Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey.

Sau mùng một đầu năm, mãi đến tận trước Tết Nguyên Tiêu, mới đến khoảng thời gian mọi người đi thăm người thân của mình. Bất quá, mấy người Nguyên An Bình không thể tham gia hoạt động này. Cho nên, sinh hoạt cơ bản vẫn là ở nhà ăn và ăn.

Lúc rửa mặt, Nguyên An Bình nhìn chính mình trong nước, thầm cảm thán: "Quả nhiên, ngày Tết chính là khoảng thời gian làm cho người ta mập lên."

Hắn phát hiện bản thân không chỉ cao thêm một chút, trên mặt còn có thêm một chút thịt, so với lúc trước, trông hắn thoạt nhìn vừa mắt hơn nhiều, quả nhiên gầy quá cũng không phải việc tốt.

Nhà của Nguyên An Bình vẫn là nơi cho đáp con nít tụ tập, bởi vì ngày mai là rằm tháng giêng, đa phần mọi người đã đi thăm người thân xong. Cho nên, vừa có thời gian rảnh, bọn nhỏ liền chạy đến nơi của Nguyên An Bình.

Có tiểu hài tử hỏi hắn: "An Bình ca! Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, ngươi có muốn đi xem hội hoa đăng ở trên thị trấn hay không?"

"Hội hoa đăng?" Nguyên An Bình đối với cái này vẫn chưa được biết đến.

Bất quá không cần hắn hỏi, những hài tử kia liền bắt đầu líu ra líu ríu thảo luận. Nguyên An Bình cũng từ trong lời nói của bọn chúng mới biết được, nguyên lai mỗi lần đến ngày Tết Nguyên Tiêu, thị trấn đều sẽ tổ chức hội hoa đăng. Ngày đó, thị trấn cũng sẽ không cấm đi lại vào ban đêm, có một vài thôn dân sẽ đi đến thị trấn chơi, nghe đâu rất náo nhiệt.

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, hắn còn có một già một trẻ, nếu thật sự muốn đi xem hội hoa đăng thì có hơi phiền phức một chút. Nếu muốn đi, thì phải ở lại trong thị trấn một đêm, dù sao buổi tối muốn hồi thôn cũng không mấy dễ dàng, nơi này cũng không có đèn đường, hắn thầm nghĩ "Lát nữa đi hỏi bọn họ một chút, nếu như bọn họ cũng nguyện ý muốn đi chơi, vậy thì cũng có thể đi đến chỗ của Lâm đại phu tá túc."

Hắn cũng không quan tâm mình chỉ mới gặp mặt Lâm đại phu có vài lần, vậy mà lại không có một chút ngại ngùng nào đi tới chỗ của người ta tá túc.

Nguyên An Bình nhìn đám trẻ con đang náo nhiệt, hỏi: "Vậy ngày mai các ngươi có đi chơi hay không?"

"Hội hoa đăng buổi tối mới tổ chức, chờ đi dạo một vòng xong cũng đã muộn lắm rồi. Buổi tối còn phải trở về thôn, nên cha nương của ta không muốn đi."

"Năm ngoái cha ta có đi, cùng với đại ca bọn họ đi chơi, cha nói ta còn quá nhỏ nên không cho đi."

"Ân! Bọn họ sợ ta bị bắt, nhưng ta làm sao có khả năng bị bắt được a?"

"Cha ta cũng nói không đi, nhưng hứa sẽ làm cho ta một cái đèn lồng."

"Ngươi có đèn lồng là tốt lắm rồi, cha ta chẳng những nói không đi, còn không làm cho ta cái đèn lồng nào."

"Nhưng đèn lồng của cha ta làm không đẹp bằng đèn hoa đăng ở thị trấn."

"Cha ta cũng không làm đèn lồng, nhưng hai ngày trước đã đáp ứng mua cho ta một cái."

...

Nguyên An Bình nghe xong, hoá ra người trong thôn cũng chỉ có vài người mang theo người thân của mình đi đến thị trấn xem hội hoa đăng, chủ yếu là bởi vì mọi người cảm thấy đi đường ban đêm trở về thôn rất phiền phức, ngủ lại trong khách điếm ở trên thị trấn thì rất phí tiền, cho nên đa số là ở nhà.

Thời điểm ăn bữa trưa, Nguyên An Bình nhắc đến hội hoa đăng: "Các ngươi có muốn đi xem hội hoa đăng hay không?"

Những nơi náo nhiệt như vậy, còn có cái gì mà Trọng Tôn Liên Giác chưa từng được xem qua? Nên đối với một đêm hội hoa đăng nho nhỏ ở thị trấn, tất nhiên là có đi hay không đi cũng không thành vấn đề. Trọng Tôn Thụy vẫn còn là một tiểu hài tử, đương nhiên rất thích náo nhiệt, nhưng có đi hay không, bé cảm thấy vẫn nên để cho những người lớn quyết định.

Hoắc Tiểu Hàn chỉ từng nghe nói qua hội hoa đăng, nghe đâu hôm đó rất náo nhiệt, y cũng muốn đi xem, nhưng lại sợ phiền.

Nguyên An Bình thấy thái độ của bọn họ đều không quá chắc chắn, còn Trọng Tôn Thụy thì lại là người muốn đi nhất, ngẫm lại cũng cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, hắn liền quyết định: "Vậy thì đi xem hội hoa đăng đi, ngày mai ta sẽ đi mượn một chiếc xe lừa, cùng nhau đi đến thị trấn."

Trọng Tôn Liên Giác suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: "Các ngươi đi chơi đi, ta không đi được." Chân của ông bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, xem hội hoa đăng, vẫn là thôi đi.

Trọng Tôn Thụy thấy gia gia không muốn đi, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng bé cũng nói: "Vậy ta cũng không đi, ta ở nhà bồi gia gia."

Hoắc Tiểu Hàn thấy thế cũng nói: "Vậy ta cũng không đi, ta phải ở lại làm cơm cho tiên sinh."

Trọng Tôn Liên Giác không muốn bởi vì ông mà làm cho bọn họ cũng phải ở lại: "Không cần như vậy, các ngươi có thể ăn tối xong rồi đi cũng được, Tiểu Thụy cũng cùng đi chơi đi, chân của gia gia vẫn chưa khỏi, đến thị trấn cũng không có cách nào bồi các ngươi đi xem hội hoa đăng."

Nguyên An Bình cảm thấy chủ ý này cũng không sai, hơn nữa còn phải qua đêm ở chỗ của Lâm đại phu, không biết lão gia tử có phải thất thần lần nữa hay không, cho nên hắn liền dứt khoát quyết định: "Hảo! Cứ quyết định như vậy đi."

Tết Nguyên Tiêu chính là ngày Tết cuối cùng của mùa xuân, đồ ăn truyền thống chính là bánh trôi, mỗi nhà đều tự mình bắt tay vào làm bánh trôi, còn chuyện lười biếng đi mua cho bớt việc, căn bản không có chuyện này. Cho nên mới nói, phụ nhân trong thôn, bất kể là có tay nghề ra sao, nhưng làm bánh trôi thì ai cũng phải biết làm. Cho dù khi còn ở nhà mẹ đẻ không học, thì khi được gả tới nhà chồng sẽ có người dạy.

Nguyên An Bình bọn họ... Không ai biết làm, cũng may có Chu đại nương Chu Hương Chi biết được tình hình của Hoắc Tiểu Hàn, nên liền gọi y đến nhà mình, cùng với Nguyên Tiểu Vũ làm bằng hữu cùng học làm bánh trôi.

Hoắc Tiểu Hàn đối với việc nấu ăn rất có thiên phú, học rất nhanh. Cho nên, trưa hôm nay, Nguyên An Bình bọn họ liền có bánh trôi ăn.

Bánh trôi ở nơi này không có gì quá phức tạp, toàn thôn đều chỉ làm một loại bao gồm hạt vừng và đậu xanh làm nhân bánh. Vừa ngọt vừa thơm, tiểu hài tử đều đặc biệt yêu thích, bất quá hằng năm cũng chỉ có thời gian này là mọi người đều cam lòng làm. Cho nên, trong năm cũng chỉ có dịp này là được ăn bánh trôi.

Ăn bánh trôi xong, Nguyên An Bình liền nói: "Hôm nào Tiểu Hàn rảnh rỗi, bảo y làm cho chúng ta nhiều một chút, để ta cất trữ. Khi nào lười nấu cơm, có thể lấy bánh trôi ra ăn. Ân! Sủi cảo cũng có thể cất trữ một ít." Tay nghề làm bánh trôi và sủi cảo ngon, cũng chỉ có duy nhất Hoắc Tiểu Hàn.

Ăn xong cơm tối, trời vẫn còn sáng, Hoắc Tiểu Hàn bỏ sủi cảo vào nồi rồi dùng nắp đậy lại, nói với Trọng Tôn Liên Giác: "Tiên sinh! Nếu ngày mai chúng ta về muộn, ngài có thể lấy sủi cảo ăn. Bỏ một ít nước vào, rồi đem sủi cảo bỏ vào trong nồi, chờ nước sôi, rồi bỏ vào một ít nước lạnh tiếp tục nấu, thêm nước lạnh hai lần, đợi sủi cảo nổi lên mặt nước, là có thể ăn."

Nghe Hoắc Tiểu Hàn nói rất tỉ mỉ, Trọng Tôn Liên Giác liền cười đáp: "Hảo! Ta đã nhớ kỹ."

Nguyên An Bình ở một bên thì lại thầm nghĩ "Tiểu Hàn tưởng Trọng Tôn tiên sinh không biết cách sinh hoạt nên mới nói chi tiết như vậy đi? Nấu sủi cảo cũng cần phải chỉ sao? Bất quá... Thư sinh là những người rất vô dụng, ha ha, ngay cả hắn còn không biết."

Đột nhiên hắn có một loại cảm giác ưu việt khó có thể giải thích, xem ra là di chứng của việc bị đánh nhiều quá nên rất khó mở miệng nói ra thành lời.

Mượn xe lừa từ nhà Bàn Đôn, nghe nói Nguyên An Bình định đến thị trấn xem hội hoa đăng, Bàn Đôn liền cực kỳ hâm mộ, bé vốn cũng muốn cùng đi, nhưng đáng tiếc lại bị nương lôi kéo không tha, lại còn uy hiếp bé nếu đi thì sẽ không có thịt ăn, Bàn Đôn liền lập tức bị khuất phục.

Bàn Đôn nước mắt lả chả nhìn Nguyên An Bình: "An Bình ca ca..."

Nguyên An Bình rất không có lương tâm đáp: "Ngươi muốn được ăn thịt hay đi xem hội hoa đăng? Chỉ có thể chọn một cái."

Nhất thời, Bàn Đôn liền cảm thấy bé càng ngày càng thương tâm hơn!

Kết quả, đương nhiên là Bàn Đôn chọn thịt, cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Nguyên An Bình bọn họ rời đi.

Vừa đến thị trấn, bọn họ liền đi đến y quán trước.

Dù sao, muốn tá túc trong nhà người ta, cũng cần phải biểu thị một chút, trả tiền thì không thích hợp, nên Nguyên An Bình liền mua một bình rượu nhỏ, Tết Nguyên Tiêu tặng lễ là thích hợp nhất.

Lâm đại phu tiếp nhận bình rượu: "Các ngươi đến thị trấn là muốn xem hội hoa đăng phải không?"

Nguyên An Bình đưa kẹo cho tiểu tử Lâm Dịch, bảo bé đi chơi với Trọng Tôn Thụy, nghe Lâm đại phu nói như vậy hắn liền đáp: " Đúng vậy, nghe nói rất thú vị nên liền đến xem một chút. Không nghĩ tới quả thật rất náo nhiệt, trời còn chưa tối, hai bên đường đã bày đầy sạp bán hàng."

"So với những ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều, các ngươi tuổi còn trẻ nên đi nhiều một chút cũng tốt, nhưng cũng đừng tuỳ tiện mua đèn hoa sen của người ta." Lâm đại phu cười cười, lời nói có thâm ý.

"Đèn hoa sen?" Dù sao Nguyên An Bình cũng không phải dân bản địa, cho nên đối với thâm ý của Lâm đại phu khi nói đến đèn hoa sen, tất nhiên hắn cũng không hiểu.

Hoắc Tiểu Hàn thì ngược lại, y đã từng tình cờ nghe được người khác nói qua, nhìn ra Nguyên An Bình dường như không biết, y liền cho rằng hắn chỉ một lòng quan tâm chuyện đọc sách nên đối với sự tình bên ngoài không có nhiều hiểu biết, y cũng muốn giải thích cho hắn nghe, nhưng bởi vì có Lâm đại phu ở đây nên y không tiện mở miệng.

Ngồi với Lâm đại phu một lát, thấy trời đã tối đen, hai đứa nhỏ liền có chút chờ không được muốn ra ngoài xem.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên An Bình vốn định mang bọn họ ra ngoài chơi, nhưng Lâm đại phu lại nói: "Ngươi và Tiểu Hàn đi chơi đi, hai đứa nhỏ này ta mang theo là được rồi, tuy rằng hôm nay là ngày hội, nhưng cũng không thể để cho bọn chúng chơi quá muộn."

Nguyên An Bình thầm khen Lâm đại phu thật hiểu ý, mang theo hài tử đi chơi xác thực rất hao tâm tốn sức. Tất nhiên, hắn cũng muốn ở riêng với Hoắc Tiểu Hàn một chút, từ khi hai người Trọng Tôn tiên sinh đến, hắn cũng chưa có cơ hội được ở riêng với Hoắc Tiểu Hàn.

Lấy ra một ít tiền lẻ đưa cho Trọng Tôn Thụy, sau đó liền cao hứng mang theo Hoắc Tiểu Hàn ra ngoài.

Ra ngoài, hai người liền đi theo hướng có nhiều người đi nhất. Các sạp hàng hai bên đường, bất kể là bán cái gì, trên sạp đều sẽ treo đèn lồng, khi vừa sáng lên chúng trông đẹp vô cùng.

Nguyên An Bình mua một bao trái cây đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, sau đó lại hỏi y: "Lâm đại phu nói đèn hoa sen là có ý gì?"

Ở riêng với Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn có chút không được tự nhiên, chủ yếu là có chút thẹn thùng, nghe hắn hỏi như vậy, liền nhỏ giọng giải thích với hắn: "Ta cũng không rõ lắm, hình như là những ai chưa thành thân sẽ mua đèn hoa sen, mỗi chiếc đèn đều có nhiều kiểu dáng khác nhau, nhưng chúng đều có đôi. Thời điểm gặp nhau, nếu hai người phát hiện đèn trong tay đối phương trùng nhau, và nếu cả hai có ý với nhau, thì sẽ cùng nhau tay trong tay đi xem hội hoa đăng, xem như đã ước định. Còn nếu như không gặp được ai trùng với mình, thì có thể bỏ đèn hoa sen vào trong sông, khẩn cầu trời cao ban tặng lương duyên."

Nguyên An Bình nghe xong liền cảm thán: "Cái này quả thực rất lãng mạn a, vậy sau khi hai người xem hội hoa đăng xong về nhà có lập tức thành thân không?"

Hoắc Tiểu Hàn có chút không quá chắc chắn, y đáp: "Hình như là vậy, ta cũng không rõ lắm."

Nguyên An Bình ngẩng đầu nhìn những sạp hàng hai bên trái phải, trước sau, quả thật nhìn thấy có một chỗ đang bán đèn hoa sen: "Hẳn là loại đèn kia đi, chúng ta cũng đi xem xem." Người có chút đông, Nguyên An Bình liền cầm tay Hoắc Tiểu Hàn đẩy hàng người ra, đi về phía sạp hàng bán đèn hoa sen.

Hoắc Tiểu Hàn sợ bị người khác nhìn thấy Nguyên An Bình đang nắm tay của y kéo đi, trong lòng liền căng thẳng, y cẩn thận nhìn những người ở bên cạnh, không biết có phải vì độ sáng của lồng đèn không đủ hay không, nhưng dường như mọi người cũng không có ai chú ý đến tình trạng của bọn họ, điều này làm cho y thở phào nhẹ nhõm.

Vì Nguyên An Bình là một người hiện đại, nên khi làm việc có chút thiếu cân nhắc. Giống như hành vi tuỳ tiện nắm tay Hoắc Tiểu Hàn này, trong mắt người khác có thể không ra thể thống gì, dù sao hai người cũng chưa thành thân. Cho dù đã thành thân, mấy biểu hiện tình cảm cũng cần phải có ý tứ một chút.

"Đèn hoa sen này rất tinh xảo, hay là chúng ta cũng mua đi?" Nguyên An Bình nhìn một chút, liền dò hỏi Hoắc Tiểu Hàn bên cạnh.

Hoắc Tiểu Hàn cũng rất thích đèn hoa sen này, hơn nữa ngụ ý cũng rất tốt, chỉ là: "Không biết giá có đắt hay không?"

"Cái này thì không cần lo lắng." Đợi cho người tản đi một chút, Nguyên An Bình lại kéo y tới gần hơn: "Ngươi thích cái nào hơn?"

Hoắc Tiểu Hàn đang tỉ mỉ quan sát những lồng đèn này, Nguyên An Bình thì lại hiếu kỳ hỏi lão bản bán lồng đèn: "Có phải lồng đèn này còn phân theo nam nữ không?" Nếu không, làm sao có thể xác định được sẽ hợp thành một đôi.

Lão bản bán lồng đèn mỉm cười giải thích với hắn: "Tất nhiên là có phân chia, ngươi nhìn đôi này đi, lồng đèn lớn hơn một chút chỉ bán cho nam tử, còn cái này thoạt nhìn tinh xảo khéo léo hơn, thì chỉ bán cho cô nương hoặc song nhi. Thế nhưng, tuy kích thướt có chút tương đồng, nhưng ở điểm trung tâm vẫn có chỗ bất đồng, trung tâm có điểm màu lam thì bán cho nam tử, còn màu hồng nhạt thì bán cho cô nương hoặc song nhi."

Nguyên An Bình gật đầu: "Xem ra cũng rất thú vị." Sau đó hắn lại hỏi Hoắc Tiểu Hàn: "Nhìn kỹ chưa? Chọn trúng cái nào?"

Hoắc Tiểu Hàn chỉ vào một đôi treo ở tầng trên cùng: "Đôi kia thật đẹp, có vẽ hoa sen."

Nguyên An Bình thuận theo ngón tay của y nhìn lại, đôi lồng đèn kia quả thực rất đẹp.

Lão bản nhìn đến đôi lồng đèn hoa sen mà y chỉ, liền cười nói: "Vị song nhi này thật tinh tường, đôi lồng đèn hoa sen ở tầng trên cùng là ta tự mình làm, phí không ít tâm tư. Các ngươi muốn mua một cái, hay muốn một đôi?"

Nguyên An Bình nói: "Đương nhiên là muốn một đôi." Hắn mua một cái, lẽ nào để cho Hoắc Tiểu Hàn đi theo người khác thành một đôi à?

Lão bản tất nhiên cũng nhìn ra được, người bỏ tiền là Nguyên An Bình: "Được! Đôi lồng đèn này tổng cộng là bốn trăm bảy mươi văn."

"Đắt như vậy a! Đủ tiền mua mười cân thịt lận đó." Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc, nói với Nguyên An Bình: "Không mua đâu, đắt lắm." Đối với y, bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một đôi lồng đèn, thật sự quá lãng phí.

Có một tiểu thư mặc trang phục sặc sỡ, trên đầu không chỉ cắm một cây trâm vừa vặn đi tới, nghe thấy lời nói của Hoắc Tiểu Hàn, liền mở miệng trào phúng nói: "Ngại đắt thì không cần tới xem, đúng là đồ nghèo túng!"

Sau đó liền đưa tay chỉ vào đôi lồng đèn mà Hoắc Tiểu Hàn vừa ý: "Cho ta lấy cái kia."

Hoắc Tiểu Hàn không quan tâm ý tứ trong lời nói của vị tiểu thư này, cho dù bị nói như vậy cũng không mất miếng thịt nào, y chỉ là sợ Nguyên An Bình sẽ cảm thấy không thoải mái, liền kéo hắn muốn rời khỏi chỗ này: "An Bình ca! Chúng ta đi thôi."

Nguyên An Bình cũng sẽ không chấp nhặt với nữ nhân này, dù sao bọn họ cũng đang đi chơi, không muốn làm ảnh hưởng tâm tình. Thấy nữ nhân này cố ý đoạt chiếc lồng đèn mà Hoắc Tiểu Hàn vừa ý, trong lòng hắn đương nhiên cũng khó chịu, cũng không tiện cùng nữ nhân này tranh đoạt, để cho người khác nhìn thấy, thì còn ra thể thống gì nữa.

Cho nên, chờ cho vị tiểu thư kia vênh vang đắc ý rời đi, Nguyên An Bình liền chọn một đôi lồng đèn khác: "Đôi này cũng rất đẹp, hay là chúng ta mua đôi này đi?"

"Ân! Rất đẹp." Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn không sinh khí, liền cao hứng nhận lồng đèn.

Mua lồng đèn xong, Nguyên An Bình lại mua thêm một cái, Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi hắn: "An Bình ca! Sao ngươi lại mua cái kia?" Cái kia chính là một đôi với lồng đèn của vị tiểu thư kia.

Nguyên An Bình cười cười, đi vài bước, hắn liền kéo một nam tử trẻ tuổi nhưng bề ngoài lại xấu xí, quần áo còn có vài chỗ chắp vá, nhưng nhìn chung cũng rất sạch sẽ.

Nguyên An Bình nở nụ cười thân thiện nói với đối phương: "Vị huynh đài này, lồng đèn này tặng cho ngươi. Ta thấy hôm nay ngươi có vận khí không tệ, có thể cầm lồng đèn này đi thử vận khí một chút, có lẽ sẽ tìm được lương duyên." Sau đó liền không giải thích gì thêm nữa, kín đáo đưa lồng đèn cho đối phương, kéo Hoắc Tiểu Hàn bước nhanh rời đi.

Nam tử kia nhìn lồng đèn trong tay, đầu óc có chút mơ hồ, lại cảm thấy cầm lồng đèn đi theo chắc cũng không sao, nói không chừng còn có thể tìm được lương duyên.

Sau khi lẫn vào trong đám người, Hoắc Tiểu Hàn liền có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyên An Bình: "An Bình ca! Ngươi bỏ ra hơn hai trăm văn, chỉ là vì đem lồng đèn đưa cho người khác thôi sao?"

Nguyên An Bình cười nói: "Nữ nhân kia chanh chua như vậy, không coi ai ra gì, cứ cho nàng thêm chút xui xẻo đi. Hoặc là nàng không tìm được ai xứng đôi, hoặc là gặp phải người thanh niên kia, bất kể là loại tình huống nào, nàng khẳng định cũng bị tức đến mức khó thở. Ha ha!"

Hoắc Tiểu Hàn cạn lời: "...An Bình ca! Cái lồng đèn kia nếu đổi thành thịt, có thể đổi được hơn năm cân đấy." Hảo đáng tiếc.

Nguyên An Bình rất hào phóng đáp: "Không sao, chúng ta cũng không thiếu thịt ăn. Đi thôi! Chúng ta cùng nhau đi dạo, ngươi cầm lồng đèn cẩn thận, đừng để bị hỏng."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đèn hoa sen tinh xảo trong tay, liền vui vẻ cười nói: "Ân! Sẽ không để bị hỏng." Y sẽ cẩn thận bảo vệ hạnh phúc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui