Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

Sau giờ cơm trưa, Nguyên An Bình từ dưới đáy nồi cầm ra hai củ khoai lang mà lúc nãy làm cơm đã bỏ vào, dựa vào củi lửa bên dưới để nướng chín.

Có chút nóng, Nguyên An Bình cầm một đầu khoai lang đi ra ngoài, hỏi những người đang chờ ở trong sân: "Các ngươi có ai muốn ăn không? Ta chia một củ cho các ngươi."

Ba người đều lắc đầu, bọn họ đã sớm ăn khoai lang đến ngán rồi, căn bản không hiếm lạ gì, huống hồ bọn họ cũng mới ăn cơm xong không bao lâu. Nguyên An Bình thì ngược lại, hắn rất thích ăn khoai lang nướng, chỉ là mỗi lần ăn đều làm tay dính đầy than đen, dù sao cũng là nướng trực tiếp trên bếp, không giống với trước đây có thể tuỳ tiện mua ở trên đường.

Nguyên An Bình cắn khoai lang, hắn cảm thấy mùi vị rất ngon, liền nhịn không được kiến nghị: "Tiểu Hàn! Không thì chiều nay đem một ít khoai lang bỏ vào dầu chiên lên đi."

"Hảo." Lời kiến nghị của Nguyên An Bình, tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn sẽ không từ chối.

"Nhớ cho nhiều dầu một chút, để cho da dính vào một chút, hảo ngọt."

Trọng Tôn Liên Giác nói với hắn: "Đừng chỉ nghĩ đến ăn, mau chóng học cho xong một chương sách đi, đừng quên ngày hôm nay ta sẽ kiểm tra đấy."

Nguyên An Bình gặm khoai lang đáp: "Yên tâm đi, ta làm sao có thể quên được?" Hắn cũng không muốn bị đánh đòn.

Ăn khoai lang xong, Nguyên An Bình liền đem giấy bút ra: "Ngày mai chúng ta đi lên thị trấn mua đồ Tết, mọi người ngẫm lại xem bản thân muốn mua cái gì, ta viết xuống trước, miễn cho tới lúc đó mua thiếu, còn phải tốn công đi một chuyến nữa."

Hoắc Tiểu Hàn nghĩ một hồi rồi nói: "Mua nến thơm đi, bái thần, tế tự, cúng tổ tiên đều cần phải dùng. Còn có giấy đỏ, tranh Tết và dây pháo."

Trọng Tôn Thụy nghĩ đến những món ăn ngon mà tiểu đồng bọn đã từng đề cập đến, liền không nhịn được mở miệng hỏi: "An Bình ca ca! Có mua đường không?"

Nguyên An Bình rất sảng khoái đáp một chữ: "Mua."

Hoắc Tiểu Hàn lại suy nghĩ một chút: "Đồ gia vị trong nhà cũng không còn bao nhiêu, còn muối nữa."

Nguyên An Bình ghi nhớ: "Mua, sẽ mua nhiều một chút."

Trọng Tôn Liên Giác nói: "Mua thêm giấy đi."

"Được."

"Còn cá nữa, bữa tiệc đêm giao thừa luôn phải có cá."

"Ta biết, năm nào cũng phải có. Ân! Ta đã ghi lại rồi." Ăn Tết cũng cần phải có gà, những cái khác đều có thể mua ở trong thôn, chỉ có cá là phải đến thị trấn.

Mấy người bọn họ cùng nhau suy nghĩ một chút, sau đó lại tiếp tục ghi lại những đồ vật muốn mua.

Nhìn số lượng đồ vật viết ra trên giấy, Nguyên An Bình đếm đếm, liền phát hiện kỳ thực cũng không có bao nhiêu. Bút lớn vung lên một cái liền ghi thêm một ít điểm tâm, ngày Tết thường có trẻ con đến nhà chơi, đến lúc đó cũng có cái để mà chiêu đãi.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều rời giường, từ rất sớm trong thôn đã có động tĩnh, điểm tâm đều tự ăn ở nhà, miễn cho lúc lên thị trấn còn phải tốn thêm tiền.

Như thường ngày, mọi người đều hẹn trước gặp nhau tại cửa thôn, Nguyên An Bình đỡ Trọng Tôn Liên Giác, ông đã có thể chống gậy đi được rồi. Bây giờ đưa lão gia tử đi ra ngoài, cũng nên đi tới chỗ Lâm đại phu khám lại. Còn chuyện Trọng Tôn Liên Giác gặp lại người quen nên đối mặt ra sao, điều đó không nằm trong phạm vi cân nhắc của Nguyên An Bình. Dưới cái nhìn của hắn, thuyền đến là cầu tự nhiên sẽ thẳng, nên gặp chung quy đều sẽ gặp.

Bởi vậy, Nguyên An Bình cũng không đặc biệt nhắc nhở đối phương rằng Lâm đại phu biết ông. Còn trong đó có bao hàm ý đồ xấu gì đó hay không, có phải trả thù Trọng Tôn Liên Giác vì đã đánh tay hắn hay không, chỉ có trong lòng Nguyên An Bình rõ ràng nhất.

Hoắc Tiểu Hàn đi bên cạnh Nguyên An Bình, đây là lần đầu tiên y cùng người trong thôn đi đến thị trấn.

Dựa theo cách nói của người hiện đại, đối với những người ở nông thôn, cùng đi đến thị trấn mua đồ Tết là một hoạt động lớn.

Nguyên An Bình không ngờ tới lại đúng lúc như vậy, trước mặt lại đụng phải đám người nhà họ Hoắc đi từ ngõ rẽ ra, hắn liền theo bản năng nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn.

Hoắc Tiểu Hàn biết mình chắc chắn sẽ gặp phải bọn họ, chỉ là, lại gần như vậy... Từ sau khi trở về thôn, đây là lần đầu tiên y gặp lại nương của mình, không có cảm giác tổn thương và khổ sở, nhiều nhất cũng chỉ có một chút lúng túng. Quan hệ hiện tại như thế này, y cũng không biết nên xưng hô với những người trước mắt này như thế nào.

Họ Lưu liếc mắt lướt qua Hoắc Tiểu Hàn, cũng không bày ra vẻ mặt gì, xem như không nhìn thấy, liền nhấc chân rời đi, Hoắc Hạ Sinh đi theo phía sau thì lại quay đầu trừng mắt với Hoắc Tiểu Hàn một cái.

Đợi những người này đi rồi, Nguyên An Bình liền quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hoắc Tiểu Hàn khôi phục tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có việc gì."

Trọng Tôn Liên Giác nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn: "Có vài người, đã định sẵn là không có duyên phận, ngươi không cần quá đau buồn. Chỉ cần ngươi không sống thổ thẹn với lương tâm, thì không cần chú tâm để ý đến ánh mắt của người khác." Lời giảng của ông vô cùng cảm khái.

Hoắc Tiểu Hàn gật gật đầu: "Trọng Tôn tiên sinh, ta hiểu." Y nhìn bóng lưng của những người vừa rời đi: "Ta chỉ là không biết nên làm sao để đối mặt với bọn họ."

Nguyên An Bình cho rằng rất dễ dàng: "Không biết nên đối mặt như thế nào thì không cần phải đối mặt, tuy rằng thôn này không lớn, nhưng muốn tránh né bọn họ cũng không phải không thể làm được."

Hoắc Tiểu Hàn hiểu được, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

"Chúng ta mau đi thôi, miễn cho mọi người đều đã tới còn phải đợi chúng ta."

"Được." Hoắc Tiểu Hàn không nghĩ đến những chuyện kia nữa, được cùng mọi người đi đến thị trấn là chuyện y rất chờ mong.

Thấy Hoắc Tiểu Hàn đã khôi phục bình thường trở lại, Nguyên An Bình cũng yên tâm. Kỳ thực hắn cũng có thể đi đến một thôn khác sinh sống, chỉ cần bỏ ra một ít tiền mua trạch viện thôi, hắn cũng không dựa vào việc trồng trọt để sinh hoạt. Chỉ có điều, hắn không thể bỏ rơi những đứa trẻ muốn học tập ở nơi này được.

Đến cửa thôn, Chu Hương Chi đang nói chuyện với một vài phụ nhân có quan hệ không tệ, vừa nhìn thấy mấy người Nguyên An Bình, liền bắt chuyện với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Qua bên này."

Hoắc Tiểu Hàn liếc nhìn Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình gật đầu: "Đi đi, ngươi đi cùng với bá mẫu bọn họ đi." Hoắc Tiểu Hàn nên tiếp xúc với nhiều người trong thôn một chút, nếu có thể kết giao bằng hữu thì càng tốt, có tâm sự gì còn có thể chia sẻ với người kia.

Chu Hương Chi cũng thấy được tính cách của Hoắc Tiểu Hàn quá mức yên tĩnh, không thích nói chuyện. Mà muốn sinh hoạt tốt trong thôn thì cần phải có người hỗ trợ, bà con xa không bằng láng giềng gần, không giao du với người khác coi sao được? Cho nên, vừa có cơ hội, Chu Hương Chi liền kéo Hoắc Tiểu Hàn đi cùng với mọi người, cùng mọi người tiếp xúc.

Chu Hương Chi cười nói với y: "Tiểu Hàn a! Sau khi vào thị trấn, ngươi sẽ cùng đi mua đồ Tết với chúng ta."

Có một phụ nhân cười nói: "Phải a! Ngươi tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm, đi cùng với chúng ta cũng có thể tiết kiệm được một chút."

Một phụ nhân khác cũng cười nói: "Anh tỷ tỷ rất biết cách trả giá, chúng ta cũng chỉ đi theo thơm lây mà thôi."

Phụ nhân được gọi là Anh tỷ tỷ cười mắng: "Xem ngươi nói kìa, ai mà không biết miệng lưỡi của ngươi lợi hại nhất."

Hoắc Tiểu Hàn không có bản lĩnh ăn nói, người khác nói chuyện y đều không thể tiếp lời được, chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười ở một bên nghe.

Chu Hương Chi cũng không nhất định bắt y phải trò chuyện với mấy vị trước mặt này. Kỳ thực chỉ cần lẫn vào trong đám đông, thì sẽ không bị mọi người cảm thấy y không hợp với bọn họ, nhiều nhất chỉ bị bọn họ cho rằng y ăn nói có chút vụng về mà thôi.

Có vài phụ nhân thấy Hoắc Tiểu Hàn không nói một tiếng nào mà chỉ đứng cười ở một bên, tỉ mỉ quan sát còn phát hiện y rất tuấn tú, bọn họ liền cười nói chuyện với y: "Tiểu Hàn! Ít khi nào thấy ngươi xuất môn a?" Kỳ thực đây cũng chỉ là hỏi chơi thôi.

"Ta..." Thật ra Hoắc Tiểu Hàn cũng không biết nên trả lời như thế nào mới thích hợp, y không thể xuất môn, chủ yếu là bởi vì muốn tránh né người nhà họ Hoắc.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Chu Hương Chi mỉm cười giúp y trả lời: "Chân của tiên sinh Nguyên An Bình bị thương, rất cần y chăm sóc, nên không thể xuất môn được. Sau này ta sẽ mang theo y cùng đi tìm việc  với các ngươi, da mặt của y khá mỏng, các ngươi ngoài miệng cũng nên lưu tình một chút."

Các phụ nhân khác đều cười cười, các nàng cũng không có lợi hại như vậy.

Bọn họ cũng từ thái độ của Chu Hương Chi nhìn ra rồi, Nguyên An Bình đây là muốn thú Hoắc Tiểu Hàn. Nếu không, Chu Hương Chi cũng đâu thể hiện ra bản thân như đang mang người nhà, mang Hoắc Tiểu Hàn đi theo.

Hoắc Tiểu Hàn cứ như vậy đứng ở trong đám người, có vài người tình cờ hỏi y, y đều đáp lại một câu, đa phần thời gian đều là nghe những phụ nhân này nói về việc nhà, y liếc nhìn Nguyên Tiểu Vũ đang đứng ở một bên.

Nguyên Tiểu Vũ thấy y nhìn qua, liền cười cười với y, sau đó lại nhẹ giọng nói với y: "Chúng ta đi tới chỗ xe chờ đi."

Có người đã bắt đầu nói tới việc hôn nhân của nàng, nàng không tiện ở lại đây được nữa. Thấy Hoắc Tiểu Hàn cũng có chút không được tự nhiên, nàng cảm thấy cùng đi chỗ khác cũng rất tốt, dưới tình huống này mà né tránh, mọi người cũng chỉ có thể cho rằng nàng là đang thẹn thùng.

"Được." Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn có chút không quen, nghe Nguyên Tiểu Vũ đề nghị như vậy, y liền cùng với nàng rời đi.

Hai người đi tới bên cạnh xe, đứng cách xa những người khác một chút. Nguyên Tiểu Vũ và Hoắc Tiểu Hàn chẳng hề quen thuộc lẫn nhau, nhưng bởi vì có mối quan hệ với Nguyên An Bình, nên các nàng cũng muốn quan tâm Hoắc Tiểu Hàn một chút.

Nguyên Tiểu Vũ chủ động bắt chuyện: "Tiểu Hàn! Muốn mua thứ gì ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

"Không có, nhưng ta có mang tờ giấy này theo." Y cầm ra một tờ giấy, Nguyên An Bình và Trọng Tôn Liên Giác mỗi khi rảnh rỗi cũng có dạy cho y viết chữ, những chữ trên tờ giấy này đa phần y đều nhận thức được.

Nguyên Tiểu Vũ nhìn những đồ vật viết trên giấy, liền cười nói: "Quả thật cũng may là nhờ có An Bình, nếu là lúc trước, những chữ trên giấy này ngay cả một chữ ta xem cũng không hiểu." Nàng cùng đệ đệ cũng học được không ít chữ, mỗi lần nàng nhận ra không ngờ mình còn có thể biết được nhiều chữ như vậy, nàng liền có cảm giác vui mừng đến nỗi không biết làm sao để thốt lên thành lời.

Hoắc Tiểu Hàn cũng rất cảm khái: "Biết chữ thật tốt, chỉ cần ghi lại là không cần sợ quên nữa."

Nguyên Tiểu Vũ thấy vậy, liền mỉm cười cùng y tán gẫu về Nguyên An Bình, nhờ vậy nên không cần lo lắng đối phương không biết trả lời như thế nào.

Bên này, Nguyên An Bình cùng hội hợp với mấy đứa tiểu hài tử, hàn thuyên trong chốc lát. Trong thôn cũng còn có vài người có tuổi xấp xỉ với hắn, bọn họ đều tự giác không tìm thấy đề tài gì hợp nhau để nói chuyện, nên đều không chủ động đi đến bắt chuyện với Nguyên An Bình.

Sau khi vào thị trấn, hắn liền cùng mấy đứa trẻ ước hẹn địa điểm gặp nhau, sau đó còn căn dặn bọn chúng phải luôn đi cùng nhau, cũng hù doạ bọn chúng, nếu như bị bọn buôn người bắt đi, thì không cần nghĩ đến việc đón năm mới nữa.

"An Bình ca! Ngươi yên tâm đi, cái này bọn ta đều biết rồi." Mỗi năm đều bị cha nương nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, lỗ tai đều sắp thành kén luôn rồi.

Nhận thấy mình bị chê bai dông dài, Nguyên An Bình liền dứt khoát ly khai.

Trọng Tôn Liên Giác nhìn đến y quán gần ngay trước mắt, thời điểm ông nhìn thấy người đại phu đang ngồi trước tiền sảnh là người phương nào, liền tràn đầy kinh ngạc.

Lâm đại phu nhìn thấy mấy người bọn họ, liền mỉm cười đứng dậy. Phát hiện Trọng Tôn Liên Giác dường như có chút bất ngờ nhìn về phía bên này, ông liền tươi cười chào hỏi đối phương: "Trọng Tôn công tử, lâu rồi không gặp."

Tuy rằng mỗi ngày Nguyên An Bình luôn gọi Trọng Tôn Liên Giác là lão gia tử, nhưng trên thực tế đối phương cùng lắm chỉ khoảng bốn mươi tuổi, vẫn chỉ là một đại thúc.

Trọng Tôn Liên Giác khá là bất ngờ: "Không nghĩ tới Lâm... Đại phu lại ở một nơi như thế này."

Lâm đại phu chỉ cười cười, trước mặt mọi người, có vài lời không tiện nói ra.

Nguyên An Bình hiểu ý, sau khi chào hỏi với Lâm Dịch đang cao hứng chạy như bay tới đây, hắn liền kiến nghị nói: "Hai người các ngươi nếu đã lâu như vậy không gặp, không bằng ra sau hậu viện tâm sự một chút đi, ta mang mấy đứa nhỏ đi chơi trước. Còn chuyện bắt mạch, chờ chúng ta trở lại hẵng nói."

Thị trấn vô cùng náo nhiệt, hai bên đường toàn là những quầy hàng san sát nhau. Nguyên An Bình làm cái đuôi đi theo sau mấy đứa nhỏ, đám trẻ con đều không có tiền để tiêu vặt, chỉ cần xem đến khi chán cũng đủ để làm cho bọn nhỏ rất vui vẻ. Nguyên An Bình mua một ít đậu phộng rang phân chia cho bọn nhỏ, luôn căn dặn bọn chúng nhớ phải luôn theo sát mình, hắn cũng thỉnh thoảng kiểm tra lại nhân số, miễn cho bọn chúng không vâng lời chạy loạn.

Cho đến khi mệt mỏi, hắn liền nhịn không được oán giận với bọn chúng một chút: "Các ngươi có nghe ta nói gì không vậy? Sớm biết như vậy đã không đi cùng với các ngươi, quá phí tâm."

"Ha ha! An Bình ca! Ngươi cũng quá cẩn thận rồi."

Nguyên An Bình trừng bọn chúng: "Cẩn thận vẫn tốt hơn, lỡ như ngươi bị bắt, ngươi làm sao còn có thể đón năm mới được nữa?! Thành thật theo sát cho ta!"

"Hì hì..." Nghe ra âm thanh của bọn trẻ không hề sợ hắn tý nào.

Hoắc Tiểu Hàn so ra vẫn tốt hơn Nguyên An Bình nhiều, y đi cùng với Nguyên Tiểu Vũ và Chu Hương Chi đang đi bên cạnh. Nghe hai nàng nói chuyện, nào là vải của nhà nào may tốt, chưởng quỹ của nhà nào tính tiền công rất công bằng, y được mở mang hiểu biết rất nhiều, cũng tương đối hữu dụng.

Chu Hương Chi căn dặn bọn họ: "Sinh hoạt sau này của các ngươi, những thứ này đều cần phải lưu ý. Tiền có thể tiết kiệm được một văn thì hay một văn, phải luôn cần kiệm thì mới có thể quản gia tốt được. Tiểu Hàn! Ngươi và An Bình đều không có trưởng bối trông nom, ngươi đấy, phải tốn nhiều tâm tư một chút. Sau này sinh sống, khi nào cần hào phóng thì cứ hào phóng, nhưng khi nào cần tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm."

Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng gật đầu.

Mua xong đồ Tết, bọn họ liền trở về thôn, tất cả mọi người đều rất cao hứng, Nguyên An Bình thì tất nhiên là mệt đến nỗi muốn ngất tại chỗ.

Hoắc Tiểu Hàn làm một bữa cơm tối đơn giản, để Trọng Tôn Thụy đi gọi gia gia của bé, kết quả Trọng Tôn Thụy lại trở về nói: "Gia gia nói không ăn cơm tối."

Hoắc Tiểu Hàn lo lắng: "Tiên sinh làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?"

Nguyên An Bình thì lại thầm nghĩ ’Đây là bị cái gì kích thích đi?’

"Ta đi xem ông ấy một chút." Hoắc Tiểu Hàn có chút không yên lòng.

Nguyên An Bình kéo y lại: "Đừng đi, để ông ấy yên tĩnh ở một mình cũng tốt." Hắn khẳng định chắc chắn có liên quan đến quá khứ của đối phương, mà những chuyện kia, tất nhiên bọn họ không thể giúp được gì.

Nguyên An Bình động viên Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Ngươi cũng đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ chừa lại một ít cơm cho gia gia của ngươi, cho dù ông ấy đói bụng thì cũng có cái để ăn."

Trọng Tôn Thụy cũng không biết nên làm gì, nghe Nguyên An Bình nói như vậy, cũng chỉ có thể nghe theo hắn.

Cũng may, Trọng Tôn Liên Giác cũng không thất thường bao lâu, sáng ngày hôm sau ông lại trở về như trước đây. Nguyên An Bình và Hoắc Tiểu Hàn cũng không hỏi xem đến cùng có chuyện gì xảy ra, họ đều cảm thấy không nên đề cập tới thì tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui