Thụy là xu hướng của năm 2014- chết máy bay].

Mà lúc này Lục Văn Thụy  có phải đã chết thật hay không? Đương nhiên người tên “Lục Văn Thụy ” ở địa cầu đã hoàn toàn tiêu thất, thân thể của y vì tai nạn này đã trực tiếp bị hủy, thậm chí sau này có thể tìm được toàn thi hay không thì cũng chẳng biết, cho nên Lục Văn Thụy  là hoàn toàn tiêu thất trên thế giới này!

Hiện tại chỉ còn lại linh hồn của y đang phiêu lãng trong không trung, y có chút nghi hoặc lắc lắc đầu, vừa rồi y chỉ nghe một tiếng “Phanh”, sau đó là một cỗ đại lực đánh úp lại, y theo phản xạ có điều kiện đưa tay đỡ một chút, đáng tiếc chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, y liền mất đi ý thức, đợi đến khi hoàn hồn lại, y đã thoát ly thân thể của chính mình, lại biến thành trạng thái hồn phách. (^_^)

Lục Văn Thụy có chút mờ mịt bay phía bên trên hài cốt của chiếc  phi cơ, không biết kế tiếp nên đi nơi nào, chẳng lẽ y cứ như vậy mà bay về tìm Đại Thước cùng bọn nhỏ sao? Không biết một Quỷ Hồn như mình thì có thể đụng chạm được đến bọn họ hay không?

Đang lúc Lục Văn Thụy  tràn đầy nghi hoặc,  đột nhiên y cảm giác trên đỉnh đầu có một cỗ hấp lực truyền đến, tiếp theo trước mắt của hắn chợt tối đen, lại mất đi ý thức, mà sau khi y biến mất, tại chỗ đó đột nhiên lòe ra một bóng người, đây là một lão nhân mặc y bào hồng nhạt, mặt mày lão nhân này hồng hào, một bộ dáng Lão ngoan đồng. Trong tay hắn cầm vài vòng dây thừng màu đỏ, chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn bóng dáng biến mất của Lục Văn Thụy, đột nhiên ha ha cười, vẻ mặt thỏa mãn gật gật đầu, tiếp theo liền tiêu thất thân ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui