Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

Qua thêm một ngày, lại tiếp một ngày, đêm ba mươi mà mọi người mong chờ nhất cuối cùng cũng đến.

Bởi vì trong nhà có trưởng bối mới mất chưa quá ba năm, nên không thể làm theo phong tục viết câu đối Tết và đốt pháo, nên Nguyên An Bình không muốn đón Tết một mình, mà lại đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn góp vui.

"Hồ dán đã nấu xong rồi, còn lại viết câu đối Tết liền giao cho ngươi." Hoắc Tiểu Hàn bưng chậu hồ ra đưa cho Nguyên An Bình, còn y thì đi làm nhân sủi cảo. Sáng mùng một đầu năm phải có sủi cáo, nên hôm nay phải bao trước, công đoạn làm nhân sủi cảo cũng không nhẹ nhàng.

Nguyên An Bình sảng khoái tiếp nhận chậu hồ, nói với Trọng Tôn Thụy đang ở một bên ngay cả dây pháo cũng không dám đốt: "Tiểu Thụy! Đến đây giúp ta nhìn một chút, miễn cho ta viết sai."

"Được!"

Vào đêm ba mươi, buổi sáng viết câu đối Tết, buổi trưa ăn sủi cảo. Ngày hôm nay khí trời quả thật rất tốt, nếu có đi ngang qua nhà người khác, nhìn bên trong, nhất định sẽ được chứng kiến cảnh từng người từng người vội vã làm nhân sủi cảo. Không giống như mấy năm trước, năm nay làm nhân sủi cảo rất khoa trương, đều phải đem dụng cụ ra ngoài sân mới có thể bắt đầu làm sủi cảo được.

Nguyên An Bình viết câu đối Tết xong, sau khi rửa tay sạch sẽ, liền cầm một cục kẹo đưa cho Trọng Tôn Thụy: "Ngươi xong việc rồi, đi ra ngoài chơi đi."

Trọng Tôn Thụy cầm kẹo nói với gia gia của bé một tiếng, liền cao hứng chạy ra ngoài chơi.

Nguyên An Bình tiếp nhận công việc Hoắc Tiểu Hàn đang làm dở, bảo y đi nghỉ ngơi một lát, sau đó liền tự thân làm nhân sủi cảo. Nhân sủi cảo phải được băm nhuyễn, thật sự là một thử thách cho cơ bắp của hắn.

Thấy Trọng Tôn Liên Giác cao hứng, nhàn nhã ngồi ở đằng kia, Nguyên An Bình liền cười nói: "Lão gia tử! Tất cả mọi người đều đang bận, ngươi cũng đừng nghĩ được nhàn hạ. Lát nữa làm vằn thắn, ngươi cũng ra tay hỗ trợ đi."

Hoắc Tiểu Hàn vội nói: "Không cần, không cần đâu, một mình ta làm là được rồi."

Nguyên An Bình tiếp tục kiên trì nói: "Như vậy sao được? Ăn Tết là phải náo nhiệt, mà náo nhiệt, là tất cả mọi người đều cùng bận rộn mới gọi là náo nhiệt. Lão gia tử ngươi cũng đừng nói cái gì mà quân tử xa nhà bếp, ta còn phải tự mình làm nhân sủi cảo đây."

Trọng Tôn Liên Giác vui vẻ đáp: "Ngươi càng nói nhiều chỉ càng tăng thêm độ ngụy biện, được rồi, lát nữa ta ra tay, nếu làm không được tốt, ngươi thân là học sinh của ta thì phải giúp ta ăn."

Nghe ông nói như vậy, hắn thử tưởng tượng hậu quả. Nguyên An Bình liền cảm thấy dường như không nên cho ông động thủ thì hơn, miễn cho lãng phí sủi cảo, thịt này đều là thịt ba chỉ thượng hạng đấy, nhất thời Nguyên An Bình có chút lý giải tâm tình của Trọng Tôn Thụy mỗi khi hắn định làm cơm, hảo lãng phí!

Nguyên An Bình sửa lời: "Ta thấy lão gia ngài vẫn là nên nghỉ ngơi đi, nếu đã như vậy, không bằng để ta tự mình động thủ cho xong."

Hoắc Tiểu Hàn không nhịn được kiến nghị một câu: "An Bình ca! Hay là ngươi cán bột đi." Không cần làm vằn thắn.

Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn bằng cặp mắt sâu xa: "Tiểu Hàn! Ngươi thực sự quá coi trọng ta rồi."


???

Nguyên An Bình động thủ băm thịt: "Ngươi không cảm thấy cán bột so với làm vằn thắn còn cần phải có kỹ thuật hơn sao?"

Ngẫm lại, Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy chủ ý của mình có chút vô căn cứ, lỡ như vỏ sủi cảo bị cán ra hình thù kỳ quái, y cũng không nhất định có thể cố gắng gói kỹ. Xem ra, quả nhiên nên để cho y làm là có độ an toàn tương đối cao một chút.

Trộn xong nhân sủi cảo, đến lúc bao không ngờ lại có tận ba người. Trọng Tôn Liên Giác cảm thấy, hiện tại làm việc này cũng có một chút thú vị, còn hai người kia có hoan nghênh hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của ông.

Xem ra tay nghề của mình so với Trọng Tôn Liên Giác cũng không khác biệt bao nhiêu, Nguyên An Bình có chút sốt ruột hiện tại cũng đã yên tâm trở lại, không cần phải lo lắng nhân sủi cảo bị lòi ra, khiến cho hắn chỉ có thể ăn vỏ. Không có gì bất ngờ xảy ra, những viên sủi cảo hình thù quái dị này đều sẽ do hắn tiêu diệt hết.

Nguyên An Bình thầm nghĩ ’Không được! Sau này phải nói với Hoắc Tiểu Hàn, mỗi lần bao sủi cảo không thể một bên trọng một bên khinh, cho dù hình dạng sủi cảo có kỳ lạ như thế nào thì mọi người cũng phải cùng nhau chia sẻ.’

Bỏ sủi cảo vào nồi xong, Nguyên An Bình liền đốt một cây nến đưa cho Trọng Tôn Thụy vẫn còn có chút do dự không dám đi đốt pháo: "Ngươi có đi hay không? Nếu không đi thì để ta đi."

Trải qua một phen giãy giụa trong lòng, Trọng Tôn Thụy vẫn muốn đi, nên bé liền cầm lấy nến.

Nguyên An Bình cổ vũ: "Đừng sợ, đốt xong thì bỏ chạy, tuyệt đối không nổ tới ngươi đâu."

Trọng Tôn Thụy cố lấy dũng khí đi đến chỗ dây pháo, lại dịch thân mình lùi ra xa, duỗi tay đem nến châm lên dây, cũng không xác định xem đã đốt được hay chưa, bé liền bỏ chạy.

Đợi một lát sau, nhận thấy pháo vẫn không nổ, Nguyên An Bình đến gần nhìn thử, liền phát hiện: "Tiểu Thụy! Ngươi chưa đốt, lại đây đốt lại, đốt xong chúng ta mới có sủi cảo ăn. Nhanh nào!" Hắn tiếp tục cổ vũ: "Vì sủi cảo, đốt đi!"

"Vì sủi cảo!" Trọng Tôn Thụy cố lấy dũng khí, lần thứ hai tiến lên.

Nhìn một màn trước mắt, Trọng Tôn Liên Giác vui vẻ mỉm cười, cuối cùng cũng có thể cho Tiểu Thụy đón một năm mới bình thường.

Cuối cùng dây pháo cũng được đốt xong, đi kèm với tiếng pháo, Hoắc Tiểu Hàn đem sủi cảo từ trong nồi vớt ra. Trong mắt y ánh lên ý cười nhìn sủi cảo trong nồi, năm nay so với mấy năm trước đã khác nhau rất nhiều.

Khi tiếng pháo vừa nổ, những gia đình khác trong thôn cũng lục tục truyền ra tiếng pháo nổ.

Nguyên An Bình vào bếp phụ y bưng sủi cảo ra, sau đó lại đem bát giấm chua với tỏi giã ra đặt ở giữa bàn, đợi cho tất cả mọi người đều ngồi vào bàn xong, liền nói: "Đến! Lão gia tử, mời ngài ăn trước."

Có câu phải lấy trưởng bối làm đầu, Trọng Tôn Liên Giác động đũa xong mới đến phiên bọn họ có thể bắt đầu ăn, có một vài quy củ vẫn cần phải được tuân thủ.

Trọng Tôn Liên Giác mỉm cười cầm đũa, gắp sủi cảo, Nguyên An Bình lập tức đưa ra ý kiến: "Sủi cảo chấm với giấm chua sẽ càng ngon hơn."


Trọng Tôn Liên Giác làm theo, đem sủi cảo chấm một ít, sau đó liền ăn, ông nói: "Ân! Tay nghề của Tiểu Hàn rất tốt."

Hoắc Tiểu Hàn cao hứng vui vẻ ra mặt.

Nguyên An Bình cũng gắp một cái, ăn xong liền cực kỳ tán thành gật đầu: "Ăn ngon, bất quá cũng đừng ăn quá nhiều, buổi tối còn có bữa tiệc đêm giao thừa."

Bọn họ không giống với những người khác, không làm việc gì nặng nhọc, trong bụng cũng không có mỡ nhưng sức ăn vẫn rất được. Mấy ngày nay, điều kiện sinh hoạt của bọn họ rất tốt, nên lượng cơm ăn cũng nhỉnh hơn một chút.

Đối với bữa tiệc đêm giao thừa, mọi người vẫn rất chờ mong. Chỉ có điều, Trọng Tôn Thụy có chút xoắn xuýt, sủi cảo ăn rất ngon, nhưng nếu bé ăn quá nhiều, chỉ sợ trễ quá không ăn được bữa tiệc đêm giao thừa.

Tất nhiên mọi người đều không biết phiền não của bé, bọn họ đều thật cao hứng ăn sủi cảo.

Cơm nước xong, mọi người cũng không được nhàn rỗi, liền động thủ giúp đỡ chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa, mặc dù hiện tại chưa cần bắt đầu làm, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị. Đương nhiên, đầu tiên phải làm vằn thắn, cùng với bao một ít sủi cảo cho mùng một đầu năm.

Bữa tiệc đêm giao thừa của mọi người không giống như trước đây, trời vẫn chưa tối nhưng đã bắt đầu ăn cơm tối rồi. Bọn họ bận bịu đến khi màn đêm buông xuống, đốt đèn đuốc, mọi người cùng nhau ngồi tụ lại một chỗ ăn cơm, chúc mừng tân niên, chúc mừng đoàn viên.

Hoắc Tiểu Hàn cho ra một bàn đồ ăn rất phong phú, Trọng Tôn Thụy nhìn một bàn đồ ăn lớn, cảm giác thật sự là quá hạnh phúc, ăn Tết thật là tốt!

Nguyên An Bình đưa cho bọn họ một bình rượu tốt, uống một chén nhỏ cho có chút ý tứ: "Chúc năm mới sẽ càng nhiều điều tốt đẹp hơn, trước tiên chúng ta cùng cạn một chén nào."

"Được." Trọng Tôn Liên Giác cạn chén, Hoắc Tiểu Hàn nhìn rượu màu trắng đục trong chén, cũng nâng chén lên, ba người cùng nhau cạn chén một cái rồi mới uống.

Nhìn thức ăn đầy bàn, Nguyên An Bình cũng không nhịn được chảy nước miếng, bữa tiệc đêm giao thừa đều được mọi người chuẩn bị một cách phi thường nghiêm túc, thường ngày không làm mấy món ăn phức tạp nhưng hôm nay đều sẽ làm.

Bởi vì Trọng Tôn Liên Giác đã động đũa, nên Nguyên An Bình liền rất trực tiếp đem đầu đũa hướng tới món thịt kho tàu mà mình muốn ăn nhất. Cho tới tận bây giờ, đây là lần thứ hai hắn mới được ăn, đương nhiên vẫn là do Hoắc Tiểu Hàn làm. Chủ yếu là, món này muốn bắt tay vào làm thì có hơi phiền phức một chút.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Ăn vào trong miệng, biểu tình của Hoắc Tiểu Hàn liền vô cùng thoả mãn, nhịn không được cảm khái: "Người sống một đời, chỉ cần hai chữ ăn uống, thực sự là quá đúng! Ăn ngon, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn."

Hoắc Tiểu Hàn cười cười, Nguyên An Bình thích ăn đồ ăn do y làm, y thực sự rất cao hứng.

Trọng Tôn Liên Giác cũng không có tâm tình thuyết giáo hắn, gắp cho tôn tử một miếng thịt, sau đó liền nói với Nguyên An Bình: "Ăn no quá rất khó tiêu."


Nguyên An Bình không chút nào để ý đáp: "Không sao, ăn no xong ta đi trong sân hai vòng, hơn nữa đêm nay cũng cần phải thức, không thể đi ngủ sớm."

Cơm tối lần này ăn rất náo nhiệt, một bữa cơm ăn gần một canh giờ. Sau khi ăn xong, mọi người liền ngồi tụ lại một chỗ nói chuyện một chút, Nguyên An Bình thì phải trở về. Cuối năm, nhà hắn lại không có ai, cho nên ban đêm hắn đành phải về nhà trông chừng.

Hoắc Tiểu Hàn tiễn hắn tới cửa: "Đi đường cẩn thận."

"Tân niên vui vẻ." Nguyên An Bình hôn lên mặt y một cái, cảm giác rất không sai, cũng có thể coi đây là một hành vi đùa giỡn lưu manh.

Thời điểm Hoắc Tiểu Hàn đang xấu hổ, không biết có nên quăng cho đối phương một cái tát hay không, thì Nguyên An Bình đã hớn hở cười cười đi mất.

Nhìn bóng lưng Nguyên An Bình đang vừa đi vừa hát một ca khúc không biết tên, Hoắc Tiểu Hàn có hơi tức giận: Trọng Tôn tiên sinh nói rất đúng, An Bình ca cần phải được thuyết giáo một phen!

Nguyên An Bình trở về cũng không thức đêm trông nhà, vừa nằm lên giường không bao lâu sau liền ngủ.

Nhưng Hoắc Tiểu Hàn lại không may mắn như vậy, qua nửa đêm, y nằm ở trên giường nghĩ đến Nguyên An Bình vừa hôn lên mặt mình một cái, làm như thế nào cũng ngủ không được: Người này thật sự là...

Mùng một đầu năm bái tân niên, trời còn chưa sáng nhưng mọi người đều rời giường rất sớm, sau đó liền đi chúc tết các trưởng bối trong nhà. Thời điểm này, các tiểu hài tử đều có cơ hội được nhận tiền mừng tuổi, sau đó lại ăn sủi cảo. Ăn sủi cảo xong, liền chờ ở nhà, các hậu bối trong thôn chỉ đi chúc tết ở nhà người thân, còn các tiểu hài tử thì muốn đi chúc tết toàn bộ nhà trong thôn một lần.

Sáng sớm, Nguyên An Bình vừa thức dậy, liền đi đến nhà của Hoắc Tiểu Hàn ăn sủi cảo.

Ba người cùng nhau chúc tết Trọng Tôn Liên Giác, Trọng Tôn Liên Giác cười ha ha lấy ra mấy bao lì xì làm bằng mấy giấy màu đỏ lì xì cho bọn họ.

Hai người lớn qua nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được nhận tiền lì xì, trước đây Trọng Tôn Thụy cũng không được nhận tiền lì xì. Cho nên, sau khi nhận được tiền lì xì, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Ăn sủi cảo xong, Nguyên An Bình liền hỏi Hoắc Tiểu Hàn: "Muốn cùng ta đi đến nhà Đại bá hay không?"

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu, y còn chưa thành thân với Nguyên An Bình, làm sao có thể cùng đi thăm trưởng bối được.

Nguyên An Bình đến gần: "Sao lại hờ hững với ta như vậy? Không phải tại vì ngày hôm qua ta..."

Hoắc Tiểu Hàn lườm hắn một cái: "Đừng nói lung tung!"

Nguyên An Bình cười hì hì: "Được! Biết ngươi thẹn thùng, ta không nói nữa. Ngươi thật sự không muốn đi cùng ta?"

"Không đi!"

Nhận thấy sắp làm cho người ta thật sự tức giận, Nguyên An Bình liền nói: "Vậy cũng được, ngươi ở trong nhà bồi tiên sinh đi, ta mang theo Tiểu Thụy đi."

Hoắc Tiểu Hàn đợi Nguyên An Bình đi rồi, mới đưa tay sờ hai má đang nóng lên: "An Bình ca có vài lúc thật đáng ghét."

Mùng một đầu năm, gặp mặt nhau đều nở nụ cười, cầu chúc cho nhau gặp may mắn, tuyệt đối không thể nói mấy lời xúi quẩy.


Dọc theo đường đi, Nguyên An Bình chúc Tết cho đến khi đến nhà Đại bá, chúc Tết đại bá xong, liền bảo Trọng Tôn Thụy và Nguyên Đại Hà đi loanh quanh trong thôn. Ngày hôm nay đi vào nhà ai cũng đều được ăn hạch đào, đậu phộng, quả thông, mỗi thứ một chút. Còn Nguyên An Bình thì theo Đại bá đi đến nhà của các trưởng bối trong thôn, đi đến từng nhà từng nhà chúc Tết. Nhất là nhà của trưởng thôn, mỗi một nhà trong thôn, phàm là những nhân vật có máu mặt trong thôn, đều phải đi tới đó.

Nguyên An Bình biết lần trước xử lý chuyện của Hoắc Tiểu Hàn rất rắc rối, mà muốn được sống thuận lợi ở trong thôn, thì phải giữ gìn thật tốt mối quan hệ với trưởng thôn và các trưởng bối trong thôn. Cho nên, có năm phần lễ, hắn đều đưa cho mỗi người một phần, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Nguyên An Bình đã cho bọn họ đủ mặt mũi, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không tìm hắn để gây sự.

Cùng Nguyên đại bá đi một vòng, thời gian rất nhanh đã đến trưa, dù sao đến nhà ai cũng phải khách sáo vài câu rồi mới đi được, chỉ cần có thể nói, đương nhiên phải ở lại thêm một chút, vội vàng rời đi? Chỉ sợ sẽ đắc tội với người khác.

Sau khi loanh quanh một vòng, Nguyên Căn Thịnh liền nhắc nhở Nguyên An Bình dù như thế nào cũng phải đi đến nhà Nguyên Căn Thạc bái phỏng một chút. Nguyên An Bình cũng biết với thân phận của mình, coi như cũng chỉ là biểu hiện ngoài mặt, chỗ của Nguyên Căn Thạc cũng phải đi.

Trên đường về cũng vừa vặn có đi ngang qua nhà của Nguyên Căn Thạc, thấy đại môn nhà bọn họ đang mở, nhưng không biết cả nhà bọn họ có đi chúc Tết hay không, hắn liền đứng ở cửa hô lớn một tiếng: "Có ai không?"

Cũng không đợi ai trả lời, Nguyên An Bình liền tiến vào trong sân: "Tiểu thúc có ở nhà không? Tiểu chất đến đây chúc Tết ngươi."

Hỏi hai tiếng, nhưng không có ai đáp lại, Nguyên An Bình liền lợi dụng bởi vì bọn họ không trả lời nên đành lặng lẽ ly khai.

Trên thực tế, hai vợ chồng Nguyên Căn Thạc đều đang ở trong phòng, chỉ là khi thấy Nguyên An Bình tới cửa, bọn họ liền không muốn nhìn thấy hắn, liền giả bộ như không có ai ở nhà.

Nếu như Nguyên An Bình biết được, nhất định sẽ tán thưởng bọn họ làm không tệ, dù sao mùng một đầu năm, hắn cũng không muốn nhìn sắc mặt hai vợ chồng này.

Ăn cơm trưa xong, Nguyên An Bình liền trở về nhà của mình, buổi sáng là đi chúc Tết các trưởng bối, còn biểu chiều thì không cần thiết. Cho nên, một vài học sinh của hắn vào giờ Ngọ đều chạy đến chỗ của hắn chơi.

Nguyên An Bình đem hạch đào, táo đỏ, đậu phộng các thứ đều đặt ở trên bàn. Thấy không có gì làm, hắn liền cầm sách lên xem, hết cách rồi, nơi này không có hoạt động gì để giải trí, ngược lại sẽ làm cho hắn tập trung vào việc học hơn. Hắn đã từng nghĩ, nếu hắn có một cái điện thoại di động, thời điểm đang đọc sách rất có thể sẽ không nhịn được mà bỏ dở giữa chừng mất. Dù sao, kinh thư cũng quá khô khan.

"An Bình ca ca! Tân niên vui vẻ, đại cát đại lợi!"

"An Bình ca! Tân niên vui vẻ, chúc ca phát tài!"

"An Bình ca! Chúc ca thuận buồm xuôi gió."

...

Nghe những hài tử này mồm năm miệng mười nói lời cát tường, Nguyên An Bình liền cười nói: "Không tồi, không tồi, bất quá ta không có tiền lì xì cho các ngươi, trên bàn có thức ăn, các ngươi tự lấy đi."

Lý Tự xung phong lên trước mở miệng nói: "An Bình ca! Ngươi nói như vậy, ai mà không thấy ngại a? Ngươi đến chia cho chúng ta đi."

"Rất có quy củ. Hảo! Vậy để ta chia cho các ngươi." Nguyên An Bình cười cười cầm lấy khay đựng trái cây, chia từng cục kẹo cho đám hài tử.

Chia xong, Nguyên An Bình liền cười nói với bọn họ: "Ta cũng chúc cho các ngươi năm sau đại cát đại lợi, mọi ước nguyện đều được thực hiện, con đường học tập thành công."

Tiễn một nhóm, lại có một nhóm hài tử khác đến chúc Tết hắn, Nguyên An Bình đột nhiên có một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời: "Xem ra, làm lão sư vẫn rất đúng."

Trong lòng hắn quyết định phải hảo hảo giáo dục cho bọn nhỏ, cũng rất hi vọng học sinh của mình tương lai sẽ có tiền đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận