Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

Ngày đó buổi sáng, Tiết Chu Cẩn đến. Ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn Nguyên An Bình thư thái vừa đọc sách vừa phe phẩy quạt, hắn hỏi: “Nghe nói ngươi vừa thu nhận một học sinh phiền toái?”

“Tin tức của ngươi thật là linh thông.” Hà Văn Tùng đúng là một hài tử rất phiền phức, lên lớp không thành thật, còn cùng đồng học mâu thuẫn nháo một trận, tìm đủ thứ chuyện để gây sự, khiến cho hắn bất mãn vô cùng.

Bất quá núi cao còn có núi cao hơn, Nguyên An Bình luôn có biện pháp trấn áp nó. Cho đến bây giờ, Nguyên An Bình vẫn đối xử với những học sinh khác như bình thường, Hà Văn Tùng nhìn thấy mà sốt ruột không thôi.

Bởi vì Tiết Chu Cẩn thường xuyên đến đây, nên cũng làm quen được một vài học sinh của Nguyên An Bình, đặc biệt là những môn sinh mà Nguyên An Bình đắc ý nhất, gần như đã trở thành bằng hữu với hắn. Mỗi khi cùng bọn họ tán gẫu, có tin tức gì thú vị bọn họ sẽ nói cho hắn biết, nên chuyện của Hà Văn Tùng, hắn cũng biết.

Đang nói chuyện, hai người bỗng nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài sân, đang từ từ đi vào trong phòng. Quay qua nhìn sang, hoá ra là Nguyên Tiểu Vũ.

Nguyên Tiểu Vũ từ cửa phòng làm việc nhìn thấy bọn họ, khẽ gật đầu với Tiết Chu Cẩn một cái xem như là chào hỏi, sau đó liền nói với Nguyên An Bình: “Ta đến tìm Tiểu Hàn, y có ở nhà không?”

“Có, y đang ở hậu viện, ngươi đi tìm y đi.” Nguyên An Bình quay đầu, thấy Tiết Chu Cẩn vẫn còn nhìn theo thân ảnh của Nguyên Tiểu Vũ ly khai. Hắn cầm quạt gõ bàn một cái, chờ Tiết Chu Cẩn thu hồi ánh mắt, Nguyên An Bình mang theo ẩn ý hỏi: “Nhìn cái gì?”

Tiết Chu Cẩn vội vàng lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó, hắn liền thay đổi đề tài: “Trong sách có vài chỗ ta không hiểu, ngươi giúp ta giải đáp đi.”

Nguyên An Bình không tiếp tục hỏi nữa, hắn cầm sách, giúp Tiết Chu Cẩn giải thích nội dung trong sách.

Tiết Chu Cẩn có hơi mất tập trung, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, thở dài một hơi.

Nguyên An Bình trêu chọc: “Ta không biết nội dung trong sách khó đến mức khiến cho ngươi phải than thở như vậy.”

“Ta không có tâm tư nghe ngươi kể chuyện cười.” Tiết Chu Cẩn tức giận nói, hắn thu hồi tâm tình: “Ngươi giảng đi, ta nghiêm túc nghe đây.”

“Ha ha! Ngươi thừa biết bản thân không thể nghiêm túc lắng nghe, lãng phí thời gian của ta.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Nguyên An Bình cũng nói lại cho hắn nghe một lần, trong lòng lại có một ý nghĩ chợt loé.

Bên này, Nguyên Tiểu Vũ đi ra hậu viện tìm Hoắc Tiểu Hàn, thấy y đang giặt quần áo, nàng liền ngồi cạnh y, cười nói: “Nhìn ngươi sinh hoạt thanh thản như thế thật khiến cho ta ghen tỵ a.”

Hoắc Tiểu Hàn cười hỏi: “Ngươi ở nhà chẳng phải cũng như vậy sao? Ghen tỵ cái gì?”

“Ở nhà đương nhiên rất tốt, sau này ở nhà người khác không còn được như vậy nữa.” Đại ca của nàng sắp đến ngày thành thân, sắp sửa có một người xa lạ vào nhà, nàng có chút không kịp chuẩn bị tâm lý thích ứng. Đặc biệt là khi nghĩ đến bản thân cũng không được ở nhà bao lâu nữa, đối với chuyện lấy chồng, nàng vừa trông mong vừa e ngại: “Không giống ngươi, sau này gả cho Nguyên An Bình, cuộc sống cũng không có gì thay đổi, chỉ có thể trở nên càng ngày càng tốt hơn.”

Hoắc Tiểu Hàn bị Nguyên Tiểu Vũ trêu ghẹo quen rồi, nghe nàng nói như vậy, y vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập đáp: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi than thở như vậy, có phải đang nghĩ đến chuyện thành thân không?”

Y lại nhịn không được trêu nàng một câu: “Không phải ngươi còn chưa có mối hôn sự sao? Suy nghĩ gấp như vậy làm gì?”

“Ngươi nha, hiện tại còn học được cách trêu ngược lại ta.” Dù sao hai người vẫn thường hay ở chung, nên nói chuyện với nhau rất thoải mái, Hoắc Tiểu Hàn đối với nàng cũng rất tự nhiên, điều này khiến cho Nguyên Tiểu Vũ rất vui.

“Đã đến cái tuổi này, có thể không muốn sao? Nương ta nói năm nay sẽ gả ta đi, ta cũng biết, gả đi sớm vẫn tốt hơn gả muộn, cô nương lớn tuổi sẽ không được nhiều người thích.”

Nguyên Tiểu Vũ cảm thấy ở nhà là tốt nhất, không cần phải làm việc nhiều, nhưng tổng thể mà nói, nữ nhân các nàng không có nhiều tự do, ngược lại là có nhiều trói buộc. Càng gần thời khắc kia, nàng lại càng hâm mộ Hoắc Tiểu Hàn. Kỳ thực, nếu không phải trong thôn không có người thích hợp, thì nàng đã sớm gả cho người trong thôn, ở gần nhà mình, có chuyện gì còn có cha nương che chở.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Hoắc Tiểu Hàn biết trong lòng nàng đang băn khoăn, liền an ủi: “Ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, biết đâu tương lai có thể được gả cho một lang quân như ý, điềm điềm mật mật mà sống.”

Nguyên Tiểu Vũ cười nói: “Ta nhận lời chúc lành của ngươi.”

Nếu được như vậy thì tốt, cuộc hôn sự của nàng hẳn sẽ giống như nương của nàng, dưới mí mắt của mẹ chồng mà sống, chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn đó là có thể được tự do tự tại mà sinh hoạt. Nhớ năm đó, nương của nàng đã chịu không ít cực khổ chỉ vì mẹ chồng, phàm là nữ nhân, chắc chắn sẽ rất khó tránh khỏi giai đoạn này.

Buổi trưa, Nguyên An Bình hỏi Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên Tiểu Vũ tới tìm y làm cái gì. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không phải thật sự muốn biết lý do.

Hoắc Tiểu Hàn nghĩ đến những lời mà Nguyên Tiểu Vũ đã nói với mình, y cảm thấy đây đều là những tâm sự của nữ nhi, không thể nói với Nguyên An Bình, chỉ tuỳ ý đáp: “Không nói gì, chỉ là tùy tiện nói một ít chuyện phiếm mà thôi.”

Hai người đang ở trong nhà bếp, Nguyên An Bình bỗng nhớ đến chuyện hồi sáng mà hắn đã tinh ý nhận ra, liền nhỏ giọng nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ta cảm thấy có lẽ tên Tiết Chu Cẩn kia đã có tình ý với Tiểu Vũ tỷ.”

Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc: “Ngươi nói thật chứ?”

“Trông bộ dạng có lẽ là như vậy, hẳn là lúc trước trong lúc xây nhà, hai người bọn họ thỉnh thoảng có chạm mặt nhau, nên Tiết Chu Cẩn liền đối với Tiểu Vũ tỷ nổi lên tâm tư.” Hắn cảm thấy ánh mắt kia, chính là ánh mắt của một nam nhân khi có tình ý với một cô gái.

Nghĩ đến nỗi lo lắng của Tiểu Vũ tỷ về chuyện lấy chồng, Hoắc Tiểu Hàn liền phấn khích nói: “Tiết công tử có tướng mạo vừa tốt, vừa có học vấn, gia cảnh cũng không tồi, còn không cha không nương. Hắn có thể cùng Tiểu Vũ tỷ…”

“Dừng lại.” Nguyên An Bình vội vàng ngăn chặn câu nói tiếp theo của Hoắc Tiểu Hàn: “Đừng nói nữa, hắn đã có hôn ước rồi.”

Hoắc Tiểu Hàn nhất thời có cảm giác như bị giội một chậu nước lạnh, rất thất vọng: “Có hôn ước rồi sao…”

Chuyện này y vốn không biết, nếu thật sự đã có hôn ước thì không thích hợp nói đến nữa.

“Ân! Ta đã nghe hắn kể lại, xác định là thông gia từ bé, chờ hắn qua hiếu tang, sẽ chính thức thành thân.” Trên thực tế, cho dù Tiết Chu Cẩn không có hôn ước, Nguyên An Bình cũng không cảm thấy Tiết Chu Cẩn thích hợp với Nguyên Tiểu Vũ.

Bởi vì Tiết Chu Cẩn là một người có dã tâm, có dã tâm không phải là không tốt, nhưng một khi ở cùng với một người có dã tâm, chuyện gì cũng có thể hi sinh. Ai biết được tương lai Nguyên Tiểu Vũ có trở thành đối tượng bị hi sinh hay không, loại chuyện u ám như thế này, Nguyên An Bình sẽ không thảo luận với Hoắc Tiểu Hàn, dù sao cũng không cần thiết.

“Chuyện của Tiết Chu Cẩn, ngươi đừng nói với Tiểu Vũ tỷ.” Hắn rất hi vọng bọn họ ở trong tình cảnh *Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm. Như vậy, hắn cũng không cần phí sức quan tâm.

*Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm: Đây là một điển tích của Trung Quốc, nếu mọi người có hứng thú tìm hiểu có thể tìm trên google.

“Ân! Ta sẽ không nói.” Nếu đã không có khả năng thúc đẩy chuyện tốt, nhắc tới cũng chỉ gây thêm phiền não, Hoắc Tiểu Hàn sẽ không nói với Nguyên Tiểu Vũ.

Sau khi bát quái vài câu, hai người lại đổi sang bàn về chuyện cơm trưa. Lúc này, Hà Văn Tùng đi vào, trong tay còn cầm một con gà quay gói lá sen, đắc ý nói: “Cơm trưa không cần làm phần của ta, Hà Phúc đã mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon, không cần ăn mấy món ăn đạm bạc của các ngươi.”

Nguyên An Bình không phản ứng với nhóc.

Hoắc Tiểu Hàn phụ trách làm cơm trưa chỉ có thể đáp lại: “Được.”

Hà Văn Tùng đắc ý rời đi, Nguyên An Bình liền lắc đầu: “Tiểu tử này, vẫn là trước sau như một, khiến người ta thật chán ghét.”

“Tiểu hài tử mà, nó chỉ ăn nói có hơi tuỳ tiện một chút thôi, ngươi đừng để ý.”

“Cũng phải, nếu nó dám cố ý gây sự, xem ta có đánh nó không. Với lại, tên Hà Phúc kia quả thật là một kẻ gây hoạ, ta vốn định quản tiền của Hà Văn Tùng để cho nó an phận một chút, kết quả Hà Phúc lại có không ít tiền. Lần trước ta không nói với Chương Lâm Dịch mang Hà Phúc trở về, thật là có chút thất sách.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui